Từ khi cha Hạo Ninh xuất viện, Lâm Nhược Kỳ cũng không còn đến bệnh viện nữa. Chớp mắt đã hơn nửa tháng trôi qua, Giang Hàn Phi cuối cùng không
kìm được, chủ động gọi điện cho cô.
“Nhược Kỳ, cô đang bận à?”
“Bác sĩ Giang?” Lâm Nhược Kỳ đang dịch một bản giấy tờ, đột nhiên nhận được điện thoại của Giang Hàn Phi, có phần ngạc nhiên.
“Ừ, là tôi, Giang Hàn Phi.” Tay cầm điện thoại, Giang Hàn Phi bất giác thấy hồi hộp. “Tôi quấy rầy cô rồi à?”
“Ô, không sao, có chuyện gì à?”
“Ừm, cũng không có gì.” Giang Hàn Phi không biết nên tiếp tục đề tài như thế nào. “À, ừm, đúng rồi, bé Tần Lãng, cô còn nhớ chứ? Chính là thằng
nhóc cháu tôi ấy, nó thích cô lắm, cứ luôn miệng bảo muốn cùng cô đi
chơi!”
“Ha ha, bé Tần Lãng à, tôi đương nhiên nhớ chứ! Cậu nhóc dễ thương thế
cơ mà!” Nhắc đến bé Tần Lãng, khóe môi Lâm Nhược Kỳ cong lên. Cậu bé đó
quả là rất dễ khiến người ta yêu mến. “Tôi cũng thích bé lắm. Nhưng dạo
gần đây thực sự bận quá. Anh biết đó, y dược không phải chuyên ngành của tôi, giờ đảm nhận công việc phiên dịch này, cần phải bổ sung rất nhiều
kiến thức y học nhưng tôi lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, vì vậy mỗi
ngày tôi phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm tài liệu, áng chừng thời
gian này chẳng có phút giây nào rảnh rỗi.”
“Cô muốn bổ sung kiến thức y học ư? Cứ đến hỏi tôi ấy! Chỗ tôi phải nói
là có tất tần tật mọi tài liệu về y học.” Giang Hàn Phi hiểu rõ công ty
của Tần Lượng như lòng bàn tay, biết rõ phạm vi kinh doanh của họ, bảo
giúp Lâm Nhược Kỳ bổ sung các kiến thức y học liên quan thực sự chỉ là
chuyện nhỏ.
“Đúng rồi, sao tôi lại quên mất có sẵn một thầy giáo ngay đây chứ! Nhưng anh bận như vậy…”
“Dù bận thế nào cũng không thể nào làm việc 24/7 không nghỉ đúng không? Hay là cô lo lắng trình độ của ông thầy này?”
“Làm gì có? Được anh chịu giúp thì tốt rồi! Thế chừng nào anh rảnh vậy?”
“Sau giờ tan ca hôm nay đi.” Giang Hàn Phi nhìn đồng hồ, cũng đã gần năm giờ. Hôm nay anh làm ca ngày, sáu giờ là tan làm. “Tôi đợi cô ở bệnh
viện nhé! Ở đây có không ít tài liệu, cô có thể qua đây xem thử.”
“Được thôi. Vậy sau khi tan ca, tôi sẽ đến thẳng chỗ anh, chắc khoảng bảy giờ!”
“Không thành vấn đề! Tôi đợi cô ở văn phòng.” Giang Hàn Phi gác điện
thoại, ngón tay khẽ gõ trên mặt bàn, bảy giờ, vừa vặn có thể mời cô ấy
cũng ăn tối, gần đây có quán ăn nào ngon không nhỉ?
Lâm Nhược Kỳ không ngờ khi mình đến bệnh viện, lại trông thấy cảnh tượng còi hụ inh ỏi từng chiếc xe cấp cứu lũ lượt kéo tới, trong sảnh lớn của bệnh viện rền vang những tiếng gào thét, khóc than, các y tá, bác sĩ ai này đều bận đến tối mắt tối mũi.
Cô định đi tìm Giang Hàn Phi thì thấy anh và y tá đang đẩy một bệnh nhân từ phòng cấp cứu ra, chỉ nghe tiếng anh hối hả dặn dò cô y tá bên cạnh: “Nghi ngờ bị tổn thương thận phải, bảo khoa Ngoại tiết niệu và phòng
phẫu thuật mau chuẩn bị! Kêu Tiểu Dương đưa người bị thương ở phổi kia
vào đây!”
Giữa tình trạng hỗn loạn này, Lâm Nhược Kỳ cũng không tiện qua chào
Giang Hàn Phi, xem ra tối nay chắc hẳn anh không được rảnh rỗi.
Lâm Nhược Kỳ định đi ra ngoài, chợt trông thấy một bóng dáng quen thuộc
đang hối hả chạy vào trong. Cô đưa mắt nhìn kĩ, là Hiệu trưởng Lư?
“Chào anh! Tôi là người bên viện phúc lợi Khang Lạc. Trong vụ tai nạn có một chiếc xe là của viện chúng tôi, trên đó toàn là trẻ con, nghe bảo
đều được đưa hết vào đây. Tình trạng chúng hiện giờ như thế nào? Có
nghiêm trọng không?” Hiệu trưởng Lư sốt ruột, túm lấy một y tá hỏi.
“Trẻ con? Hình như có không ít đứa bị thương nặng. Nhưng tình hình cụ
thể phải đợi kết quả chẩn đoán của bác sĩ, giờ chúng tôi đang dốc sức
cứu chữa, bà cứ yên tâm nhé!” Y tá vừa nói vừa gấp gáp tiến về phía
trước, trên tay vẫn đang cầm thiết bị cấp cứu.
Hiệu trưởng Lư định hỏi thêm vài câu, chợt nghe tiếng bọn trẻ gọi.
“Mẹ Lư ơi…”
Bà vội xoay người qua, ôm hết đứa này lại xoay qua dỗ dành đứa kia.
“Hiệu trưởng Lư, cháu có thể giúp cô không?” Lâm Nhược Kỳ không kìm lòng, bèn bước đến cạnh Hiệu trưởng Lư, nhẹ giọng đề xuất.
“Cháu là…”” Hiệu trưởng Lư đưa mắt nhìn sang Lâm Nhược Kỳ, thấy cô quen quen nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.
“Cháu là Lâm Nhược Kỳ, chính là cô gái đã đến viện phúc lợi thăm các cụ già và bọn trẻ vào sáng mồng Một Tết.”
“A, tôi nhớ ra rồi, nhớ ra rồi. À ừm, cháu đến đây để khám bệnh à? Thế thì phiền cháu quá…”
“Không phải, cháu đến đây để tìm một người bạn, nhưng anh ấy lại đang
bận, dù sao cháu cũng không có việc gì, nếu cô yên tâm thì để cháu giúp
cô trông nom mấy đứa trẻ này nhé!” Lâm Nhược Kỳ chỉ tay về phía bọn trẻ
bên cạnh Hiệu trưởng Lư, nhìn tình trạng bọn chúng, ắt hẳn đều đã được
kiểm tra và xử lý vết thương rồi, cơ bản không nghiêm trọng lắm. Nhưng
mấy đứa trẻ này mới trải qua vụ tai nạn thảm khốc, e rằng vẫn còn đang
trong tình trạng cực kỳ sợ hãi và hốt hoảng nên cần có người ở bên cạnh
an ủi, vỗ về.
“Thế thì cảm ơn cháu nhiều lắm, nghe nói giáo viên đi theo xe bị thương
nặng giờ vẫn chưa biết đang ở đâu… Mấy thầy cô khác chắc hẳn đang trên
đường tới, phiền cháu trông giúp tôi mấy đứa trẻ này nhé, cảm ơn, cảm
ơn!” Đúng lúc này, Hiệu trưởng Lư cũng không thể đắn đo gì nhiều, bà
đành giao phó bọn trẻ cho Lâm Nhược Kỳ, chuẩn bị đi hỏi thăm tình hình
của những đứa trẻ khác.
“Được! Cô cứ lo việc đi! Việc này cô cứ yên tâm giao cho cháu!” Lâm
Nhược Kỳ cũng không nói gì nhiều, liền đón lấy đứa bé mà Hiệu trưởng Lư
đang bế trong lòng.
Mười rưỡi, cuối cùng Giang Hàn Phi cũng bước ra từ phòng mổ, người mệt mỏi rã rời.
“Bác sĩ Giang, anh vẫn chưa ăn gì đúng không? Có muốn đi ăn chút gì đó
với bọn em không?” Dương Tuyết Tuệ cũng bước ra khỏi phòng phẫu thuật
cùng Giang Hàn Phi, liền kéo cô y tá kế bên, hỏi anh.
“Ừm, phải, hôm nay vốn tan ca lúc sáu giờ…” Giang Hàn Phi đưa tay xoa
xoa cần cổ nhức mỏi, đột nhiên dừng lại. Chết rồi, sao mình lại quên mất chứ? Tối nay mình có hẹn với Lâm Nhược Kỳ ở bệnh viện mà! Anh cười khổ
nhớ lại, hồi sáu giờ hơn, anh đang ngồi trong văn phòng đợi Lâm Nhược Kỳ thì đột nhiên bị chủ nhiệm gọi gấp xuống phòng cấp cứu tầng dưới, nói
khu vực gần bệnh viện xảy ra một vụ tai nạn giao thông liên hoàn, trong
đó có cả một chiếc xe buýt chở toàn trẻ em… Phút chốc toàn bệnh viện lâm vào tình trạng bận tối mắt, anh liên tục thực hiện đến ba ca phẫu
thuật, hoàn toàn quên khuấy việc gọi điện cho Lâm Nhược Kỳ nhưng cho dù
nhớ ra, có lẽ anh cũng chẳng có thời gian để gọi cho cô…
“Bác sĩ Giang? Bác sĩ Giang?” Thấy Giang Hàn Phi chợt đứng sững, Dương Tuyết Tuệ lay người gọi.
“À, ơ, ừm, tôi không đói. Hai người cứ đi ăn trước đi, tôi vẫn còn chút
chuyện.” Giang Hàn Phi cuối cùng cũng hoàn hồn, mỉm cười xin lỗi Dương
Tuyết Tuệ rồi nhanh chân đi về phía văn phòng, vẫn chưa đến mười một
giờ, Lâm Nhược Kỳ chắc vẫn chưa ngủ nhỉ?
“A lô?” Vào văn phòng, Giang Hàn Phi thay áo blouse trắng, cầm điện thoại lên, vừa gọi cho Lâm Nhược Kỳ vừa bước ra ngoài.
“Bác sĩ Giang?” Giọng của Lâm Nhược Kỳ như có phần trầm khàn, Giang Hàn Phi nghe mà thấp thỏm trong lòng.
“Cô đã ngủ chưa?”
“Chưa, anh vẫn còn ở bệnh viện à?” Lâm Nhược Kỳ khẽ hỏi, như sợ làm ồn.
“Ừ, mới vừa ra khỏi phòng mổ, thực sự rất xin lỗi chuyện tối nay!” Giang Hàn Phi cũng hạ thấp giọng, giọng của Lâm Nhược Kỳ luôn ôn hòa và nhã
nhặn bất giác khiến người ta cảm thấy thư thái và bình tâm trở lại.
“Không sao!” Đầu dây bên phía Nhược Kỳ đột nhiên vang lên tiếng rù rì
chuyện trò, có cả tiếng rên nho nhỏ của trẻ con. Anh nghe thấy Lâm Nhược Kỳ khẽ khàng nói vào điện thoại một câu: “Anh đợi chút!” Sau đó thấp
thoáng nghe thấy cô thầm thì nói nhỏ với người bên cạnh: “Bé vừa ngủ
rồi!”
Bé? Giang Hàn Phi sửng sốt, cô ấy đã có em bé rồi ư?
Lúc này, Giang Hàn Phi đã ra đến đại sảnh. Ánh mắt anh vô tình lướt qua, bất chợt bắt gặp bóng dáng của Lâm Nhược Kỳ. Cô đang mỉm cười giao đứa
bé ngủ say trong lòng cho một cô gái trẻ, áo khoác của cô vẫn còn đắp
trên người đứa bé đó.
“Cảm ơn chị nhiều lắm! Chị Lâm, thật ngại quá, phải phiền chị muộn thế
này.” Cô gái trẻ dùng áo khoác của mình đắp lên người đứa bé rồi trả lại áo khoác cho Lâm Nhược Kỳ.
“Không sao đâu, dù sao tôi cũng rảnh mà.” Lâm Nhược Kỳ mỉm cười, mặc lại áo khoác, nhìn cô gái trẻ bồng đứa bé đi khuất rồi mới cầm di động lên. “Bác sĩ Giang?”
“Đứa bé đó là con của bạn cô à?” Một giọng nói trầm ấm vang lên nhưng
không phải từ điện thoại vọng ra, Lâm Nhược Kỳ nhìn Giang Hàn Phi đang
cười tủm tỉm đứng trước mặt mình, vẻ mặt ngạc nhiên.
“À, không phải. Đứa bé đó ở viện phúc lợi, người mới đón bé đi ban nãy
chính là cô giáo trong viện.” Dứt lời, bất chợt bụng của Lâm Nhược Kỳ
tấu lên một âm thanh không được tao nhã cho lắm, mặt cô thoắt đỏ lựng.
“Cô đến lúc mấy giờ? Đừng nói là cũng chưa ăn gì đấy nhé?” Âm thanh đó
Giang Hàn Phi vô cùng quen thuộc, bởi mười phút trước, bụng anh cũng kêu réo như thế.
“Tôi đến tìm anh lúc bảy giờ, thấy anh đang bận cấp cứu cho bệnh nhân,
vốn định ra về nhưng sau đó, tình cờ gặp Hiệu trưởng Lư ở viện phúc lợi, lúc đó bà ấy bận xoay như chong chóng, tôi nghĩ dù sao mình cũng không
có việc gì, bèn đề nghị giúp cô trông chừng mấy đứa trẻ bị thương nhẹ.
Ban nãy cô giáo trong viện mới đến đón đứa cuối cùng đi.”
“Viện phúc lợi? Trong tai nạn lần này hình như có một chiếc xe là của
viện thì phải. Nhưng sao cô lại quen biết giáo viên trong viện?” Tuy Lâm Nhược Kỳ chỉ nói qua loa nhưng Giang Hàn Phi vẫn có chút bất ngờ.
“Ừm, trước kia tôi từng đọc qua một bài báo viết về Hiệu trưởng Lư ở
viện phúc lợi. Tôi cảm động lắm, bèn đến thăm viện một lần nên mới biết
họ.” Đây là lần thứ hai Tiểu Phong mượn lý do này nên giờ giải thích rất trơn tru, Giang Hàn Phi nghe thấy cũng gật gù.
Giang Hàn Phi và Lâm Nhược Kỳ vừa trò chuyện vừa rời khỏi bệnh viện, định tìm chỗ nào đó để lấp đầy cái bụng rỗng.
“Đã khuya lắm rồi, chỉ còn chỗ này ăn tạm vậy.” Giang Hàn Phi thông thạo dẫn Lâm Nhược Kỳ rẽ vào một quán McDonald’s mở cửa 24/24 đã vỗ về cơ
thể lạnh giá của cô giữa cơn đói rét khi đó.
“Thật ngại quá, lại mời cô ăn thứ này.” Giang Hàn Phi nhìn phần ăn trước mặt Lâm Nhược Kỳ, không khỏi ái ngại, vốn nghĩ bụng sẽ tìm một nơi nào
đó tốt tốt mời cô dùng cơm, nào ngờ lại khiến cô đói meo đến tận bây
giờ, cuối cùng thứ anh mời cô ăn lại là một cái hambuger và tách cacao
nóng.
“Có gì đâu, có đồ ăn là tôi đã thỏa mãn lắm rồi!” Lâm Nhược Kỳ nở nụ
cười thoải mái, từ trước đến nay cô vốn không phải là một người có yêu
cầu cao.
“Cô dễ thỏa mãn nhỉ? Đúng rồi, tài liệu mà cô cần, ban nãy tôi tưởng cô
đã về nên tôi không mang theo ngày mai tôi cũng làm ca ngày… Hay sau khi tan làm, tôi đến đưa cho cô nhé?” Lúc này, Giang Hàn Phi mới sực nhớ ra sấp tài liệu mà Lâm Nhược Kỳ cần, ban nãy hai người đều bận tìm chỗ để
“xóa đói”, cũng chẳng có thời gian quay lại văn phòng lấy.
“Tôi tự đến lấy thì hơn! Dù sao mai cũng là cuối tuần, tôi không có việc gì, buổi trưa anh rảnh chứ? Tôi muốn lấy sớm một chút để tranh thủ
xem.”
“Được chứ! Thế buổi trưa tôi đợi cô ở văn phòng nhé!”
“Được!” Lâm Nhược Kỳ đưa mắt nhìn đồng hồ. “Không còn sớm nữa, tôi về trước nhé!”
“Ok, để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, nhà tôi cách đây cũng không xa, tôi đi taxi một lát là tới.”
“Cũng gần mười hai giờ rồi, khuya thế này đi taxi cũng không an toàn
lắm, để tôi đưa cô về thì tốt hơn.” Giang Hàn Phi cầm chìa khóa xe đứng
dậy, vẻ mặt rất thản nhiên nhưng giọng điệu thì kiên quyết vô cùng.
Giang Hàn Phi đưa Lâm Nhược Kỳ về đến tận khu chung cư. Anh nhìn cô chậm rãi lên lầu, ánh đèn đường vàng hắt bóng lên bờ lưng mảnh mai của cô,
trông dịu hiền và lặng trầm đến lạ, khuấy động tâm hồn anh thành từng
cơn sóng lăn tăn xao xuyến, gợi nên những cảm xúc bồi hồi và xốn xang mà bản thân anh cũng không biết diễn tả thế nào.
Lâm Nhược Kỳ đến gần cửa nhà, thấy Cố Hạo Ninh vẫn để lại một ngọn đèn
sáng nơi phòng khách, bất giác một tia hy vọng len lỏi vào trái tim cô,
giữa cô và Cố Hạo Ninh liệu sẽ có tương lai?