Trước mặt anh ấy mình luôn rất nhếch nhác,
mất hình tượng. Mình chưa bao giờ nhếch nhác như thế...
Mình
chưa bao giờ sống thật với bản thân mình như thế.
Khi họ bắt xe đến Băng Dụ Câu, đã là buổi sáng sớm
ngày hôm sau.
Sức khỏe của Hàn Hiểu vẫn còn rất yếu. Thức ăn lỏng không thể giúp cô hồi phục
năng lượng nhanh chóng, chưa vào đến trong núi, Hàn Hiểu đã bắt đầu thấy hoa
mắt chóng mặt.
Người lái xe taxi rất trẻ, gặp hai cô gái nên nói rất nhiều, “... Thời gian này
hàng năm thường có nhiều người đến Băng Dụ Câu ngắm lá phong. Nhưng các cô đến
đây không đúng lúc, khu nghỉ dưỡng đã đóng cửa. Nghe nói đã xảy ra sự cố, nửa
quả núi đã bị bịt kín...”
Hàn Hiểu mở to mắt, “Sự cố gì?”
Người lái xe taxi lắc đầu, “Nghe nói là rò rỉ khí than nên có vụ nổ lớn. Thành
phố đã cử người đến kiểm tra.”
“Thật hay giả?” Quách Dung Dung nghi ngờ nhìn anh ta rồi nhìn vẻ kinh ngạc của
Hàn Hiểu, “Không thấy trên đài báo đưa tin...”
Người lái xe thở dài tỏ vẻ từng trải, “Có lẽ là tin bí mật. Hôm qua tôi vừa đưa
một phóng viên tới đây, khi đến mới biết những người làm việc ở đây đã đi hết,
chỉ có một nhân viên gác cửa già vừa điếc vừa câm nên không hỏi được thông tin
gì...”
Quách Dung Dung nói phụ hoạch rồi quay đầu nhìn Hàn Hiểu đang nhắm mắt lại,
không biết đang nghĩ gì. Cô không hiểu được vì sao Hàn Hiểu vừa tỉnh lại đã
nằng nặc đòi đến đây. Hơn nữa nhìn sắc mặt của cô ấy, dường như có thể đoán ra
cô ấy có liên quan đến sự cố này...
Quách Dung Dung cảm thấy hơi buồn phiền, cô được cơ quan cử đi tập huấn hai
tháng, vì sao khi quay lại, tất cả mọi việc đều trở nên khó hiểu đến mức kỳ lạ?
Lúc Quách Dung Dung cảm thấy ức chế cô thường nói rất nhiều, nhưng cho dù cô
nói gì, Hàn Hiểu cũng vẫn giữ thái độ yên lặng buồn bã. Quách Dung Dung bị cô
làm cho bực bội, đang định nổi giận thì xe taxi đã dừng lại.
Người lái xe chỉ vào tấm biển cảnh báo, cười với hai cô gái tỏ vẻ xin lỗi, “Hết
cách rồi, xe không được vào, tôi chỉ có thể đưa các cô đến đây.”
Hàn Hiểu xuống xe với thái độ hoảng hốt.
Quách Dung Dung thấy dáng vẻ thẫn thờ của cô cũng chỉ biết kìm nén những buồn
bực trong lòng rồi nghĩ: Có lẽ cô ấy ngủ nhiều quá nên đầu óc lú lẫn rồi.
Quả nhiên khu nghỉ dưỡng đã bị đóng cửa. Hàn Hiểu kéo Quách Dung Dung đi vòng
ra phía sau núi men theo một con đường nhỏ. Đây là con đường Lục Hiển Phong đã
dẫn cô đi lúc rời khỏi đây. Khi đi qua chỗ mình bị đánh ngã, Hàn Hiểu vẫn còn
nhớ như in cảm giác đau đớn khi bị Lục Hiển Phong đánh vào sau đầu.
Chỉ có một nhân viên trực ở cổng khu nhà nghỉ, ngay cả nhân viên bảo vệ và vệ
sinh cũng đã rời đi nên không có ai quét dọn. Chỉ vài ngày lá cây đã rụng thành
một lớp dày, có ra tiếng động phát ra khi dẫm chân lên đó. Trong không gian yên
tĩnh, một chút âm thanh nho nhỏ cũng rất vang khiến tiếng bước chân của họ trở
nên vô cùng nhức tai.
Rõ ràng biết rằng đã bốn ngày trôi qua, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không
còn để lại dấu tích gì nữa. Nhưng giấc mộng của Hàn Hiểu dừng lại ở đây nên
cũng chỉ biết bắt đầu tìm kiếm tại đây.
Đây là lần đầu tiên Quách Dung Dung đến đây, mặc dù vừa đi vừa đề phòng bị
người khác phát hiện nhưng cô vẫn ngó nghiêng để thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Khi đi
qua bể bơi, không nghĩ Hàn Hiểu dừng bước, Quách Dung Dung không kịp dừng chân
lao về phía trước. Lúc ngẩng đầu lên, thấy Hàn Hiểu đang chăm chú nhìn, sắc mặt
trắng bệch như tuyết.
Nhìn theo ánh mắt của cô, cách chiếc bể bơi rộng, một tòa biệt thự đổ nát hiện
lên trước mắt cô.
Cảnh tượng đổ nát của tòa biệt thự khiến người nào nhìn thấy cũng phải ngạc
nhiên.
Tất cả đều đổ sụp, chỉ còn lại một nửa bức tường ở phía nam nằm chơ vơ giữa
không trung, giống như một bộ phận bị tàn phế màu đen sì. Tất cả những gì có
thể cháy đều cháy hết, chỉ còn lại một đống lộn xộn. Người chưa nhìn thấy sẽ
không thể tưởng tượng được quang cảnh trước đây như thế nào.
Không biết vì sao, khi nhìn đống đổ nát này, những ấn tượng mơ hồ của Hàn Hiểu
lại trở nên vô cùng rõ nét.
Cô hình dung sau khi đi qua cánh cửa lớn có thể nhìn thấy một tấm thảm lông dê
tối màu trên nền nhà, trong phòng khách có một lò sưởi theo phong cách cổ xưa,
trên lò sưởi đặt một giá nến bằng thiếc tạo hình rất đẹp...
Hàn Hiểu nhắm mắt lại, tưởng tượng ra lối đi lên chiếc cầu thang bằng gỗ.
Trên tường ở tầng hai có treo vài bức tranh sơn dầu, màu sắc trong sáng như
sương ban mai lần lượt hiện lên trong đầu cô.
Đi xuyên qua hành lang, mở chiếc cửa gỗ nặng, Hàn Hiểu nhìn thấy tấm rèm cửa sổ
bay bay trong gió đêm.
Khi mở rèm cửa ra, khắp phòng tràn ngập ánh sáng của các vì sao.
Một đêm đẹp mê hồn...
Cô thấy mình dựa vào cửa sổ, có vẻ như đang chờ đợi. Lúc đó, tiếng nước chảy
vang lên trong phòng tắm, anh đang ở đó. Những cảnh tiếp theo chưa kịp hiện
lên...
Hàn Hiểu quay mặt đi, ánh mắt như mặt hồ gợn sóng.
Quách Dung Dung ngạc nhiên không biết phải hỏi cô điều gì, chỉ có thể yên lặng
đứng bên cạnh chờ đợi, để mặc cho Hàn Hiểu đứng đó, nước mắt chảy dài.
Cho đến khi bước ra khỏi khu nhà nghỉ, Quách Dung Dung mới hỏi nhỏ: “Hiểu Hiểu,
rốt cuộc cậu... đang muốn tìm cái gì?”
Hàn Hiểu nhìn về phía tòa nhà đổ nát, ánh mắt dịu dàng và đau thương, “Mình
muốn tìm một người, anh ấy nợ mình rất nhiều thứ...”
“Sao? Nợ?” Quách Dung Dung không hiểu, “Lẽ nào... người đó chạy mất rồi?”
Hàn Hiểu lắc đầu buồn bã, “Mình không biết. Mình phải tìm kỹ. Mình sợ rằng sẽ
rất khó tìm, rất khó...”
Quách Dung Dung bắt đầu phát sầu, “Với tính cách của cậu, sao có thể đòi nợ
được...”
Lông mi Hàn Hiểu vẫn còn đọng nước mắt, cô cắn răng lắc đầu.
“Đòi nợ không phải là làm kỹ thuật...” Quách Dung Dung liếc nhìn cô, tiếp tục
lắc đầu và thở dài, “Không phải người đều chạy hết rồi sao? Thế giới rộng lớn
như thế này, cậu tìm ở đâu? Tìm đến bao giờ?”
“Mình không biết.” Hàn Hiểu nhìn thái độ ngạc nhiên như thấy quỷ của cô, nói:
“Nhưng mình nghĩ... có lẽ sẽ không mất đến mười năm một lần nữa...”
Sau khi quay về từ Băng Dụ Câu, Hàn Hiểu mua điện thoại rồi nhờ bên dịch vụ làm
lại cho mình số điện thoại cũ. Sau đó in ra tất cả các số điện thoại liên lạc
trong vòng hai tháng trở lại đây.
Đây là lần đầu tiên Hàn Hiểu tra nhật ký điện thoại của mình. Mặc dù lấy lại
được số điện thoại, nhưng hầu hết các số liên lạc đều bị mất, vì vậy rất khó
phân biệt các số điện thoại với nhau.
Hàn Hiểu bắt đầu lần tìm danh sách các số điện thoại liên lạc. Mất cả buổi tối
để loại trừ, cuối cùng cô cũng chọn ra được bảy số điện thoại lạ và lần lượt
gọi điện, ngoài tắt máy đều không có ai nghe. Một kết quả ngoài dự kiến là liên
lạc được với thư ký Lưu.
Trong điện thoại, thư ký Lưu thở phào nhẹ nhõm, nói rằng đúng lúc có việc cần
tìm cô, muốn hẹn với cô thời gian gặp mặt.
Hàn Hiểu hỏi thăm tình hình của Hình Nguyên nhưng thư ký Lưu nói anh chưa bao
giờ gặp Hình Nguyên, từ trước đến giờ chỉ liên lạc qua điện thoại.
Hàn Hiểu vô cùng thất vọng, mặc dù cô đã sớm đoán được lời giải thích này.
Hai người hẹn thời gian là ba ngày sau. Vì buổi sáng hôm sau, Hàn Hiểu phải đến
một nơi khác có thể tìm kiếm tin tức.
Cho dù khả năng tìm thấy là bao nhiêu, cô cũng phải đi thử xem sao.
Lá cây dưới nắng hè như nhuộm một màu vàng rực rỡ, ngay cả thảm cỏ cắt tỉa cẩn
thận cũng được bao trùm bởi màu vàng ấm áp. Ngoài điều đó, Du Viên vẫn mang
dáng vẻ cũ.
Đương nhiên, “dáng vẻ cũ” có nghĩa là cảm giác sau khi bước vào cửa, không bao
gồm cảm giác lạ lẫm kỳ lạ khi bước chân vào đây. Lần trước khi Hàn Hiểu đến Du
Viên cô vẫn đang ngủ, sau đó cô ra khỏi cổng không quay đầu nhìn lại. Lúc đó,
không những cô không có cơ hội mà cũng không có tâm trạng để nhìn ngắm “nhà tù”
cao cấp.
Đi xuyên qua thảm cỏ, Hàn Hiểu nhìn kỹ tòa nhà màu xám phía sau sân mà cô đã
sống ở đó suốt một tháng.
Không thể không thừa nhận, nó có kiến trúc rất đẹp và nho nhã. Thậm chí, mọi
chi tiết bên trong và bên ngoài đều tinh tế đến mức hoàn mỹ mà không hề phô
trương, vẻ đẹp của nó cần phải được cảm nhận dần dần.
Rõ ràng Vodka cũng nhớ nơi này, nó lăn tròn trên thảm cỏ rồi vẫy đuôi không
biết chạy đi đâu.
Người trực tòa nhà là bác Bảy, khi Hàn Hiểu ở đây đã từng nhìn thấy ông. Không
nói nhiều, ông nói với cô không có ai quay lại đây, ngoài điều đó, cô hỏi gì
cũng chỉ trả lời “không biết”.
Hàn Hiểu không biết làm gì, chỉ có thể xin ông cho mình vào thăm một chút.
Yêu cầu này nhanh chóng được bác Bảy chấp nhận, có lẽ vì thời gian cô ở đây rất
dài và thái độ của Hình Nguyên với cô không giống như với những người bình
thường khác.
Hàn Hiểu không có thời gian nghĩ xem vì sao ông lại đồng ý nhanh như thế, vội
vàng chạy dọc theo cầu thang lên tầng hai.
Thời gian Hàn Hiểu sống ở đây không ngắn nhưng đây là lần đầu tiên cô vào phòng
Hình Nguyên, mặc dù anh ở cách phòng cô một bức tường.
Kết cấu phòng giống hệt nhau nhưng cách bố trí lại hoàn toàn khác. Đồ dùng đều
có màu đen, giấy dán tường có màu xanh thẫm, ngay cả không khí cũng toát lên vẻ
lạnh lẽo.
Trên tủ ở đầu giường có một hộp thuốc và một chiếc bật lửa, dưới gối có một
quyển sách. Hàn Hiểu cầm lên xem, đó là một quyển sách tiếng Đức nên cô không
hiểu một từ nào.
Trong tủ quần áo vẫn còn treo áo sơ mi và comple của anh, nhìn lướt qua, ngoài
màu đen còn có màu xám và trắng. Hàn Hiểu bỗng nhiên nhớ đến một câu không biết
của ai - Comple là mũ và áo giáp của đàn ông.
Vậy, rất nhiều mũ và áo giáp như thế này... Hàn Hiểu bất giác nghĩ: Lẽ nào đây
là phòng nghỉ của anh ấy? Anh ấy từ chiến trường trở về, sau đó mặc mũ và áo
giáp để tiếp tục chiến đấu vì Vu Thị?
Nhớ đến nụ cười lạnh lùng của Vu Dương khi đứng cạnh Mạnh Hằng Vũ, Hàn Hiểu cảm
thấy tiếc hộ Hình Nguyên vì những gì anh đã làm cho Vu Thị.
“Có đáng phải làm như thế hay không?” Hàn Hiểu đứng dựa vào bàn, nhìn hình
người đàn ông trong khung ảnh thở dài.
Trong ảnh, Hình Nguyên để hai tay trên mặt bàn, trên khăn trải bàn kẻ karo đỏ
và trắng có một cốc bia đang sủi bọt. cổ áo sơ mi của anh mở rộng, tóc hơi rối,
cười vui vẻ nhìn vào ống kính máy ảnh.
Trong ký ức của Hàn Hiểu, người này rất ít khi cười như thế. Nụ cười rạng rỡ
khiến cho Hàn Hiểu cảm thấy nhức mắt.
Đây là một người đàn ông có thể tỏa ra ánh sáng, nụ cười giống như đá quý và có
ánh mắt mê hồn. Anh nho nhã nhưng giảo hoạt, quyến rũ nhưng nguy hiểm. Lúc anh
vui anh dịu dàng như nước, lúc không vui anh để lộ rõ vẻ mặt của một kẻ lưu
manh...
Lúc ở cùng anh, anh tìm mọi cách làm cô tức giận, làm cô nhảy dựng lên, hận
rằng không thể cầm gạch đập chết anh...
Anh làm cho cô khóc rồi lại dỗ dành khiến cô cười. Anh dễ dàng làm cho cô mất
đi vẻ lạnh lùng điềm tĩnh vốn có và khả năng kiểm soát...
“Trước mặt anh ấy mình luôn rất nhếch nhác, mất hình tượng. Mình chưa bao giờ
nhếch nhác như thế...” Hàn Hiểu nghĩ, “Mình chưa bao giờ sống thật với bản thân
mình như thế.”
Hàn Hiểu lại mất ngủ.
Mọi người đều nói lúc mất ngủ nên uống một cốc sữa nóng, nhưng một người không
uống sữa vào buổi tối như Hàn Hiểu sau khi chạy vào nhà vệ sinh mấy lần cảm
thấy đầu óc vô cùng tỉnh táo.
Thật ra, Vodka cũng uống sữa cùng cô. Kết quả của bữa ăn phụ này là Vodka cũng
tỉnh táo đến mức hai mắt sáng long lanh, ngậm đôi dép lê bằng nhung của cô chạy
đi chạy lại không ngừng trong phòng.
Có lẽ mẹ cô mua nhầm sữa. Nếu không sao phản ứng của cô và Vodka lại giống
nhau... đến mức kỳ lạ như thế?
Hàn Hiểu nằm trên tấm thảm nhung, mở to mắt, nhìn lên bầu trời đêm tối mịt
không có một vì sao qua cửa sổ trời. Nghe tiếng Vodka chạy đi chạy lại trong
phòng, lòng cô đột nhiên cảm thấy trống rỗng.
Ngoài một đống đổ nát của tòa biệt thự nghỉ dưỡng ở Băng Dụ Câu, không còn đầu
mối nào khác. Cô biết một nơi duy nhất anh có thể đến là Du Viên nhưng cũng
không thu được tin tức gì.
Rốt cuộc người này đi đâu?
Suy nghĩ của Hàn Hiểu chỉ băn khoăn với câu hỏi “Hình Nguyên đi đâu”, cô tuyệt
đối không để mình nghĩ đến khả năng nào khác. Anh ấy là một người lanh lợi như
thế, sao có thể mắc mưu của ba Mạnh được? Từ việc anh ấy để Lục Hiển Phong đưa
cô đi có thể nhận thấy, không ai không biết Lục Hiển Phong là “cánh tay trái”
của ba Mạnh, nhưng anh vẫn yên tâm giao cô cho Lục Hiển Phong...
Hàn Hiểu tiếp tục an ủi mình: Chắc chắn anh ấy đã có sự chuẩn bị, chắc chắn anh
ấy...
Hàn Hiểu trở mình trên thảm, ánh mắt dừng lại trên chiếc điện thoại mới mua,
trong lòng cảm thấy vô cùng đau đớn. Đã nhiều ngày trôi qua, không gọi điện,
không nhắn tin...
Lẽ nào anh ấy bị thương và hôn mê? Hay là não bị tổn thương nên quên cô rồi?
Hàn Hiểu thở dài.
Đúng là nói thì dễ làm mới khó, làm thế nào để đòi được món nợ của cô? Nếu
người đó sau sự cố này bỗng nhiên nhận ra rằng anh ấy không muốn tiếp tục đến
với cô thì sao?
Nếu anh ấy nhân cơ hội này cắt đứt tất cả mọi mối quan hệ với thành phố T thì
sao?
Nếu anh ấy không quay lại nữa thì sao?
Đây là căn hộ của cô, xung quanh là những thứ rất quen thuộc nhưng bỗng nhiên
lúc này cô lại cảm thấy bất an. Có lẽ thật sự nên để Quách Dung Dung hoặc mẹ cô
ở cùng cô...
Nhưng nếu họ ở lại đây qua đêm, không những nhận ra cô mất ngủ mà họ cũng không
thể ngủ ngon.
Chăm sóc cô quá lâu, họ cũng mệt rồi. Từ khi xảy ra chuyện trên sàn thi công
đến nay, bố mẹ luôn ở thành phố T chăm sóc cô. Cô không có nhiều tiền mua nhà
to nên bố mẹ không thể không đến nhà nghỉ gần đó ngủ. Khi nghĩ đến chuyện này,
Hàn Hiểu cảm thấy rất khó chịu.
Nghĩ đến căn hộ, ánh mắt Hàn Hiểu bất giác dừng lại trên túi hồ sơ đặt giữa mặt
bàn.
Đó là vật mà thư ký Lưu đưa cho cô lúc ăn tối. Cô vẫn nhớ thái độ của anh ta
khi nói chuyện, chau mày và chuyên chú nhưng để lộ ra sự nhẹ nhõm.
Hàn Hiểu nghĩ, có lẽ anh ta không muốn làm những việc mà Hình Nguyên giao
phó...
“Tổng giám đốc Hình đã dặn, nếu không nhận được điện thoại của anh ấy trong
vòng một tuần thì cần giao những giấy tờ này tận tay cho cô. Sau đó... sau đó
tôi sẽ không còn việc gì để làm nữa.” Thư ký Lưu cười, tỏ vẻ xin lỗi, “Nói
thật, việc này không dễ thực hiện.”
Hàn Hiểu cũng cười nhưng không để tâm.
Khi mở túi hồ sơ, trong đầu Hàn Hiểu dường như có một tiếng nổ lớn. Cô mở to
mắt ngạc nhiên hỏi thư ký Lưu: “Đây là, đây là...”
Cô lắp bắp, thư ký Lưu trêu cô, “Tổng giám đốc Hình nói cô sẽ giật mình, quả
nhiên cô...”
Sau đó thư ký Lưu nói gì đó cô không nhớ được nữa. Trong đầu cô chỉ có hình ảnh
của Hình Nguyên, cô biết có lẽ lần này Hình Nguyên đi thật, anh sẽ không quay
về nữa.
Nghĩ đến đó, mắt Hàn Hiểu cay xè.
Tên lưu manh này sau khi trêu đùa cô đã dứt khoát ra đi, không biết trốn ở chỗ
nào, chỉ để lại cho cô một đống giấy tờ, đây được coi là tiền giải ngũ hay tiền
bịt miệng?
Liệu có phải mỗi lần quyết định rời bỏ một người phụ nữ, anh đều dứt khoát như
vậy?
Cô lo lắng về cơm áo gạo tiền suốt bao lâu nay, nhưng khi nhìn thấy tên của
mình trên giấy chứng nhận là chủ của bất động sản, Hàn Hiểu lại cảm thấy vô
cùng tuyệt vọng.