Trưa hôm sau, khi Lâm Nhược Kỳ đến bệnh viện, Giang Hàn Phi đã đợi sẵn
trong văn phòng. Anh chọn một số tài liệu tương đối phù hợp với Lâm
Nhược Kỳ hiện giờ, còn chú thích thứ tự học cái nào trước, cái nào sau.
“Cảm ơn anh! Chắc anh còn phải nghỉ trưa nữa, tôi xin phép về trước.” Lâm Nhược Kỳ nhận xong tài liệu, định rời đi.
“Không sao, để tôi tiễn cô.” Giang Hàn Phi cầm lấy túi sách trong tay
cô, bên trong đựng khoảng ba, bốn quyển sách mà anh lựa cho cô nên cũng
khá nặng.
“A! Lâm tiểu thư, chào cháu! Hôm qua cảm ơn cháu nhiều lắm!” Vừa ngang
qua cửa phòng bệnh, bất chợt hai người chạm mặt Hiệu trưởng Lư của viện
phúc lợi. Bà vừa trông thấy Lâm Nhược Kỳ, bèn siết chặt tay cô, miệng
ríu rít cảm ơn.
“Không có gì đâu ạ, bọn trẻ giờ đã đỡ hơn chưa?” Vu Tiểu Phong khẽ rút
tay về, kìm nén cơn sóng kích động đang dâng trào trong lòng.
“Có vài đứa bị thương khá nặng, giờ vẫn phải nằm trong bệnh viện.” Nhắc
đến đám trẻ bị thương, sắc mặt Hiệu trưởng Lư thoáng hiện nét buồn bã,
lo âu.
“Cô đừng lo lắng quá, các bác sĩ ở đây đều rất có trách nhiệm, bọn trẻ sẽ không sao đâu!”
Lâm Nhược Kỳ nhỏ nhẹ an ủi Hiệu trưởng Lư, bất chợt một giọng lạnh lùng
vang lên bên tai, gay gắt chất vấn cô: “Sao cô lại ở đây hả?”
Lâm Nhược Kỳ liền ngoảnh đầu nhìn qua, trông thấy Cố Hạo Ninh đang xách
một phích nước đứng cách cô không xa, đáy mắt ánh lên vẻ nghiêm nghị.
“Em…” Nhất thời Lâm Nhược Kỳ không biết nên trả lời thế nào, bảo rằng cô đến tìm Giang Hàn Phi để mượn tài liệu ư? Hóa ra chẳng phải khai với
anh cô đã đổi công việc sao. Nhưng nếu không nói thế thì sao giải thích
chuyện cô đang đứng ở đây?
Nhưng đối với Cố Hạo Ninh, vẻ ngập ngừng của Lâm Nhược Kỳ trong mắt anh
lại trở thành biểu hiện của sự chột dạ, anh tiến lên một bước, gây sức
ép lớn hơn về phía Lâm Nhược Kỳ. “Không phải tôi đã nói là cô không được phép quấy rầy viện phúc lợi nữa sao?”
“Anh Cố, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi. Tối hôm qua, tình cờ cô Lâm cũng có
mặt ở bệnh viện, thấy đám trẻ trong viện chúng tôi gặp tai nạn, bèn nhận trông giúp mấy đứa bị thương, bận rộn suốt đêm, sao có thể nói là quấy
rầy viện chúng tôi được?” Hiệu trưởng Lư rối rít giải thích.
Sáng hôm nay xem tin tức, Cố Hạo Ninh mới biết ra tối qua xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, đám trẻ trong viện cũng có mặt trong vụ tai nạn
ấy. Thế là anh bèn mang theo trái cây đến bệnh viện thăm chúng. Hạo Ninh luôn tỏ ra vui vẻ, hòa nhã, ban nãy còn chủ động giúp đám trẻ lấy nước
nóng, Hiệu trưởng Lư quả thật không hiểu sao đột nhiên Cố Hạo Ninh lại
tỏ thái độ hầm hầm giận dữ như thế với Lâm Nhược Kỳ, hai người họ quen
nhau ư? Liệu có hiểu lầm gì chăng?
“Thật à? Tại sao tối qua cô lại vào bệnh viện, cô ốm ư?”
“Em… em không có…”
“Anh Cố, chị nhà hôm qua đến bệnh viện là bởi…”
“Vì… vì em tình cờ đi qua, thấy bọn trẻ gặp tai nạn nên…” Lâm Nhược Kỳ
sợ Giang Hàn Phi kể ra chuyện cô đến mượn tài liệu, trong lúc gấp gáp
bèn vịn vào vụ tai nạn để làm cớ lấp liếm cho qua nhưng lời nói vừa buột khỏi miệng, cô liền thấy hối hận, nói thế này, e rằng…
“Cô quan tâm viện phúc lợi đến thế ư?” Quả nhiên sắc mặt Cố Hạo Ninh
càng lạnh, thấy Lâm Nhược Kỳ cúi gằm mặt, không dám hé môi, anh càng tin vào phán đoán của mình. “Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi hả? Đừng
làm những chuyện vô bổ nữa. Tôi mong rằng đây là lần cuối cùng.” Dứt
lời, Cố Hạo Ninh bèn xách phích nước đi thẳng vào phòng bệnh.
“Cháu là vợ của Cố Hạo Ninh ư?” Hiệu trưởng Lư càng lấy làm lạ. Thì ra
hai người là vợ chồng, cả hai đều quan tâm đến viện phúc lợi nhưng sao
lại như nước với lửa thế kia? Phải chăng giữa hai người họ có vấn đề gì? Nhưng chuyện riêng tư, Hiệu trưởng Lư cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ
đành thở dài: “Hôm qua, vẫn phải cảm ơn cô nhiều!” Sau đó, bà cũng xoay
gót đi vào trong phòng.
“Cô vẫn ổn chứ?” Chỉ còn lại Giang Hàn Phi đứng bên cạnh Lâm Nhược Kỳ.
Anh không hiểu tại sao cô lại giấu giếm chuyện đến mượn tài liệu, bởi lo lắng chồng cô phát hiện anh và cô qua lại với nhau ư? Nhưng hình như
cũng đâu có gì nhỉ? Vả lại, nhìn vẻ mặt của ông xã cô, lại nhớ đến
chuyện lần trước Cố Hạo Ninh bảo muốn ly dị với Lâm Nhược Kỳ mà mình
tình cờ nghe được, cô và chồng, dù nhìn ngược nhìn xuôi đều không giống
dáng vẻ một cặp vợ chồng bình thường.
“Tôi không sao!” Lâm Nhược Kỳ định thần lại, cười nhẹ. “Ngại quá, để anh chê cười rồi. Nhưng việc tôi đến tìm anh mượn sách, xin đừng nói với
ông xã tôi. Anh ấy không biết tôi đã đổi việc.”
“Ồ, thì ra là vậy. Tôi hiểu rồi!” Giang Hàn Phi thấy cô dường như không muốn nói nhiều, cũng không muốn tiếp tục truy hỏi.
“Ừm, vậy tôi về trước nhé!”
“Ừ. Nếu lúc đọc sách thấy có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh!” Lâm Nhược Kỳ nhận lấy túi sách từ tay Giang Hàn Phi, cúi đầu đáp rồi hấp tấp xoay lưng rời khỏi.
Nhìn bóng dáng Lâm Nhược Kỳ hối hả biến mất, cảm xúc mềm yếu sắp không
đè nèn nổi toát ra từ người cô khiến trái tim Giang Hàn Phi âm ỉ nhói
đau. Rốt cuộc cô làm sao vậy? Giữa cô và chồng đã xảy ra chuyện gì? Tại
sao phải âm thầm gánh chịu tất cả thế kia? Liệu anh có thể giúp cô
không?
Lâm Nhược Kỳ chạy như bay về nhà, Cố Hạo Ninh vẫn chưa về. Cô chậm rãi
bước đến cửa phòng anh, cánh cửa khóa chặt, tựa như trái tim đã đóng
chặt của Cố Hạo Ninh, ngăn cô bên ngoài.
Trở về phòng mình, cô giở sách mượn của Giang Hàn Phi ra xem nhưng nhận
ra mình chẳng nạp nổi chữ nào vào đầu. Bên tai cô cứ mãi văng vẳng câu
nói kia của Cố Hạo Ninh, hết lần này đến lần khác: “Đừng làm chuyện vô
bổ nữa. Tôi mong rằng đây là lần cuối cùng.”
Gập sách lại, cô ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược vào trong nhưng chẳng ngăn nổi cảm giác lạnh thấu xương, từng chút từng chút ngấm sâu vào
máu.
Nào ngờ lại rét buốt biết bao, rét đến mức như thể toàn thân rơi vào đáy biển lạnh giá, chẳng còn cảm nhận được một chút ánh sáng ấm áp nào, chỉ có bóng đêm và băng giá thăm thẳm, bao bọc tầng tầng lớp lớp, mênh mông bất tận… Nhớ lại tối qua, cô còn mong đợi hão huyền về một tương lai
hạnh phúc giữa mình và Cố Hạo Ninh… gìn giữ cuộc hôn nhân này, chờ đợi
Cố Hạo Ninh, cô đã sai rồi sao? Có phải cô thực sự nên buông tay?
Trong lúc hoang mang, ngỡ ngàng, cô bất giác mở laptop, đăng nhập tài
khoản MSN dùng chung với Cố Hạo Ninh, vào không gian riêng tư thầm kín
kia. Ở nơi ấy, từng có những hồi ức chung của hai người, tuy Cố Hạo Ninh hiếm khi phản hồi nhưng chí ít, vẫn có thể giúp cô cảm nhận được chút
dấu tích một thời từng được yêu. Có lẽ nó là thứ duy nhất mà cô có thể
sở hữu, có thể hoài niệm…
“Tiểu Phong, hôm nay, là ngày thứ 138 từ khi em ra đi. Bây giờ đã là
cuối tháng Hai, sắp sang tháng Ba rồi, nhưng anh luôn cảm thấy mùa xuân
như vẫn chưa hề đến.”
Lâm Nhược Kỳ sửng sốt khi đọc bài blog mới nhất, ngày hiển thị là tối hôm qua, đây… đây là do Cố Hạo Ninh viết ư?
Cô không ngờ Cố Hạo Ninh vẫn còn vào đây, hơn nửa còn viết nhật ký ở
trên này! Cô vẫn nhớ lúc mới tạo blog, Cố Hạo Ninh đã cười trêu cô ngốc, bảo rằng thời gian, hơi sức ngồi viết nhật ký chi bằng gọi cú điện
thoại còn tiện hơn, nên xưa kia đều chỉ do mình cô viết, Cố Hạo Ninh
thỉnh thoảng vào xem, để lại vài câu bình luận, vậy mà giờ đây…
Cô run rẩy nhấp chuột mở “Tháng 10 năm 2005”, quả nhiên, cô nhìn thấy nhật ký đầu tiên do Cố Hạo Ninh viết trong đó.
“Tiểu Phong, em ở đâu?
Hôm nay, anh lại đến nghĩa trang lặng ngồi cả ngày, Tiểu Phong, em đã
rời xa anh bảy ngày rồi, nhưng đến tận bây giờ, anh vẫn không sao tin
được em đã ra đi, đã thật sự rời bỏ anh rồi.
Anh luôn cảm thấy em như vẫn đang ở bên anh. Hễ nhắm mắt lại, anh liền
trông thấy em đứng mỉm cười trước mặt, nói Bruges đẹp lắm, nói rằng em
thích Baggio, nói rằng pizza ở Rome là ngon nhất… Tiểu Phong, em vẫn
chưa rời đi, đúng không? Em chắc chắn vẫn đang ở bên anh, đúng không?
Em xem, giờ anh đã sẵn lòng viết nhật ký ở trên này, anh sẽ không bảo em ngốc nữa, em đã đọc chưa? Tiểu Phong, anh nhớ em lắm, em đừng rời xa
anh, rõ ràng em đã hứa với anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh mà, em có thể
cảm nhận được nỗi mong nhớ khắc khoải trong anh, đúng không? Em luôn nói muốn anh được hạnh phúc, thế em trở về bên anh được không? Những ngày
không có em, sao anh hạnh phúc được chứ? Tiểu Phong, em hãy quay về,
quay về đi…”
Em ở đây, Hạo Ninh, em vẫn luôn ở đây, vẫn luôn bên anh mà! Bàn tay Lâm
Nhược Kỳ run rẩy, gần như không nắm được chuột. Cô lần lượt click mở hết nhật ký này đến nhật ký khác, từ ngày thứ bảy sau khi cô rời đi, đến
tận bây giờ, hầu như ngày nào Cố Hạo Ninh cũng viết, từng câu từng chữ
như rỉ máu, đau thấu tim can.
Cuối cùng cô mới biết, dưới vẻ ngoài trầm tĩnh kia của Cố Hạo Ninh ẩn
chứa biết bao đau khổ và bi thương. Thì ra suốt bấy lâu nay, anh vẫn
luôn sống trong nỗi tuyệt vọng và buốt giá khôn cùng, những day dứt và
đớn đau thấu xương cùng niềm nhung nhớ lẫn hối hận chưa một ngày thôi
dằn xé trái tim anh.
Cô đọc những dòng chữ như ngâm giữa ngày đông thấm đượm rét buốt, nước
mắt lã chã tuôn rơi, lòng đau như cắt. Cuối cùng, cô nhấp mở bài cuối
cùng, cũng chính là nhật ký mà Cố Hạo Ninh viết tối qua.
“Tiểu Phong, hôm nay là ngày thứ 138 từ khi em ra đi. Bây giờ đã là cuối tháng Hai, sắp đến tháng Ba rồi nhưng anh luôn cảm thấy mùa xuân vẫn
chưa hề đến.
Tiểu Phong, em đã ra đi hơn bốn tháng rồi. Có lúc, anh những tưởng em đã ra đi rất lâu, lâu đến nỗi anh quên mất những cảm giác ấm áp và hạnh
phúc xưa kia là như thế nào. Nhưng nhiều khi, anh lại cảm thấy em chỉ
mới vừa rời khỏi, không, không, em chưa hề rời đi, ánh mắt, nụ cười của
em vẫn hiển hiện rõ nét trước mắt anh, bóng dáng của em dường như xuất
hiện khắp mọi nơi.
Đi ngang qua Pizza Hut, anh liền nhớ đến món pizza mà em thích, trông
thấy trang sức hình lá phong, kỷ niệm tặng em trâm cài áo lần trước lại
ùa về trong anh. Ăn cháo hạt kê lại nhớ đến hình ảnh em tủm tỉm cười
bưng đến cho anh bữa sáng nóng hổi lúc ở châu Âu, còn nữa, những lúc xem bóng đá, anh lại nhớ dáng vẻ hớn hở đầy say mê phấn khích của em khi kể về Baggio… Tiểu Phong, anh biết anh không thể vĩnh viễn sống trong quá
khứ, nhưng hiện tại và tương lai không có em, đối với anh liệu còn ý
nghĩa gì?
Tiểu Phong, suốt bốn tháng qua anh đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều. Anh
không chỉ hoài niệm về quá khứ của chúng ta mà còn nghĩ đến cuộc hôn
nhân của anh và Lâm Nhược Kỳ. Hiện tại, hình như anh đã không còn hận cô ấy nhiều, kỳ thực, cô ấy cũng là một kẻ bị hại. Trong chuyện này, người sai nhiều nhất chính là anh.
Khi anh bảo muốn ly dị, chắc Nhược Kỳ tuyệt vọng lắm. Có lẽ cô ấy từng
thực sự yêu anh nhưng anh lại không thể xử lý tốt quan hệ giữa mình và
cô ấy, dẫn đến kết quả cô ấy dùng phương pháp cực đoan nhất, còn anh
cũng nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc nhất.
Tiếc là, khi anh hiểu ra thì đã quá muộn, dù hối hận đến đâu cũng không
đổi trả lại được mạng sống của em. Còn Lâm Nhược Kỳ, Tiểu Phong à, có lẽ em không tin, Nhược Kỳ bây giờ đã thay đổi nhiều lắm. Cô ấy không còn
quá ích kỷ, quá ngang ngạnh như trước kia, thậm chí còn có chút dịu
dàng, nhẫn nhịn như em.
Thế nhưng Tiểu Phong à, em biết không, anh muốn thà cô ấy không thay
đổi, thà cô ấy đừng hạ mình nhún nhường, đừng âm thầm chịu đựng, gắng
gượng chống đỡ như vậy. Bởi vì anh không có cách nào khiến cho cô ấy
hạnh phúc, dù cô ấy đang đóng kịch để níu kéo cuộc hôn nhân này hay thực sự muốn thay đổi bản thân đều không còn quan trọng nữa. Cuộc hôn nhân
của bọn anh đã trở thành nấm mồ rồi. Có lẽ rời xa anh, cô ấy sẽ gặp được một người thực sự yêu thương mình, còn anh, không thể cho cô ấy hạnh
phúc, cũng chẳng muốn cô ấy tuẫn táng theo nỗi cô độc và tuyệt vọng nơi
anh.
Tiểu Phong, anh chỉ muốn lặng thầm ở cạnh em, cho đến ngày anh có thể đi tìm em.”
Cô ngẩng đầu, nụ cười chậm rãi nở trên môi.
Thì ra, thực sự có cảm xúc ngọt ngào trong tuyệt vọng đến nhường này.
Hạo Ninh, không ngờ tình cảm anh dành cho Tiểu Phong lại sâu đậm biết
bao. Nhưng sự cố chấp ấy cũng định trước rằng, giữa hai chúng ta sẽ
không bao giờ có tương lai.
Như có ngụm máu cuộn trào nơi cổ họng khô khốc vị tanh dâng lên miệng,
lồng ngực đau buốt đến vỡ tung thành trăm mảnh, máu chảy đầm đìa.
Thì ra đau khổ nhất trên đời không phải là cảnh sinh ly tử biệt, cũng
chẳng phải tình yêu không được đền đáp, mà là rõ ràng hai người yêu nhau nhưng chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn tình yêu ấy trở thành lời nguyền cay độc nhất, nỗi đau sâu sắc nhất, ngày ngày giày vò đớn đau.