Hình Nguyên với nụ cười giảo hoạt khi cầm
tách trà chanh trong phòng tranh, Hình Nguyên xách túi gai bị cô chặn ngoài
cửa, Hình Nguyên trong điện thoại nói nửa đùa nửa thật “Có thời gian nhớ đến
tôi”... Rốc cuộc đâu mới là con người thực sự của anh ta? Hay... đều không phải?
La Thanh Phong dừng xe, châm một điếu thuốc, yên lặng
ngồi.
Mưa vẫn rơi nhưng nhỏ hơn. Bên ngoài khách sạn, hàng cây được nước mưa gột sạch
không còn một hạt bụi, im lặng trong bóng tối.
La Thanh Phong cần một chút thời gian trước khi gặp bố mẹ của mình.
Mỗi lần gặp họ, anh đều có cảm giác giống như sắp tham gia một trận chiến, chưa
bắt đầu đã mệt mỏi. La Thanh Phong nheo mắt hít một hơi thuốc, tâm trạng bỗng
nhiên bay đến sàn thi công nơi mà anh không hề biết đến.
Với tình hình thời tiết như thế này, La Thanh Phong rất nghi ngờ liệu chiếc
trực thăng có thể hoàn thành công tác cứu trự thuận lợi hay không. Hơn nữa,
chiếc tàu quân sự Lưu Đông Pha nhắc đến cũng không thấy xuất hiện. Trong điện
thoại Lưu Đông Pha bảo đảm với anh, thông tin lần này rất chính xác nên anh chỉ
biết bán tín bán nghi tiếp tục chờ đợi.
Theo lời Lưu Đông Pha nói, hệ thống liên lạc trên sàn thi công mới khôi phục
được một phần, tạm thời không thể cung cấp dịch vụ cho nhu cầu sử dụng của cá
nhân nhưng Hàn Hiểu chỉ “bị thương nhẹ” nên họ không cần phải lo lắng. La Thanh
Phong không dám nghĩ đến việc ông ấy không nói thật, trong thời điểm này, anh
đành tin tưởng lời ông ấy nói một trăm phần trăm là sự thật.
Dập tắt điếu thuốc, La Thanh Phong mở cửa xe ra ngoài, bước chầm chậm về phía đại
sảnh khách sạn.
Bên phải là nhà ăn, chưa đến giờ cơm nên chưa có nhiều người.
Người đầu tiên La Thanh Phong nhìn thấy là Vu Dương.
Vu Dương mặc một chiếc váy rất nghiêm túc, thể hiện rõ là một thục nữ con nhà
quyền quý. Lúc cô ta nói chuyện với bố mẹ anh, ngay cả nụ cười trên môi cũng
được chau chuốt rất kỹ lưỡng.
La Thanh Phong nhìn khắp nhà ăn, đúng là Hình Nguyên không có mặt ở đó, cũng
không thấy ông Mạnh thường đi theo Vu Dương. Nếu thật sự bố mẹ do Hình Nguyên
đưa đến... vậy Hình Nguyên đâu?
Trầm ngâm một lát, La Thanh Phong bắt đầu cảm thấy có việc gì đó không bình
thường.
Chau mày bước từ từ đến
bên bàn, La Thanh Phong gọi một cách không tự nhiên: “Bố, mẹ.”
Bà La đưa mắt lên nhìn vẻ không hài lòng, “Sao giờ con mới tới?”
Ông La cười nhìn con trai, đập tay vào chiếc ghế bên cạnh ra hiệu bảo anh ngồi
xuống, “Bố và mẹ con đã chờ lâu lắm rồi.”
Vu Dương tranh lời giải thích: “Anh ấy bận mà. Lúc phòng tranh có khách, anh ấy
không đi được ạ.”
La Thanh Phong lạnh lùng liếc nhìn cô, “Vu Dương và con không quen biết nhau
lắm nên cô ấy không biết rõ việc của con. Hiện tại phòng tranh hơi có vấn đề
nên tạm ngừng hoạt động rồi.”
Vu Dương cắn môi, sắc mặt tái xanh.
Ông La nhìn Vu Dương rồi nhìn thái độ trịnh trọng của con trai của mình, hỏi
anh: “Tình hình thế nào? Có cần bố giúp không?”
“Không cần.” La Thanh Phong rút ra một điếu thuốc đưa cho bố. ông La đang định
cầm lấy thì bà La đã nhẹ nhàng nói: “ông, khí quản của ông không tốt.”
Ông La nháy mắt với con trai rồi thu tay lại, bối rối sờ mũi.
La Thanh Phong mím miệng cười, cầm lấy chiếc bật lửa trên bàn bật tách một
tiếng châm thuốc trong tay.
“Thanh Phong, con còn trẻ sao đã nghiện thuốc nặng như thế rồi?” Bà La chau
mày, có vẻ không hài lòng nhìn Vu Dương: “Cháu là bạn gái mà không biết cách khuyên
nhủ.”
Vu Dương đang cười định nói gì đó thì La Thanh Phong đã lên tiếng: “Hàn Hiểu
không phản đối con hút thuốc. Đợi bao giờ cô ấy phản đối, con sẽ hạn chế hút là
được.”
Tách trà trong tay Vu Dương đặt mạnh lên mặt bàn, nước trà sánh ra ngoài làm ướt
cả tấm khăn trải bàn màu trắng sữa.
Ông La ngạc nhiên hỏi: “Hàn Hiểu là ai?”
La Thanh Phong cười, ‘Bạn gái của con.”
Bà La chau mày, “Là người làm việc trên sàn thi công?”
La Thanh Phong liếc nhìn Vu Dương đang ngồi đối diện với anh, có vẻ như... sự tồn
tại của Hàn Hiểu đã có người giới thiệu thêm mắm thêm muối vào rồi.
Thấy con trai không nói gì, bà La cố gắng tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra,
vỗ vỗ tay Vu Dương, “Thanh Phong, Vu Dương vẫn còn ở đây, con chú ý ăn nói một
chút. Mẹ và bố con đang bàn bạc đến nói chuyện với bố mẹ Vu Dương để định
ngày.”
La Thanh Phong hỏi lại: “Ngày gì?”
Bà La nhìn Vu Dương, “Đương nhiên là ngày kết hôn. Các con cũng không còn nhỏ
nữa, kéo dài thời gian như thế này không phải là làm cho bố mẹ lo lắng sao?”
Điếu thuốc hút đã gần hết khiến đầu ngón tay anh hơi nóng. La Thanh Phong dập
đầu thuốc vào gạt tàn, không ngẩng đầu lên nói: “Con đã nói rồi, con đã có bạn
gái.”
Mặt bà La trầm xuống, “Thanh Phong...”
La Thanh Phong ngẩng đầu nhìn Vu Dương, mặt anh không bộc lộ cảm xúc gì: “Vu
Dương, xin lỗi. Tôi nghĩ cô không thích hợp tham gia vào những việc như thế này
của gia đình tôi.”
Vu Dương vẫn đang cố gắng tỏ ra là một thục nữ, nghe thấy vậy, ánh mắt cô ta
dường như sắp tóe ra lửa.
Ông La thấy cảnh diễn ra trước mắt, chau mày. Sắc mặt của bà La trở nên u ám.
“Hình Nguyên đâu?” La Thanh Phong hỏi, “Không phải là anh ấy đến cùng bố mẹ
sao?”
Vu Dương cứng rắn nói: “Anh ấy có việc nên đi trước rồi.”
Bỗng nhiên La Thanh Phong cảm thấy căng thẳng, anh lấy điện thoại gọi cho Lưu
Đông Pha.
Không ngờ, không có ai nghe máy.
Một linh cảm không hay ngày càng lớn, trở thành một lớp mây đen đè nặng trong
lòng anh. Bỗng nhiên anh không thể phân biệt được, cảm giác ức chế đó là do
không gọi được điện thoại hay vì hành tung bí ẩn của Hình Nguyên.
La Thanh Phong đã sớm biết tập đoàn tài chính Vu Thị có liên quan đến xã hội
đen. Có lẽ vì lúc đầu chị dâu Anne Bạch nói nửa đùa nửa thật như thế nên mặc dù
anh biết nhưng cũng không quan tâm lắm. Dù sao những gì được gọi là xã hội đen
cũng là chuyện quá xa xôi so với cuộc sống của những người bình thường. Khái
niệm về “xã hội đen” của La Thanh Phong cũng chỉ dừng lại trong phim ảnh như
“Bố già” hay “Người trong giang hồ”. Thật sự xã hội đen là gì, cho dù anh có để
tâm thì cũng không thể tưởng tượng được.
Nhưng... Nếu đúng như vậy
thật thì sao?
Nếu Hình Nguyên dùng thế lực đáng sợ bên ngoài pháp luật thì sao? Nếu anh ta
coi Hàn Hiểu là một vật thay thế không thể thiếu được...
La Thanh Phong không buồn để tâm đến tiếng gọi phía sau lưng, lao đầu chạy ra
ngoài khách sạn.
Chiếc xe Jeep lượn qua chiếc cột tròn trước cửa bãi đỗ xe rồi lao như điên về
phía Hải Công, để lại cột nước bắn phía sau xe cao đến nửa mét.
Trong thời điểm bất thường như thế này, bảo vệ của Hải Công không ngăn người nhà
tùy ý ra vào, La Thanh Phong rất dễ dàng đến văn phòng của Lưu Đông Pha.
Lưu Đông Pha đang ngồi sau bàn làm việc gọi điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy anh
bèn chau mày làm động tác tay ra hiệu cho anh yên lặng, rồi chỉ vào chiếc ghế
bên cạnh bảo anh ngồi đợi một lát rồi nói chuyện.
Lòng La Thanh Phong nóng như lửa đốt, anh ngồi không yên. Anh đi lại vài vòng
quanh phòng làm việc, nghe thấy Lưu Đông Pha đang nói “Ừ ừ à à” với giọng điệu
nhã nhặn, anh hận rằng không thể cướp lấy chiếc điện thoại ông đang cầm trong
tay.
Không dễ dàng gì mới cúp được điện thoại, không đợi La Thanh Phong mở miệng
nói, Lưu Đông Pha đã trêu, “Sao lại lo lắng đến mức này? Hai người mới xa nhau
chưa lâu, không phải là đã thông báo cô ấy sắp quay về rồi sao?”
La Thanh Phong không có tâm trạng để phí lời với ông, hỏi thẳng: “Người đâu?
Không phải chú nói là hôm nay sẽ đưa về sao?”
Lưu Đông Pha bước lại, cười cười vỗ lên vai anh, “Chú đang thông báo cho mọi
người. Người bị thương trên sàn thi công đã được bên đầu tư của chúng ta dùng
máy bay tư nhân đón về bệnh viện của Hải Công để thống nhất kiểm tra và điều
trị...”
La Thanh Phong biến sắc mặt, “Bên đầu tư? Nói như thế là...”
Lưu Đông Pha cười giải thích với anh, “Như thế là, ra sàn thi công đón người
không phải là máy bay cứu trự của Hải Công mà là máy bay tư nhân do bên đầu tư
phái đến, trên máy bay còn có một nữ y tá giỏi. Cuộc điện thoại vừa rồi là của
tổng giám đốc Hình bên đầu tư đích thân gọi đến, thông báo vì thời tiết không
tốt nên máy bay rất khó hạ xuống địa điểm đã chỉ định. Anh ấy đang xin ý kiến
của chúng ta để đem nhân viên bị thương tới bệnh viện của anh ta kiểm tra kỹ
lưỡng...”
La Thanh Phong như bị rơi xuống đáy vực, bỗng nhiên anh cảm thấy vô cùng lạnh
lẽo.
Thật lạ, mọi việc đều thật lạ lùng.
Vượt qua thời tiết xấu đến sàn thi công đón họ không phải là máy bay cứu trự
của Hải Công đã là chuyện lạ rồi, nếu có thể giải thích rằng đó là “sự thống
nhất của lãnh đạo” thì nơi mà họ được đưa đến không phải là bệnh viện của Hải
Công là vì sao?
Điều quan trọng nhất là không biết vì sao nhân viên y tá ở đây đều như bị bịt
miệng? Cho dù hỏi câu hỏi gì cũng chỉ nhận được một câu trả lời: “ Sorry, I
don’t know ”
Khi từ sàn thi công lên máy bay, Hàn Hiểu được tiêm thuốc rồi bắt đầu mơ hồ ngủ
thiếp đi. Không biết cô đã ngủ bao lâu, giữa đường mơ màng tỉnh lại, hình như
cuộc phẫu thuật vừa kết thúc,một người đàn ông ở bên cạnh cô đang báo cáo với
ai đó: “Miệng vết thương rất sâu, lúc đầu không xử lý tốt, không khống chế được
tình trạng lây nhiễm... nên việc làm liền vết thương rất khó, e rằng vết thương
sẽ để lại sẹo...”
Hàn Hiểu không để ý lắm đến sẹo, chẳng qua lúc mặc đồ bơi nhìn sẽ hơi xấu mà
thôi. Đối với cô, mặc đồ bơi là để bơi, không phải là để khoe sắc đẹp. Nhưng
ngữ khí đầy cung kính của bác sỹ điều trị chính thật sự là rất kỳ lạ...
Hai ngày sau, đến khi hết tác dụng của thuốc, Hàn Hiểu mới tỉnh lại thật sự.
Hàn Hiểu gối đầu lên gối, yên lặng nhìn nhân viên y tá xinh đẹp giúp cô thay
bình thuốc mới rồi nhẹ nhàng sửa lại mép chăn. Mặc dù biết rằng sẽ không nhận
được bất kỳ câu trả lời nào, cô vẫn không kiềm chế được hỏi: “Xin lỗi, bạn đồng
nghiệp của tôi đâu? Họ thế nào rồi?”
Nhân viên y tá chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, cười tỏ vẻ xin lỗi, “Sorry, I don’t
know ”
Lại là câu trả lời như vậy!
Hàn Hiểu lườm một cái, mệt mỏi dựa đầu vào gối. Đó là một chiếc gối lông rất
mềm. Hàn Hiểu chưa thấy bệnh viện nào trang bị những đồ xa xỉ như vậy. Rốt cuộc
đây là đâu?
Hàn Hiểu mở to mắt nhìn xuôi theo chiếc đèn thủy tinh trên đỉnh đầu xuống phía
dưới, bên ngoài cửa sổ khép hờ là bóng cây xanh um tùm, giấy dán tường có hoa
văn cỏ ba lá rất đẹp, rèm cửa sổ thêu hoa, trên tủ ở đầu giường đặt một đĩa
thủy tinh đựng đầy hoa quả nhập khẩu, trong lòng cô cảm thấy hoang mang: Không
biết bức tranh hiện ra trước mắt có mơ hồ giống như khi nghe giọng điệu của bác
sỹ điều trị không hay đều là ảo giác. Người đó ngày nào đến kiểm tra phòng bệnh
cũng nghiêm nét mặt, lúc nói chuyện với y tá rất nghiêm khắc, không giống một
người có thể nói chuyện khách sáo.
Vết thương ở chân cô đã được làm phẫu thuật, cơn sốt cũng đã lui, những vết
thương nhỏ khác trên người không đáng để nhắc đến. Nếu ở một bệnh viện bình
thường, với tình trạng như vậy, cô đã sớm được bác sỹ cho ra viện để nhường chỗ
cho bệnh nhân khác rồi.
Hơn nữa, điện thoại di
dộng của cô cũng bị mang đi mất...
Hàn Hiểu buồn bã nghĩ: có phải cô bị bắt cóc không? Vấn đề là, cô không phải là
thành viên quan trọng của tổ chức giữ bí mật kỹ thuật nào, cũng không có gia
thế nổi tiếng, muốn tiền không có tiền, muốn sắc không có sắc. Bắt cóc cô - trừ
khi bọn bắt cóc bị cửa đập vào đầu.
Ý nghĩ này có vẻ không thực tế lắm. Hàn Hiểu thở dài, không biết bố mẹ và La
Thanh Phong biết được bao nhiêu phần chuyện này, có lo lắng nhiều như cô không.
“Thở dài gì?” Giọng một người đàn ông đột ngột phá tan không gian yên lặng,
“Sao dưỡng bệnh mà cũng không yên?”
Hàn Hiểu mơ hồ nhìn sang, cô chớp mắt, rồi lại chớp mắt, ngạc nhiên hỏi: “Tại
sao lại là anh?”
Hoàn toàn là một câu hỏi không ra sao, nhưng sau khi thốt lên, tất cả những cảm
giác kỳ lạ trong những ngày gần đây đều hiện lên câu trả lời rõ ràng hoặc mơ
hồ. Nhưng một câu hỏi lớn hơn hiện lên trong đầu cô: Vì sao? Người đàn ông này
mất nhiều công sức như thế, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Hình Nguyên mặc một bộ comple màu đen rất nghiêm chỉnh, nhìn cô với ánh mắt sắc
hơn bình thường.
Mặc dù anh ta cười, nhưng trong nụ cười có điều gì đó khang khác khiến cô cảm
thấy lạ lẫm.
Hình Nguyên với nụ cười giảo hoạt khi cầm tách trà chanh trong phòng tranh,
Hình Nguyên xách túi gai bị cô chặn ngoài cửa, Hình Nguyên trong điện thoại nói
nửa đùa nửa thật “Có thời gian nhớ đến tôi”... Rốc cuộc đâu mới là con người
thực sự của anh ta? Hay... đều không phải?
Hình Nguyên cởi áo khoác ngoài vứt lên ghế sô pha, xắn tay áo rồi ngồi xuống
ghế sô pha cạnh giường, anh nhìn bình nước truyền và đôi mắt đầy cảnh giác của
Hàn Hiểu, không nhịn được mỉm cười, “Sao mỗi lần nhìn thấy tôi cô đều như nhìn
thấy quỷ thế, tôi đáng sợ như thế sao?”
Hàn Hiểu hừ một tiếng, cảm giác bất an càng ngày càng lớn.
“Sao thế?” Mặt Hình Nguyên lộ vẻ ngạc nhiên, “Vết thương làm cho cô khó chịu
sao?”
Giọng nói quan tâm của anh ta khiến Hàn Hiển bỗng nhiên nhớ đến đêm trước khi
lên sàn thi công, anh ta nói với cô bằng một giọng trầm trầm: “Đừng nghĩ rằng
tôi không thể làm gì cô!”
Bỗng nhiên chân lông của Hàn Hiểu dựng đứng.
Hình Nguyên thấy tâm trạng bất ổn của cô bèn chau mày, anh đang định giơ tay sờ
trán cô để kiểm tra nhiệt độ, Hàn Hiểu bỗng nhiên thu người về phía sau.
Tay phải của Hình Nguyên giơ trong không trung một lát rồi vẫn tiếp tục tiến
đến chạm lên trán cô, cảm thấy Hàn Hiểu đang căng thẳng dưới bàn tay mình, Hình
Nguyên mím miệng.
“Y tá nói trưa cô không ăn cơm?” Hình Nguyên rút tay lại, tảng lờ ánh mắt đề
phòng của Hàn Hiểu, giọng điệu trở nên gay gắt, “Cô còn giở trò tuyệt thực sao?
Cô làm thế cho ai xem?”
Nhắc đến chuyện này, Hàn Hiểu định thần lại, “Hình Nguyên, anh có ý gì? Tôi là
tù nhân của anh sao?”
Ánh mắt của Hình Nguyên tối sầm, “Lại có tù nhân nào được chăm sóc và ưu đãi
như cô sao?”
“Vậy đồng nghiệp của tôi đâu?” Hàn Hiểu biết thái độ không nhẫn nhịn của mình
sẽ khiến anh ta không vui, nhưng bực bội trong lòng nhiều ngày nay, cô không
thể kiềm chế cơn tức giận của mình nữa, “Anh nhốt chúng tôi ở đây, không những
không gặp mặt nhau, điện thoại di động cũng bị thu mất. Anh không cảm thấy quá
đáng sao?”
“Hình Nguyên!” Hàn Hiểu lo lắng. Nhiều ngày như vậy cô mới gặp được một người
có thể nói chuyện, kết quả cô vẫn không thể hỏi rõ ràng. Chân cô bị băng bó, mu
bàn tay vẫn còn cắm kim tiêm nên không sao động đậy được.
Mắt mở to nhìn Hình Nguyên bước ra khỏi phòng bệnh đầu không ngoảnh lại, không
chịu được cảm giác bị bắt nạt suốt nhiều ngày nay, nước mắt cô chảy ra.
“Hình Nguyên, anh là đồ thần kinh!”
Không biết Hàn Hiểu khóc bao lâu, cho đến khi mệt quá cô mới ngủ thiếp đi. Khi
mở mắt trời đã về chiều, căn phòng vẫn rất yên tĩnh, không khí nhuộm một màu
vàng ấm áp.
Có thứ gì đó đè lên bụng cô, hơi nặng khiến cô không thở được. Hàn Hiểu nhìn
xuống, cô mơ hồ thấy cánh tay với làn da đen của một người đàn ông, tay áo
trắng của anh ta được xắn hai vòng.
Hàn Hiểu thấy đầu óc hơi mê muội, cô nhìn theo cánh tay, quay sang thấy khuôn
mặt đang ngủ của Hình Nguyên gần như ghé sát mặt mình.
Hàn Hiểu cảm giác như có một tiếng nổ lớn trong đầu.
Trong ánh mắt đầy sự hãi của cô, Hình Nguyên mở mắt. Không phải là đôi mắt buồn
ngủ nửa nhắm nửa mở mà là một đôi mắt đẹp lung linh khiến cơ thể cô bỗng nhiên
trở nên căng thẳng.
Chân lông của Hàn Hiểu
dựng đứng lên, một người phản ứng không nhanh nhạy như cô vẫn có thể cảm nhận
rõ vẻ sát khí trong ánh mắt của người đàn ông này.
Hình Nguyên nhìn Hàn Hiểu, anh chớp mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng
nhếch lên thành một đường cong mềm mại, “Cô tỉnh rồi?”
Hàn Hiểu quá sợ hãi nên không có phản ứng gì.
Hình Nguyên đưa tay vuốt nhẹ má cô, “Đói không?”
Hàn Hiểu nghe thấy chữ “đói” mới định thần lại, nhớ ra mình chưa ăn bữa trưa
nên cảm thấy bụng đói cồn cào.
Hình Nguyên rất tự nhiên tiến sát lại hôn lên má cô, “Ăn chút gì đó đi, đừng
giận dỗi nữa. Đợi cô ăn no rồi, tôi sẽ nói cho cô biết.”
Giọng điệu thân mật bất ngờ khiến cho Hàn Hiểu nổi da gà khắp người, cô có cảm
giác như sắp phát khùng, “Hình Nguyên, anh không bình thường một chút được sao?
Rốt cuộc anh muốn chơi trò gì?”
Hình Nguyên ngồi dậy, nghiêng đầu lười biếng nhìn cô rồi cười, “Tôi là người
thật thà, tôi có thể chơi trò gì được?”
Hàn Hiểu lườm anh, “Làm sao tôi biết được? Tôi và anh không quen biết nhau!”
“Không sao,” Hình Nguyên cười tỏ vẻ không quan tâm, “Điều chúng ta cần không
phải là thời gian sao? Dần dần sẽ quen thôi. Bây giờ ăn cơm đã, tôi cũng đói
rồi. Muốn ăn đồ Trung Quốc hay đồ tây?” Không đợi Hàn Hiểu trả lời, anh đã đưa
tay ấn nút trên đầu giường.
Cửa phòng mở ra, có một người thanh niên rất quen mặt bước vào.
Hình Nguyên cười, dặn dò cậu ta: “Đem cơm tối vào, đem cả suất của tôi đến.”
Cậu thanh niên đáp một tiếng đồng ý rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài.
Bỗng nhiên Hàn Hiểu nhớ ra cậu ta chính là người ngày ngày đem hoa đến tặng
thời gian trước, có vẻ là một người giúp việc thật sự...
“Đang nghĩ gì thế?” Hình Nguyên đỡ cô ngồi dậy, lấy hai chiếc gối đệm trên ghế
sô pha kê lưng cho cô.
“Tôi đang nghĩ...” Hàn Hiểu nhìn anh, quyết định nhún nhường để có được câu trả
lời, “Rốt cuộc đây là đâu?”
“Đơn giản.” Hình Nguyên liếc nhìn cô, cười hơi ranh mãnh, “Cô ngoan ngoãn ăn
hết cơm, còn nữa... lúc nói chuyện với tôi không được tức giận, tôi sẽ nói tất
cả cho cô biết.”