Giang Hàn Phi theo dõi ca phẫu thuật của Lâm Nhược Kỳ đến tận lúc kết
thúc rồi mới trở về phòng làm việc. Sau khi nghỉ ngơi chưa được nửa
tiếng, anh lại bước vào phòng mổ của khoa Ngoại tổng quát. Ở đó, vẫn còn hai cuộc phẫu thuật đang chờ anh.
“Ây da, mệt chết được! Sao gần đây nhiều ca phẫu thuật thế không biết!”
Đồng nghiệp của Giang Hàn Phi cùng anh bước ra khỏi phòng mổ, vừa than
vãn vừa thay áo rồi quay sang hỏi anh: “Mới bảy giờ hơn, căng tin chắc
còn cơm, sao, có muốn đi không?”
“Mọi người cứ ăn trước đi, tôi ra hút điếu thuốc đã!” Giang Hàn Phi bóp bóp vai gáy, bước ra vườn hoa.
Ban đầu, Giang Hàn Phi định ra vườn hoa hút điếu thuốc rồi đi ăn cơm
nhưng anh vẫn không kìm được, bước về phía khoa Tiết niệu, vừa vặn gặp
bác sĩ Lộ, bèn hỏi thăm ông, biết được ca ghép thận của Cố Hạo Ninh đã
diễn ra thuận lợi.
Giang Hàn Phi bước vào phòng bệnh của Lâm Nhược Kỳ, cô đã tỉnh, vừa gặp
anh, câu đầu tiên nói lại là: “Ca mổ của chồng tôi có thành công không?”
Giang Hàn Phi đứng sững rồi chậm rãi đáp: “Ca mổ của chồng cô rất thành
công, chỉ cần vượt qua thời kỳ bài trừ là xem như có hy vọng. Cô đừng lo lắng, hãy nghỉ ngơi cho khoẻ!”
“Tôi có thể đi thăm anh ấy không?” Lâm Nhược Kỳ khẽ hỏi. Thực ra ban nãy y tá cũng báo cho cô biết ca phẫu thuật của Cố Hạo Ninh đã thành công
nhưng cô vẫn muốn tận mắt nhìn thấy anh, giờ chắc anh vẫn chưa tỉnh lại.
“Cô vừa mổ xong, tốt nhất nên nghỉ ngơi thì hơn!”
“Tôi không sao, thật đó! Tôi chỉ muốn nhìn anh ấy một lát, nhân lúc anh
ấy chưa tỉnh, nhìn anh ấy một lát thôi, như thế tôi mới yên tâm phần
nào!” Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Hàn Phi tha thiết, ánh mắt tràn ngập mong
đợi, khẩn cầu và kiên định. Cuối cùng, Giang Hàn Phi chầm chậm cúi đầu.
“Vậy để tôi đi mượn xe lăn, đưa cô qua đó.”
Cách lớp kính dày, Giang Hàn Phi đứng cạnh Lâm Nhược Kỳ, nhìn Cố Hạo Ninh đang nằm trong phòng ICU.
Cố Hạo Ninh lặng lẽ nằm đó, người gầy rộc, gần như không còn chút sức sống, trên người gắn đủ các loại máy móc, thiết bị.
“Chừng nào anh ấy mới có thể tỉnh lại? Anh ấy sẽ nhanh chóng bình phục,
phải không?” Giọng Lâm Nhược Kỳ trầm khàn run rẩy. Bác sĩ Lộ từng nói,
tuy thận của cô và Cố Hạo Ninh ngẫu nhiên tương thích nhưng dù sao hai
người cũng không phải người có cùng huyết thống nên khả năng xảy ra bài
trừ ở Cố Hạo Ninh là khá lớn.
“Phải mấy tiếng nữa anh ta mới có thể tỉnh lại. Để tôi đưa cô về trước.” Giang Hàn Phi không trả lời câu hỏi thứ hai của Lâm Nhược Kỳ. Cô cũng
không hỏi gì thêm, mặc cho anh đẩy mình về phòng bệnh.
Suốt đoạn đường, cả hai đều lặng thinh, chỉ có tiếng ma xát của bánh xe
lăn trên sàn nhà, khẽ khàng vang vọng giữa hàng lang vắng vẻ.
Về đến phòng bệnh, Lâm Nhược Kỳ đã mệt lả. Giang Hàn Phi đỡ cô chầm chậm nằm xuống giường. Cô khẽ nói: “Cảm ơn!”
Trong khoảnh khắc ấy, cánh tay Giang Hàn Phi bỗng khựng lại.
“Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi đây!” Giang Hàn Phi giúp cô chỉnh lại mép chăn
rồi khẽ khàng bước ra khỏi phòng bệnh, căn phòng trống trải lại chìm vào tĩnh mịch.
Sáng hôm sau, bác sĩ Lộ đến kiểm tra tình hình của Lâm Nhược Kỳ, báo cho cô biết Cố Hạo Ninh đã tỉnh nhưng còn phải nằm trong ICU theo dõi ba
ngày, nếu mọi thứ cơ bản ổn định thì có thể chuyển sang phòng bệnh
thường.
Mãi đến ngày thứ năm, Lâm Nhược Kỳ mới có thể tự mình xuống giường đi
lại. Lúc này, Cố Hạo Ninh cũng đã được chuyển sang phòng bệnh thường.
“Bệnh nhân đã phẫu thuật xong, liệu có thể nói cho anh ta biết người
hiến thận là ai không?” Tối nọ, khi bác sĩ Lộ đến kiểm tra thì thấy Lâm
Nhược Kỳ đang lén đứng ngoài phòng bệnh của Cố Hạo Ninh, bèn không nén
được hỏi.
“Không, không cần!” Lâm Nhược Kỳ hoảng hốt, vội lùi về sau vài bước. Tuy biết Cố Hạo Ninh đã ngủ say nhưng cô vẫn sợ sẽ kinh động đến anh, bị
anh phát hiện.
“Được thôi! Nhưng dù gì cô cũng vừa mổ xong nên chú ý nghỉ ngơi, đừng đi lại nhiều, tránh làm rách vết thương.” Ông hạ giọng, khẽ dặn dò Lâm
Nhược Kỳ. Ông đã đặc biệt sắp xếp cô ở một phòng bệnh trống, chỉ có mình cô trong đó, cũng là mong rằng cô có thể yên tâm tĩnh dưỡng.
“Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn bác sĩ!” Lâm Nhược Kỳ tựa vào tường, chậm rãi trở về phòng, vết thương nhói đau.
“Tình hình Nhược Kỳ thế nào?” Trưa nọ, Giang Hàn Phi đến phòng bác sĩ Lộ.
“Tình hình hồi phục của cô ấy không khả quan lắm, cơ thể hiện giờ khá
suy yếu.” Lộ Minh lắc đầu, chìa kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ cho
Giang Hàn Phi. “Dù sao cô ấy cũng chỉ vừa khoẻ lại sau chấn thương nặng
từ tai nạn, các chức năng sinh lý đều chưa trở về mức bình thường, lại
hiến một quả thận. Mấy hôm đầu, thời gian hôn mê của cô ấy thậm chí còn
lâu hơn cả chồng mình.”
Giang Hàn Phi im lặng nhận lấy kết quả xét nghiệm, tuy anh đã sớm tiên liệu tình trạng này nhưng vẫn không kìm được cau mày.
“May mà tình hình của chồng cô ấy vẫn rất tốt. Không xảy ra hiện tượng
bài trừ, cũng không xuất hiện biến chứng, xem như xứng với công cô ấy
rồi!” Bác sĩ Lộ nhìn kết quả xét nghiệm của Cố Hạo Ninh, có phần vui
mừng, đây cũng xem như là một vận may.
“Có người nhà đến chăm sóc cô ấy không?” Giang Hàn Phi nhìn vẻ mặt nghi
hoặc của bác sĩ Lộ, thoáng dừng lại. “Ý cháu là vợ Cố Hạo Ninh, có người qua chăm sóc cô ấy không?”
“Hình như là không?” Ông thoáng ngẫm nghỉ. “Mỗi lần đến kiểm tra, chú
đều thấy cô ấy ở một mình, trước giờ hình như không có ai đến thăm cô ấy cả.”
“Cha mẹ chồng cô ấy đâu?” Giang Hàn Phi sực nhớ, lúc cô gặp tai nạn nằm viện, hình như cũng chỉ có cha mẹ chồng đến chăm sóc.
“Có lẽ họ vẫn chưa biết. Cô ấy đã dặn chú, không được liên lạc với ông
bà ấy, bảo đợi thêm vài ngày, bệnh tình của ông xã ổn định rồi, mới báo
cho họ biết. Nhưng cô ấy cũng chỉ định nói với ông bà ấy là con trai họ
bị viêm thận cấp tính, còn về chuyện hiến thận, cô ấy nằng nặc xin chú
giữ bí mật, nói tuyệt đối không được để ông bà ấy và ông xã biết.” Bác
sĩ Lộ thở dài. “Cô ấy cũng thật dốc cạn tâm sức rồi!”
Giang Hàn Phi cầm tập giấy mỏng manh mà như có tảng đá nghìn cân đè nặng lên lòng bàn tay, anh bất lực buông tay, chỉ có thể nói được một câu
khô khốc: “Nếu cô ấy xảy ra vấn đề gì, cần cháu giúp đỡ, chú cứ gọi cháu bất cứ lúc nào.”
Giang Hàn Phi thẫn thờ bước đi, đến khi ý thức lại được thì đã thấy mình đứng trước cửa phòng bệnh của Lâm Nhược Kỳ từ lúc nào.
“Bác sĩ Giang? Sao anh lại rảnh rỗi mà qua đây thế?” Lâm Nhược Kỳ đang
tỉnh táo, trông thấy Giang Hàn Phi bèn ngồi dậy, khẽ mỉm cười.
“Ừm, vừa vặn tôi đi ngang qua đây kiểm tra một bệnh nhận, tiện đường qua thăm cô.” Giang Hàn Phi cất kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ vào túi áo, bước nhanh đến bên giường, đỡ cô ngồi dậy.
“Cảm ơn anh! Anh có thể giúp tôi hỏi bác sĩ Lộ, rốt cuộc khi nào tôi mới có thể xuất viện? Lần trước, tôi lên mạng xem, nghe nói người hiến thận thường chỉ cần hai tuần là có thể ra viện, tôi đã nằm hai tuần rồi,
đáng lẽ phải làm thủ tục xuất viện rồi chứ?” Lâm Nhược Kỳ vừa kê lại gối vừa hỏi Giang Hàn Phi. Cô vẫn chưa cho cha mẹ Cố Hạo Ninh biết chuyện
anh bị bệnh, nếu tuần sau cô có thể xuất viện thì không cần phải báo cho ông bà biết nữa, tránh để cha anh lo lắng, huyết áp lại tăng.
“Cô vội xuất viện làm gì? Nếu là vấn đề công việc, tôi có thể nói với
Tần Lượng, anh ấy sẽ không làm khó cô đâu…” Giang Hàn Phi vừa nói vừa
lấy điện thoại ra.
“Không không không, không chỉ riệng chuyện công ty.” Lâm Nhược Kỳ vội
ngăn Giang Hàn Phi lại. “Tôi muốn xuất viện sớm để chăm sóc ông xã, tôi
vẫn chưa báo cho cha mẹ chồng biết, anh ấy vừa mổ xong, không có ai chăm sóc…”
“Cô tự chăm sóc mình trước đi!” Giang Hàn Phi buột miệng nói, giọng điệu có hơi gay gắt. Vừa nói xong, anh liền thấy hối hận nhưng lời nói ra
thì không thể thu lại được, đành ngại ngùng im bặt.
“Bác sĩ Giang, tôi… tôi khoẻ lắm mà!” Lâm Nhược Kỳ thoáng ngẩn người, sao trông bác sĩ Giang như đang giận dữ thì phải?
Cô mà khoẻ ư? Cô thực sự không biết tình trạng sức khoẻ hiện giờ của
mình như thế nào sao? Hay là cô hoàn toàn không quan tâm? Giang Hàn Phi
nhìn ánh mắt ngỡ nàng và ngây ngô của Lâm Nhược Kỳ, chầm chậm đút tay
vào túi áo, trong đó là kết quả xét nghiệm của cô. Anh gắng bình tĩnh
lại, cố dùng giọng điệu của một bác sĩ nói với bệnh nhận: “Cô hồi phục
rất chậm, chắc chắn không thể xuất viện lúc này được, cô nên an tâm nghỉ ngơi thì hơn.”
“Nhưng… còn chồng tôi…”
“Tình trạng của anh nhà cơ bản đã ổn định. Nếu cô không ngại để anh ta
biết mình là người hiến thận thì giờ cô cứ đi chăm sóc anh ta.” Giang
Hàn Phi lặng lẽ đứng nhìn Lâm Nhược Kỳ. Nhìn ánh mắt chuyển từ kích động sang buồn rầu, cuối cùng, cô cúi gằm mặt, nói: “Tôi biết rồi, tôi sẽ cố hồi phục thật nhanh.”
“Cô nghỉ ngơi đi, nếu có yêu cầu gì, cứ gọi cho tôi.” Giang Hàn Phi nhìn Lâm Nhược Kỳ đăm đăm rồi không nói gì thêm, xoay gót đi ra.
Nhìn bóng dáng Giang Hàn Phi từ từ biến mất sau cánh cửa, Lâm Nhược Kỳ thở dài, cầm di dộng ở đầu giường lên.
“Cha à, con là Nhược Kỳ.”
“Nhược Kỳ à, Hạo Ninh đã về chưa?”
“Cha, thực ra Hạo Ninh không đi công tác.”
“Không đi công tác? Thế sao lâu nay nó không liên lạc với cha mẹ? Có
phải nó đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Bác trai bỗng lên giọng, bác gái vội giằng lấy điện thoại.
“Nhược Kỳ, Hạo Ninh sao hả? Có phải nó ốm rồi không?”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, nghe con từ từ nói đã. Chuyện là vậy, thời gian
trước, anh ấy xét nghiệm phát hiện ra mình mắc bệnh viêm thận cấp tính
nên nhập viện điều trị, giờ đã phẫu thuật rồi, không có gì đáng ngại cả. Anh ấy không muốn báo cho cha mẹ biết, định để con chăm sóc thôi giờ
con phải đi công tác gấp nên đành phiền cha mẹ đến bệnh viện chăm nom
chồng con.”
“Viêm thận cấp tính? Giờ nó đang ở đâu?”
“Bệnh viện nhân dân thành phố, khoa Ngoại tiết niệu, phòng 708.”
“Bệnh viện nhân dân thành phố? Được, được, được, cha mẹ lập tức đến ngay! Con đang ở đâu? Chừng nào mới về được.”
“Hả? Lúc này rồi mà con còn đi công tác?” Giọng bà có vẻ trách móc,
trước kia cũng đâu thấy Lâm Nhược Kỳ yêu công việc đến vậy. Nhưng bà
chẳng còn tâm trạng để nói nhiều với Lâm Nhược Kỳ, vội cúp máy, lấy áo
khoác rồi cùng chồng tức tốc chạy đến bệnh viện.
Nghe tiếng tút tút vang lên bên tai, Lâm Nhược Kỳ khẽ khãng đặt di dộng
xuống dưới gối, nhắm chặt hai mắt. Nếu muốn sớm được gặp lại Cố Hạo
Ninh, cô phải mau khoẻ lại mới được!
Cha mẹ Cố Hạo Ninh vội chạy vào phòng 708, đúng lúc gặp bác sĩ Lộ đang
kiểm tra cho anh ở trong phòng. Bác gái dè dặt đứng bên cạnh nhìn, gương mặt tiều tuỵ của con trai khiến mắt bà phút chốc hoen đỏ, mới mấy ngày
không gặp, sao con trai đã gầy rạc đi thế kia? Nhược Kỳ chăm sóc thế nào mà ra nông nỗi này? Bà còn ngỡ con dâu đã trở nên hiểu chuyện, giờ xem
ra, Nhược Kỳ chẳng thay đổi chút nào, sớm biết thế, chi bằng cứ để hai
đứa ly hôn cho rồi!
“Chào bác sĩ! Bác sĩ là người điều trị chính cho Hạo Ninh phải không?
Tôi là mẹ của Hạo Ninh. Con trai tôi giờ không sao chứ?” Vừa thấy bác sĩ kiểm tra xong, bà vội tiến tới hỏi thăm.
Đây là lần đầu bác sĩ Lộ gặp cha mẹ Cố Hạo Ninh, ông đưa mắt nhìn Cố Hạo Ninh rồi từ tốn nói: “Bệnh nhân mắc bệnh viêm thận cấp, chúng tôi đã
phẫu thuật cho anh ta. Nếu các chỉ số luôn duy trí trạng thái ổn định
thì hai, ba tuần sau là có thể xuất viện được rồi.”
“Ồ, trong thời gian này có cần chú ý gì không? Có phải nên tẩm bổ cho
nó? Ăn uống có nên kiêng khem gì không?” Thấy bác sĩ đã đi ra ngoài, bà
vội vã chạy theo.
“Đúng, việc ăn uống cần chú ý kĩ lưỡng, phải ăn đồ ít dầu mỡ, ít muối,
nên uống nhiều canh cá…” Bác sĩ Lộ đứng ở hành lang, dặn dò bác gái,
trong phòng chỉ còn lại hai cha con Cố Hạo Ninh.
“Sao lại để mắc bệnh viêm thận cấp chứ hả? Con bé Nhược Kỳ cũng thật là, chuyện lớn như vậy cũng không báo cha mẹ một tiếng, nếu không phải nó
đi công tác, chắc hẳn phải đợi đến lúc con xuất viện, cha mẹ mới biết
tin.” Cha Cố Hạo Ninh ngồi xuống bên giường, không khỏi lo lắng.
“Là con bảo cô ấy đừng báo cho cha mẹ biết. Vốn cũng không phải chuyện
gì to tát, cha xem, vừa đến là mắt mẹ đã hoen đỏ. Con thật sự không
sao.”
Cố Hạo Ninh khó nhọc gượng ngồi dậy, ông vội giúp con chèn gối phía sau. Thấy Cố Hạo Ninh chỉ ngồi dậy thôi mà đã phải phí bao sức lực, ông đau
lòng vô cùng.
“Không sao? Thế này mà còn bảo không sao à? Con đó, từ nhỏ đến lớn đều
như vậy, chuyện gì cũng thích một mình gánh vác? Trước đó đều là Lâm
Nhược Kỳ chăm sóc con hả? Nó đi công tác bao lâu rồi?”
“Thời gian trước đều là một mình Nhược Kỳ chăm sóc con, cô ấy đi chắc được một tuần rồi.”
“Nó đi lâu như thế mới nhớ thông báo cho cha mẹ ư? Nó làm vợ thế đấy à?” Bà Cố vừa bước vào, nghe thấy lời của Cố Hạo Ninh, liền lớn tiếng quở
trách.
“Khụ, bà nói gì thế? Không phải Nhược Kỳ sợ chúng ta lo lắng đó sao? Hơn nữa, trước đó đều do nó chăm nom Hạo Ninh còn gì…”
“Nếu nó thật sự có tâm thì sao Hạo Ninh lại bị viêm thận cấp chứ? Ông xã nằm viện, mà nó còn lòng dạ đi công tác! Còn đi lâu thế! Làm vợ mà thế
đấy hả?” Bà Cố càng nói càng tức. Ban nãy, bác sĩ Lộ đã đặc biệt dặn bà, sau này nhất định phải khuyên Cố Hạo Ninh không nên lơ là, hễ cảm thấy
không khoẻ, nhất định phải vào bệnh viện khám ngay. Bà cũng lờ mờ hiểu ý của bác sĩ Lộ, đoán chừng lần này chắc hẳn Cố Hạo Ninh phát hiện bệnh
muộn, mới dẫn đến bệnh tình nghiêm trọng thế này, trong lòng càng thấy
bất mãn với con dâu.
Hai tuần sau, Lâm Nhược Kỳ mới quay về.
Sức khoẻ của cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, để che giấu gương mặt nhợt nhạt, cô trang điểm nhẹ, trông cũng tươi tắn hơn.
Cô mỉm cười đi vào phòng bệnh, tay ôm một bó hoa, áy náy nói với bà Cố:
“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi! Con đã sắp xếp chuyện công ty, mấy hôm này cứ để con chăm sóc Hạo Ninh, mẹ về nghỉ ngơi chút đi!”
“Cuối cùng đã sắp xếp xong rồi hả? Lần sau không phải con sẽ đi cả tháng luôn đấy chứ?” Bà Cố thấy Lâm Nhược Kỳ lúc này rồi mà vẫn còn tâm tư
trang điểm, mặt mày hớn hở, lửa giận đè nén bấy lâu dần bốc cao.
“Con xin lỗi mẹ…” Lâm Nhược Kỳ ấp úng bước đến cạnh bà Cố, lấy chiếc cặp lồng từ tủ đầu giường của Cố Hạo Ninh ra. “Con… con đi lấy cơm trưa cho anh Hạo Ninh!”
“Lấy cơm trưa? Con đi đâu lấy cơm cho nó?” Bà trừng mắt nhìn cô.
“Đi… đi tìm y tá, trong… trong bệnh viện có chuẩn bị cơm bệnh nhân…” Lâm Nhược Kỳ thấy ánh mắt rực lửa của bà, giọng càng lúc càng lí nhí.
“Cơm bệnh viện? Cơm bệnh viện liệu có dinh dưỡng sao?” Giọng bà vút cao.
“Mẹ, cơm bệnh viện tốt mà, rất thích hợp cho con trong thời kỳ hồi phục này…”
“Con không cần lấp liếm cho nó!” Bà Cố ngắt lời Cố Hạo Ninh, ánh mắt nhìn Lâm Nhược Kỳ đầy vẻ thất vọng và thương tâm.
“Nhược Kỳ, lúc trước là ai đã nắm tay mẹ, nói muốn cùng Hạo Ninh sống
hạnh phúc, muốn cùng nó ở đến đầu bạc răng long hả? Cha con… cha con vì
chuyện của hai đứa mà tức đến mức phải nhập viện… Mẹ vẫn luôn nghĩ rằng, con đã chín chắn, biết thương người rồi. Nhưng con chăm sóc chồng mình
thế đấy à? Mẹ biết cả rồi, sở dĩ Hạo Ninh thành ra vậy đều là do con cả! Nếu như sớm phát hiện, sớm điều trị thì đã chẳng nghiêm trọng như vậy!
Con làm vợ kiểu gì thế hả? Chồng mình bị bệnh cũng không biết, đến nỗi
nhập viện, lên bàn mổ, con còn chạy đi công tác! Đi là đi suốt nửa
tháng, chẳng thèm hỏi han, ngó ngàng. Chẳng trách, Hạo Ninh lại muốn
ly…”
“Mẹ!”
“Mẹ nó!” Đúng lúc này, ông Cố xách hộp cơm giữ nhiệt đi vào, ông và con trai gần như đồng thời ngăn bà nói tiếp.
“Bà làm cái gì thế hả?! Nhược Kỳ vất vả lắm mới về được, chẳng phải rất
tốt rồi sao? Chuyện của vợ chồng nó, bà nhúng tay vào làm gì?”
Ông đặt hộp giữ nhiệt xuống bàn, thở dài, quay qua Lâm Nhược Kỳ. “Nhược
Kỳ à, con cũng đừng trách mẹ con, lần này Hạo Ninh bị bệnh, bà ấy chẳng
qua là quá lo lắng thôi! Con và Hạo Ninh kết hôn đã nhiều năm, con cũng
biết, có chuyện gì Hạo Ninh cũng thích tự mình gánh, bị bệnh cũng chẳng
hé răng nửa lời. Sau này con nên chú ý tình trạng của nó nhiều hơn, quan tâm đến nó hơn nữa! Vợ chồng vốn cần phải quan tâm, chăm sóc nhau, đúng không?”
“Dạ vâng, con biết rồi!” Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, mở nắp chiếc hộp giữ
nhiệt. Bên trong là canh cá chích nóng hổi, toả hương ngào ngạt.
Lâm Nhược Kỳ im lặng rót ra một bát cho Cố Hạo Ninh, anh nhận lấy, chầm
chậm uống từng muỗng. Trong phòng bệnh, bầu không khí tĩnh lặng đến
nghẹt thở.
Thấy cha Cố Hạo Ninh còn mang thêm một chiếc bát không, Lâm Nhược Kỳ bèn rót thêm một bát canh, dè dặt đưa cho mẹ chồng. “Mẹ, mẹ cũng uống một
chút nhé?”
Cơn giận của bà vẫn chưa hoàn toàn nguôi ngoai, tay Lâm Nhược Kỳ dừng giữa lưng chừng, không kìm được run rẩy.
“Không cần đâu. Nhược Kỳ, bát này là cho con đó. Mẹ con biết trưa nay
con vào, nghĩ con mới đi công tác về chắc cũng cần tẩm bổ nên dặn cha
mang thêm một cái!”
Ông cầm lấy bát canh từ tay Lâm Nhược Kỳ, đặt lên tủ ở đầu giường rồi
kéo tay vợ. “Mẹ nó, bà cũng vất vả nhiều hôm rồi, nên về nhà nghỉ ngơi
đi! Để hai vợ chồng nó trò chuyện với nhau!”
Bà nhìn con trai một cái, thở dài, cuối cùng vẫn xách tui lên. Trước khi đi, bà nhìn sang Nhược Kỳ, dặn dò một câu: “Uống trước khi canh nguội!”
Trong phòng bệnh lại lặng ngắt như tờ.
Lâm Nhược Kỳ lẳng lặng nhìn Cố Hạo Ninh, đã gần nửa tháng, cô không được ngồi gần anh thế nào. Xem ra, anh hồi phục khá tốt, sắc mặt không còn
tái xanh như trước khi phẫu thuật, người cũng có da, có thịt hơn. Chỉ là vẻ buồn hiu hắt vẫn thấp thoáng giữa chân mày.
“Em uống canh đi cho nóng.” Cố Hạo Ninh chậm rãi nói nhưng vẫn không ngẩng lên.
“Vâng!” Lâm Nhược Kỳ bưng bát canh, canh cá tươi ngon nồng nàn, rót vào cổ họng, mùi vị thơm ngọt vô cùng.
Bầu không khí lặng ngắt như tờ, đột nhiên điện thoại của Lâm Nhược Kỳ
vang lên tiếng tít tít, cô cúi đầu nhìn, trên màn hình hiển thị có tin
nhắn mới.
“Tại sao làm thủ tục xuất viện?” Câu nói đơn giản nhưng lại khiến tim cô giật bắn. Lâm Nhược Kỳ lén nhìn Cố Hạo Ninh, may thay, hình như anh
không mấy chú ý đến phản ứng của cô, vẫn cúi đầu uống canh.
“Em… em ra gọi điện thoại.” Lâm Nhược Kỳ đặt bát xuống tủ ở đầu giường,
bước nhanh ra khỏi phòng. Cô định gọi cho Giang Hàn Phi, vừa ngẩng lên,
chợt trông thấy anh đang đứng ở đầu hàng lang bên kia.
“Tại sao hôm nay đã xuất viện? Không phải tôi đã nói, cô vẫn cần phải
tĩnh dưỡng sao?” Giang Hàn Phi hạ thấp giọng nhưng vẫn không ngăn được
cơn tức giận bộc phát.
Lâm Nhược Kỳ đến trước mặt Giang Hàn Phi, cúi đầu, khẽ nói: “Tôi đã khoẻ rồi!”
“Khoẻ rồi? Ai nói hả? Bác sĩ Lộ, tôi, ai ký tên chuẩn duyệt cho cô ra
viện? Hai hôm trước, cô mới ngất xỉu trong phòng bệnh, chúng tôi vất vả
hơn nửa ngày trời cô mới tỉnh lại, thế mà cô bảo là khoẻ rồi ư?”
Gần một tháng nay, tình hình hồi phục của Lâm Nhược Kỳ rất chậm, luôn
không mấy khả quan. Giang Hàn Phi và bác sĩ Lộ đều rất quan tâm đến các
chỉ số sức khoẻ của cô, cứ ba, bốn ngày, dù có bận đến đâu, hai người
cũng tranh thủ thời gian cùng nhau nghiên cứu thảo luận phương án giúp
cô hồi phục. “Hai chúng tôi cũng coi như đã hết lòng hết sức, tận tâm
tận lực vì bệnh nhân rồi, nhưng cô thì sao? Cô thì hay rồi, chẳng nói
chẳng rằng đùng một cái xuất viện, cô phớt lờ sức khoẻ của bản thân đến
vậy sao?”
“Tôi… Không phải hai hôm nay tôi không ngất xỉu nữa sao? Tôi… tôi thực
sự khoẻ rồi!” Lâm Nhược Kỳ chầm chậm ngẩng lên, gắng gượng mỉm cười, cố
lờ đi tia xót xa và tức giận nơi đáy mắt Giang Hàn Phi.
Không phải cô không hiểu, cũng không phải không cảm động.
Trong quãng thời gian này, Giang Hàn Phi gần như ngày nào cũng đến thăm
cô. Tuy anh đã đặc biệt thuê riêng cho cô một hộ lý, còn đặc biệt nhờ
bác sĩ Lộ dặn dò kĩ lưỡng người đó về các kiêng khem trong ăn uống của
cô nhưng anh vẫn không yên tâm, luôn cố gắng đến phòng bệnh, ăn cơm cùng cô. Những khi được nghỉ ngơi, anh cũng luôn ở cạnh cô, giúp cô rót
nước, bưng trà, đến độ hộ lý cứ tưởng rằng anh là chồng cô… Dù có chậm
hiểu đến đâu, cô cũng cảm nhận được tâm ý anh dành cho mình.
Nhưng biết rồi thì sao? Giang Hàn Phi không nói thẳng ra, cô cũng chỉ có thể vờ như không biết, đành trốn tránh.
Kỳ thực, sở dĩ cô làm thủ tục ra viện nhanh như vậy, ngoài ý muốn chăm
sóc Cố Hạo Ninh, cũng là để Giang Hàn Phi không còn vì cô mà cho đi mãi
như thế. Người cô yêu, trước sau cũng chỉ có một mình Cố Hạo Ninh, trước kia là vậy, bây giờ là vậy, sau này vẫn sẽ không thay đổi. Nếu đã thế,
hà tất phải mắc nợ nhiều thêm?
“Bác sĩ Giang, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua. Sức khoẻ
của mình, tôi tự biết rõ. Ông xã vẫn đang đợi tôi, tôi xin đi trước.”
Lâm Nhược Kỳ từ tốn nói, dứt câu, bèn bước về phía phòng bệnh.
Giang Hàn Phi đứng ở cuối hành lang, không nhúc nhích. Anh lặng im nhìn Lâm Nhược Kỳ chậm rãi đi về phòng bệnh.
Ngay khoảnh khắc vừa bước vào phòng, bất chợt Lâm Nhược Kỳ cảm thấy
trước mắt chao đảo, chân khựng lại. Cố Hạo Ninh đang ngồi trên giường
xem giấy tờ, ngẩng lên, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao! Anh có muốn nghỉ ngơi một lát không?” Lâm Nhược Kỳ cố đè nén cơn khó chịu, đến bên giường Cố Hạo Ninh, định dìu anh nằm xuống.
“Không cần!” Cố Hạo Ninh đặt xấp giấy tờ trong tay xuống, nhìn cô, chậm rãi nói: “Chuyện ly dị, em suy nghĩ đến đâu rồi?”
“Ly dị? Anh vẫn muốn… ly dị ư?” Lâm Nhược Kỳ cảm thấy cơ thể mình như mềm nhũn, đầu cũng choáng váng.
Hồi trưa, nghe mẹ chồng chất vấn rồi ban nãy hứng chịu cơn giận dữ của
Giang Hàn Phi, Lâm Nhược Kỳ đã kiệt sức. Câu nói lúc này của anh tựa như tiếng sét đánh ngang tai, bất thình lình đánh thẳng vào con tim lẫn cơ
thể đã quá mệt mỏi của cô, những âm thanh xung quanh như vẳng đến từ nơi xa xôi, như có đến mấy Cố Hạo Ninh lắc lư trước mắt, bất ngờ cơ thể Lâm Nhược Kỳ mềm oặt, đổ xuống.
“Em… Nhược Kỳ!” Cố Hạo Ninh sững sờ nhìn Lâm Nhược Kỳ ngã xuống, định
đứng dậy, bất chợt trông thấy một bóng người lao vào, vừa vặn đỡ lấy Lâm Nhược Kỳ đã ngất xỉu.
“Lúc này rồi mà anh còn nhắc đến chuyện ly hôn ư? Rốt cuộc anh có lương
tâm không hả?!” Người lao đến chính là Giang Hàn Phi. Ban nãy, anh vẫn
luôn dõi theo bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ, phát hiện khi bước vào phòng,
cô có vẻ loạng choạng, tim như thắt lại, bèn theo đến đây, vừa vặn trông thấy cảnh Lâm Nhược Kỳ bị Cố Hạo Ninh làm cho kích động đến ngất xỉu.
Nghe câu chất vấn của Giang Hàn Phi, Cố Hạo Ninh ngẩn người, không hiểu
đầu cua tai nheo ra sao. Anh nhìn người đàn ông trước mặt mặc áo blouse
trắng, rõ ràng là bác sĩ nhưng lại không phải là bác sĩ Lộ. Thế anh ta
là ai? Sao trông có vẻ quen quen?
Giang Hàn Phi phớt lờ Cố Hạo Ninh, bế Lâm Nhược Kỳ đặt lên chiếc giường
kế bên rồi lấy điện thoại ra gọi: “Lộ Minh? Nhược Kỳ lại ngất rồi… Ở
phòng bệnh của chồng cô ấy, chú mau qua đây!”
Một lát sau, bác sĩ Lộ vội vàng bước vào, bên cạnh là cô y tá trẻ.
“Sao cô ấy lại đến đây?” Ông vừa hỏi Giang Hàn Phi vừa thuần thục kiểm tra bệnh cho Lâm Nhược Kỳ.
“Hôm nay cô ấy đã làm thủ tục xuất viện rồi.” Người đáp không phải là Giang Hàn Phi mà là cô y tá đứng bên cạnh bác sĩ Lộ.
“Xuất viện? Ai làm thủ tục cho cô ấy? Sao tôi không biết?” Ông vụt quay đầu qua, trừng mắt giận dữ nhìn cô y tá.
“Cháu… cháu sáng nay mới… mới làm cho cô ấy…” Cô y tá này vừa vào viện
không lâu, chưa bao giờ trông thấy bác sĩ Lộ tỏ ra tức giận đến thế,
giọng không kìm được run rẩy. “Cháu… cháu thấy cô ấy là bệnh nhân hiến
thận. Bình thường không phải một, hai tuần xuất viện được rồi sao? Cô
ấy… cô ấy đã nằm viện gần một tháng, cô ấy lại… lại nằng nặc đòi ra viện nên cháu… cháu mới…”
“Nằm viện? Gần một tháng?” Cố Hạo Ninh càng nghe càng thấy khó hiểu,
không phải Lâm Nhược Kỳ đi công tác sao? Sao lại nằm viện? Anh nghi hoặc đưa mắt nhìn bác sĩ Lộ nhưng ông chỉ im lặng, ông đã hứa sẽ giúp Lâm
Nhược Kỳ giữ bí mật đó.
Cố Hạo Ninh nhìn sang cô y tá, bầu không khí nặng nề khiến cô ấy sợ phát khiếp, im như thóc, không dám thở mạnh, nói gì tới chuyện trả lời câu
hỏi của Cố Hạo Ninh.
Sau cùng, Cố Hạo Ninh nhìn sang Giang Hàn Phi. Anh nhớ ra rồi, anh chàng này chính là bác sĩ điều trị của Lâm Nhược Kỳ lúc cô ấy gặp tai nạn
nhập viện. Cha mẹ anh từng nhiều lần tấm tắc khen ngợi vị bác sĩ nghiêm
túc, tận tuỵ này, vả lại, lần trước cha anh nhập viện, cả hai đã gặp
nhau một lần.
Giang Hàn Phi nhìn ánh mắt ngơ ngác của Cố Hạo Ninh, nhớ đến chuyện ban
nãy anh ta còn đòi ly hôn với Nhược Kỳ, không sao kiềm chế được cơn
thịnh nộ và phẫn uất đang sục sôi trong lòng. Giang Hàn Phi lạnh lùng
nhìn Cố Hạo Ninh, nhấn mạnh từng từ, hỏi: “Anh nghĩ người hiến thận cho
anh là ai hả? Chính là vợ anh đó! Chính là người con gái mà anh vẫn luôn thờ ơ, làm tổn thương, thậm chí luôn muốn bỏ rơi này! Cô ấy vì anh, bất chấp sức khoẻ của mình, thậm chí đến mạng sống cũng không cần, chỉ để
anh có thể tiếp tục sống! Còn anh thì sao? Anh đối xử thế nào với cô ấy
hả?”
Bác sĩ Lộ đang viết thuốc đưa y tá, chợt nghe Giang Hàn Phi chỉ trích Cố Hạo Ninh, không khỏi ngẩng đầu kinh ngạc, thì ra Cố Hạo Ninh đối xử với vợ như thế ư? Chẳng lẽ tình cảm giữa hai vợ chồng họ không tốt? Lại đưa mắt nhìn Giang Hàn Phi đang trong cơn nóng giận hầm hầm, thầm thở dài,
xem anh, Giang Hàn Phi quả nhiên có tình cảm với Lâm Nhược Kỳ rồi.
Viết xong đơn, đưa cho y tá đi lấy thuốc, lúc này ông mới nhìn sang
gương mặt trắng bệnh, mồm miệng há hốc của Cố Hạo Ninh, chậm rãi nói:
“Anh Cố Hạo Ninh, người hiến thận cho anh đúng là vợ anh. Lúc hiến tặng, cô ấy chỉ vừa hồi phục lại sau tai nạn, thực ra không thích hợp lắm.
Nhưng vì anh, cô ấy vẫn kiên trì làm phẫu thuật cắt thận. Hành động này
quả thật gây tổn hại không nhỏ đến sức khoẻ cô ấy. Nên suốt một tháng
nay, chúng tôi luôn tiến hành điều trị cho cô ấy nhưng tiến triển rất
chậm, khó khăn lắm mới có chút tiến triển nhưng cô ấy lại tự mình dừng
điều trị, xuất viện… Tôi hy vọng anh có thể giúp chúng tôi khuyên cô ấy, đừng vội ra viện, bảo cô ấy tiếp tục điều trị.”
“Thật sự là cô ấy hiến tặng ư?” Cố Hạo Ninh cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Người hiến tặng sao lại là Lâm Nhược Kỳ? Sao lại thế được? Tại sao cô ấy lại giấu mình? Rốt cuộc chuyện này là sao?
“Không tin chứ gì? Sao với ai kia chẳng thèm hỏi han ngó ngàng gì đến
người vợ nằm viện của mình thì chuyện này đúng là khiến người ta khó
tin!” Giang Hàn Phi hằn học nhìn Cố Hạo Ninh. Anh thực sự không hiểu gã
đàn ông này rốt cuộc có điểm nào đáng để Lâm Nhược Kỳ yêu thương say
đắm, bất chấp tất cả như thế?
“May mà tình hình của vợ anh bây giờ đã tạm ổn, chút nữa có lẽ cô ấy sẽ
tỉnh lại. Cố tiên sinh, tôi vẫn mong anh có thể thận trọng suy xét về đề nghị ban nãy của tôi, tình trạng trước mắt của cô ấy thực sự không
thích hợp để xuất viện.”
Bác sĩ Lộ hướng dẫn y tá truyền dịch cho Lâm Nhược Kỳ rồi ra khỏi phòng. Trước khi đi, ông nhìn Giang Hàn Phi một cái đầy ẩn ý. Ánh mắt Giang
Hàn Phi sa sầm, lòng buồn rầu không thôi. Chẳng lẽ mình vẫn ngỡ đang ở
trong phòng bệnh của Nhược Kỳ hay sao? Còn định trông nom cô ấy tiếp ư?
Có phải mình điên rồi? Dù sao người ta vẫn chưa ly hôn! Chuyện vợ chồng
họ cứ để họ tự giải quyết vậy.
Nghĩ đến đây, Giang Hàn Phi đành quyến luyến nhìn Lâm Nhược Kỳ đang hôn mê rồi xoay gót, đi ra khỏi phòng.
Cố Hạo Ninh ngồi bên mé giường của Nhược Kỳ, nhìn gương mặt hiền dịu của cô trong giấc ngủ mê, lòng ngổn ngang rối bời, chua xót khôn cùng.
Lồng ngực anh như có một tảng đá đè nặng, bức bối nói không nên lời.
Anh nhớ thuở bé, cô nhóc cứ luôn lẽo đẽo theo sau mình, phụng phịu gọi
“anh ơi”, nhớ hồi đại học, cô gái suốt ngày dính chặt lấy anh, rêu rao
khắp nơi mình là “bạn gái của Cố Hạo Ninh”, lại nhớ khi mới kết hôn,
người con gái e thẹn ôm chặt anh, nũng nịu đòi anh cõng lên tầng năm cho bằng được…
Anh tưởng mình hiểu rõ hơn ai hết con người Lâm Nhược Kỳ trước kia,
nhưng rốt cuộc anh đã lầm. Nếu không, anh đã không lơ là để cô dùng thủ
đoạn cực đoan hại chết Tiểu Phong.
Anh những tưởng mình đã nhìn rõ con người Lâm Nhược Kỳ sau vụ tai nạn
đó, nhưng rốt cuộc anh lại lầm. Nếu không, anh đã không thể không hiểu
nổi, tại sao cô nguyện hy sinh sức khoẻ của mình chỉ để anh được sống
tiếp.
Anh nhìn ngắm Lâm Nhược Kỳ đang chìm trong cơn hôn mê. Cô quen thuộc là
thế nhưng cũng lạ lẫm quá. Rốt cuộc cô là người như thế nào? Rốt cuộc cô muốn gì? Cô thực sự yêu anh tha thiết ư? Yêu đến có thể bất chấp tất
cả? Yêu đến có thể giết người, cũng chẳng ngần ngại làm tổn thương chính mình?
Thoáng sau, Lâm Nhược Kỳ tỉnh dậy. Cô vừa hé mở mắt, liền thấy Cố Hạo
Ninh đang ngồi ngay bên giường. Cô định nhỏm dậy, chợt mu bàn tay nhói
đau, mới sực nhận ra mình đang truyền dịch, phút chốc hoảng hốt, chột dạ hỏi Cố Hạo Ninh: “Bác sĩ đã đến à?”
“Đến rồi!” Cố Hạo Ninh nhìn cô, cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng giọng nói hơi run rẩy kia đã bán đứng những cảm xúc đang dậy sóng trong anh. “Chuyện
em hiến thận, anh biết rồi. Tại sao em lại làm thế, còn không muốn anh
biết nữa?”
Tại sao ư? Lâm Nhược Kỳ cụp mắt, khẽ cười. “Nếu em nói trước cho anh biết, anh sẽ không để em hiến tặng đâu, đúng không?”
Đáp lại lời của cô chỉ là sự câm lặng của anh.
Đúng vậy, nếu biết trước, anh sẽ không đồng ý để cô hiến thận. Không
phải anh yêu thương gì Lâm Nhược Kỳ, mà là anh không muốn tiếp tục mắc
nợ ai nữa, nhất là cô. Huống chi anh lúc đó gần như mong mỏi đón nhận
cái chết. Kết thúc như thế, không hẳn không phải là một cách giải thoát.
“Nên em đã không nói ra.” Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng đáp, lẫn chút ý cười
nhợt nhạt. “Và còn… tại sao em lại làm thế…” Cô ngước mắt, mỉm cười nhìn Cố Hạo Ninh. “Là bởi em không muốn rời xa anh.”
Giọng cô nhẹ tênh như muốn bồng bềnh bay theo gió, cũng khẽ khàng biết
bao nhưng lại tựa một lưỡi dao sắc mỏng, đâm thẳng vào lồng ngực Cố Hạo
Ninh.
Anh ngỡ rằng, cô sẽ bướng bỉnh nói: “Bởi vì em yêu anh, em không muốn mất anh.”
Nào ngờ, cô chỉ khẽ khàng đáp: “Bởi vì em không muốn rời xa anh.”
Bàn tay đặt bên mép giường của Cố Hạo Ninh siết chặt nấm đấm, ngón tay
bấu chặt vào lòng bàn tay, khớp xương nhỏ cao, trắng bệnh.
Cô không muốn rời xa anh? Cô rất yêu anh? Yêu đến mức có thể từ bỏ mọi
cao ngạo và tôn nghiêm, quỳ mọp dưới đất, chỉ để anh quay đầu, yêu đến
nỗi có thể bất chấp mạng sống, khăng khăng giữ anh ở lại… nhưng anh…
Người anh yêu nhất cũng chính vì tình yêu quá mãnh liệt này của cô mà
phải nhận lấy cái chết thảm khốc! Cho dù cô hy sinh tất cả để anh được
sống, thế thì sao nào? Một cuộc sống không có hơi ấm, không có hy vọng,
một cuộc sống với những chuỗi ngày giày vò trong nỗi thống khổ và hối
hận, liệu có ý nghĩa gì chứ?
Cố Hạo Ninh lắc đầu bi thương, anh có thể không cần tình yêu đó không?
Tình yêu như vậy quá thảm khốc, anh chịu không nổi, anh không gánh vác
nổi!
Lâm Nhược Kỳ nhìn nỗi đau thương tuyệt vọng đong đầy dưới đáy mắt Cố Hạo Ninh, con tim đau buốt đến run rẩy. Cô dù biết được chuyện cô hiến
thận, anh đối với cô vẫn chỉ có cự tuyệt ư?
Lâm Nhược Kỳ chầm chậm rút bàn tay không truyền dịch từ trong chăn ra,
những ngón tay thon gầy trắng nhợt, dè dặt nắm lấy bàn tay đang siết
chặt đến run rẩy của Cố Hạo Ninh, nghẹn ngào nói: “Hạo Ninh, đừng bắt em rời khỏi, được không?”
Cảm giác lạnh buốt nơi đầu ngón tay khiến con tim anh chợt thắt lại, tay bất chợt gạt mạnh, anh vụt đứng dậy.
“Hạo Ninh…” Tay Lâm Nhược Kỳ khựng lại như đang cố chấp muốn nắm bắt thứ gì đó nhưng cuối cùng, chỉ là dã tràng xe cát. Nụ cười vẫn điểm trên
môi nhưng không ngăn được những giọt lệ buốt giá lăn dài trên gò má
trắng bệch. Cố Hạo Ninh lùi về phía sau, như đã cạn kiệt sức lực, ngồi
phịch xuống chiếc giường của mình. Anh nhìn gương mặt tái xanh của Lâm
Nhược Kỳ, cô như đang cười nhưng chẳng vương chút hơi ấm, chỉ có cơn
buốt giá và sầu thương thấu tận tâm can.
Nỗi đau xót nặng trĩu đó, nỗi đau xót vì mong ước đến cùng cực, để rồi
cuối cùng rơi vào hố sâu tuyệt vọng đến tận cùng đó như một lằn roi dữ
dội quất mạnh vào trái tim anh. Anh thẫn thờ nhìn Lâm Nhược Kỳ, chẳng
còn sức chống cự, chỉ có thể ngồi chết lặng, mặc cho nỗi đau thấu xương
lan khắp cơ thể.