Từ khi Vu Tiểu Phong tỉnh lại, ngày nào cha mẹ của Cố Hạo Ninh cũng đến
thăm cô. Cô dần đoán ra được hai ông bà là ai, cuối cùng cũng chấp nhận
sự thật khó tin ấy, linh hồn của cô đã nhập vào thân xác của Lâm Nhược
Kỳ. Cho nên, thân phận bây giờ của cô chính là vợ của Cố Hạo Ninh, Lâm
Nhược Kỳ.
Vu Tiểu Phong muốn hỏi thăm vụ tai nạn giao thôm hôm ấy rốt cuộc là sao, cô muốn biết cơ thể của mình đã bị đưa đi đâu. Chẳng lẽ linh hồn của
Lâm Nhược Kỳ nhập vào thể xác của cô ư?
Nhưng dường như cha mẹ của Cố Hạo Ninh không hay biết tới sự tồn tại của Vu Tiểu Phong, hai người cũng không rõ tình hình tai nạn lúc ấy, chỉ
biết Lâm Nhược Kỳ bị thương nặng được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Khi cả
hai hấp tấp chạy đến bệnh viện thì Lâm Nhược Kỳ đã hôn mê và ngày đầu
tiên cô tỉnh dậy cũng là lần đầu họ nói chuyện với “Lâm Nhược Kỳ” sau
tai nạn.
Mỗi lần suy nghĩ đến sự việc rối rắm, phức tạp này, Vu Tiểu Phong đều
cảm thấy đầu mình rối như tơ vò. Cô mong gặp Cố Hạo Ninh biết bao, chí
ít có thể tìm hiểu một chút tình hình từ anh. Thế nhưng, từ hôm tỉnh lại đến nay, sau khi Cố Hạo Ninh quăng cho cô một câu bảo cố mà tĩnh dưỡng
thì chẳng hề đến thăm cô thêm lần nào.
Mỗi ngày Vu Tiểu Phong đều mong mỏi gặp anh, từ lúc mặt trời rọi những
tia nắng đầu tiên, cho đến khi ánh chiều tà cuối cùng khuất sau màn đêm
trĩu nặng. Ngày ngày, chờ đợi và ngóng trông. Thế nhưng, suốt nửa tháng
trời đều chẳng thấy bóng dáng Cố Hạo Ninh, tựa như anh đã biến mất.
Nhìn Nhược Kỳ nằm trên giường bệnh mỗi ngày lại thêm buồn rầu, hao gầy,
cha của Cố Hạo Ninh thực sự không thể kìm lòng được nữa. Ông gọi điện
cho Cố Hạo Ninh, yêu cầu anh đến bệnh viện gặp Nhược Kỳ, đồng thời uy
hiếp nếu anh không đến thì ông sẽ từ anh.
Vào một buổi trưa thứ Bảy, cuối cùng Cố Hạo Ninh cũng đến bệnh viện lần
nữa. Để hai người có không gian yên tĩnh trò chuyện thoải mái với nhau,
cha mẹ Cố Hạo Ninh bèn ra ngoài trước.
“Hạo Ninh…” Nhìn vẻ mặt thờ ơ, lãnh đạm của Cố Hạo Ninh, Vu Tiểu Phong
không biết nên nói gì. Cô không ngừng nhắc nhở chính mình, không được để lộ thân phận, cô bây giờ là Lâm Nhược Kỳ! Nhưng cô không biết bình
thường Lâm Nhược Kỳ nói chuyện với anh thế nào, rốt cuộc cô nên làm gì
để đối diện với tình huống khó xử này đây?
“Cha tôi bảo cô mỗi ngày đều mong tôi tới, cô có gì muốn nói ư?” Cố Hạo
Ninh kéo ghế, hờ hững ngồi kế bên giường. Anh vừa từ công ty đến thẳng
đây, buổi sáng tham dự cuộc họp đến gần bốn tiếng, rất mệt mỏi. Anh đưa
tay day day huyệt thái dương, mắt nhắm lại, cau mày hỏi Lâm Nhược Kỳ.
“Anh mệt lắm à? Thế thì anh về nghỉ ngơi đi!” Khó khăn lắm Vu Tiểu Phong mới gặp được Cố Hạo Ninh, cô rất muốn được ở cạnh anh lâu hơn. Nhưng
trông thấy dáng vẻ mệt mỏi của Cố Hạo Ninh, cô lại không nhẫn tâm bắt
anh ở lại, đành dịu giọng khuyên anh ra về.
“Có gì thì cô cứ nói thẳng đi, tôi cũng chẳng thường xuyên đến đây đâu.” Nhìn thái độ hiền dịu đến tội nghiệp của Lâm Nhược Kỳ, trong lòng Cố
Hạo Ninh chẳng dâng lên chút thương xót. Tất cả sự dịu dàng và ấm áp của anh đều đã chôn sâu dưới lớp đất giá lạnh kia cùng Tiểu Phong rồi…
“Em… em muốn hỏi… Vu… Vu Tiểu Phong… sao rồi? Cô… cô ấy vẫn khỏe chứ?”
Vu Tiểu Phong cố đè nén sự căng thẳng và sợ hãi trong lòng, khẽ khàng
hỏi. Mong rằng vẫn còn cơ hội, có thể giúp linh hồn của cô quay về thân
xác của mình.
“Vu Tiểu Phong?” Nghe thấy câu hỏi của Lâm Nhược Kỳ, tay Cố Hạo Ninh
dừng lại. Anh chầm chậm hé mắt, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lâm Nhược Kỳ,
hỏi với vẻ không thể tin nổi: “Cô còn mặt mũi mở miệng hỏi Vu Tiểu Phong có khỏe không ư?” Đôi mắt của Cố Hạo Ninh đột nhiên chứa đầy oán hận,
buốt lạnh đến đáng sợ, khiến con tim Vu Tiểu Phong chợt run bắn. Cô
không kìm được khẽ co người lại, chưa bao giờ cô thấy vẻ mặt Cố Hạo Ninh lại lạnh lùng, dữ tợn đến vậy.
“Lâm Nhược Kỳ, cô một tay sắp đặt vụ tai nạn, chính cô đã đẩy Tiểu Phong vào chỗ chết! Giờ cô lại còn hỏi tôi, Tiểu Phong, cô ấy có khỏe không?
Cô còn mặt mũi mở miệng hỏi được ư?” Hễ nhớ đến cái chết thê thảm của
Tiểu Phong, nỗi hận thù dâng đầy không sao kìm nén được, như dòng nham
thạch phun trào thiêu đốt lòng anh. Anh chống tay lên chiếc tủ ở đầu
giường, đứng dậy, toàn thân run rẩy.
“Vu Tiểu Phong, Vu Tiểu Phong chết rồi? Không, không, không, không thể
nào, không thể nào!” Vu Tiểu Phong mở to mắt, lắc đầu nguầy nguậy, cô
chết rồi ư? Chết rồi ư? Vậy linh hồn của Lâm Nhược Kỳ thì sao? Chẳng lẽ
suốt đời này, cô buộc phải sống trong thân phận của Lâm Nhược Kỳ ư?
Không, không, không!
“Không thể nào? Trước khi tìm gặp Vu Tiểu Phong, cô đã tháo bỏ túi khí
an toàn ở ghế lái phụ. Lúc tông xe, cô cố tình tông qua ghế lái phụ! Lâm Nhược Kỳ, cô tính toán trăm phương ngàn kế, sắp đặt âm mưu lâu như thế, không phải là muốn dồn Tiểu Phong vào chỗ chết sao?! Cô tưởng bản thân
cô cũng bị thương thì tôi sẽ không nghi ngờ cô? Có thể gạt được tôi ư?
Tôi nói cho cô biết, Lâm Nhược Kỳ, nếu không phải nghĩ đến tình cảm bao
năm nay của chúng ta, nghĩ đến cảm nhận của cha mẹ tôi, tôi tuyệt đối
không tha cho cô! Cô là hung thủ giết người, hung thủ giết người!” Cố
Hạo Ninh điên cuồng quay về phía Lâm Nhược Kỳ gào thét, nỗi thống khổ
mãnh liệt, nỗi đau nặng trĩu đó dồn bức Vu Tiểu Phong khiến cô không thể chịu nổi, thút thít khóc, trở người xuống giường nhưng liền bị Cố Hạo
Ninh hất ra, đập mạnh xuống giường.
“Không, Hạo Ninh, không, em không có, em không có… em không phải… em…
Đừng tàn nhẫn với em như thế, đừng tàn nhẫn với em như thế…” Vu Tiểu
Phong bò về phía Cố Hạo Ninh, từng chút, từng chút một, cú đẩy ban nãy
đã khiến vết thương trên người cô toác ra, máu chảy ròng ròng. Nhưng cô
chẳng hề hay biết.
Cô ôm ghì lấy chân của Cố Hạo Ninh, khóc nức nở như đứt từng khúc ruột.
Sao lại như thế? Sao lại như thế? Cô trăm cay nghìn đắng tỉnh lại, gắng
vượt qua bao đau đớn, tại sao lại đối mặt với tình huống đớn đau nhường
này? Người mà cô yêu nhất lại hận cô đến tận xương tủy, còn cô thậm chí
đến cả cơ hội giải thích cũng không có. Tại sao ông trời lại tàn nhẫn
với cô đến thế? Tại sao?
Cô tha thiết muốn nói cho anh biết, cô không phải là Lâm Nhược Kỳ, cô là Vu Tiểu Phong! Nhưng lời nguyền kinh sợ kia cứ vang mãi, như sấm rền
bên tai, khiến mọi lời giải thích của cô đều nghẹn đắng nơi cổ họng. Cô
không thể nói, cô không dám nói!
“Tàn nhẫn? Cô còn bảo tôi tàn nhẫn ư? Lâm Nhược Kỳ, rốt cuộc là ai tàn
nhẫn hả? Khi cô đẩy Tiểu Phong vào chỗ chết, khi cô dồn tôi vào địa
ngục, cô có từng nghĩ, cô có thể đừng tàn nhẫn đến thế không? Cô có từng cho tôi và cả Tiểu Phong một chút xíu cơ hội không? Cô không có, Lâm
Nhược Kỳ, cô không có!”
Cố Hạo Ninh lùi lại, ngồi phịch xuống nền nhà, miệng dồn dập chất vấn. Đáy mắt anh rực đỏ bởi nỗi hận hừng hực bùng cháy.
Anh nhớ lại ngày hôm đó, khi anh vội chạy đến hiện trường vụ tai nạn,
Lâm Nhược Kỳ đã được đưa lên xe cấp cứu, còn Tiểu Phong thì lặng lẽ nằm
gục giữa vũng máu, cả thân người kẹt cứng giữa bảng điều khiển và ghế
ngồi. Cái bảng điều khiển đó ngập sâu trong thân thể mỏng manh của Tiểu
Phong, cơ hồ như xuyên qua toàn bộ phần bụng của cô…
Hôm đó, anh quỳ xuống cầu xin cảnh sát giao thông, cầu xin người đi
đường, cầu xin bác sĩ cứu lấy Tiểu Phong nhưng chẳng ai đoái hoài. Cảnh
sát nói với anh rằng Tiểu Phong đã chết, chết ngay tại chỗ, không cứu
được đâu! Nhưng anh không tin, anh tuyệt đối không tin!
Bất chấp hai bàn tay bị những mảnh kính cứa rách, máu chảy đầm đìa, bất
chấp đôi vai bị bảng điều khiển cứng cáp đè nặng đến đau nhức, anh chỉ
biết gắng sức đẩy, kéo, điên cuồng đẩy bảng điều khiển ra, hết lần này
đến lần khác. Cuối cùng, anh đã ôm được Tiểu Phong ra ngoài nhưng cơ thể của cô đã trở nên lạnh giá. Mặc cho anh kêu gào thế nào, ôm hôn thế
nào, hơi ấm cũng không lan tỏa trên thân xác giá lạnh kia, nhịp đập trái tim cũng không trở lại… Tiểu Phong của anh, người con gái mới hôm trước còn cười dịu dàng là thế, mà giờ đây đã rời bỏ anh như vậy, thậm chí
không để lại một câu nào!
“Lâm Nhược Kỳ, kẻ tàn nhẫn chính là cô! Là cô! Tôi không bao giờ tha thứ cho cô, không bao giờ!” Cố Hạo Ninh gỡ những ngón tay đang ôm chặt anh, từng ngón, từng ngón một rồi lảo đảo đứng dậy, túm Lâm Nhược Kỳ, lôi
lên giường. Trông thấy cô khóc lóc thảm thiết đến toàn thân run rẩy,
người đầm đìa máu, cuối cùng Cố Hạo Ninh giúp cô nhấn chuông cấp cứu ở
đầu giường, sau đó xoay gót đi ra khỏi phòng, không hề quay đầu lại.
“Không, Hạo Ninh, không!” Nhìn bóng dáng cự tuyệt của Cố Hạo Ninh, Vu
Tiểu Phong lao ra khỏi giường, ngã nhào xuống nền nhà, lồng ngực đau
buốt, cuối cùng cô không gắng gượng được nữa, trước mắt vụt tối sầm, cô
lại chìm vào hôn mê…