Rời khỏi viện phúc lợi, Vu Tiểu Phong thẫn thờ lang thang trên phố, chợt một bảng hiệu Pizza Hut đập vào mắt cô.
Trên cửa kính quán dán tờ quảng cáo khổ to, vẽ chiếc bánh pizza sặc sỡ
sắc màu trông ngon mắt đến phát thèm. Cô ngây ngẩn ngắm nhìn rồi bất
giác bước vào quán, ngồi xuống.
“Chúc mừng năm mới! Cô muốn gọi món gì? Năm mới chúng tôi có…”
“Tôi muốn gọi một pizza hải sản cỡ lớn, một phần ốc sên đút lò, một phần cánh gà chiên, thêm một ly trà sữa, một bánh tiramisu.” Ngắt lời giới
thiệu của nhân viên, Vu Tiểu Phong tuôn ra một tráng các món “combo
thường lệ” mà lần nào đến Pizza Hut cùng Cố Hạo Ninh, cả hai đều gọi.
Nhưng vừa dứt lời, cô liền ngẩn người. Sao cô lại quên mất, hôm nay chỉ
có mình cô thôi?
“Thưa cô, cô ăn một mình sao?” Nhân viên có phần sửng sốt. Tuy khách
hàng gọi nhiều là chuyện tốt nhưng một cô gái mảnh khảnh như cô mà lại
gọi nhiều món đến thế, liệu có hơi quá chăng? Tâm niệm “khách hàng là
Thượng đế”, cậu nhân viên tốt bụng lên tiếng nhắc nhở.
“Nếu một mình cô không ăn hết, liệu cô có ngại để chúng tôi “tiêu diệt”
giúp không?” Trong lúc Vu Tiểu Phong đang ngượng ngùng, định gọi lại
món, bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Cô ngẩng đầu
nhìn, thì ra là bác sĩ điều trị của cô, Giang Hàn Phi, bên cạnh còn dẫn
thêm một bé trai chừng năm, sáu tuổi.
“Bác sĩ Giang, sao khéo vậy?”
“Ha ha, giờ ở ngoài bệnh viện, cô cũng không còn là bệnh nhân của tôi
nên đừng gọi bác sĩ Giang nữa, cứ gọi tôi là Giang Hàn Phi. Nhóc này là
cháu tôi, cô không phiền khi chúng tôi đường đột quấy rầy chứ?”
Trưa mồng Một tết, khách trong quán Pizza Hut thưa thớt vài người. Giang Hàn Phi vừa bước vào liền trông thấy Lâm Nhược Kỳ một mình ngồi trong
góc, gương mặt đượm buồn nhưng lại gọi cả đống thức ăn. Chưa kịp nghĩ
ngợi, đôi chân anh đã phản ứng nhanh hơn đầu óc, tự động bước đến bên
Lâm Nhược Kỳ.
“Làm gì có chứ? Một mình tôi đang lo ăn không hết, khổ nỗi món nào cũng muốn ăn một tí, anh đến đúng lúc lắm đó!”
Một mình lang thang bên ngoài suốt buổi sáng, nỗi cô đơn sớm đã bủa vây
Vu Tiểu Phong. Giờ có người quen dùng bữa cùng, âu cũng có thể tạm thời
giúp cô thoát khỏi niềm khắc khoải, sầu thương. Cô bèn nở nụ cười chân
thành, gọi hai chú cháu Giang Hàn Phi ngồi xuống.
Cháu của Giang Hàn Phi tên là Tần Lãng, con trai anh họ Tần Lượng của
anh. Cậu nhóc từ nhỏ đã thích bám theo ông chú Giang Hàn Phi đẹp trai,
phóng khoáng. Giang Hàn Phi cũng hứa sẽ dẫn Tần Lãng đến Pizza Hut ăn,
khó khăn lắm mới ngóng được ngày mùng Một Giang Hàn Phi rỗi rãi, chưa
đến mười hai giờ, Tần Lượng đã đưa con trai đến nhà anh, lôi anh ra khỏi đống chăn êm nệm ấm, hai chú cháu thẳng tiến đến quán Pizza Hut. Còn
Tần Lượng và vợ vui vẻ bỏ lại Tần Lãng, chớp lấy cơ hội dắt nhau đi
hưởng thụ thế giới ngọt ngào của hai người rồi.
“Cô xinh đẹp ơi, sao cô lại ngồi ăn một mình ở đây? Cha mẹ cô đâu? Bạn bè cô đâu rồi?”
Bọn trẻ bây giờ đều rất láu lỉnh, Tần Lãng đúng là chú quỷ con ranh ma
điển hình. Cậu bé thích cô xinh đẹp, hiền dịu trước mặt lắm, hơn nữa
nghĩ thấy ông chú Giang Hàn Phi của mình, người xưa nay luôn được bao cô gái theo đuổi lại chủ động ngỏ ý dùng bữa cùng nhau, cộng thêm nãy giờ
cứ vờ lơ đãng liếc nhìn người ta, cậu bé Tần Lãng cũng thầm đoán ra được phần nào. Đôi mắt tinh quái đảo một vòng, cậu nhóc bắt đầu “đổ dầu vào
lửa”.
“Tần Lãng, sao cháu lắm lời thế hả?” Thoáng thấy nét mặt buồn bã và cô
đơn lướt qua mắt Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi vội quát khẽ Tần Lãng, hòng ngăn câu hỏi của cậu nhóc.
Giang Hàn Phi rất hiếm khi tỏ ra hung dữ với Tần Lãng, cậu còn tưởng
mình đang giúp Giang Hàn Phi theo đuổi người ta, thế mà lại nghe ông chú quát mình như vậy, mắt cậu nhóc liền đỏ hoe vì ấm ức.
“Không sao, không sao. Con nít mà, hiếu kỳ cũng là chuyện bình thường.”
Vu Tiểu Phong thấy Tần Lãng sắp khóc đến nơi, bèn hấp tấp liếc mắt ra
hiệu với Giang Hàn Phi rồi mỉm cười nói với cậu bé: “Cha mẹ cô đều mất
rồi. Cô cũng không có nhiều bạn bè, ngày đầu năm mọi người đều không
rảnh nên cô đành ra ngoài ăn một mình. Cháu xem, cháu hạnh phúc biết
chừng nào, có chú dắt đi ăn Pizza Hut, cô ngưỡng mộ lắm đấy!”
Dù có lanh lợi, lém lỉnh cỡ nào thì trẻ con vẫn là trẻ con, rất đơn
thuần. Nhìn gương mặt đầy vẻ ngưỡng mộ của Vu Tiểu Phong, cậu bé Tần
Lãng ngỡ cô không vui thật liền an ủi: “Cô xinh đẹp, cô không cần ngưỡng mộ cháu đâu! Chú cháu bận chết luôn ấy chứ, cháu phải năn nỉ lắm chú
mới chịu dắt cháu đi đúng lần này! Chứ không như ban nãy, vừa trông thấy cô, chú liền ba chân bốn cẳng chạy qua đòi ăn cùng cô! Nên giờ là hai
chú cháu cùng cô ăn cơm đó! Sau này, cháu và chú đều là bạn của cô rồi,
nếu bạn cô lại không rảnh thì cô cứ tìm hai chú cháu cháu đi ăn Pizza
Hut chung nhé! Cháu và chú đều thích cô lắm, đúng không, chú?”
Tần Lãng cố nháy mắt lia lịa với Giang Hàn Phi, nhưng muốn nói, chú xem, cháu trai chú hào hiệp chưa, thông minh chưa? Tuy bỗng nhiên bị chú
mắng oan nhưng cháu vẫn cố tạo cơ hội giúp chú, chú còn không mau mau
chớp thời cơ mà thể hiện đi à?!
“Thằng quỷ con, muốn chú dẫn đi ăn Pizza Hut nhiều thì cứ nói thẳng đi,
mắc mớ gì còn lôi người ta vào cùng hả? Mau ăn đi, không nguội bây giờ!”
Giang Hàn Phi chán nản vò vò đầu Tần Lãng, thằng quỷ này, thật ranh ma
quá! Chẳng biết Tần Lượng và chị dâu nuôi dạy thế nào mà nó lại ra vậy
nữa! Nếu trẻ em bây giờ đều láu lỉnh như cậu nhóc, anh chẳng dám có con
mất, sao mà quản nổi chứ!
“Cháu của anh dễ thương lắm!”
Vu Tiểu Phong vẫn giữ nguyên nụ cười. Cô vốn thích con nít, một đứa bé
vừa thông minh lại hiểu ý người khác như cậu bé Tần Lãng càng khiến cô
cảm thấy ấm lòng. Cô lại có suy nghĩ hoàn toàn trái ngược Giang Hàn Phi, nếu cô và Hạo Ninh cũng có được một đứa con như thế thì hạnh phúc biết
bao…
“Nó ấy à, giỏi nhất là ngọt miệng dẻo mồm thôi! Nhưng có một điều mà ban nãy Tần Lãng nói không sai, sau này cô có thể xem chúng tôi là bạn,
rãnh rỗi thì cùng tán gẫu hay ăn uống gì đó. Dù gì tôi cũng là một gã
độc thân, thời gian làm việc lại lộn xộn, cũng chẳng có nhiều bạn bè,
nếu cô không chê tôi hơi chậm trong đối đáp, ứng xử thì có thể cân nhắc
tôi là một chiếc thùng rác dự bị đã trút bầu tâm sự cũng được.” Thấy Vu
Tiểu Phong không ngại ngùng trước những lời của Tần Lãng, Giang Hàn Phi
bèn nửa thật nửa đùa nói. Anh không biết tại sao mồng Một Tết mà cô lại
một mình lẻ loi ngồi đây ăn trưa, lại nhớ chuyện chồng cô tỏ ra thờ ơ,
lãnh đạm suốt thời gian cô nằm viện, trong lòng Giang Hàn Phi không khỏi dấy lên chút thương cảm. Một người phụ nữ tốt như cô xứng đáng được
nhận sự đối xử tốt hơn, dù anh không có duyên cùng cô sánh đôi nhưng
quan tâm tới cô trong vai trò người bạn, vẫn được chứ?
“Bảo một bác sĩ tài năng tiếng tăm lừng lẫy làm thùng rác trút bầu tâm
sự cho tôi, thật nói quá rồi!” Vu Tiểu Phong cười trừ. Cô vẫn đang chìm
đắm trong cảm xúc của mình và Cố Hạo Ninh, chỉ xem lời nói của Giang Hàn Phi như câu nói đùa đầy thiện ý và khách sáo, chứ không thực sự để tâm.
“Tôi nói thật đó. Lâm Nhược Kỳ, tôi mong chúng ta có thể trở thành bạn
của nhau.” Nhìn biểu cảm hờ hững của cô, vẻ mặt Giang Hàn Phi bỗng trở
nên nghiêm túc. Những lời ban nãy, tuy anh nói với vẻ đùa vui nhưng tâm ý trong đó lại rất nghiêm túc.
“Anh?” Nhìn vẻ mặt chân thành, tha thiết của Giang Hàn Phi, Vu Tiểu
Phong hơi sững người. Chỉ mới ăn chung một bữa mà mối quan hệ từ bác sĩ – bệnh nhân phút chốc đã tiến sang giai đoạn bạn bè rồi ư? Cái… cái này
có phải là nhanh quá không?
Nhưng hễ nhớ đến những săn sóc mà Giang Hàn Phi đã dành cho mình trong lúc còn nằm viện, con tim Vu Tiểu Phong chợt thấy ấm lại.
Từ khi biến thành Lâm Nhược Kỳ, cô chẳng còn ai để cùng trò chuyện. Dù
là bạn bè, người thân của Lâm Nhược Kỳ hay những người quen trước kia
của mình, cô đều không thể và cũng không dám tiếp cúc với họ. Cho nên
giờ có thể kết thêm được một người bạn, cô thấy vui lắm.
Nghĩ vậy, Tiểu Phong bèn nở nụ cười chân thành. “Thế thì tôi vui lắm, có được một người bạn làm bác sĩ! Nhưng sau này anh đừng chê tôi phiền
phức nhé!”
“Ha ha, tuyệt đối không đâu! Được làm bạn của cô là niềm vinh hạnh lớn của tôi!” Giang Hàn Phi cũng bật cười sảng khoái.
Hôm đó, Vu Tiểu Phong đã trải qua một bữa trưa ngập tràn vui vẻ. Bước ra khỏi quán Pizza Hut, cậu bé Tần Lãng lại mè nheo đòi đến khu vui chơi,
dù gì Vu Tiểu Phong cũng đang buồn, không biết nên đi đâu để giết thời
gian, bèn đi cùng hai chú cháu Giang Hàn Phi đến đó.
Cả ba lần lượt chơi các trò nhẹ nhàng như đu quay ngựa gỗ, vượt thác…
Buồng đu quay chầm chậm lên cao, ngồi bên trong, cuối cùng Vu Tiểu Phong không kìm được tò mò hỏi: “Tần Lãng, cháu thích chơi những trò này à?
Hình như bọn trẻ cỡ tuổi cháu đều thích chơi mấy trò tàu lượn gì đó, còn vừa chơi vừa la hét ầm ĩ nữa.”
“Tần Lãng nhà ta trước giờ rất hiểu chuyện và chín chắn, không thích
chơi mấy trò trẻ con nhảm nhí kia! Đúng không, Tần Lãng?” Giang Hàn Phi
tiếp lời Vu Tiểu Phong, nháy mắt với Tần Lãng.
“Chính xác!” Cậu bé Tần Lãng thông minh đương nhiên hiểu ý của Giang Hàn Phi. Cậu nhóc biết điều hướng ra ngoài cửa sổ. Haizzz, không phải phong cảnh bên ngoài đẹp gì cho cam, mà thực ra cậu không muốn tiếp tục làm
kỳ đà cản mũi hai người lớn kia nữa! Hứ, chẳng trách hôm nay cha mẹ vừa
ném mình cho chú là liền biệt tăm tích, e rằng hai người họ cũng sớm chê mình là kỳ đà cản mũi rồi! Thật uổng công mình thật lòng nghĩ bố tốt
bụng, giúp mình tìm chú đòi nợ, còn tưởng bở hôn cái chụt to thật lên má bố nữa, thật ngốc chết đi được!
Nhìn vẻ mặt ủ dột của Tần Lãng, Vu Tiểu Phong nghi hoặc nhìn sang Giang
Hàn Phi, dùng ánh mắt hỏi anh có chuyện gì thế? Giang Hàn Phi chỉ toét
miệng cười tỉnh bơ, tỏ ý cô không cần phải để ý.
“Sau khi ra viện, cô thấy chỗ nào không khỏe không? Ngồi trong này có
chóng mặt không?” Vòng đu quay chậm rãi chuyển động, Giang Hàn Phi mỉm
cười hỏi.
“ Cũng ổn. Dạo này hầu như tôi đều ở nhà tĩnh dưỡng, cảm thấy sức khỏe
cũng hồi phục kha khá rồi. Đu quay này xoay rất chậm nên tôi không thấy
khó chịu.”
“Thế thì tốt, tôi nghe Tần Lượng nói cô và công ty anh ấy đã bàn bạc xong xuôi, qua Tết cô sẽ đến đó làm?”
“Vâng, không ngờ họ lại thực sự tuyển tôi. Ban đầu tôi còn lo mình không có bằng cấp, chứng chỉ, họ sẽ không nhận mình. Lần này thật lòng phải
cảm ơn anh và Tần Lượng rất nhiều!” Nhắc đến công việc mới, Vu Tiểu
Phong bèn lộ vẻ cảm khích.
“Tôi đâu có giúp được gì. Đó cũng là do bản thân cô có năng lực, cô phải tự tin lên!” Giang Hàn Phi cười khích lệ cô.
“Tự tin hơn?” Con tim Vu Tiểu Phong chợt thắt lại, cô nhớ lại hai năm
trước bên kênh đào Strasbourg, Cố Hạo Ninh cũng cười ấm áp như thế rồi
nói: “Cô ngốc, phải tự tin chút chứ!”
“Nhược Kỳ? Cô… vẫn ổn chứ?” Giang Hàn Phi nhìn gương mặt thất thần của
cô, quan tâm hỏi. Vừa vặn lúc ấy vòng đu quay dừng lại, đến phiên họ đi
ra.
“Tôi… không sao, tôi chợt nhớ trong nhà vẫn còn chút chuyện, tôi phải về rồi!”
Vu Tiểu Phong hấp tấp lao ra khỏi buồng đu quay trước tiên, bỗng dưng cô muốn trông thấy Cố Hạo Ninh biết bao, dĩ vãng như những thước phim vùn
vụt lướt qua trong đầu, sự ấm áp của Cố Hạo Ninh, sự chu đáo của anh,
hình ảnh anh ôm cô, hôn cô…
Chiếc van xả ký ức mở tung, tất cả hồi ức như dòng thác lũ cuồn cuộn
dâng trào, nhấn chìm cô. Cô nhớ Cố Hạo Ninh, cô nhớ anh! Dù anh phớt lờ
cô, dù anh lạnh lùng, thờ ơ với cô nhưng anh vẫn là người mà cô yêu tha
thiết! Cô muốn gặp anh, muốn gặp anh ngay tức khắc!
Vu Tiểu Phong hối hả gật đầu chào từ biệt Giang Hàn Phi: “Lần sau liên
lạc nhé!” rồi xoay người chạy thẳng ra cổng. Cô nóng lòng muốn bay ngay
về nhà để gặp người đàn ông khiến cô oằn mình đau đớn trong nỗi nhớ,
mong mỏi đến phát điên kia…
“Lâm Nhược Kỳ…”
“Cô xinh đẹp ơi…”
Giang Hàn Phi và cậu bé Tần Lãng nhìn theo bóng dáng thoắt cái đã biến
mất kia, sửng sốt, trong lòng không khỏi thắc mắc, cô ấy làm sao vậy?
“Chú ơi, chúng ta có cần đuổi theo không?” Tần Lãng phá tan bầu không khí im lặng.
“Giờ sao còn đuổi kịp.” Giang Hàn Phi cười khổ, lắc đầu. “Vả lại, ban
nãy không phải cô ấy đã bảo phải về nhà sao, chúng ta cũng đâu thể theo
đến tận nhà người khác, đúng không?”
“Ồ, vậy chúng ta làm gì giờ?” Tần Lãng cũng bó tay.
“Làm gì ư? Chơi tiếp chứ gì nữa! Được rồi, giờ không còn cô Lâm đi chung nữa, mấy yêu sách ban nãy cháu mới đưa ra giờ có cần bắt đầu luôn
không?” Giang Hàn Phi cười, hỏi.
“Cần, cần, cần! Tốt quá! Tốt quá đi!”
Thực ra Tần Lãng thích nhất là mấy trò chơi cảm giác mạnh như tàu lượn
siêu tốc, thảm bay, tháp du hành vũ trụ, nhưng Giang Hàn Phi lo lắng Lâm Nhược Kỳ mới ra viện chưa được một tháng e rằng sẽ không chịu được, lại không muốn mình chơi đùa cùng đứa cháu, bỏ mặc cô một mình, vì thế anh
bèn lén tìm cơ hội thì thầm một hồi với cháu mình, nửa đe dọa nửa dụ dỗ, hứa sau này sẽ dẫn cậu nhóc chơi tất cả các trò, Tần Lãng mới chịu đồng ý chỉ chơi mấy trò phù hợp với Lâm Nhược Kỳ.
“Thế còn không mau đi?!” Giang Hàn Phi nắm lấy bàn tay bầu bĩnh của Tần
Lãng, kéo cậu nhóc chạy về hướng khu tàu lượn náo nhiệt nhưng trong lòng thì trĩu nặng u buồn. Lâm Nhược Kỳ rốt cuộc có chuyện gì rồi?