“Tích!!” Máy giám sát kết nối với phòng bệnh 302 đột nhiên phát ra tiếng báo động chói tai giữa phòng trực y tá tĩnh lặng.
“Bệnh nhân phòng 302 nhấn chuông cấp cứu! Nhanh, đi báo bác sĩ Giang
mau!” Vừa nghe thấy tiếng chuông, cô y tá trực lập tức vừa bảo người đi
gọi bác sĩ vừa chạy tới phòng 302. Không lâu sau, một anh bác sĩ mặc áo
blouse trắng vội vàng chạy đến.
“Xảy ra chuyện gì? Tại sao bệnh nhân lại như vậy?” Bác sĩ điều trị Giang Hàn Phi vừa bước vào phòng bệnh, suýt nữa giật bắn người, bệnh nhân nằm hôn mê bất tỉnh, vết thương trên đầu và thân người đều toác ra, máu
nhuộm đỏ trang phục, cả gian phòng ngập trong mùi máu tanh lạnh giá.
“Cái này, em cũng không biết… Hồi nãy, hình như chồng cô ấy đến thăm…”
Cô y tá trực ca vô cùng buồn bực, ai ngờ thân nhân đến thăm bệnh lại gây ra chuyện như vậy chứ? Thật là quá quắt!
“Được rồi, đừng nói nữa! Mau kiểm tra tình trạng bệnh nhân hiện giờ đi!” Giang Hàn Phi cắt ngang lời giải thích của cô, cùng cô dìu bệnh nhân
lên giường, bắt đầu kiểm tra.
Giang Hàn Phi khâu lại vết thương, bôi thuốc, băng bó lần nữa. Phải mất
hai tiếng đồng hồ, anh mới xử lý xong các vết thương của Lâm Nhược Kỳ.
Cuối cùng, Lâm Nhược Kỳ hé mở mắt nhưng dường như không cảm thấy đau
đớn, chỉ nhìn trần nhà, ánh mắt đờ đẫn. Đôi mắt vốn sáng ngời giờ chìm
trong u tối, chẳng thấy được chút sắc màu, nước mắt hòa cùng những vệt
máu chưa kịp lau lăn dài trên má, đọng lại thành từng giọt lệ máu, vương vãi trên gối, trông kỳ quái đến hãi hùng.
Giang Hàn Phi im lặng nhìn Lâm Nhược Kỳ nằm trên giường bệnh, không khỏi sinh lòng hoài nghi. Lần cấp cứu trước, rõ ràng ý chí sinh tồn của Lâm
Nhược Kỳ rất mãnh liệt, sau khi tỉnh lại, cô cũng luôn cố gắng phối hợp
điều trị. Tại sao bỗng dưng cô như mất hết sức sống, chỉ còn lại nỗi
tuyệt vọng trĩu nặng đến nghẹt thở kia?
Anh nhớ lại hồi Lâm Nhược Kỳ vừa được đưa vào bệnh viện, vết thương của
cô vô cùng nghiêm trọng, đầu bị va đập mạnh, nội tạng bị xuất huyết. Đã
có lúc anh tưởng rằng cô khó mà sống sót, hoặc có cứu sống được thì cũng sẽ biến thành người thực vật. Thế nhưng, cô gái với vẻ ngoài mảnh dẻ
này lại từng bước, từng bước gắng gượng vượt qua. Nửa tháng trước, khi
trông thấy cô cuối cùng cũng tỉnh dậy, anh đã cảm thấy rất vui mừng.
Sau khi tỉnh lại, Lâm Nhược Kỳ vẫn luôn phối hợp điều trị. Dù phải tiêm
bao nhiêu mũi, uống bao nhiêu thuốc cô chưa một lần oán trách, cũng
không tùy tiện nổi giận với y bác sĩ như các bệnh nhân khác. Cô lúc nào
cũng dịu dàng, nhã nhặn, mỗi lần gặp anh, đều mỉm cười lịch sự. Mỗi lần
anh điều trị cho cô, cô đều khẽ nói cảm ơn. Giang Hàn Phi đã từng gặp
không ít những người phụ nữ xinh đẹp lại không chút gai góc, trầm lặng,
nhu mì tựa dòng nước ấm áp như Lâm Nhược Kỳ thì thật sự rất hiếm gặp.
Dần dần Giang Hàn Phi bắt đầu để ý đến Lâm Nhược Kỳ. Anh phát hiện hầu
hết thời gian, cô đều thích ngồi lặng lẽ một mình trên xe lăn ngắm nhìn
những tia nắng vương ngoài cửa sổ. Đôi lúc có hai cụ nhà đến thăm, cô
cũng rất ít khi cất tiếng, chỉ khẽ cười, im lặng lắng nghe. Từ từ Giang
Hàn Phi nhận ra nỗi bất lực và buồn bã của cô ẩn sau nụ cười mỉm đó.
Mang những cảm xúc như vậy sẽ không có lợi cho sự hồi phục. Anh cũng
đang định tìm cơ hội thích hợp để trò chuyện với cô. Giờ xem ra, tâm
trạng của Lâm Nhược Kỳ đã u ám tột cùng, anh buộc phải lập tức can thiệp vào cảm xúc tiêu cực này của cô, nếu không, hậu quả sẽ rất khó lường.
“Liệu có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?” Giang
Hàn Phi ra hiệu cho y tá ra ngoài trước, còn anh chầm chậm ngồi xuống
bên giường của Nhược Kỳ, nhẹ giọng hỏi.
Hồi lâu sau, Giang Hàn Phi vẫn không nhận được câu trả lời từ cô. Trong phòng bệnh, bầu không khí tĩnh lặng đến ngạt thở.
Giang Hàn Phi chớt nhớ lại lời của y tá, hình như chuyện xảy ra vào buổi trưa sau khi chồng của Lâm Nhược Kỳ đến.
Nghĩa là khúc mắc của vấn đề nằm ở chồng cô ấy?
“Bởi vì chuyện tình cảm sao? Nghe nói ông xã cô vừa mới đến, hai người
cãi nhau à?” Giang Hàn Phi nói chậm rãi, chú ý đến phản ứng của Lâm
Nhược Kỳ, phát hiện khi vừa nghe từ “chồng cô”, hàng mi dày rậm khẽ lay
động. Anh bèn hỏi tiếp: “Chồng cô hết yêu cô rồi?”
Con tim Vu Tiểu Phong chợt run lên. Yêu? Cố Hạo Ninh có yêu cô không?
Nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi. Cố Hạo Ninh yêu cô, yêu Vu Tiểu Phong! Nếu không, sao anh lại ôm lòng căm hận mãnh liệt và đau đớn đến
nhường kia?
Nhưng cô không còn là Vu Tiểu Phong, trong mắt Hạo Ninh, cô là hung thủ
giết chết Vu Tiểu Phong, là Lâm Nhược Kỳ, người mà anh căm hận nhất… Cô
khẽ lắc đầu, anh không yêu cô, người anh yêu đã không còn là cô nữa…
“Vậy… cô hết yêu ông xã mình rồi?” Giang Hàn Phi tiếp tục nhẹ giọng hỏi. Cô càng đau khổ lắc đầu. Sao lại hết yêu được chứ? Nếu như thực sự hết
yêu, sao cô còn đau khổ như vậy?
“Nếu cô yêu anh nhà, tại sao phải từ bỏ hy vọng? Đối với mạng sống và
tình yêu, không phải nên kiên trì đến cùng sao?” Giọng của Giang Hàn Phi nhỏ nhẹ nhưng đầy mạnh mẽ, ánh mắt kiên định, cả người toát ra một sức
hút vô cùng mãnh liệt.
“Kiên trì đến cùng?” Đồng tử của Vu Tiểu Phong co lại, cô cất giọng hỏi.
Cô nhớ lại hai năm trước, khi đứng trước Bocca della Verità – Chiếc
Miệng Sự Thật - ở Rome, mình đã nhìn Cố Hạo Ninh, khẽ nói: “Tu me
manqueras.” Lúc ấy, bi thương và tuyệt vọng biết nhường nào.
Tay cô đặt trong cái miệng há rộng của mặt đá sư tử, cảm nhận sự lạnh
giá và rắn chắc đó lan dần từ ngón tay đến đáy tim, như muốn đông cứng
hết tất cả.
Hôm ấy, cô đau đáu nhìn Cố Hạo Ninh, ngắm nhìn đôi mày đen rậm, sống mũi cao, cặp mắt sâu lắng của anh. Đôi mắt từng ấm áp như mùa xuân kia,
trong khoảnh khắc đó, ngập tràn niềm bi thương của tàn thu lẫn nỗi cô
độc buốt giá của ngày đông rét… Cô đã từng ao ước xiết bao, ao ước thời
gian ngừng lại ngay khoảnh khắc ấy, ao ước ông trời cho cô thêm một cơ
hội, để cô có thể ở bên Cố Hạo Ninh, dẫu chỉ là linh hồn vất vưởng, dẫu
phải hóa thành hạt bụi nhỏ nhoi…
Nhưng… không thể.
Những tia nắng rực rỡ chan hòa rọi vào đôi mắt cười cong cong, cô mím
chặt môi, gắng sức kéo khóe môi nhướn cao, như dốc hết sức lực chỉ để nở nụ cười cuối cùng của đời này. Cô ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược vào trong… Hai người lúc ấy chỉ có thể chia ly, không có sự lựa chọn nào
khác…
Nỗi đau thấu tận tâm can và tình yêu si dại đến hèn mọn đó, đến nay vẫn
khắc cốt ghi tâm. Sao cô lại quên chứ? Quên mất bản thân từng nguyện hóa thành tro bụi cũng muốn ở cạnh anh, quên mất chính mình dẫu chỉ còn là
hồn phách cũng khát khao được cùng anh đến đầu bạc răng long! Và giờ
đây, cô đã thực sự trở về bên anh, thực sự có được cơ hội gần gũi anh,
sao cô lại có thể dễ dàng từ bỏ chứ?
Vu Tiểu Phong chầm chậm xoay đầu, mãi đến lúc này, cô mới nhìn rõ, thì
ra người nãy giờ nói chuyện với mình chính là bác sĩ điều trị.
Ánh mắt đờ đẫn của cô từ từ ngưng tụ, trở nên ngời sáng, kiên định, nỗi
hoang mang phủ dưới đáy mắt dần phai nhạt, cuối cùng cô mỉm cười. “Cảm
ơn anh, bác sĩ Giang, tôi nhất định sẽ cố gắng kiên trì đến cùng, vì
người mà mình yêu”
Nhìn nụ cười nhu mì và kiên định của cô, tảng đá đè nặng trong tim Giang Hàn Phi cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Anh gật đầu khích lệ, giúp cô chỉnh
lại mép chăn rồi mỉm cười, đi ra khỏi phòng.
Mới chớp mắt, Vu Tiểu Phong nằm viện đã gần ba tháng. Nhưng từ sau
chuyện lần trước, Cố Hạo Ninh chẳng buồn đến thăm cô thêm lần nào. Khi
Giang Hàn Phi nghe y tá Dương Tuyết Tuệ kể về chuyện này, anh không khỏi kinh ngạc. May thay bệnh nhân dường như đã lấy lại ý chí sinh tồn, mỗi
ngày đều cố gắng phối hợp với bác sĩ trong việc điều trị phục hồi, chỉ
chưa đầy hai tháng sau khi tỉnh lại, cô đã có thể tự mình xuống giường,
đi dạo xung quanh.
Một chiều tối nọ, Giang Hàn Phi vô tình trong thấy Vu Tiểu Phong đang nói chuyện với một bé gái trong vườn hoa.
Cô bé ấy tên Mạnh Nhã, sáu tuổi, là một bệnh nhân mà Giang Hàn Phi mới
tiếp nhận mấy hôm trước. Cô bé không ở cạnh cha mẹ mà được bà nội đưa
vào viện. Mạnh Nhã tuy là người Trung Quốc nhưng do từ hai tuổi đã theo
cha mẹ di dân đến Québec, Canada nên tiếng Hoa không tốt lắm, chỉ biết
nói tiếng Pháp. Ngặt nỗi các y tá, bác sĩ trong bệnh viện, trừ Giang Hàn Phi biết chút tiếng Pháp, những người khác nhiều nhất chỉ biết nói
tiếng Anh nên Mạnh Nhã rất ít nói chuyện với ai. Nhưng không ngờ cô bé
lại vui vẻ trò chuyện với Vu Tiểu Phong. Giang Hàn Phi không kìm được sự hiếu kỳ, bèn chầm chậm bước về phía hai người.
Giang Hàn Phi vừa đến gần, vừa khéo bà nội của Mạnh Nhã mang cơm tới,
bảo cháu gái về phòng ăn. Mạnh Nhã bèn bịn rịn chào tạm biệt Vu Tiểu
Phong, hẹn ngày mai đến vườn hoa cùng nhau trò chuyện.
“Cô biết nói tiếng Pháp à?” Giang Hàn Phi cười tủm tỉm, hỏi Vu Tiểu Phong.
“Ừm, trước kia tôi… tôi từng học một chút trong trường.”
Suýt chút nữa Vu Tiểu Phong đã buột miệng nói “trước kia tôi từng du học ở Pháp”, may mà kịp thời ý thức được mình bây giờ là Lâm Nhược Kỳ, bèn
nói “tôi từng học một chút trong trường.”
“Thật sao? Khi còn đi học tôi cũng chọn tiếng Pháp làm ngoại ngữ thứ
hai. Nhưng nhiều năm không dùng, giờ cũng chỉ nhớ được vài ba câu đối
thoại cơ bản, so với cô, còn kém xa.” Nghe Vu Tiểu Phong trò chuyện với
Mạnh Nhã, anh nhận ra tiếng Pháp của cô rất lưu loát. Nhưng anh nhớ rõ
trên bệnh án của cô có ghi cô làm việc ở một cơ quan nào đó, không dính
dáng gì đến tiếng Pháp nên nghe cô nói tiếng Pháp lưu loát, anh không
khỏi lấy làm ngạc nhiên.
“Cũng tạm, chẳng qua tôi khá thích tiếng Pháp, hễ rảnh rỗi là luyện tập. À, hồi nãy bé Nhã bảo anh cũng từng nói tiếng Pháp với bé, còn khen anh nói chuẩn lắm.” Vu Tiểu Phong không dám bàn sâu về trình độ tiếng Pháp
của mình, đành chuyển đề tài: “Khụ, tôi cũng chỉ nói có vài ba câu, thế
mà cô nhóc vẫn biết chuẩn hay không á? Chủ yếu là do quá ít người trò
chuyện được với cô bé. Ban nãy tôi thấy bé ấy và cô nói chuyện rất vui
vẻ. Hình như cô thích trò chuyện với trẻ con lắm hả?”
Giang Hàn Phi phát hiện, kì thực Vu Tiểu Phong chẳng trầm lặng, kiệm lời như anh tưởng, cô rất sẵn lòng nói chuyện với trẻ em. Có vài lần anh
thấy cô mỉm cười, nói chuyện với bọn trẻ, vẻ mặt chẳng lộ chút khó chịu.
“Vâng. Tôi thích trò chuyện với bọn trẻ, chúng dễ thương lắm. Nói chuyện với chúng cũng bớt cô đơn nhiều.” Vu Tiểu Phong khẽ đáp.
Tuy cha mẹ của Cố Hạo Ninh thường đến thăm nhưng thực ra cô cảm thấy khá gượng gạo. Ngoài ra, lúc nào cũng phải tự nhắc nhở mình không được quên mất bản thân là Lâm Nhược Kỳ khiến cô rất mệt mỏi. Cho nên, cô thích
trò chuyện với những đứa trẻ thơ ngây kia hơn. Dù gì hai bên vốn cũng
chẳng quen biết nhau, chúng không biết rõ về cô, lỡ bất cẩn nói sai cũng chẳng sao, như thế nhẹ nhõm và dễ chịu hơn nhiều.
“Cô hợp đi làm từ thiện lắm! Cô có lòng nhân ái và tính kiên nhẫn dường
như vô tận!” Giang Hàn Phi tưởng Vu Tiểu Phong thương xót mấy đứa trẻ cô đơn, không khỏi khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Không phải đâu, chỉ là tôi rảnh rỗi cũng chẳng gì làm, nói chuyện phiếm giết thời gian ấy mà.” Nỗi cay đắng dâng lên trong lòng Vu Tiểu Phong.
Kể từ lần trước, Cố Hạo Ninh không hề đến thăm cô nữa.
“Vâng, là tôi muốn tìm chút việc gì đó để giết thời gian.”
Giang Hàn Phi thấy vẻ bất đắc dĩ thấp thoáng dưới đáy mắt cô, cũng không tiện hỏi nhiều, đành khuyên giải một cách kín đáo. Anh ngó sắc trời,
trời đã nhá nhem tối, bèn ôn tồn nói với Vu Tiểu Phong: “Bên ngoài trời
lạnh, tôi đưa cô về phòng nhé!”
“Ồ, không sao, tôi tự về được, anh cứ làm việc đi!” Vu Tiểu Phong chống
tay lên ghế, chầm chậm đứng lên, khẽ mỉm cười với Giang Hàn Phi rồi đi
về phía khu phòng bệnh của mình.
Giang Hàn Phi lặng lẽ nhìn theo bóng lưng cô, lòng đầy suy tư.
Anh từng hỏi thăm những người xung quanh, biết cô là con ông cháu cha.
Thường những người có gia cảnh đó, dù không tỏ ra kiêu ngạo tự phụ thì
ít nhiều vẫn sẽ mang tâm lý mình là cái rốn của vũ trụ nhưng cô chẳng hề mang đến cảm giác đó cho mọi người, cô luôn lặng lẽ, dịu dàng, quan tâm đến người khác nhưng lại đè nén những cay đắng buồn bã sâu dưới đáy
mắt. Hơn nữa, cô như đã quen với việc che giấu cảm xúc của bản thân, thứ lộ ra bên ngoài vĩnh viễn chỉ là nụ cười nhàn nhạt như gió thoáng mây
bay.
Giang Hàn Phi không nén được hiếu kỳ, một người con gái xinh đẹp, xuất
thân kiêu sa, sao lại có tính cách ôn hòa và tĩnh lặng nhường kia? Cô
như một câu đố bí ẩn, hoặc chăng có thể nói là, như một quyển sách lôi
cuốn người đọc, thu hút Giang Hàn Phi, khiến anh không kìm được muốn tìm hiểu, đằng sau đó rốt cuộc ẩn chứa câu chuyện như thế nào.
Trung tuần tháng Một, cuối cùng Vu Tiểu Phong cũng được xuất viện sau
hơn ba tháng nằm viện, cha mẹ Cố Hạo Ninh đến đón cô về nhà.
“Hạo Ninh định đến đón con nhưng hai hôm trước, nó phải đi công tác nước ngoài, thực sự không về kịp.” Mẹ Hạo Ninh vừa giúp cô thu dọn đồ đạc
vừa nói đỡ giúp anh.
“Dạ, anh ấy có gọi điện cho con. Công việc quan trọng, con hiểu mà.” Vu Tiểu Phong dịu dàng đáp.
Gần hai tháng nay, cô luôn nói dối họ, bảo Hạo Ninh thường đến thăm cô
vì cô không muốn bố mẹ anh phải nhọc lòng vì chuyện của hai người, càng
không muốn cha Hạo Ninh vì cô mà làm khó anh lần nữa. Cho nên hôm nay
Hạo Ninh không đến đón cô xuất viện, vốn dĩ nằm trong dự đoán, cô đương
nhiên giúp anh lấp liếm cho qua chuyện.
“Nhược Kỳ à, con càng lúc càng biết thông cảm cho Hạo Ninh rồi! Vốn dĩ
vợ chồng là phải biết bao dung, thông cảm cho nhau, như thế cuộc sống
mới càng hạnh phúc, thuận hòa, đúng không?”
Bà nhìn Lâm Nhược Kỳ trìu mến. Bà phát hiện sau trận ốm này, tính cách
của con dâu dường như hoàn toàn đổi khác, không còn bướng bỉnh, ngang
ngạnh như xưa, cô đã biết quan tâm chăm sóc cho người khác. Điều này
khiến bà rất ngạc nhiên, cũng vô cùng vui mừng. Mong rằng sự thay đổi
của Lâm Nhược Kỳ có thể duy trì được cuộc hôn nhân với con trai bà. Dẫu
sao, một bên là con trai độc nhất, một bên là đứa trẻ bà dõi theo từ tấm bé, bà cũng chẳng mong cuộc hôn nhân của hai đứa thực sự nảy sinh vấn
đề.
“Con biết rồi ạ! Mẹ à, sau này, con sẽ quan tâm tới Hạo Ninh hơn nữa.”
Vu Tiểu Phong khẽ khàng đáp, chầm chậm nuốt những cay đắng khôn cùng xuống đáy lòng.