Sau khi về ở nhà của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong luôn cố gắng thích nghi
với cuộc sống mới. Do cô mới xuất viện, anh lại đi công tác xa nên để
tiện chăm sóc cô, cha mẹ của Cố Hạo Ninh tạm thời ở lại nhà.
Sau hai hôm nữa là cô đã có thể đi làm trở lại. Hễ nghĩ đến việc luôn
phải dè dặt, cẩn trọng khi ứng xử với cha mẹ chồng lúc ở nhà, đến chỗ
làm còn phải ứng phó với các đồng nghiệp của Lâm Nhược Kỳ, Vu Tiểu Phong cảm thấy sợ hãi, lỡ sai bước nào thì thân phận của cô sẽ bị người khác
phát hiện mất. Lời nguyền hãi hùng kia lại vang lên bên tai cô: “Đây là
thiên cơ, nhất định không được tiết lộ! Nếu không, không những bản thân
ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến người yêu thương nhất! Hãy nhớ lấy,
nhớ lấy!” Giờ đây, người cô yêu nhất chính là Cố Hạo Ninh, cô quyết
không để liên lụy đến anh, tuyệt đối không.
Trong lúc buồn phiền, điện thoại chợt đổ chuông, cô đưa mắt nhìn, là một số lạ, cô nhấn nút nghe, lòng thấp thỏm, lo âu.
“Xin chào, tôi… là Lâm Nhược Kỳ.”
“Lâm Nhược Kỳ, chào cô! Tôi là Giang Hàn Phi, bác sĩ điều trị của cô.
Mấy hôm trước cô xuất viện rồi à?” Giọng của Giang Hàn Phi khiến tâm
trạng căng thẳng của Vu Tiểu Phong dần lắng dịu, ngữ điệu của cô cũng
trở nên trầm tĩnh hơn: “Vâng, hôm trước khi tôi làm thủ tục, có nghe y
tá bảo anh đi công tác nên không báo cho anh biết.”
“Ồ! Mấy hôm nay cô vẫn tốt chứ? Đã đi làm được chưa?” Giang Hàn Phi niềm nở hỏi thăm.
“Cũng ổn, có lẽ sau vài hôm nữa là tôi đi làm lại.”
“Ồ, vậy à? Anh họ Tần Lượng của tôi có mở một công ty y dược liên doanh
Trung – Pháp, hiện bên họ đang thiếu ngươi phiên dịch tiếng Pháp. Mấy
hôm trước tôi vô tình nói với anh ấy chuyện cô rất giỏi tiếng Pháp, anh
ấy bèn nhờ tôi hỏi cô có muốn đến làm không. Cô có hứng thú không?”
“Phiên dịch tiếng Pháp? Được chứ! Nhưng tôi không có các bằng cấp ngoại
ngữ liên quan, liệu các anh có ngại không?” Vu Tiểu Phong đang phân vân
có nên đổi việc thì nghe được tin này, cô vui lắm. Thế nhưng, cô biết
Lâm Nhược Kỳ học chuyên nghành marketing, không có chứng chỉ tiếng Pháp
nào, như thế liệu có làm phiên dịch được không?
“Không sao! Tôi có nói với anh ấy rằng tiếng Pháp không phải chuyên
ngành của cô, chỉ là từng học một chút trong trường, anh ấy vẫn muốn mời cô đến thử. Nếu cô có hứng thú thì cứ thử đi, dẫu sao công ty kia, cô
cũng phải mấy hôm nữa mới đi làm trở lại mà, đúng không?”
“Vậy được, anh cho tôi cách thức liên lạc với anh ấy đi, tôi muốn hẹn thời gian đến phỏng vấn…”
Cuộc phỏng vấn diễn ra vô cùng thuận lợi. Năng lực biên phiên dịch của
cô đều rất giỏi, công ty của Tần Lượng lập tức ký hợp đồng và mong cô có thể đi làm càng sớm càng tốt.
Vậy là trước khi Cố Hạo Ninh trở về, Vu Tiểu Phong đã xin nghỉ công việc trước kia của Lâm Nhược Kỳ. Lúc này đã là hạ tuần tháng Một năm 2006,
vừa khéo mấy ngày nữa là đến Tết, Vu Tiểu Phong bèn nói với công ty của
Tần Lượng, sau Tết cô sẽ bắt đầu đi làm.
Chiều tối đêm Ba mươi Tết, Cố Hạo Ninh ngồi trên xe buýt, hững hờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chiều đông rét buốt, trời đã nhá nhem tối. Vài vạt nắng cuối ngày thỉnh
thoảng lướt qua tầng mây, ánh lên sắc đỏ nhàn nhạt nhưng càng làm tăng
thêm cảm giác đìu hiu, quạnh quẽ.
Bất giác Cố Hạo Ninh lấy ra một món đồ be bé từ túi trong của áo khoác,
một chiếc trâm cài áo bằng mã não óng ánh, đỏ rực lặng lẽ nằm gọn trong
lòng bàn tay anh.
Cảm giác buốt giá ùa tới, từ giữa lòng bàn tay lan đến lồng ngực, như
một dòng tuyết lạnh căm ào ào ập đến, đông cứng con tim thành một niềm
đau thương buốt giá.
Anh khẽ mở cửa kính, những cơn gió rét thấu xương thốc vào. Bên đường,
có vài đứa trẻ nhanh nhảu đốt pháo hoa sớm. Những chùm pháo hoa sặc sỡ
muôn màu thắp sáng màn đêm u tối, tĩnh mịch, nghe tưng bừng, náo nhiệt
vô cùng. Giữa khung cảnh huyên náo đó, những bông tuyết mềm mại lất phất rơi, y như người con gái kia giữa cõi hồng trần này, dịu dàng như nước, trầm lặng, nhã nhặn.
“Trạm kế tiếp, Lang Nguyệt Uyển, xin mời hành khách muốn xuống chuẩn bị
hành lý xuống xe!” Tiếng loa báo trạm vang lên rõ to, Cố Hạo Ninh định
thần lại, cẩn thận cất chiếc trâm vào túi rồi xách hành lý đứng lên,
chầm chậm xuống xe.
“Anh Cố mới về à?” Cố Hạo Ninh vừa bước vào khu chung cư, liền chạm mặt chị Trương hàng xóm.
“Vâng, tôi vừa đi công tác về.” Cố Hạo Ninh khẽ cười, cất tiếng chào chị Trương.
“Bận vậy à, đến chiều Ba mươi Tết mới về, nếu muộn thêm chút nữa chắc
chị nhà lại nổi cáu đấy!”. Chị Trương ở căn hộ dưới lầu của Cố Hạo Ninh, mắc bệnh suy nhược thần kinh nhẹ, sợ nhất là nửa đêm khuya khoắt bỗng
giật mình nghe thấy những tiếng loảng xoảng chén đĩa rơi vỡ vọng từ trên lầu xuống.
“Dạ, không đâu, không đâu!” Cố Hạo Ninh nhận ra ý than phiền bóng gió của chị Trương, đành ấp úng lấp liếm.
“Mà mấy tháng gần đây hình như yên tĩnh chút rồi.” Nhìn dáng vẻ ái ngại
của Cố Hạo Ninh, chị Trương cũng không tiện nói nhiều, bèn cười xòa,
nhắc một câu. “Tôi thấy hình như cha mẹ anh đã đến rồi, thay tôi gửi lại hỏi thăm tới hai cụ nhé!”
“Được ạ, cảm ơn chị! Chúc chị năm mới vui vẻ!”
“Ha ha, năm mới vui vẻ, năm mới vui vẻ! Chúc hai vợ chồng chóng có một đứa con kháu khỉnh bế bồng!”
Cố Hạo Ninh nhìn theo bóng lưng của chị Trương, cười khổ, mình và Nhược
Kỳ sắp ly hôn, còn có thể sinh con ư? Thế chẳng phải tạo nghiệt sao?
Tay kéo va li, Cố Hạo Ninh lê bước về nhà. Kỳ thực chuyến đi công tác
Thái Lan lần này vốn rất ngắn, có thể về từ sớm nhưng anh thật sự không
muốn đối mặt với Lâm Nhược Kỳ, vậy nên kéo dài đến tận chiều hôm nay mới bay về, chỉ để ăn Tết cùng cha mẹ.
Vừa bước vào thang máy, điện thoại trong túi liền rung chuông. Anh lấy di động ra, là anh bạn luật sư của anh, Tiêu Bình.
“Hạo Ninh, tôi đã chuẩn bị xong đơn ly hôn mà ông nhờ rồi. Chừng nào ông rảnh mà đến văn phòng lấy được chứ?”
“Được thôi, cảm ơn! Đợi qua Tết tôi sẽ đến làm thủ tục. Tới lúc đó liên lạc với ông nhé?”
“Ok, thế tôi đợi điện thoại của ông.”
Cúp máy, Cố Hạo Ninh đã đến trước cửa nhà. Anh hít sâu một hơi rồi nhấn chuông cửa.
Đêm Giao thừa gia đình sum vầy, ngoài kia pháo nổ inh ỏi, từng chùm pháo hoa rực rỡ nhưng trong nhà của Cố Hạo Ninh, bầu không khí im phăng phắc đến ngạt thở.
Nhìn thái độ lãnh đạm, thờ ơ của Cố Hạo Ninh dành cho Lâm Nhược Kỳ, cha
anh mấy lần định nổi trận lôi đình, nhưng bị vợ ngăn lại bằng ánh mắt.
Ông cũng tự nhủ dù gì hôm nay cũng là Giao thừa, không thể để trong nhà
xảy ra xung đột được, ông chỉ còn cách ráng dằn cơn bất mãn xuống.
Nhìn sắt mặt lạnh băng của Cố Hạo Ninh, cộng thêm vẻ buồn bã, bất lực và ngập ngừng của cha mẹ, Vu Tiểu Phong biết sự lựa chọn tốt nhất chính là mình nên lặng lẽ rời khỏi. Như thế, đối với mọi người có lẽ sẽ dễ chịu
hơn.
Sau khi dùng cơm, thu dọn bát đũa xong xuôi, Vu Tiểu Phong cố điều chỉnh nét mặt, mỉm cười, nói với Cố Hạo Ninh và cha mẹ anh: “Cha, mẹ, con hơi mệt, xin đi nghỉ trước, cứ để Hạo Ninh đón Giao thừa cùng cha mẹ nhé!”
Trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, nụ cười của Vu Tiểu Phong mới từ từ tắt
lịm. Cô tựa lưng vào cửa, chầm chậm trượt xuống, ngồi phịch xuống nền
nhà lạnh, hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài trên má.
Bầu trời tối tăm, Vu Tiểu Phong nhìn chút ánh sáng mỏng manh, khóe môi
lướt qua ý cười nhợt nhạt, niềm hy vọng của cô, luôn là như thế, những
tưởng gần ngay trước mắt nhưng thực ra lại xa tận chân trời.
Kể từ năm năm tuổi, khi cô bị mẹ ruột bỏ rơi trước cổng viện phúc lợi,
từ đó cô không còn được cùng “người thân” đón Giao thừa nữa. Thưở bé thì ở cùng với các thầy cô trong viện phúc lợi, sau này lớn lên thì đa phần là ở với bạn bè nhưng chưa có lần nào đón Giao thừa cùng người thân.
Đêm nay, cô vốn định cùng Cố Hạo Ninh và cha mẹ anh chờ đến tiếng chuông điểm đến mười hai giờ, nhưng giờ đây, cô chỉ có thể tự nhốt mình trong
căn phòng lạ lẫm và lạnh lẽo này, trải qua đêm Giao thừa một mình.
Vu Tiểu Phong lặng lẽ cuộn mình trong bóng đêm, âm thanh của chương
trình gala mừng năm mới từ phòng khách xuyên qua cửa, văng vẳng truyền
đến, xen lẫn cả tiếng trò chuyện của Cố Hạo Ninh và cha mẹ.
Cô khẽ khàng áp đầu vào cửa, nín thở, chăm chú lắng nghe, âm thầm cảm nhận sự ấm áp và niềm vui đó len lỏi vào trong phòng.
Đã từng có lúc cô ngưỡng mộ vợ của Cố Hạo Ninh biết bao, ngưỡng mộ Lâm
Nhược Kỳ có thể danh chính ngôn thuận chung sống với Cố Hạo Ninh, có thể danh chính ngôn thuận cùng Cố Hạo Ninh đón đêm Giao thừa, ngày lễ tết…
Đó từng là niềm hạnh phúc xa vời mà cô không bao giờ với tới được. Hôm
nay, cô đã thực sự trở thành Lâm Nhược Kỳ, vậy mà giờ đây, cách nhau một lớp cửa lạnh giá, lại như cách xa muôn trùng, anh không muốn đến, còn
cô cũng không cách nào bước qua.
Vu Tiểu Phong cứ thế ngồi lặng trên sàn, mãi đến khi tiếng chuông điểm
mười hai giờ ngân vang. Cô nghe Cố Hạo Ninh như đang khuyên cha mẹ đi
nghỉ sớm, áng chừng sẽ vào đây ngủ tức thì, bèn hấp tấp đứng dậy, trèo
lên giường đắp chăn, vờ như đang ngủ.
Nhưng cô đợi mãi, vẫn không thấy Cố Hạo Ninh vào, cũng không dám xuống
giường, chỉ còn cách thấp thỏm nằm trên giường tiếp tục chờ đợi, nửa
tiếng, một tiếng… Cô cũng không biết đã đợi bao lâu, chỉ nhớ lần cuối
xem trên di động, hình như là hai giờ rưỡi nhưng vẫn không thấy Cố Hạo
Ninh bước vào phòng.
Sáng hôm sau, Vu Tiểu Phong vừa mở mắt, liền nhận ra chỗ nằm bên cạnh trống trơn, chiếc gối để bên cũng không cánh mà bay.
Bật ngồi dậy xem, cô bất ngờ phát hiện Cố Hạo Ninh nằm ngủ dưới sàn,
trên người quấn nửa tấm chăn mỏng, còn nửa kia trải dưới sàn nhà bằng gỗ lạnh giá. Nhìn cơ thể hơi co quắp của Cố Hạo Ninh, mắt cô ngấn lệ, con
tim đau buốt đến nghẹt thở.
Rốt cuộc cô nên dùng tâm trạng thế nào để đối diện với một Hạo Ninh như
vậy đây? Nên dùng thân phận Vu Tiểu Phong mà anh yêu tha thiết hay Lâm
Nhược Kỳ mà anh căm ghét đến tận xương tủy?
Anh có lẽ vẫn còn yêu Tiểu Phong chăng? Cho nên mới ghét bỏ Nhược Kỳ đến vậy. Khóe môi Vu Tiểu Phong khẽ lướt qua ý cười mong manh, thoáng ngọt
ngào len lỏi trong tim, nhưng sâu thẳm lại là nỗi cay đắng vô ngần.
Cô cố nén nước mắt, khoác áo, bước xuống giường, đến cạnh Cố Hạo Ninh,
khẽ lay anh, gọi: “Hạo Ninh, anh lên giường ngủ đi! Em sẽ ra ngoài.”
Cố Hạo Ninh hé mở đôi mắt ngái ngủ, dường như vẫn chưa tỉnh táo hẳn. Anh trông thấy Lâm Nhược Kỳ mặc quần áo chỉnh tề nửa quỳ bên cạnh, thoáng
ngẩn ngơ. Mãi đến khi nghe cô bảo sẽ ra ngoài mới như chợt hoàn hồn, im
lặng quấn chặt chăn quanh người rồi lên giường nằm.
“Anh, nếu lạnh thì đắp tấm chăn dày kia đi!” Vu Tiểu Phong thấy Cố Hạo
Ninh vẫn quấn chặt tấm chăn mà ban nãy anh dùng để đắp dưới sàn, không
dằn lòng được, bèn cất lời khuyên một câu. Nhưng Cố Hạo Ninh vờ như
không nghe thấy, chẳng hề có chút phản ứng, Vu Tiểu Phong thở dài, mở tủ quần áo, lấy tấm chăn mỏng hơn, nhẹ nhàng đắp lên người anh, sau đó
chậm rãi mở cửa bước ra ngoài.
Cô rón rén ra phòng khách, may thay, cha mẹ của Cố Hạo Ninh vẫn chưa
dậy, đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, chỉ mới bảy giờ rưỡi, còn sớm thế
này, cô có thể đi đâu cơ chứ?
Sáng mồng Một, đường phố vắng tanh, gần như không người qua lại. Một
mình Vu Tiểu Phong lang thang trên phố tĩnh lặng, giờ này hầu hết các
trung tâm thương mại và quán xá đều chưa mở cửa. Đi được nửa buổi, cuối
cùng Vu Tiểu Phong cũng tìm được một tiệm McDonald’s mở cửa 24 giờ, bèn
đẩy cửa bước vào, bên trong chỉ có mỗi nhân viên. Cô gọi một chiếc
hambuger, một cốc sữa nóng, sau đó một mình ngồi trong góc khuất, đôi
tay rét cóng cầm cốc sữa nóng hổi ủ ấm, lúc này mới cảm nhận được một
chút ấm áp.
Vu Tiểu Phong chậm rãi dùng bữa sáng với vẻ nhàn nhã, khoan thai mà bình sinh hiếm khi nào có được. Ăn xong, cô nhìn đồng hồ, vẫn chưa đến chín
giờ. Cô hỏi nhân viên, được biết cách đó không xa có một siêu thị chắc
đã mở cửa. Trước kia, mỗi khi ở trong nước, mồng Một Tết, cô đều mang
theo một số thứ đến viện phúc lợi thăm thầy cô. Cô vốn tưởng rằng năm
nay sẽ không có thời gian, ngờ đâu so với mọi năm lại còn rãnh rỗi hơn
nhiều. Nói không chừng, cô có thể “đóng đô” ở viện phúc lợi cả ngày luôn ấy chứ.
Cô đến siêu thị mua trái cây, bánh ngọt rồi chọn thêm kẹo, dụng cụ học
tập để phát tặng cho người già và trẻ em trong viện. Gần mười một giờ,
cô xách hai bịch nặng trĩu, bước vào viện phúc lợi.
“Chào cô! Cô đến tìm ai?” Vu Tiểu Phong nhất thời quên mất giờ mình đang là Lâm Nhược Kỳ, đúng lúc cô mỉm cười gật đầu chào bác bảo vệ họ Lý thì ông đã cất tiếng hỏi cô với vẻ nghi hoặc.
“Ơ, cháu… cháu có đọc tin viết về viện phúc lợi trên báo, cháu rất cảm
động nên muốn đến thăm các thầy cô và bọn trẻ, nhân tiện tặng một vài
thứ để thể hiện chút tấm lòng.” May mà Vu Tiểu Phong phản ứng nhanh
nhạy, tức thì nhớ ra có tờ báo viết bài về viện phúc lợi của bọn cô dạo
trước, bèn tranh thủ lấy nó làm cái cớ mà nghe chừng hợp lý.
“Ha ha, cảm ơn cô! Tuy trước kia cũng có không ít người hảo tâm đến
nhưng ngay mồng Một Tết thì cô là người đầu tiên đấy! Chắc đây là lần
đầu tiên cô đến nhỉ? Mời cô đăng ký tên họ trước, giờ tôi sẽ đi mời giáo viên trực ca dẫn cô đi tham quan một vòng!” Bác Lý thực sự nghĩ cô là
người hảo tâm, bèn nhiệt tình gọi điện cho thầy Lưu Hy đang trực ban.
“Vâng, thế thì phiền bác ạ! Cảm ơn bác nhiều!” Tuy Vu Tiểu Phong quen
thuộc và hiểu rõ viện phúc lợi như lòng bàn tay nhưng cô sợ bị bác Lý
nhận ra điều bất thường, đành vờ tỏ vẻ phấn khởi chờ thầy Lưu Hy đến,
chuẩn bị tham quan nơi mình để sinh sống hơn hai mươi năm, y như một
người lạ.
Lưu Hy dẫn Vu Tiểu Phong lần lượt tham quan nơi ở của các cụ già neo đơn và trẻ em mồ côi, tàn tật. Tại đó, cô bất ngờ gặp Hiệu trưởng Lư với
mái đầu bạc trắng đang đi tuần, đôi mắt không khỏi đỏ hoe, bờ mi ươn
ướt.
Suốt bao năm nay, Hiệu trưởng Lư vẫn luôn xem những đứa trẻ trong viện
như chính con ruột của mình, mỗi lần Tết đến, bà đều khăng khăng ở lại
viện phúc lợi, cùng đón tết với đám trẻ nơi này nên bọn trẻ trong viện
đều quen gọi bà là “mẹ Lư”.
Vu Tiểu Phong cũng dành cho bà một tình cảm rất sâu đậm. Cô nhớ rõ năm
mình bị đưa vào viện phúc lợi, lúc đó cô vừa tròn năm tuổi. Cô rất sợ
sấm sét nên mỗi lần mưa dông, Hiệu trưởng Lư luôn dẫn cô vào phòng bà
rồi ôm cô ngủ cùng. Năm tám tuổi, một đêm bỗng dưng cô bị sốt cao, cũng
là Hiệu trưởng Lư tận tình chăm sóc cô suốt đêm trong phòng y tế. Bà như một người mẹ, không ngừng thay khăn, lau mồ hôi cho cô, nắm lấy tay cô, khẽ ngân nga hát ru để cô không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Một năm rồi lại một năm trôi qua, Hiệu trưởng Lư cứ thế cống hiến hết
tuổi trẻ, tình yêu cho những người già và trẻ em trong viện phúc lợi,
không thể lo toan cho gia đình của riêng mình. Vu Tiểu Phong nhớ trong
bài báo đó có nhắc đến chuyện chồng của Hiệu trưởng Lư đã qua đời vì
bệnh nhồi máu cơ tim bột phát mấy tháng trước, khi ấy, bà đang chăm sóc
một cụ già neo đơn ốm nặng, không được nhìn mặt người bạn đời của mình
lần cuối…
“Cô Lâm, cô vẫn ổn chứ?” Thấy đôi mắt ngấn lệ của Vu Tiểu Phong, Lưu Hy
hơi ngẩn người, cô này sao thế kia? Không khỏe ư? Ông vội hỏi: “Có phải
cô không khỏe chỗ nào không? Viện của chúng tôi có phòng y tế!”
“Dạ không, không ạ!” Vu Tiểu Phong vội cầm nước mắt, bước đến cạnh Hiệu
trưởng Lư, nắm lấy tay bà, nói: “Do cháu quá cảm động thôi ạ! Trước kia, cháu có nghe chuyện của hiệu trưởng, cháu rất khâm phục những gì cô vẫn cố gắng làm cho các cụ già và trẻ em, giờ được tận mắt trông thấy hiệu
trưởng quan tâm tới bọn trẻ thế này, cháu thực sự rất cảm động!”
“Ha ha, quá khen, quá khen, cháu cũng là người có tấm lòng nhân ái. Thực sự rất cảm ơn cháu đã đến thăm người già và bọn trẻ trong một ngày đặc
biệt thế này!” Hiệu trưởng Lư nắm lấy tay Lâm Nhược Kỳ, một cảm giác
thân thiết và ấm áp quen thuộc từ lòng bàn tay truyền sang Vu Tiểu
Phong.
Kể từ khi linh hồn của Vu Tiểu Phong nhập vào thân xác của Lâm Nhược Kỳ, cô đã không còn cơ hội cảm nhận hơi ấm như giữa những người thân thế
này. Hễ nhớ đến nỗi cô độc và quạnh quẽ đêm qua, cộng thêm thái độ lạnh
lùng, hờ hững của Cố Hạo Ninh sáng nay, Vu Tiểu Phong không nén nỗi chua xót ứ đầy trong lòng. Cô mong muốn được nhào vào lòng Hiệu trưởng Lư
như lúc xưa biết bao… nhưng cuối cùng, cô chỉ có thể khẽ mỉm cười lễ
phép, chậm rãi chôn chặt tất cả tình cảm quyến luyến và thống khổ dưới
đáy tim.
Vu Tiểu Phong đã tham quan toàn bộ viện phúc lợi qua sự dẫn dắt và giới
thiệu của Lưu Hy và Hiệu trưởng Lư. Sau khi chia hết đồ đã mua cho các
cụ già và trẻ nhỏ, cô bèn rời khỏi, vì nếu tiếp tục ở lại, cô sợ mình sẽ không kiểm soát được cảm xúc rồi để lộ ra sơ hở mất.