“Ngươi… thực sự muốn làm thế ư?” Người đàn ông áo đen hỏi cô gái tóc ngắn xinh đẹp trước mặt.
“Đúng!” Cô gái trẻ đáp một cách dứt khoát.
Người đàn ông nhìn cô gái vẻ bất lực, thở dài, cố gắng khuyên nhủ lần
cuối: “Cô ấy vốn đã chết rồi. Ngươi nên biết, ngươi kéo dài sinh mạng
cho cô ấy, trước khi cô ấy chết lần nữa, bản thân ngươi cũng không có
cách nào bước vào vòng luân hồi, không thể siêu sinh. Ngươi nên biết
nhân gian một ngày bằng địa phủ một năm…”
Cô gái trẻ mỉm cười, nụ cười khiến người nhìn lạnh thấu xương. “Tôi thừa biết ả đã chết, chính tay tôi giết ả! Nhưng giờ tôi đổi ý rồi! Dù sao
tôi cũng không còn lưu luyến gì với thế giới đó nữa, hà tất phải chuyển
thế đầu thai! Dẫu phải làm cô hồn dạ quỷ trôi dạt nơi địa phủ cả ngàn
năm, vạn năm, tôi cũng chẳng quan tâm!”
Cô lạnh lùng nhìn cô gái tóc dài đang hôn mê kia, nơi đáy mắt, ngọn lửa
hận thù bùng cháy đỏ rực. “Tôi chỉ muốn ả nếm thử mùi vị bị người mình
yêu căm hận, bỏ rơi, đau khổ đến sống không bằng chết, rơi vào hố sâu
tuyệt vọng cùng cực!”
“Ngươi… hà tất phải như thế!” Trên gương mặt trắng bệch của người đàn
ông áo đen như hằn sâu bao nỗi tang thương chồng chất. Hắn chính là Hắc
Vô Thường của Minh giới, hôm nay vốn phải thu nhận hai hồn phách chết
oan này nhưng do hắn còn món nợ với cô gái nên phải giúp đỡ cô thực hiện một nguyện vọng. Chỉ là hắn không ngờ, cô sẵn sàng từ bỏ siêu sinh để
nguyển rủa người đã bị cô hại chết kia! Rốt cuộc căm hận sâu đến đâu?
Oán hờn của cô lớn đến nhường nào?
Nhìn vẻ kiên định đầy thê lương trên gương mặt cô, trong lòng Hắc Vô
Thường trĩu nặng bao cay đắng, nỗi đau đã lâu không nếm trải lại dâng
trào. Bất luận ra sao, hắn cũng phải giúp cô thự hiện nguyện vọng trước, đây là điều hắn phải trả.
Tay Hắc Vô Thường run rẩy phủ lên đôi mắt cô, ngay khoảnh khắc cô nhắm
mắt, hắn nhẹ nhàng, nhanh chóng rút lấy hồn phách cô, đưa vào túi trữ
hồn của mình rồi mang hồn phách của cô gái tóc dài đang hôn mê kia chầm
chậm đưa vào trán của cô gái trẻ, đồng thời lầm rầm niệm chú: “Nghe đây, ngươi vốn tuyệt mạng hôm nay nhưng do cơ duyên tình cờ, ta ban cho
ngươi một cơ hội tái sinh. Từ nay về sau, ngươi phải sống tiếp dưới thân phận mới. Đây là thiên cơ, nhất định không được tiết lộ! Nếu không,
không những bản thân ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến kẻ ngươi yêu
thương nhất! Hãy nhớ lấy, nhớ lấy!”
Vì anh mở khóa thời gian để tình này tự do bay cao… không còn trói buộc.
Em cùng anh trải nghiệm, mỗi phút giây đều không hối hận.
Quá khứ, tương lai khẽ khàng đan xen, xin hãy thứ tha, dòng nước mắt ngọt ngào.
Cảm ơn đời này cùng anh bên nhau, trong khoảnh khắc hạnh phúc ấy…
Khoảnh khắc hạnh phúc.
Nhạc chuông điện thoại du dương không ngừng vang vọng giữa nghĩa trang
hiu quạnh. Bài nhạc này là do Vu Tiểu Phong thời sinh tiền cài vào di
động của Cố Hạo Ninh. Lúc đó, nụ cười của Tiểu Phong ấm áp, rạng rỡ tựa
ánh nắng ngày xuân. Cô khẽ khàng gối đầu trên vai Cố Hạo Ninh, nói với
anh: “Cố Hạo Ninh, em rất thỏa mãn… khoảnh khắc hạnh phúc này!”
Giờ đây, người xưa đã khuất, cùng một giai điệu, vang bên tai Cố Hạo Ninh chỉ còn là nỗi đau thương.
Cuối thu, trời vừa nhá nhem tối, gió thổi từng cơn lạnh buốt, Cố Hạo
Ninh chẳng mảy may hay biết, vẫn lặng lẽ ngồi tựa vào tấm bia, bất động. Ánh chiều tà đỏ rực, bóng của anh xiên xiên kéo dài trên nền đất, chập
vào làm một với bia mộ, tựa như đôi tình nhân đang ôm siết, quấn quýt
đến tan nát cõi lòng.
“Anh à, không còn sớm nữa, chúng tôi phải đóng cửa, anh về đi thôi!” Ông cụ quản trang chậm rãi bước đến bên Cố Hạo Ninh, dịu giọng khuyên lơn.
Suốt một tháng nay, cứ cuối tuần, ông lại trông thấy chàng trai này đến
đây từ sớm rồi lặng lẽ ngồi tựa bên bia mộ như vậy, từ sáng đến tối, tư
thế hầu như không đổi. Nỗi thống khổ và bi thương sâu đậm nhường ấy, đến cả người trông coi nghĩa trang suốt mấy chục năm nay, sớm quen cảnh
sinh ly tử biệt như ông cũng không khỏi xúc động.
Nghe thấy ông cụ thúc giục, Cố Hạo Ninh trầm mặc chống tay lên tấm bia,
đứng dậy. Vì ngồi quá lâu nên hai chân anh tê rần. Màn đêm dần buông,
hồi lâu sau, Cố Hạo Ninh mới chuyển ánh nhìn sang hướng khác, khẽ gật
đầu với ông cụ rồi chậm rãi bước ra khỏi nghĩa trang.
“Hôm nay con đi đâu? Gọi mãi cũng không thấy ai bắt máy! Sao con không
đến bệnh viện thăm Lâm Nhược Kỳ?” Vừa về đến nhà, cha của Cố Hạo Ninh
bắt đầu chất vấn anh với vẻ bất mãn.
Từ khi Lâm Nhược Kỳ gặp tai nạn nằm viện, cha mẹ Cố Hạo Ninh bèn chuyển
đến nhà con trai để chăm sóc anh. Cha anh không biết giữa anh và Lâm
Nhược Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn Cố Hạo Ninh có vẻ đau buồn
cùng cực nhưng lại hiếm khi đến bệnh viện thăm vợ.
“Công ty có việc ạ!” Cố Hạo Ninh mệt mỏi đáp, không giải thích gì thêm.
“Công ty có việc gì quan trọng mà đến cả chút thời gian đi thăm Nhược Kỳ cũng không có?” Cha anh không nén được tức giận.
Lâm Nhược Kỳ là con gái bạn thân lâu năm của cha anh, ông dõi theo Nhược Kỳ từ tấm bé, xem cô như con gái ruột. Nhất là sau khi người bạn già
không may qua đời, ông càng hy vọng Cố Hạo Ninh có thể đối xử tốt với
Lâm Nhược Kỳ. Nhưng hơn một tháng nay, Cố Hạo Ninh chẳng hề hỏi han, đếm xỉa đến Lâm Nhược Kỳ đang nằm hôn mê bất tỉnh, hễ cuối tuần là biệt tăm cả ngày khiến ông không sao hiểu nổi.
“Được rồi, ông nó! Con nó cũng đã mệt lắm rồi, ông đừng nói nữa, ăn cơm
trước đã!” Mẹ Cố Hạo Ninh ngắt lời chồng, dọn cơm nước lên, thúc giục
hai cha con ngồi vào bàn ăn.
“Hạo Ninh gần đây công việc của con bận rộn lắm à? Cuối tuần còn phải tăng ca sao?” Bà vừa múc canh vừa hỏi con trai.
“Dạ, cũng tạm ạ!” Cố Hạo Ninh cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt
quan tâm của mẹ. Anh không muốn nói dối nhưng cũng không thể nói với cha mẹ rằng, cứ cuối tuần, anh lại đến trước mộ của Vu Tiểu Phong.
“Mai là Chủ nhật, nếu rảnh thì con đến thăm Lâm Nhược Kỳ một chút nhé?
Dù gì nó cũng là vợ con, giờ lại thành ra thế này, con là chồng, tốt xấu gì vẫn phải quan tâm một chút.” Bà đưa chén canh cho Hạo Ninh, ánh mắt
yêu thương mang đầy vẻ thông cảm, mệt mỏi và đau buồn.
Hơn một tháng nay, bà ít nhiều cũng nhận ra giữa Cố Hạo Ninh và Lâm Nhược Kỳ có vấn đề.
Tuy Cố Hạo Ninh rất ít khi nói ra những sai trái của Lâm Nhược Kỳ trước
mặt cha mẹ nhưng dù gì bà cũng là người dõi theo cô khôn lớn, biết rõ
tính cách con dâu cực kỳ bướng bỉnh, ngang ngược, thực ra lúc đầu bà
không tán thành chuyện con trai cưới Lâm Nhược Kỳ. Nhưng bây giờ, hai
đứa đã kết hôn, Lâm Nhược Kỳ lại xảy ra chuyện lớn thế này, về tình, về
lý, Hạo Ninh đều không thể bỏ mặc hoàn toàn như vậy. Cho nên, bà cũng
chỉ còn cách dịu giọng khuyên lơn.
Cố Hạo Ninh nhận ra sự thấu hiểu và bất đắc dĩ trong giọng nói của mẹ,
bà ở giữa hai cha con anh, cũng rất khó xử. Dù có đau lòng đến đâu, anh
cũng không nên phớt lờ cảm nhận của cha mẹ, đành buồn bã hứa sẽ tranh
thủ đến thăm Lâm Nhược Kỳ.
Sáng hôm sau, Cố Hạo Ninh đang cùng cha mẹ dùng điểm tâm thì nhận được
điện thoại từ phòng nội trú của bệnh viện nhân dân thành phố, báo là Lâm Nhược Kỳ đã tỉnh. Cha anh rất phấn khởi, hối thúc hai mẹ con mau đi xem sao. Cả gia đình ba người vội vàng chạy thẳng đến bệnh viện.
Lâm Nhược Kỳ nằm trong phòng bệnh đơn cao cấp. Do cô mới tỉnh dậy nên y
tá chỉ cho phép từng người vào thăm. Nhìn ánh mắt mong đợi tha thiết của cha mẹ, Cố Hạo Ninh im lặng gật đầu rồi bước vào phòng bệnh.
Lâm Nhược Kỳ nằm im lặng trên giường, nắng vàng ấm áp đổ xuống ga giường trắng tinh, nhàn nhạt phủ lên một lớp vàng óng ả mỏng tang tựa cánh ve, khiến người con gái nằm trên giường bệnh trông mảnh mai, yếu ớt biết
bao.
“Hạo Ninh…” Thấy Cố Hạo Ninh chậm rãi bước đến, nơi đáy mắt Lâm Nhược Kỳ gợn sóng, như bị mưa bụi làm ướt nhòa, nỗi mừng rỡ và mong ngóng đang
dâng trào chợt im bặt ngay khi chạm vào đôi mắt của Cố Hạo Ninh.
Khi còn cách giường bệnh ba bước, Cố Hạo Ninh dừng lại, chẳng buồn tiến
lên nữa. Trong mắt anh ngập tràn sự giá lạnh, không tìm thấy chút dịu
dàng và ấm áp, thứ duy nhất lộ ra chỉ là những tia căm ghét và khó chịu
không sao kìm nén. Anh khẽ thốt ra một câu: “Cô tỉnh rồi thì cố mà tĩnh
dưỡng.”
Dứt lời, anh dứt khoát xoay người, sải bước đi thẳng ra ngoài, để lại
Lâm Nhược Kỳ phía sau với lòng đau xót khôn xiết và gương mặt thảng thốt đến không dám tin.
Một lát sau, cha Cố Hạo Ninh bước vào. Ông mỉm cười, ngồi xuống bên
giường của Lâm Nhược Kỳ, ôn tồn nói: “Mẹ con cũng muốn vào thăm con lắm
nhưng bác sĩ chỉ cho từng người vào nên cha bèn vào trước. Nhược Kỳ à,
con hôn mê suốt một tháng, cuối cùng cũng tỉnh lại, trên người còn đau
lắm không? Đừng lo, cả nhà đã mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho con, con
nhất định sẽ dần khỏe lại thôi…”
“Nhược Kỳ?!” Nhìn thấy cái tên này, cô gái nằm trên giường run bắn,
người đang ngồi kế bên nói chuyện với mình là ai? Mình không hề quen ông ấy. Sao ông ấy lại gọi mình là Nhược Kỳ? Rõ ràng mình là Vu Tiểu Phong
mà!
Vu Tiểu Phong như thoáng nhìn thấy một bóng ma áo đen, đôi mắt nâu đậm
của hắn tỏa ra thứ ánh sáng quái dị, lạnh lùng nhìn cô chăm chăm, lời
căn dặn tựa như chú nguyền hết lần này đến lần khác vang vọng mãi.
“Nghe đây, ngươi vốn tuyệt mạng hôm nay, nhưng do cơ duyên tình cờ, ta
ban cho ngươi một cơ hội tái sinh. Từ nay về sau, ngươi phải sống tiếp
dưới thân phận mới. Đây là thiên cơ, nhất định không được tiết lộ! Nếu
không, không những bản thân ngươi mất mạng mà còn liên lụy đến kẻ ngươi
yêu thương nhất! Hãy nhớ lấy, nhớ lấy!”
Người yêu thương nhất, chẳng lẽ là Cố Hạo Ninh? Vu Tiểu Phong mở to mắt
thảng thốt, muốn hỏi rõ ngọn ngành nhưng bóng ma đó bỗng dưng biến mất,
chỉ để lại hố sâu hoảng hốt và sợ hãi trong cô… Thân phận mới ư? Cô biến thành ai rồi? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cô?
“Gương, gương, đưa gương cho cháu, mau đưa gương cho cháu!” Vu Tiểu
Phong gắng sức hét to nhưng cô thực sự quá yếu, những tiếng kêu thét đó, trong tai cha Cố Hạo Ninh chỉ là từng câu rên xiết vụn vỡ. Ông cúi thấp người lắng nghe một hồi, mới hiểu hình như cô muốn lấy gương, bèn vội
vàng tìm y tá mang một chiếc gương đến, giơ lên trước mặt cô.
Không! Vu Tiểu Phong mở to mắt, nhìn bóng hình phản chiếu trong gương,
vẻ mặt không thể tin nổi. Trời ơi, dung mạo của cô lúc này lại là Lâm
Nhược Kỳ! Tại sao lại như thế?!