Nhược Kỳ? Sao cô lại ngồi ở đây? Giang Hàn Phi đi ngang qua khu vườn
trong bệnh viện, chợt trông thấy trên tay Lâm Nhược Kỳ cầm một xấp giấy, thẫn thờ ngồi trên băng ghế.
“Bác sĩ Giang.” Lâm Nhược Kỳ chầm chậm ngẩng lên, đáy mặt trống rỗng đến vô hồn.
“Cô làm sao thế?” Chỉ mới mấy ngày không gặp, Giang Hàn Phi có cảm giác
người cô như gầy rạc đi, anh lướt nhìn thứ cô đang cầm trong tay: “Đơn
ly hôn”? Chồng cô thực sự muốn ly dị với cô ư?
“Bác sĩ Giang, nếu bị suy thận có phải có thể ghép thận không? Chẳng hạn như có thể hiến thận của tôi cho anh ấy?” Lâm Nhược Kỳ như không hề
nghe thấy câu hỏi của Giang Hàn Phi, cô cũng mặc kệ chuyện anh không
phải là bác sĩ điều trị của Cố Hạo Ninh, cố chấp đắm chìm trong mạch suy tư của riêng mình.
Nhìn vẻ mặt yếu đuối pha lẫn bất lực của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi kìm lòng không được, đặt tay lên vai cô, an ủi: “Tôi không biết bệnh tình
của ông xã cô giờ ra sao nhưng cô đừng tự dọa mình, càng không nên suy
nghĩ vẩn vơ. Ghép thận không phải chuyện đơn giản, cần phải tương thích, phải xem có phù hợp không, trong khi cô vừa mới hồi phục sau tai nạn
chưa lâu…”
“Tôi có thể, tôi thực sự có thể!” Lâm Nhược Kỳ túm chặt lấy cánh tay của Giang Hàn Phi. “Tôi thực sự không sao hết! Anh có thể giúp tôi tìm bác
sĩ Lộ nói chuyện không? Giúp tôi kiểm tra, xem có thể thay thận của tôi
cho chồng không? Tôi hiện giờ… tôi hiện giờ chỉ còn có thể cho anh ấy
thứ đó mà thôi, anh ấy không cần tôi rồi, anh ấy thậm chí không cần tôi ở bên cạnh, tôi….”
“Lâm Nhược Kỳ, cô bình tĩnh lại đi!” Giang Hàn Phi chưa từng trông thấy
dáng vẻ sụp đổ đến nhường này, lòng anh đột nhiên dấy lên cảm giác khác
lạ. Xót xa, buồn rầu và cả đau lòng, bất mãn, cảm xúc hỗn tạp trĩu nặng
trong tim, anh không nén được, lớn tiếng quát Lâm Nhược Kỳ.
Giang Hàn Phi lấy gói thuốc từ túi áo, rút một điếu thuốc định châm lửa
nhưng rồi lập tức vò nát điếu thuốc. Nhìn vẻ thấp thỏm, bất an của Lâm
Nhược Kỳ đang ngồi kế bên, anh cười khổ, thở dài đánh thượt. “Xin lỗi,
tâm trạng tôi hôm nay cũng không được tốt.”
Một tiếng trước, một bệnh nhân mắc chứng viêm tụy cấp do anh chủ phẫu đã đột ngột qua đời vì biến chứng, cấp cứu vô hiệu.
Thực ra, nguyên nhân tử vong của bệnh nhân đó không liên quan trực tiếp
đến ca phẫu thuật, nhưng gia đình bệnh nhân không hiểu nổi tại sao người thân của mình đang dần hồi phục sau ca mổ lại đột ngột qua đời. Ba chữ
“bệnh biến chứng” trong mắt họ chỉ là cái cớ bao biện cho sự sơ suất của các bác sĩ, y tá, dù Giang Hàn Phi có giải thích thế nào, họ cũng không thể chấp nhận. Họ khăng khăng cho rằng nguyên nhân là do vấn đề phẫu
thuật hoặc sơ suất trong quá trình điều trị, nói sẽ đến văn phòng của
bệnh viện để kiện Giang Hàn Phi. Anh chẳng muốn tiếp tục đôi co với
những người đó, bèn đến vườn hoa để giải tỏa stress, không ngờ lại gặp
Lâm Nhược Kỳ ở đây.
“Tôi mới là người phải nói lời xin lỗi!” Lâm Nhược Kỳ ngượng ngùng cúi
đầu. “Để anh chê cười rồi. Ban nãy, tôi mất bình tĩnh quá!”
Giang Hàn Phi định khuyên nhủ vài câu, di động trong túi bất chợt rung chuông, đưa lên nghe, là bên phòng cấp cứu gọi đến.
“Tôi không sao đâu, anh cứ đi trước đi.” Nhìn Giang Hàn Phi cúp máy, Lâm Nhược Kỳ khẽ mỉm cười rồi đứng dậy, đi về hướng tòa nhà nội trú, còn
Giang Hàn Phi quả thực cũng không thể nấn ná thêm, đành hối hả chạy đến
phòng cấp cứu.
Giang Hàn Phi tưởng rằng việc Lâm Nhược Kỳ nói muốn hiến thận chẳng qua
chỉ là ý nghĩ nhất thời lúc đó mà thôi, ai ngờ Lâm Nhược Kỳ lại làm
thật. Mãi đến ba hôm sau, anh mới được bác sĩ Lộ Minh gọi đến văn phòng.
“Đây là tài liệu về vợ của Cố Hạo Ninh, cô ấy trước kia từng là bệnh
nhân của cháu, đúng không? Cháu xem thử phương án phẫu thuật này liệu
khả thi không?” Ông đưa bảng kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ cho
Giang Hàn Phi.
“Cô ấy muốn hiến thận cho Cố Hạo Ninh thật ư?” Giang Hàn Phi nhìn tờ xét nghiệm và đơn đồng ý hiến thận trong tay, không dám tin vào mắt mình.
Cô tính làm vậy thật ư?
“Không tin được phải không! Không ngờ cô ấy lại thực sự tương thích với
chồng, việc này gần như là kỳ tích.” Rõ ràng sự cảm thán của Lộ Minh và
Giang Hàn Phi khác nhau hoàn toàn.
“Không bàn đến vấn đề tương thích, chẳng lẽ chú không nói cho Lâm Nhược
Kỳ biết điều kiện sức khỏe cô ấy hiện giờ không thích hợp để hiến thận
sao? Cô ấy ra viện còn chưa được hai tháng, các chức năng trong cơ thể
vẫn chưa hồi phục hoàn toàn…”
“Những điều ấy cô ấy đều biết. Chú đã trao đổi với cô ấy mấy lần rồi
nhưng cô ấy vẫn nằng nặc đòi làm vậy. Cho nên chú mới tìm cháu, xem thử
tính khả thi của phương án này như thế nào.”
Nói thật lòng, lúc Lâm Nhược Kỳ đua ra quyết định này, bác sĩ Lộ Minh vô cùng kinh ngạc và điều khiến ông kinh ngạc hơn chính là việc Lâm Nhược
Kỳ không muốn chồng mình biết người hiến tặng thận là cô, nói là để giảm bớt gánh nặng tâm lý cho bệnh nhân. Từ sự lạnh nhạt và không thông cảm
ban đầu dành cho Lâm Nhược Kỳ, giờ ông đã chuyển sang cảm động và khâm
phục cô. Xuất phát từ trách nhiệm đối với Lâm Nhược Kỳ, ông tìm gặp
Giang Hàn Phi, bác sĩ điều trị trước kia của cô, với mong muốn có thể
giảm nhẹ tổn hại của ca mổ đối với sức khỏe của Lâm Nhược Kỳ hết mức có
thể.
“Cháu cho rằng phương án này không khả thi. Từ góc độ của mình, cháu
không đồng ý thực hiện phương án này.” Gần như không đắn đo suy nghĩ,
Giang Hàn Phi tức thì trả lời, thậm chí anh từ chối thẳng thừng phương
án này chỉ dựa vào trực giác.
Bác sĩ Lộ nhìn Giang Hàn Phi, tuy Giang Hàn Phi quả thực đứng trên góc
độ chuyên môn để đưa ra ý kiến nhưng không hiểu vì sao ông cứ cảm thấy
đằng sau lời nói của Giang Hàn Phi ẩn chứa cảm xúc khác lạ. Không biết
có phải do mình đa nghi không, ông nhận thấy Giang Hàn Phi luôn gọi
thẳng tên của Lâm Nhược Kỳ, chứ chưa bao giờ gọi cô là “cô Cố”.
Bác sĩ Lộ cúi đầu, nhìn kết quả xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ, chậm rãi
nói: “Chú có thể hiểu trách nhiệm của cháu đối với vợ Cố Hạo Ninh nhưng
đây cũng là ý nguyện của bản thân cô ấy. Bệnh suy thận của chồng cô ấy
đã nghiêm trọng lắm rồi, xem ra trước mắt ghép thận là phương án lý
tưởng nhất. Kỳ diệu thay cả hai lại tương thích nhau, có lẽ do tình cảm
hai vợ chồng họ sâu nặng cảm động tới đất trời. Nếu cô ấy đã bằng lòng
mạo hiểm vì chồng mình, vậy thì người làm bác sĩ như chúng ta…”
“Tình cảm vợ chồng sâu nặng?” Nghe thấy câu này vẻ mặt Giang Hàn Phi gần như méo mó. Cái ngữ ông chồng chẳng hề hỏi han, săn sóc vợ mình suốt
thời gian vợ nằm viện, luôn canh cánh ý định ly hôn lại có tình cảm vợ
chồng sâu nặng ư? Liệu Lâm Nhược Kỳ điên rồi chăng? Đánh cược cả mạng
sống của mình chỉ vì một gã đàn ông như thế?
“Cháu là bác sĩ, chứ không phải là đao phủ.” Giang Hàn Phi hít sâu một
hơi. “Vẫn là câu nói ban nãy, cháu nhận thấy phương án này không khả
thi. Cháu nhận thấy tình trạng sức khỏe hiện nay của Lâm Nhược Kỳ không
phù hợp để làm phẫu thuật.”
“Giang Hàn Phi!” Bác sĩ Lộ cảm thấy hơi chán nản. “Tuy chú gọi cháu đến
để thảo luận về tính khả thi của phương án này nhưng thực tế, vợ Cố Hạo
Ninh đã đồng ý hiến thận, cũng có ý nghĩa về cơ bản chúng ta không thể
ngăn cản cô ấy hiến thận. Điều chúng ta có thể giúp cô ấy chính là tìm
ra một phương án phẫu thuật lẫn hồi phục hậu phẫu tốt nhất, cố gắng giảm thiểu mức độ tổn hại của ca mổ đối vói sức khỏe của cô ấy.”
Những lời nói của ông như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Giang Hàn Phi, khiến anh tỉnh táo trở lại.
Giang Hàn Phi cúi đầu, vẫn không can tâm. Anh cầm tờ xét nghiệm trên tay bác sĩ Lộ, khẽ nói: “Cháu biết rồi. Mấy tờ kết quả xét nghiệm này cứ
đưa cho cháu, cháu sẽ gặp cô ấy để bàn bạc.”
“Bác sĩ Lộ nói vừa bản thân có một người hiến thận tương thích với anh,
vài hôm nữa sẽ tiến hành phẫu thuật. Sau ca mổ, em gọi cha mẹ đến chăm
sóc anh nhé? Đúng lúc công ty bố trí em đi công tác vào tuần sau, chuyện này rất quan trọng, em không từ chối được…” Cố Hạo Ninh vừa chạy thận
xong, Lâm Nhược Kỳ dìu anh nằm xuống giường, tuy biết rõ đó chỉ là lời
nói dối nhưng cô vẫn cảm thấy day dứt vì không thể chăm sóc Cố Hạo Ninh
sau ca mổ.
“Không sao, em cứ đi đi.” Cố Hạo Ninh cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cuối
cùng vẫn không giấu được cha mẹ về căn bệnh của mình, anh mãi mãi luôn
mắc nợ người khác, nợ Tiểu Phong, nợ cha mẹ và cũng nợ cả Nhược Kỳ. Thế
nên cứ để cô đi công tác, anh không muốn mắc nợ cô nhiều hơn.
“Ừm, thế anh nằm nghỉ một lát đi, em đi lấy cơm cho anh.” Lâm Nhược Kỳ
đứng dậy, cầm theo cặp lồng khỏi phòng bệnh, bất ngờ trông thấy Giang
Hàn Phi đang đứng đợi cô ở ngoài hành lang.
“Sức khỏe của cô không thích hợp để làm ca phẫu thuật này.” Cầm kết quả
xét nghiệm của Lâm Nhược Kỳ, Giang Hàn Phi đứng trước mặt cô, định dùng
giọng điệu ôn tồn nhất, thái độ mang tính chuyên môn nhất, vẻ mặt bình
tĩnh nhất để mọi cho Lâm Nhược Kỳ biết sự thật hiển nhiên đó.
Trái lại, Lâm Nhược Kỳ một mực lặng thinh, cầm cặp lồng tiếp tục đi.
Giang Hàn Phi cũng im lặng bước theo sau, mãi đến tận cửa căng tin, Lâm
Nhược Kỳ mới dừng lại.
“Làm cuộc phẫu thuật này, tôi sẽ chết ư?” Lâm Nhược Kỳ lên tiếng hỏi, vẻ điềm tĩnh.
“Đương nhiên, không đến nỗi tử vong tức thì nhưng sức khỏe của cô…”
“Không tiến hành ca mổ này, ông xã tôi có thể sẽ chết ngay lập tức.” Lâm Nhược Kỳ ngắt lời Giang Hàn Phi. “Cho nên tôi buộc phải làm.”
“Có đáng không? Dùng sức khỏe của mình để đổi lấy hy vọng sống sót cho
anh ta?” Giang Hàn Phi sốt ruột, anh đang cố gắng giúp Lâm Nhược Kỳ lấy
lại lý trí. “Hơn nữa, dù cô hiến thận cho anh ta, cũng chưa chắc sẽ cứu
được! Anh ta còn trải qua thời kỳ đào thải, chịu đựng khả năng bị biến
chứng, chịu đựng…”
“Dù có phải dùng cả mạng sống của tôi để đổi lấy một phần trăm hy vọng
sống sót cho anh ấy, tôi cũng quyết không do dự.” Lâm Nhược Kỳ lần nữa
ngắt lời Giang Hàn Phi, không phải cô không muốn nghe mà những lời này,
bác sĩ Lộ đã nói với cô rồi, không chỉ một lần. “Huống hồ, tôi chỉ mạo
hiểm sức khỏe sẽ bị suy yếu thôi.”
Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Hàn Phi, nào ngờ trong mắt anh lại trĩu nặng nỗi thống khổ và bi thương đến thế. Nhưng giây phút này, Lâm Nhược Kỳ thực
sự không còn tâm trạng lẫn sức lực để tìm hiểu, tại sao Giang Hàn Phi
lại có vẻ mặt ấy. Cô còn bận đi lấy cơm cho Cố Hạo Ninh, không có nhiều
thời gian để nấn ná.
“Bác sĩ Giang, tôi rất biết ơn sự quan tâm và chăm sóc của anh danh cho
tôi bấy lâu nay nhưng xin đừng ngăn cản quyết định này của tôi.” Lâm
Nhược Kỳ thoáng dừng lại, lát sau, nhìn thẳng vào Giang Hàn Phi, nói với vẻ kiên định. “Không gì quan trọng bằng mạng sống của chồng tôi, dù
phải làm bất cứ điều gì cho anh ấy, tôi đều cảm giác xứng đáng.”
Giang Hàn Phi nhìn Lâm Nhược Kỳ đau đáu, thì ra, trước giờ đều là anh
ngộ nhận. Từ đầu chí cuối, Lâm Nhược Kỳ luôn gọi anh là “Bác sĩ Giang”,
chẳng phải sao? Giang Hàn Phi nở nụ cười cay đắng, anh tưởng mình là ai
chứ? Anh là gì của Lâm Nhược Kỳ nào? Anh dựa vào cái gì để ngăn cản cô
hiến thận cho chồng mình kia chứ?
“Xem ra bác sĩ Lộ đã nói rất đúng, vợ chồng cô quả là tình sâu nghĩa
nặng. Mong rằng hành động này của cô có thể cảm động được chồng mình.”
Giang Hàn Phi chậm rãi nói từng câu từng từ, dứt lời, lần đầu tiên anh
cảm thấy mở miệng nói chuyện là việc khó nhọc biết bao.
“Anh ấy không biết người hiến thận là tôi, tôi cũng không định cho anh
ấy biết, bởi tôi không muốn anh ấy có bất kỳ áp lực hay gánh nặng nào.”
Lâm Nhược Kỳ nhìn thẳng vào ánh mắt đầy sửng sốt của Giang Hàn Phi. “Bác sĩ Lộ đã hứa sẽ giúp tôi giữ bí mật này, cũng xin anh giúp tôi giữ bí
mật này, cảm ơn!”
“Cô…” Giang Hàn Phi không thốt nên lời, đành buồn gật đầu. “Được, tôi hứa!”
Ba ngày sau, cuối cùng bác sĩ Lộ cũng tiến hành ca phẫu thuật ghép thận cho Cố Hạo Ninh.
Lâm Nhược Kỳ lặng lẽ nhìn Cố Hạo Ninh đang nằm cách cô không xa, bởi cô
yêu cầu giữ bí mật nên Cố Hạo Ninh được đẩy vào phòng mổ trước, anh cũng chìm vào hôn mê sau khi được tiêm thuốc gây mê.
“Cuộc phẫu thuật sẽ được bắt đầu ngay bây giờ.” Giang Hàn Phi ngồi bên
cạnh Lâm Nhược Kỳ, khẽ nói. Mãi đến thời khắc này, anh vẫn hy vọng cô có thể thay đổi ý nghĩ. Tuy anh biết, điều đó là không thể.
“Tôi biết, cảm ơn anh!” Lâm Nhược Kỳ khẽ mỉm cười, nhìn Giang Hàn Phi.
“Đừng lo lắng, cô sẽ không sao đâu.” Giang Hàn Phi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, khích lệ cô nhưng thực ra là để bản thân anh cảm thấy yên tâm thì
đúng hơn. Kỳ thực, cắt bỏ thận không phải là một ca khó, theo lý mà nói, anh hoàn toàn không cần phải tham gia nhưng anh vẫn đến, dù để chính
mắt trông thấy cô mang quả thận của mình cấy ghép vào cơ thể của người
đàn ông cô yêu tha thiết kia.
“Xin ưỡn người ra, chúng tôi chuẩn bị tiêm thuốc mê cho cô!” Bác sĩ gây mê cầm ống tiêm lên.
“Vâng!” Cô chầm chậm ưỡn người, đáy mắt hơi ươn ướt. Đây là lần đầu tiên cô vào phòng mổ trong tình trạng tỉnh táo, không thể nói là không căng
thẳng nhưng vượt trên tất cả, cô cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn vô cùng.
Chưa bao giờ cô lại có cảm giác biết ơn việc mình sở hữu cơ thể của Lâm
Nhược Kỳ, có lẽ Cố Hạo Ninh đã không thể tìm được nguồn thận thích hợp.
Nếu tất cả những giày vò mà cô phải gánh chịu đều là để đổi lấy hy vọng
sống sót cho Cố Hạo Ninh trong khoảnh khắc này, cô nguyện có thể tâm
tình nguyện đón nhận sự an bài của số phận, dẫu sau này bản thân phải
hứng chịu thêm nhiều đau khổ và bi thương hơn nữa, cô cũng vui vẻ đón
nhận, chỉ cần có thể giúp Cố Hạo Ninh sống tiếp…
Chậm rãi nhắm mắt lại, Lâm Nhược Kỳ cảm thấy xung quanh đột nhiên chìm
vào tĩnh lặng. yên ả và trống trãi biết bao. Ý thức của cô dần trở nên
mơ hồ vì tác dụng của thuốc mê nhưng khóe môi vẫn khẽ cong cong thấp
thoáng nụ cười. Hạo Ninh, trước kia đều là anh đứng phía trước bảo vệ
em, cứu em khỏi chết đuối, xông vào ngọn lửa hừng hực đầy hiểm nguy để
tìm em… Cuối cùng, hôm nay, Tiểu Phong đã có thể làm được một việc thật
sự ý nghĩa cho anh rồi.
Hạo Ninh, hãy để chúng ta trong phút giây này được gặp nhau giữa hoài niệm đã xa…