Tháng 7 năm 2003, vào một buổi tối tĩnh lặng, tại sân bay quốc tế Phố
Đông Thượng Hải, hành khách đang đăng ký lên chuyến bay quốc tế CA933
bay thẳng đến Paris. Đây là lần đầu Cố Hạo Ninh đi công tác châu Âu kể
từ khi được thăng chức giám đốc marketing của công ty lữ hành Hoàn Vũ.
Nhiệm vụ chính của chuyến đi này là khai thác dự án du lịch châu Âu. Mấy tháng trước, Hoàn Vũ vừa mở một văn phòng ở Paris làm đại bản doanh cho thị trường châu Âu nên hành trình lần này sẽ bắt đầu từ Paris, tiến
hành khảo sát các thành phố du lịch trọng điểm của nhiều quốc gia trong
khu vực Euro.
Lần dòtheotấm vé lên máy bay, anh tìm thấy chỗ ngồi của mình, chợt nghe
một giọng nói thanh thoát vang lên bên tai: “Chào anh, xin hỏi tôi có
thể đổi chỗ với anh không?”
Anh vừa ngoảnh đầu qua thì thấy đôi mắt sáng to ngời đang nhìn mình chăm chú với vẻ đầy mong đợi, hơn nữa chủ nhân của cặp mắt ấy lại là một cô
gái xinh xắn ngồi kế bên. Anh nhìn tấm vé trên tay cô, nói: “Được thôi,
cô không thích chỗ ngồi bên cửa sổ à?”
“Ha ha, chính bởi vì quá thích nên lúc check in cứ chọn chỗ kế bên cửa
sổ theo thói quen, kết quả lên máy bay mới phát hiện tình trạng lúc này
của tôi có vẻ không mấy thích hợp ngồi ở vị trí bên trong.” Cô gái giải
thích, miệng hơi mỉm cười vẻ xấu hổ, sau đó chầm chậm đứng dậy. Lúc này
anh mới chú ý thấy chân phải của cô hình như không thuận tiện di chuyển
cho lắm. Cô chống tay lên ghế, nhảy cóc sang vị trí ngồi bên cạnh rồi
ngồi xuống, sau đó nở nụ cười rạng rỡ, nói với Cố Hạo Ninh: “Cảm ơn
anh!”
Cố Hạo Ninh khẽ gật đầu, bước tới chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ rồi ngồi
xuống. Tháng trước, anh mới kết thúc chuyến khảo sát New Zealand và
Australia, giờ lại bắt đầu chuyến đi châu Âu, gương mặt khôi ngô không
khỏi toát lên vẻ uể oải, đôi mắt vốn sâu thẳm, sáng ngời cũng không giấu được vẻ ảm đạm và mệt mỏi thấp thoáng, ngắm nhìn những chiếc máy bay lũ lượt cất cánh rồi đáp xuống nơi xa, tâm tư của anh lại miên man nghĩ
đến trận cãi vã với vợ trước khi ra nước ngoài.
Cha mẹ hai bên đều là chiến hữu thân thiết với “tình bạn cách mạng keo
sơn, vững bền”. Cả hai nhà sống chung trong một khu chung cư lớn. Từ khi anh hiểu chuyện thì Lâm Nhược Kỳ, cô bé hàng xóm chỉ nhỏ hơn anh nửa
tuổi, luôn là cái đuôi dính chặt lấy anh, luôn miệng gọi anh: “Anh Cố
ơi, anh Cố à”. Lúc thì đòi anh bắt châu chấu chơi, khi lại bảo anh trèo
lên cây hái hoa ngọc lan, anh mà phản đối là y như rằng cô công chúa nhỏ sẽ òa khóc long trời lở đất, khiến anh bực bội chết đi được, lòng nhủ
dù thế nào mình cũng đường đường là một trang nam tử hán, suốt ngày bị
một cô nhóc sai tới sai lui thì còn ra thể thống gì nữa? Cho nên nhiều
lần anh cố tình tránh mặt Lâm Nhược Kỳ để đi tìm mấy cậu nhóc khác chơi
cùng nhưng kết quả lần nào cũng bị cho ăn chổi lông gà tơi tả, ai bảo
cha mẹ anh chỉ sinh được mỗi mụn con trai, bèn xem con gái rượu của
chiến hữu như cục cưng, chỉ cần “Lâm muội muội” mắt rưng rưng lệ đi mách “anh Cố ăn hiếp con” là ngày tận thế của anh ập đến.
Cứ như thế, anh và Lâm Nhược Kỳ trở thành “thanh mai trúc mã”, cùng lớn
lên bên nhau. Mẫu giáo, tiểu học, trung học, thậm chí đại học, hai người đều học chung một trường, từ trước đến giờ, anh luôn xem Lâm Nhược Kỳ
như em gái, mãi đến khi cô gọi anh thay bằng “anh Cố” nũng nịu sang “anh Ninh” đầy vẻ e ấp, ngượng ngùng rồi từ đó tự đặt mình vào vị trí “bạn
gái Cố Hạo Ninh”, lúc này anh mới nhận ra cô nhóc năm xưa đã thoắt biến
thành một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, và trong vô thức đã chiếm trọn
cuộc sống của anh.
Ai cũng bảo cọc đi tìm trâu như cách tấm mành, đối diện với sự tấn công
mãnh liệt của Lâm Nhược Kỳ, từ sửng sốt anh dần chuyển sang chấp nhận,
dẫu sao mười mấy năm sớm chiều bên nhau, dù giữa hai người không nảy
sinh tình yêu nồng cháy nhưng nước chảy đá mòn, anh cũng gọi là có chút
tình cảm với cô. Thế là, dưới sự tác hợp, vun vén cực lực của cha mẹ hai bên, sau khi tốt nghiệp đại học, hai người tổ chức đám cưới. Lúc ấy,
anh không ngờ rằng, cuộc hôn nhân này lại trở thành khởi nguồn của cuộc
sống đầy sóng gió sau này của hai người.
Thì ra, Nhược Kỳ luôn cho rằng sở dĩ hai người có thể ở bên nhau là do
cô “vững chí bền lòng, kiên định quật cường”, một mực theo đuổi Cố Hạo
Ninh suốt mười mấy năm trời, vì thế một khi vừa tu thành chính quả, cô
cũng không cần phải “nhún nhường hạ mình, bấm bụng nuốt giận” nữa. Thế
là, từ đó bản tính ương ngạnh, bướng bỉnh của cô lộ nguyên hình, hễ
không vừa ý một chút là sập cửa, ném đồ đạc vào người Cố Hạo Ninh, khiến cuộc sống gia đình luôn trong tình trạng hỗn loạn.
Ban đầu, anh chỉ xem đó là tâm tính bướng bỉnh của con gái, thầm nhủ vợ
chồng son nào mà chẳng có thời kỳ tập chung sống với nhau, vì thế anh
đều cố nhẫn nhịn, hạ giọng nhận lỗi, chỉ để dẹp chuyện yên thân. Nào ngờ Lâm Nhược Kỳ càng lúc càng quá quắt, nhiều khi ở trước mặt người ngoài
vẫn thản nhiên mắng nhiếc anh tơi bời, khiến anh ê chề vô cùng, trở
thành trò cười trong mắt bạn bè đồng nghiệp.
Lần này, Lâm Nhược Kỳ lại vô cớ kiếm chuyện, cứ bảo cô trợ lý phiên dịch mà công ty điều cho anh để đi công tác nước ngoài là “dáng vẻ hồ ly
tinh, chắc chắn không phải ngữ tốt lành gì”, khăng khăng đòi anh đổi
sang phiên dịch nam cho bằng được, đồng thời đe dọa nếu không đổi, cô sẽ chạy đến công ty anh gây náo loạn. Thấy sắp đến ngày khởi hành, công ty lại không có cách nào kiếm được phiên dịch nam đi cùng, bất đắc dĩ anh
đành nhờ Đinh Hồng, người phụ trách văn phòng bên Pháp giúp anh tìm một
phiên dịch tạm thời ở nước sở tại.
Mệt mỏi nhắm mắt lại, Cố Hạo Ninh rầu rĩ day day ấn đường, cuộc sống cứ
dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau, khóc lóc ầm ĩ đã bào mòn hết mọi nhẫn
nại và lòng tin của anh đối với cuộc hôn nhân này, khiến anh mệt mỏi và
chán ngán khôn cùng. Lần này trước khi đi, anh đã nhờ một người bạn làm
luật sư giúp thảo đơn ly hôn rồi...
“Thưa quý ông, quý bà, hoan nghênh quý khách đã lựa chọn chuyến bay
CA933 đến thẳng Paris của công ty hàng không quốc tế Trung Quốc...” Chất giọng ngọt ngào của cô tiếp viên cắt ngang dòng hồi tưởng của Cố Hạo
Ninh. Anh định thần, thắt dây an toàn, chợt phát hiện trên tay vịn ghế
có đặt một tấm chăn. Anh thắc mắc cầm lên, đúng lúc cô gái ngồi kế bên
trở về chỗ ngồi sau khi đi vệ sinh, cô mỉm cười giải thích: “Ban nãy chị tiếp viên phát chăn, tôi thấy anh đang trầm tư, không muốn quấy rầy nên giúp anh lấy một chiếc, nghĩ có lẽ anh sẽ cần dùng đến.”
“Ồ, cảm ơn cô!” Trong lòng Cố Hạo Ninh len lỏi một tia ấm áp.
Anh nhìn cô gái một tay tựa vào tường, tay kia chống lên lưng ghế từ từ
ngồi xuống, lòng chợt thắt lại. Anh bỗng vỡ lẽ, chỗ ngồi của hai người
là hàng ghế đầu trong khoang phổ thông, khoảng không gian ra vào khá
rộng, nếu là người đi đứng thuận tiện như anh thì lúc ra vào hoàn toàn
không cần người kế bên đứng dậy. Sở dĩ cô muốn đổi chỗ kỳ thực là vì
không muốn mỗi lần mình đứng dậy lại quấy rầy đến người khác. Bản thân
cô đang bất tiện như vậy, mà còn chu đáo nghĩ cho người khác khiến anh
không khỏi cảm động. Thế là anh bắt chuyện với cô: “Chân cô sao vậy? Sao lại một mình lên máy bay? Người nhà không lo lắng ư?”
“Ha ha, cũng không có gì!” Đôi mắt cô thoáng buồn bã nhưng rồi vẻ rạng
ngời tức thì tràn về, khoảnh khắc đó ngắn ngủi đến mức Cố Hạo Ninh ngỡ
chỉ là ảo giác của chính anh. “Tôi du học ở Pháp, lần này nhân kỳ nghỉ
để về nước tiến hành một số dự án, nào ngờ vừa về tới lại bất cẩn ngã
gãy chân, thực ra cũng không có gì, chỉ là hơi nứt xương chỗ mắt cá chân thôi, đã hơn hai tháng rồi, chỉ cần chú ý đừng động vào vết thương lần
nữa ắt sẽ sớm lành lại nhưng do không thể mang nạng lên máy bay nên giờ
không được tiện cho lắm.” Cô vẫn cười như thể đó quả thực chẳng phải
chuyện gì to tát.
“Giờ chắc vẫn đang trong kỳ nghỉ đúng không, sao cô không ở nhà dưỡng
thương thêm vài tháng?” Cố Hạo Ninh không hiểu nổi sao cha mẹ cô lại
đành lòng để cô con gái yếu ớt một mình về Pháp trong tình trạng thế
này. Anh từng tiếp xúc với không ít du học sinh, biết rõ họ một mình
phiêu bạt nơi đất khách quê người thực sự cũng không dễ dàng gì, huống
chi người đi lại bất tiện như cô, e rằng càng khó khăn, vất vả.
“Ừm, trước đó, tôi đã tìm được một công việc tạm thời ở Paris, công việc văn phòng, đãi ngộ khá tốt, nghe tôi bị thế này, họ cũng thông cảm nên
tôi không thể thất hứa, quay về đúng ngày đã giao hẹn trước đó.” Cô gái
nhấp nháy đôi mắt lấp lánh, khi nói đến đãi ngộ tốt, hai má cô thoáng
ửng hồng như xấu hổ. “Còn anh? Đến Pháp công tác à?”
“Ừ, đúng, tôi đến Pháp công tác, có lẽ còn đi thêm vài nước khác.” Cố Hạo Ninh đáp qua loa.
“Thật ư? Tốt quá nhỉ? Giờ đang là mùa du lịch cao điểm ở châu Âu, nếu có cơ hội, tôi cũng rất muốn viếng thăm các nước khác! Đi xem lâu đài
Neuschwanstein ở Đức, xem làng cối xay gió ở Hà Lan và cả nền văn minh
La Mã cổ đại khiến bao người ngất ngây...” Đôi mắt của cô gái rực rỡ,
sáng ngời. Cô vui tươi đơn thuần biết bao, tựa như ánh nắng rạng ngời
giữa trời đông giá lạnh, lại như dòng suối mát dịu trong ngày hè nóng
bức, tỏa ra hơi thở vui tươi, dường như tất cả thất bại và khó khăn đều
chẳng là gì đối với cô. Cố Hạo Ninh lặng yên ngắm nhìn, phút chốc tim
chợt đập loạn.
“Thưa quý khách, máy bay đã tiến vào trạng thái bay ban đêm...” Giọng
nói ngọt ngào của tiếp viên lần nữa dịu dàng cất lên. Cô gái nhìn đồng
hồ, khẽ mỉm cười với anh, nói: “Sắp mười hai giờ rồi, mọi người đều đã
ngủ, anh cũng nghỉ ngơi đi. Phải bay mười mấy tiếng đó.”
Tuy Cố Hạo Ninh rất hiếm khi ngủ say trên máy bay nhưng lần này, cô gái
dường như mang đến cho anh cảm giác bình yên khó tả, khiến con tim anh
dần lắng dịu, thế là anh cũng mỉm cười, nhắm mắt lại.
Trải qua hơn mười mấy tiếng đằng đãng bay trên không trung, khi chiếc
Boeing 777 to lớn từ từ đáp xuống sân bay quốc tế Charles de Gaulle đã
là rạng sáng ở Paris.
Những tia nắng bình minh xa xa nhẹ nhàng lướt đến, xuyên thủng bức màn
tịch liêu giữa đêm tối thăm thẳm. Bầu trời dần hửng sáng, nắng vàng ấm
áp chầm chậm lan tỏa xung quanh. Sau một giấc ngủ say nồng hiếm hoi trên máy bay, Cố Hạo Ninh duỗi thẳng cơ thể đã cứng đờ, nhìn sang cô gái
ngồi kế bên đang mê mẩn ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Thấy anh đã
tỉnh, cô bèn cười khanh khách, nói: “Nhìn kìa, mặt trời lúc bình minh
đẹp quá! Mỗi lúc như vậy, tôi đều cảm thấy mình thực sự rất hạnh phúc,
có thể sống trong thế giới tươi đẹp này, tôi có thêm dũng khí và sức
mạnh vô tận để đối diện với cuộc sống khó khăn.”
Trái tim Cố Hạo Ninh thoáng xao động, cô trông mong manh nhưng lại kiên
cường biết bao, khiến người ta xót xa nhưng cũng khâm phục. Cô gái này
chắc chắn được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, êm ấm lắm đây, có
như thế mới có thể tôi luyện cho cô khí chất lẫn tâm tính tốt lành
nhường này.
“Xin chào! Nhân viên chăm sóc khách hàng của sân bay đã nói về tình
trạng của cô và phái người đưa xe lăn đến đón, đồng thời cũng bố trí
người đến lấy hành lý lẫn cây nạng của cô rồi, giờ tôi xin phép dìu cô
xuống nhé!” Một cô tiếp viên xinh đẹp bước tới bên cạnh cô gái, mỉm cười định dìu cô đi.
“Cô đi một mình liệu có ổn không? Có cần tôi giúp không?” Nhìn cô đứng dậy, Cố Hạo Ninh vội vàng cất tiếng hỏi.
“Cảm ơn! Không cần đâu, đã có bạn đến đón tôi rồi, chúc anh có chuyến đi Châu Âu vui vẻ và lãng mạn!” Cô gái nhấp nháy đôi mắt tinh nghịch, tựa
vào tay cô tiếp viên chầm chậm đi ra cửa khoang, sau đó mất hút khỏi tầm mắt của anh. Không hiểu sao lòng anh chợt xao xuyến, tựa như một làn
gió bâng khuâng nhẹ lướt qua tim.
Lúc đó, Cố Hạo Ninh ngỡ rằng mình và cô gái ấy chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này khó mà gặp lại. Nào ngờ chỉ hai tiếng sau, khi anh
đặt chân vào phòng tiếp khách ở văn phòng Paris, lại lần nữa trông thấy
cô đứng trước mặt mình.
“Cô...” Cố Hạo Ninh ngạc nhiên đứng lại, cô lại là người phiên dịch tạm thời mà văn phòng bên Pháp tìm cho mình ư?
“Anh...” Cô gái thấy có người bước vào liền chống nạng đứng dậy, đến khi nhìn rõ mặt người đối diện, cũng thoáng ngẩn ra, không ngờ trái đất này nhỏ thật, lại gặp anh nữa rồi.
Chàng trai dẫn Cố Hạo Ninh vào chính là người phụ trách của văn phòng ở
Paris, Đinh Hồng, trước kia cậu là thuộc cấp của Cố Hạo Ninh, đi theo Cố Hạo Ninh “chinh chiến” suốt vài năm, tình cảm giữa hai người vô cùng
thắm thiết. Đinh Hồng chỉ mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, bề ngoài
vẫn là một cậu trai to xác, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có thể một mình
đảm đương công việc, rất được Cố Hạo Ninh trọng dụng.
Thấy hai người trố mắt nhìn nhau vẻ ngạc nhiên, Đinh Hồng không khỏi
nghi hoặc, chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ hai người quen nhau ư? Nhưng ban
nãy khi nghe mình nói về cô gái này, anh ấy chẳng có phản ứng gì cơ mà.
Cô gái nhận ra vẻ ngơ ngác của Đinh Hồng, mặt thoáng ửng đỏ, vội mở
miệng nói: “Ừm, anh chính là Giám đốc Cố hả? Xin chào! Em là Vu Tiểu
Phong. Đinh Tổng, lần này em và Giám đốc Cố cùng đi chuyến bay từ Thượng Hải đến Paris, lại trùng hợp ngồi cạnh nhau nên có trò chuyện đôi câu,
không ngờ lại có thể gặp nhau ở đây, nhất thời sửng sốt, thật thất lễ
rồi!”
“Ồ, ra là vậy, thế thì hai người quả là có duyên.” Đinh Hồng vỡ lẽ, tức
thì khua khua tay, ngại ngùng. “Khụ! Không phải đã nói với em đừng gọi
anh là Đinh Tổng sao, cứ gọi là Đinh Hồng đi, hoặc cứ bắt chước mọi
người gọi anh là sếp cũng được. Văn phòng ta bé tí tẹo thế này, ở đâu ra mà lắm tổng này tổng nọ chứ, nhất là trước mặt giám đốc marketing của
chúng ta, ấy chẳng phải là chế nhạo anh sao? Ha ha, đúng không, Giám đốc Cố?”
Nói rồi, Đinh Hồng đẩy đẩy Cố Hạo Ninh đang đứng như trời trồng, cuối
cùng Hạo Ninh cũng hoàn hồn. Anh vội đè nén tâm trạng kích động, lấy lại bình tĩnh, mỉm cười, gật đầu với Tiểu Phong. “Chào em! Anh là Cố Hạo
Ninh, thuộc công ty Hoàn Vũ.”
“Rất vui được làm việc cùng anh, mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!” Vu Tiểu Phong ngượng ngùng chìa tay ra, tay khẽ run rẩy.
Bàn tay ấm áp của Cố Hạo Ninh lập tức nắm lấy bàn tay búp măng nõn nà
của cô, kiên định và mạnh mẽ. Cảm giác mong manh, lành lạnh ấy cũng
giống con người cô, thoảng hương thơm nhã nhặn, dìu dịu, không nồng nàn
nhưng khơi gợi vẻ bình yên và tĩnh lặng trong lòng.
Vu Tiểu Phong nắm lấy tay của Cố Hạo Ninh, huyết mạch toàn thân phút
chốc đông cứng lại. Anh, thì ra là anh! Chẳng trách lúc ở trên máy bay,
cô luôn có cảm giác thân thiết khó tả, như đã gặp anh ở đâu rồi, thì ra
là anh!
Kỳ ức mười năm về trước, trong khoảnh khắc ấy, từ đáy lòng lại lần nữa tràn về.
Đó là mùa hè năm cô mười bốn tuổi, cô và mấy người bạn trong viện phúc
lợi cùng đến sông Hoàng Phố bơi. Hôm đó, khúc sông ấy rất vắng người,
mấy đứa trẻ bọn cô vừa nô đùa vừa hí hửng bơi lội, vô tình càng lúc càng trôi xa bờ.
Bọn cô thỏa thích chơi đùa trong nước, chẳng ai phát hiện từ xa, một
chiếc ca nô đang lao về phía mình. Đến khi giật mình trông thấy thì ca
nô đã ở rất gần rồi. Trong giây phút đó, ai nấy đều hoảng sợ, cố sức bơi về phía bờ, cô cũng gắng sức theo sau, ngặt nỗi càng sốt ruột thì rắc
rối càng xảy ra, chân cô bất ngờ bị chuột rút...
Giữa lúc cô chìm trong tuyệt vọng, mặc cho nước sông đắng ngắt từ từ bao phủ, một đôi tay mạnh mẽ bất chợt kéo cô lên, bên tai vang lên một
giọng trầm ấm, trong trẻo: “Đừng sợ, thả lỏng nào! Sắp đến bờ rồi!”
Đôi môi anh ta mím chặt, một tay đỡ lấy đầu cô, tay kia ra sức bơi.
Gương mặt khôi ngô, đôi mày rậm, cặp mắt sáng ngời, những giọt mồ hôi li ti đọng trên trán anh lấp lánh dưới ánh mặt trời chiếu rọi. Cả người
anh bừng bừng sức sống và tỏa ra thứ ánh sáng rạng rỡ vô tận, như có thể đẩy lùi mọi hiểm nguy và bóng tối. Trong khoảnh khắc đó, trong trái tim cô bỗng dâng lên một cảm giác yên bình và an lòng cô chưa bao giờ có.
Lòng nhẹ nhõm, cơ thể cũng đã kiệt sức, đôi mắt cô chầm chậm khép lại...
Đến khi tỉnh dậy, cô đã được đưa vào bệnh viện, còn chàng trai sau khi
cứu cô và các bạn đã rời đi. Sau đó, cô hỏi thăm nhiều người mới biết
tên anh là “Cố Hạo Ninh”. Cô vốn định tìm anh để nói lời cảm ơn nhưng
nghe nói anh đã bay về Mỹ học tiếp sau khi kết thúc kỳ nghỉ rồi. Từ đó,
chàng trai ấy và ơn cứu mạng đó trở thành một bí mật ẩn sâu dưới đáy
lòng cô, cô ngỡ rằng câu “cảm ơn” kia có lẽ suốt đời này cũng không có
cơ hội để nói.
Đã mười năm trôi qua, cô ngắm nhìn gương mặt của anh, trên đó đã không
còn nét ngây ngô của chàng trai hai mươi tuổi năm xưa, anh giờ đây đã
gần bước vào độ tuổi ba mươi rồi. Nụ cười trên môi anh điềm đạm, lịch
thiệp, đôi mắt sáng ấy tựa nước hồ ngày đông, sâu thẳm và tĩnh lặng.
Vu Tiểu Phong chỉ cảm thấy trống ngực đập thình thịch, dường như không
thể tin vào kỳ tích trước mắt, vắt kiệt sức lực mới có thể miễn cưỡng đè nén cơn xúc động đang chực trào nơi đáy mắt.
Ánh mắt nhu hòa đó cùng cảm giác ấm áp cuối cùng cũng khiến cô tin rằng, mọi thứ lúc này không phải là mộng, cô đã gặp lại anh!