Mặc dù được người khác hiểu là chuyện tốt,
nhưng nếu đó không phải là người cô hy vọng, tất cả những điều này sẽ mất đi ý
nghĩa.
Một bát mỳ bốc hơi nghi ngút được đẩy lại trên bàn
khiến La Thanh Phong đang ngồi thẫn thờ giật mình, điếu thuốc lá đang kẹp trong
tay anh suýt rơi xuống bàn. Ngẩng đầu lên, anh thấy bà Hàn đang nhìn anh chăm
chú.
“Sao thế ạ?” La Thanh Phong nhìn bà Hàn rồi nhìn ông Hàn, “Thức ăn không hợp
khẩu vị sao?”
Bữa trưa ăn món ăn Tương là do bà Hàn đề nghị, La Thanh Phong chỉ nghe Thôi Hạo
giới thiệu nhà hàng “Tương thiên hạ” là nhà hàng nấu các món Hồ Nam, anh chưa
từng đến đây ăn. [Tương:
Tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc”]
“Tiểu La,” Bà Hàn nói với giọng điệu rất thận trọng,
“Tôi thấy cậu không động đũa món gì.”
La Thanh Phong lắc đầu, “Không sao ạ.”
Không nghe được tình hình cụ thể nào từ Lưu Đông Pha, không liên lạc được với
Hình Nguyên, La Thanh Phong cũng không muốn nhờ Vu Dương giúp nên tâm trạng
anh không tốt. Những lo lắng này không thể để bố mẹ Hàn Hiểu nhận ra.
Bà Hàn cười, “Lo lắng cho Hiểu Hiểu à? Hôm qua lãnh đạo của nó đã gọi điện cho
chúng tôi, nói là vết thương của Hiểu Hiểu bình phục rất tốt, còn nói rằng muộn
nhất là ngày mai có thể đón chúng ta đi thăm.”
Tay La Thanh Phong khựng lại giữa không trung, trong lòng anh vô cùng nghi ngờ
tính chân thực của những lời nói này. Lưu Đông Pha đang nói với họ cho có
chuyện để nói hay thật sự có thể gặp? Với tính cách của Hình Nguyên, mất công
cướp một người đi sao có thể dễ dàng thả về như thế? Nói đi nói lại, cho dù
Hình Nguyên thực sự có ý định gì đó với Hàn Hiểu thì anh ta cũng không cướp
người phiền phức như thế....
Hay là... người Hình Nguyên muốn ngăn trở là anh?
Bà Hàn và ông Hàn nhìn nhau không nói gì nữa. Ngược lại với La Thanh Phong, họ
không nghi ngờ gì lời nói của Lưu Đông Pha. Biết rằng sắp được gặp con gái, mặc
dù trong lòng họ vẫn còn hơi lo lắng nhưng thật sự đã giải tỏa được một nửa nỗi
lòng.
Bà Hàn đang định khuyên La Thanh Phong ăn gì đó thì nghe thấy có giọng phụ nữ
hét: “Thanh Phong!”
Nghe thấy giọng nói đó, La Thanh Phong càng không sao vực tinh thần của mình
lên được, đặc biệt là vì anh có thể đoán những lời nói khiến cho người khác
phiền lòng sắp được thốt lên sau đó.
Vì thế khi La Thanh Phong đứng dậy, người anh cứng đờ không còn cảm giác gì.
Bà Hàn ngạc nhiên nhìn về phía có tiếng nói.
Người phụ nữ gọi tên La Thanh Phong tầm tuổi của bà nhưng ăn mặc trang điểm
chải chuốt hơn, chỉ có điều thái độ rất nghiêm khắc. Bên cạnh bà ta là một cô
gái trẻ xinh đẹp đang cau mặt nhìn La Thanh Phong. Trong ánh mắt của hai người
đó đều hiện lên vẻ phẫn nộ không thể lý giải được.
Bà Hàn do dự nhìn La Thanh Phong, “Hai vị này là...”
La Thanh Phong đứng đó không biết phải nói gì, “Thật là trùng hợp, hai người
cũng ra ngoài ăn cơm?”
Ánh mắt của Trương Ngọc, mẹ La Thanh Phong lạnh lùng nhìn bố mẹ Hàn Hiểu rồi
quay sang La Thanh Phong, “Có thời gian đi ăn cùng những ngườikhông liên quan
nhưng không có thời gian đi ăn cùng bố mẹ. Thanh Phong, con thật là đứa con có
hiếu.”
La Thanh Phong chau mày, đành phải giới thiệu hai bên với nhau, “Hai bác, đây
là mẹ cháu. Mẹ, đây là bố mẹ của Hiểu Hiểu.”
Ông Hàn khách sáo gật đầu chào, không nói gì. Còn bà Hàn cảm thấy không vui vì
câu nói “người không liên quan”.
“Đều không phải người ngoài thì cùng nhau ngồi ăn thôi.” Miệng nói lời khách
sáo nhưng ánh mắt bà Hàn lộ rõ vẻ lạnh nhạt.
Trương Ngọc liếc nhìn bà, khoác tay Vu Dương, “Xin lỗi, tôi không có thói quen
ăn cơm cùng người lạ. Hơn nữa, tôi và con dâu tôi còn phải đi mua đồ. ”
Câu “con dâu” khiến bà Hàn vô cùng ngạc nhiên, bà nhìn cô gái bên cạnh Trương
Ngọc rồi nhìn khuôn mặt tái xanh của La Thanh Phong và hỏi: “Tiểu La, nhà cậu
có mấy anh em trai?”
La Thanh Phong chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy Trương Ngọc nửa như cười nửa
như không trả lời: “Thanh Phong nhà tôi còn có một anh trai cũng vừa kết hôn,
hai đứa nó đang ở Đức. ở trong nước, chỉ có một mình Thanh Phong.” Nói xong vỗ
lên tay Vu Dương, “Thanh Phong có việc, chúng ta về trước, tối nay sẽ bảo nó
đưa cháu đi ăn.”
Vu Dương cười nhìn bố mẹ Hàn Hiểu với vẻ đắc ý. Nhìn sang thấy ánh mắt u ám của
La Thanh Phong, cô hơi ngạc nhiên rồi cúi đầu ngoan ngoãn đi theo Trương Ngọc.
“Bác gái...” La Thanh Phong cố gắng giải thích, “Mẹ cháu...”
Bà Hàn xua xua tay, “Cậu kết hôn rồi?”
La Thanh Phong vội nói: “Cháu chưa!”
Sắc mặt bà Hàn dịu đi, ánh mắt nhìn anh trở nên hơi xa lạ, “Tôi hiểu rồi.”
La Thanh Phong không biết bà hiểu gì, anh đang nghĩ xem nên giải thích như thế
nào đã nghe thấy bà từ tốn nói: “Chẳng trách Hàn Hiểu chưa bao giờ nhắc đến cậu
trước mặt chúng tôi.”
“Bác gái,” La Thanh Phong hơi lo lắng, “Cháu và Hiểu Hiểu...”
“Cậu và Hiểu Hiểu không hợp nhau.” ông Hàn từ nãy đến giờ luôn nhìn với ánh mắt
lạnh lùng bàng quan thốt lên một câu.
La Thanh Phong ngạc nhiên, “Bác trai...”
Bà Hàn thất vọng nhìn chồng rồi quay sang La Thanh Phong, “Làm cha mẹ đều phải
nghĩ cho con. Mẹ cậu cũng thế. Chúng tôi cũng thế.”
La Thanh Phong cầm chặt bật lửa trong tay, “Mẹ cháu là người...”
“Chắc chắn là cậu hiểu thái độ của mẹ cậu hơn chúng tôi.” Bà Hàn xua tay ngắt
lời anh, “Sau này nếu muốn đến với nhau, mâu thuẫn giữa mẹ chồng và con dâu sẽ
giải quyết như thế nào? Sống phải có tình cảm, chúng tôi không thể xúi giục con
gái chống đối lại người bề trên. Nhưng chúng tôi cũng không nhẫn tâm để con gái
chịu sự kỳ thị của mẹ chồng, cả đời bị hắt hủi. Tiểu La, làm phiền cậu mất thời
gian chăm sóc những ngày qua, thật sự cảm ơn cậu.”
Nói xong câu này, bà Hàn và ông Hàn đều đứng dậy.
La Thanh Phong cũng muốn đứng dậy nhưng bị ông Hàn ấn vai ngồi xuống, “Ở đây
không xa, chúng tôi có thể tự về. Sao có thể lúc nào cũng làm phiền cậu được.”
Tay ông không dồn nhiều lực nhưng thái độ kiên quyết lạ thường.
La Thanh Phong mở to mắt nhìn bố mẹ Hàn Hiểu bước ra khỏi nhà ăn, đứng ở bên
này đường đợi đèn xanh.
Khoảng cách chỉ có vài bước chân nhưng anh không đủ dũng cảm để đuổi theo giải
thích.
Huống hồ, anh phải giải thích thế nào đây? Thái độ của mẹ anh, sự xuất hiện của
Vu Dương, lẽ nào không phải là vấn đề đang tồn tại thật sự sao?
La Thanh Phong châm điếu thuốc, nặng nề hít một hơi, trong lòng cảm thấy thất
bại và suy sụp. Trong thời gian gần đây, những việc xảy ra liên quan đến phòng
tranh, Hàn Hiểu, bố mẹ... bỗng nhiên hòa trộn vào nhau thành một tấm lưới dày
và nặng nhốt chặt anh, khiến anh buồn bã không sao thở được.
Khói thuốc trên đầu ngón tay bay lên mờ ảo, dường như mắt anh hơi cay. Bất giác
La Thanh Phong nghiêng đầu, muốn tránh xa làn khói thuốc.
Lúc nghiêng đầu, ánh mắt của anh nhìn thấy chiếc xe BMW màu đen quen mắt.
Đồng tử mắt La Thanh Phong hẹp lại, điếu thuốc trong tay rơi xuống bát canh
phát ra một tiếng động nhẹ.
Qua lớp cửa kính, anh nhìn thấy rõ ràng chiếc xe BMW của Hình Nguyên đang đỗ
bên đường, một người đàn ông mặc comple đang cười nói gì đó với bố mẹ Hàn Hiểu.
La Thanh Phong đứng dậy lao như điên ra ngoài. Anh chưa kịp chạy ra khỏi cửa
hàng đã nhìn thấy bố mẹ Hàn Hiểu cúi người bước vào ghế sau của xe.
Lòng La Thanh Phong nóng như lửa đốt, anh chưa kịp hét gọi thì cánh tay bị ai
đó giữ lại. Quay đầu sang, hóa ra đó là một cô gái trẻ, nhân viên phục vụ của
hàng ăn đang nhìn anh như sắp khóc, “Thưa anh, anh vẫn còn chưa thanh toán.”
La Thanh Phong vội vàng rút ví, lấy vài tờ tiền nhét vào tay cô gái, lúc chạy
ra ngoài thì chiếc xe BMW màu đen đã chạy nhanh như một làn gió trước mắt.
La Thanh Phong men theo dòng người điên cuồng đuổi theo nhưng chiếc xe đó chạy
nhanh quá, xe trên đường lại đông, trong chớp mắt, chiếc xe BMW màu đen đã lẫn
vào giữa dòng xe, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
La Thanh Phong có một cảm giác thất bại kỳ lạ. Những điều mà anh yêu thích đang
lần lượt bị đe dọa. Đầu tiên là phòng tranh, sau đó là Hàn Hiểu... ngay cả mẹ
anh cũng đứng cùng bên đối lập với anh. Lúc này, sợi dây duy nhất giữa anh và
Hàn Hiểu đã bị Hình Nguyên cắt mất.
Hai tay La Thanh Phong chống lên đầu gối, thở gấp, cảm thấy lục phủ ngũ tạng
của mình bị vò thành một nắm, âm ỉ đau trong ánh nắng yếu ớt.
Khi điện thoại vừa được nối, giọng của Lưu Đông Pha nghe có vẻ hơi mất kiên
nhẫn, “Thằng bé này, vẫn còn chưa chịu thôi sao? Cháu để chú phải nói với cháu
thế nào...”
“Chú Lưu,” Giọng La Thanh Phong khàn khàn như hết hơi, “Dù thế nào cháu cũng
là... người nhà của Hải Công, đúng không? Vì sao chú không thể cho cháu biết rõ
mọi chuyện?”
Lưu Đông Pha thở dài, “Nói thế nào thì cháu cũng không phải là người nhà của
Hàn Hiểu, trong sổ đăng ký nhân viên của công ty cũng không có tên cháu, vì thế
có những chuyện chú không thể nói rõ ràng với cháu được.”
Điều khiến La Thanh Phong đau đầu nhất là Lưu Đông Pha luôn đẩy anh đứng ngoài
những chuyện này, nhưng hiện tại, nếu không tìm ông ấy anh không khác gì đi mà
không biết đường. Vì thế, một lần nữa anh lại hạ giọng, “Chú Lưu, đi cửa sau,
được không?”
Lưu Đông Pha thất vọng, “Chú nói với cháu thế này, mặc dù sự cố lần này không
phải do người gây ra nhưng có nhân viên bị thương, vì thế không tiện tiết lộ bí
mật ra ngoài. Cũng vì điều này, vết thương của Hàn Hiểu không thể được báo lên
cấp trên, cháu có hiểu không?”
La Thanh Phong không hiểu, “Việc báo cáo lên cấp trên có liên quan gì?”
“Nhân viên trên sàn thi công bị thương nhưng việc bị thương không thể để lộ, vì
thế lãnh đạo công ty và lãnh đạo bên đầu tư cần bí mật chữa trị cho các nhân
viên bị thương, cháu hiểu không?”
La Thanh Phong vẫn không hiểu lắm.
Lưu Đông Pha thở dài, “Nếu thật sự không hiểu thì đừng hỏi nữa. Ngay cả chú
cũng không biết họ được dưỡng thương ở đâu.”
Điếu thuốc trên miệng La Thanh Phong rơi xuống, “Sao lại có thể...”
“Nhưng họ sẽ liên lạc với người thân của nhân viên bị thương.” Lưu Đông Pha yên
lặng một lát rồi bắt đầu hiến kế cho anh, “Cháu nên chăm sóc bố mẹ Hàn Hiểu,
tranh thủ thời cơ lấy thông tin từ họ. Có lẽ bây giờ họ đã nhận được tin tức
rồi.”
La Thanh Phong cười khổ sở, cho dù họ đã nhận được tin tức thì bây giờ anh biết
đi đâu tìm họ?
Sân khấu to bằng một chiếc bàn làm việc, phông nền vẽ bối cảnh là một hành lang
và vườn hoa thời cổ, bút pháp tinh tế, màu sắc tươi sáng bắt mắt. Nhân vật rối
nữ đang giơ tay áo, thỏ thẻ nói với nhân vật rối nam đẹp trai: “Vị công tử, tôi
bị lạc đường...”
Hàn Hiểu không nhịn được ngáp một cái.
Tay cô đưa lên che miệng, chưa kịp hạ xuống đã nghe thấy Hình nguyên cười nhỏ:
“Xem múa rối cũng thấy nhàm chán sao?”
“Vì sao không?” Hàn Hiểu lườm anh, “Từ nhỏ tôi đã không thích xem múa rối.”
“Vì sao không thích?” Hình Nguyên có vẻ rất ngạc nhiên, “Không phải các cô gái
đều thích những thứ đồ chơi kỳ lạ này sao?”
Hàn Hiểu cười nhạt, “Vậy sao? Anh có kinh nghiệm như thế từ cô nương nào vậy?”
Ánh mắt Hình Nguyên bỗng nhiên sáng lên, tâm trạng rất vui vẻ.
Hàn Hiểu cảnh giác nhìn anh ta, trong lòng thầm nghĩ: Người đàn ông này đúng là
không bình thường, chẳng qua mình chỉ tiện miệng nói một câu... mà anh ta đã
phản ứng như vậy sao?
“Cô đang ghen à?” Hình Nguyên tiến lại gần, cẩn thận dựa cằm lên vai cô giống
như một đứa trẻ đang làm nũng, “Hiểu Hiểu, cô đang ghen à? Tôi thề với cô, tôi
chưa bao giờ dùng trò chơi này để lấy lòng bất kỳ một cô gái nào khác, thật
đấy.”
Hàn Hiểu đẩy đầu anh ra, “Anh lấy gì để lấy lòng các cô nương có liên quan gì
đến tôi?”
“Những cô gái đó...” Hình Nguyên thấy cô buông tay lại tiếp tục đến gần cô rồi
trách móc, “Những cô gái đó vứt cho vài tấm séc là OK tất cả mọi thứ, cần gì
phải mất nhiều công sức như thế này.”
“Anh thật là tầm thường.” Hàn Hiểu khinh bỉ đẩy đầu anh ra, cầm lấy chiếc gậy
bên cạnh đứng dậy. Xương chân cô hơi bị rạn, vết thương phần thịt cũng chưa
lành, bác sỹ dặn cô tạm thời không thể chịu được lực mạnh, nên đi lại đều phải
dùng gậy chống như người tàn tật.
Cô rất sợ đau nhưng vết thương trên đùi hình như càng sợ càng thấy đau. Đang
cắn răng chịu đựng, tay Hình Nguyên đã đưa ra đỡ lấy người cô.
“Anh bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra!” Hàn Hiểu tức giận trợn mắt nhìn anh ta,
“Tôi có thể tự đi được!”
Hình Nguyên lại cười, giống như đang nhìn thấy một con mèo nhe nanh giơ vuốt
với mình, “Nghe tôi nói này, Tiểu Hàn, rõ ràng là chân đau, rõ ràng là đi lại
rất khó khăn, vì sao lại từ chối sự giúp đỡ của người khác như thế? cố gắng tỏ
ra mạnh mẽ không phải là ưu điểm, hoàn toàn không cần thiết phải như thế.”
Hàn Hiểu hừ một tiếng.
“Không thích xem múa rối...” Hình Nguyên cúi đầu nhìn cô rồi hỏi với vẻ khó xử,
“Vậy cô thích làm gì? Tình trạng của cô bây giờ không thể tham gia vào các hoạt
động thể thao...” Nói rồi, mắt anh sáng lên, “Hay là chúng ta chơi cờ vây?”
Hàn Hiểu lắc đầu, “Không biết chơi.”
“Cờ tướng?”
“Không biết chơi.”
“Cờ vua thì sao?”
“Không biết chơi.”
Hình Nguyên tuyệt vọng cố hỏi: “Còn... cờ nhảy?”
Ánh mắt của anh đầy hy vọng, Hàn Hiểu do dự một lát, lắp bắp nói: “Hình như...
biết.”
Hình Nguyên ủ rũ, “Cái gì gọi là hình như biết?”
“Là hồi nhỏ biết chơi, sau đó không chơi nữa...” Hàn Hiểu cảm thấy hơi chột dạ,
cô cảm thấy hơi đau lòng. Vì sao chưa bao giờ cô phát hiện ra các sở thích của
mình lại ít ỏi đến mức thảm hại như thế?
Hình Nguyên gật đầu tỏ vẻ không biết làm gì hơn, “Vậy thì chơi cờ nhảy.”
Giọng điệu đó khiến Hàn Hiểu cảm thấy không vui, “Anh có ý gì? Cờ nhảy không
đáng chơi sao? Coi như tôi không có sở thích gì xuất sắc, nhưng…”
“Có gì mà nhưng?” Hình Nguyên trợn mắt nhìn cô, “Cô vốn dĩ là một cô gái vô
cùng ngốc nghếch!”
“Anh có ý gì?” Hàn Hiểu tức giận.
“Tôi có thể có ý gì sao?” Hình Nguyên không vui nhìn cô, “Tôi chỉ biết về chíp
điện tử. Những việc cô làm trên sàn thi công tôi có thể hiểu được không? Tôi
nói về việc làm ăn của tôi cô có hiểu được không? Chúng ta phải có thứ gì đó có
thể làm cùng nhau được chứ? Đợi bao giờ chân cô khỏi, tôi có thể đưa cô đi
trượt tuyết. Ngoài trượt tuyết, tôi có thể dạy cô cưỡi ngựa. Cô cũng nên rèn luyện
một chút, cô xem bụng của cô có một lớp mỡ, chậc chậc...”
Hàn Hiểu không nghe thấy những lời nói sau đó của anh ta. Cô yên lặng nhìn anh,
trong đầu liên tục hiện lên câu “phải có thứ gì đó có thể làm cùng nhau được
chứ”.
Hoàn toàn là một câu nói vô tình nhưng khiến Hàn Hiểu có cảm giác đau đớn như
vừa bị đánh.
Không phải cô luôn băn khoăn về vấn đề đó sao? Vì sao cô và La Thanh Phong chưa
bao giờ nhận thức được họ cần phải đi tìm các điểm chung? La Thanh Phong luôn
muốn thay đổi cô, muốn kéo cô vào trong vòng xoáy của anh, còn cô cũng cố gắng
làm theo kế hoạch thay đổi của anh... Ngay cả cô cũng không nhận ra được, ngoài
tranh sơn dầu, La Thanh Phong thật sự có thể tìm ở mình một điểm chung nào đó
khác. Có thể là du lịch, có thể là âm nhạc, có thể là...
Nhưng La Thanh Phong không nghĩ đến điều đó, bản thân cô cũng vậy...
Cô nhìn Hình Nguyên với ánh mắt khó hiểu, không thể không thừa nhận, người đàn
ông này có lúc rất thô lỗ, có lúc lại rất tinh tế, trong các vấn đề khi tiếp
xúc với mình... thật sự anh ta rất thông minh.
Cảm nhận này khiến cô không vui. Hàn Hiểu không biết làm thế nào để diễn tả tâm
trạng của mình. Mặc dù được người khác hiểu là chuyện tốt, nhưng nếu đó không
phải là người cô hy vọng, tất cả những điều này sẽ mất đi ý nghĩa.
Hình Nguyên nói một hồi, thấy cô luôn yên lặng không phản ứng gì, anh không vui
khua tay trước mặt cô, “Tôi đang nói chuyện với cô đấy!”
Hàn Hiểu nhìn anh, gật gật đầu vẻ không cam tâm, “Cảm ơn.”
Hình Nguyên ngạc nhiên. Hình như Hàn Hiểu chưa bao giờ nói với anh lịch sự như
thế. Trong lòng anh cảm thấy không yên tâm, hai tay anh không giơ ra được nên
cúi người hôn nhẹ lên trán cô, không phải là bị sốt nên nói nhảm chứ?
Da của Hàn Hiểu rất mềm và mịn, hôn lên đó có cảm giác như đang hôn bơ sữa.
Trên người cô không có mùi nước hoa nồng nồng mà các cô gái thời thượng hay
dùng, chỉ có hương chanh nhè nhẹ của xà bông còn lưu lại.
Một mùi hương rất nhạt nhưng quyến rũ.
Hàn Hiểu mất tự nhiên đẩy anh ra, cô mở to mắt, má ửng hồng, “Anh lại làm trò
quỷ gì đấy?”
“Không.” Hình Nguyên đứng thẳng người lên, “Tôi chỉ bắt được một con quỷ.”
Hàn Hiểu trợn mắt nhìn anh, nhưng khi thấy ánh mắt như đang cười của anh, cô
lại vội vàng nhìn tránh sang hướng khác. Mắt của Hình Nguyên rất đen và sâu
khiến cô có cảm giác như đang thấy một con đường hut hút từ trên cao nhìn
xuống, nếu không cẩn thận cô có thể bị rơi xuống đó.
Cô cảm thấy hơi chóng mặt.
Hình Nguyên cười nhỏ, lúc Hàn Hiểu đang do dự không biết có nên tiếp tục trợn
mắt nhìn anh không, anh cúi người ghé sát vào tai cô hỏi nhỏ: “Hiểu Hiểu, thật
ra cô cũng không ghét tôi đến thế, đúng không?”