“Ngươi vẫn còn yêu hắn ư?” Hắc Vô Thường đứng bên cạnh, cùng tôi nhìn
thủy tinh thạch trước mặt, trong đó hiển thị cảnh sắc trên cõi nhân
gian. Cố Hạo Ninh và cả cơ thể của tôi đang cùng nằm trên bàn mổ.
“Yêu hắn?” Tôi khịt mũi cười khẩy. “Tôi chỉ muốn xem thử, cô gái đó rốt
cuộc có thể vì Cố Hạo Ninh mà hy sinh đến mức nào? Năm xưa Cố Hạo Ninh
vì ả mà đến mạng cũng chẳng cần nữa là!”
Tôi phiêu lãng dưới cõi địa phủ đã hơn trăm năm. Tôi tưởng rằng mình đã
lãng quên những dĩ vãng nơi trần gian kia rồi, nhưng tại sao cái tên Cố
Hạo Ninh đó vẫn dễ dàng bật ra khỏi miệng? Nỗi đau khắc cốt ghi tâm năm
xưa tại sao đến tận giờ vẫn vương vấn trong tim, chẳng chịu nhạt phai?
Tôi vẫn nhớ như in, hôm đó, tôi đã đạp chân ga với nỗi tuyệt vọng biết
nhường nào, mang theo nỗi thống hận khôn xiết, tiễn đưa chính mình và Vu Tiểu Phong xuống địa phủ...
“Sao ngươi lại khóc?” Bàn tay Hắc Vô Thường vuốt lên gò má tôi, cảm giác lạnh giá đó hệt như con tim lẫn cơ thể giá băng hiện giờ.
Tôi hơi nghiêng đầu, một giọt lệ rơi xuống thủy tinh thạch, trong đó, ca phẫu thuật vẫn đang tiếp diễn.
“Không phải ngươi hận hắn ư? Tại sao lại cứu hắn?” Hắc Vô Thường cũng
nhìn vào thủy tinh thạch. Tôi biết, hắn đang hỏi chuyện tôi tự đi cầu
xin quỷ phán, để Vu Tiểu Phong và Cố Hạo Ninh tương thích với nhau.
“Không phải tôi cứu hắn. Tôi chỉ muốn hai người họ tiếp tục sống trong đau khổ, giày vò lẫn nhau. Chết là quá hời cho họ rồi.”
Tôi hờ hững đáp. Đã hơn trăm năm, nhìn hai người họ chịu đủ sự giày vò
đau khổ, sống không bằng chết trên nhân gian. Quả là hả dạ!
Vu Tiểu Phong, cô thích cho đi chứ gì? Cố Hạo Ninh, anh thích hoài niệm
chứ gì? Thế thì hai người cứ tiếp tục yêu nhau nhưng chẳng thể ở bên
nhau, tiếp tục sống trong đau khổ đi nhé! Để tôi chống mắt xem thử hai
người còn có thể chịu đựng được bao lâu?!