Sáng hôm sau, Lâm Nhược Kỳ ngồi xe của Cố Hạo Ninh đi làm.
“Tôi nay anh có đi dự tiệc nữa không?” Trầm tư hồi lâu, cuối cùng Lâm Nhược Kỳ cất tiếng dò hỏi.
“Không. Tối nay chắc có thể về nhà ăn cơm.”
“Tối qua mẹ định chờ anh về, sau đó, em thấy đã quá muộn, bèn khuyên mẹ
đi ngủ trước.” Lâm Nhược Kỳ nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Cố Hạo Ninh, vẻ như hững hờ hỏi: “Tối qua, hình như anh đi dự tiệc đến khuya lắm, đi
cùng Đinh Hồng à?”
“Ừ, là đi cùng cậu ta.”
“Cậu ấy biết anh không uống được rượu, không giúp anh đỡ rượu sao?”
“Có giúp những có mấy cán bộ, anh phải đích thân tiếp mới được.” Cố Hạo
Ninh hơi nghiêng đầu, nhìn vào gương chiếu, khi nhìn về đằng trước, nét
lạnh lùng giữa chân mày như vương chút chua chát.
Lâm Nhược Kỳ khẽ xoay đầu lại, im lặng nhìn dòng xe cộ đông nghịt đằng
trước, bỗng cảm thấy hơi khó thở. Hãy tin anh ấy, một giọng nói yếu ớt
dưới đáy lòng âm thầm gào thét. Cô nín thở nhưng vẫn không ngăn được
hương nước hoa thoang thoảng kia len vào tim, như con rắn độc thè chiếc
lưỡi chẻ đôi đỏ quạch, liếm vào tim cô đau nhói. Cô nhắm mắt lại, cố
gắng không nghĩ đến nỗi chua chát thoáng qua giữa chân mày anh ban nãy,
hai tay siết chặt, những móng tay nhọn cứng bấu chặt vào da thịt, dù thế nào cô cũng sẽ không từ bỏ, cô và Hạo Ninh nhất định sẽ có một tương
lai hạnh phúc.
Lạc Hân không xin nghỉ, cô có mặt đúng giờ tại buổi họp thường lệ vào buổi sáng.
Sau khi cuộc học kết thúc, Cố Hạo Ninh gọi Lạc Hân đến văn phòng của
mình, dặn dò: “Bản ghi chép cuộc họp ban nãy không cần làm gấp, tôi thấy sắc mặt cô không tốt, chiều nay về nhà nghỉ ngơi đi.”
“Em không sao.” Lạc Hân điềm tĩnh nhìn Cố Hạo Ninh. “Em vẫn làm được!”
Cố Hạo Ninh ngẩn người, nhìn sang Lạc Hân. Vẻ mặt mệt mỏi của cô pha lẫn nét kiên định, quật cường đôi vai thon gầy đứng thẳng hiên ngang, trông mảnh mai làm sao nhưng lại như có thể gánh vác cả sức nặng nghìn cân.
Trong khoảnh khắc đó, Cố Hạo Ninh đột nhiên ngẩn ngơ, tựa hồ trông thấy
Tiểu Phong đang đứng trước mặt mình.
“Nếu không có chuyện gì khác, em xin phép ra ngoài.” Lạc Hân gật đầu chào Cố Hạo Ninh rồi xoay người đi ra.
Nhìn theo bóng dáng của Lạc Hân, trong lòng Cố Hạo Ninh đột nhiên dâng
lên nỗi u sầu và buồn bực khó tả, tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó nhưng
trong tiềm thức lại kháng cự.
Mải tăng ca đến tối, Cố Hạo Ninh cuối cùng mới duyệt xong bản báo cáo
cuối cùng. Anh ngẩng đầu, xoay xoay cần cổ nhức nhỏi rồi cầm áo vest và
chìa khoá xe, đi ra ngoài.
Cố Hạo Ninh cúi đầu, vừa mặc áo vest vừa bước nhanh trên hành lang.
Loáng thoáng đâu đó văng vẳng vài câu ca du dương, anh chăm chú lắng
nghe, bất chợt toàn thân như bị sét đánh, đứng chết lặng như hoá đá.
Là Khoảnh khắc hạnh phúc, bài hát mà Tiểu Phong từng hát cho anh nghe, bài hát mà anh từng dùng làm nhạc chuông – Khoảnh khắc hạnh phúc!
Tiếng ca nhẹ nhàng, trầm bổng như lưỡi đao sắc nhọn vụt đâm vào nơi mềm
yếu, u tối nhất dưới đáy lòng Cố Hạo Ninh. Những dĩ vãng mà anh ngỡ đã
chôn chặt từ lâu, từ miệng vết đâm đó chớp mắt phun trào, cuồn cuộn ập
đến bao trùm lấy anh.
Mong đợi, kích động, vui mừng, khổ đau… Biết cảm xúc khó tả trộn lẫn
những ngọt ngào, đắng cay dồn dập tràn về trong cõi lòng. Anh như đứng
không vững, toàn thân run rẩy. Tiểu Phong, Tiểu Phong, Tiểu Phong, tiếng gọi nơi đáy lòng càng lúc càng to, lý trí và sự kìm nén trong giây phút này đều vỡ tan thành mây khói. Anh lao về phía phát ra tiếng hát, dường như mọi âm thanh xung quanh đều chết lặng, chỉ còn lại tiếng hát đó,
càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ… Anh cảm thấy tim mình như sắp nhảy
vọt ra ngoài, nỗi đau lẫn niềm mong đợi trong huyết mạch sục sôi, dâng
trào…
“Tiểu Phong!” Anh hét lớn, bóng lưng mảnh mai kia chợt khựng lại rồi chầm chậm quay qua.
“Giám đốc Cố? Giám đốc, anh sao thế?”
Lạc Hân sững sờ trông thấy ánh sáng rạng ngời nơi đáy mắt Cố Hạo Ninh
phụt tắt ngay khoảnh khắc cô quay người lại, nỗi thất vọng chẳng hề che
giấu ấy như một chiếc kim cực mảnh đâm vào tim cô nhói đau. Cô ê chề cắn chặt môi, đầu cúi gằm, ánh mắt vô tình lướt qua đôi tay đang siết chặt
của Cố Hạo Ninh, kêu thét: “Giám đốc, tay anh làm sao vậy?”
Từng giọt máu tí tách rơi xuống từ bàn tay phải đang nắm chặt của Cố Hạo Ninh nhưng anh hoàn toàn không hay biết, chỉ đứng lặng nơi đó. Ánh đèn
mờ tối, chập chờn rọi xuống gương mặt Cố Hạo Ninh, tựa vết thương ảm đạm trĩu nặng nỗi bi thương và u sầu đang thấm đượm vào tâm can.
“Giám đốc, tay của anh, em giúp anh băng bó nhé?” Lạc Hân tiến gần về phía Cố Hạo Ninh hai bước rồi khẽ cất giọng hỏi.
“Ồ, không sao!” Lúc này, Cố Hạo Ninh mới thả lỏng đôi tay nắm chặt,
chiếc chìa khoá xe cầm trong tay phải đã loang lỗ vết máu, một vệt đỏ
sâu hoắm khắc giữa lòng bàn tay anh.
“Vết thương hình như hơi sâu, trong phòng trà có hộp cứu thương, em giúp anh băng bó nhé?” Lạc Hân đến bên cạnh Cố Hạo Ninh, dịu giọng khuyên
nhủ, giọng run run.
Cố Hạo Ninh im lặng đi theo Lạc Hân vào phòng trà, nhìn cô thuần thục
lấy ra oxy già khử trùng và bông băng rồi giúp anh thoa thuốc, băng bó
lại. Sau cùng, cô khẽ khàng dặn dò: “Đừng để tay phải dùng sức hay thấm
nước, nhớ chú ý giữ khô ráo và sạch sẽ.”
“Sao cô thông thạo vậy? Cô từng học hộ lý à?” Nghe Lạc Hân nghiêm túc
dặn dò, Cố Hạo Ninh phì cười, sao mà giống y tá quá đi mất!
Tay Lạc Hân thoáng dừng lại rồi đưa lên vuốt tóc, xong mới chầm chậm
ngước lên. “Em rất dễ bị thương, bị mãi rồi bản thân cũng tự học được
cách băng bó.”
“Rất dễ bị thương?” Cố Hạo Ninh hơi cau mày. “Liệu có liên quan đến căn bệnh hôm qua của cô không?”
“Cũng không hẳn.”
Lạc Hân vừa thu dọn đống bông băng cứu thương trên bàn vừa nhàn nhạt trả lời. Đầu cô hơi cúi xuống, chiếc cổ trắng ngần dưới ánh đèn dìu dịu
trông mảnh mai, thon thả đến lạ, vài sợi tóc loà xoà rủ xuống bờ vai mịn màng, làm tăng thêm nét duyên dáng, thuỳ mị. Trong khoảnh khắc đó, Cố
Hạo Ninh bỗng ngẩn ngơ, buột miệng hỏi: “Sao ban nãy cô lại hát bài đó?”
“Bài đó? Khoảnh khắc hạnh phúc à?” Lạc Hân mỉm cười ngẩng lên.
“Em rất thích bài hát đó, thích cảm xúc trong bài hát, thích cảm giác
bất chấp tất cả vì tình yêu, dẫu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi cũng
cam lòng.”
“Nhưng chỉ vì một khoảnh khắc ngắn ngủi mà có khi phải trả giá bằng cả
cuộc đời, thế cũng không quan tâm, không hối hận ư?” Cố Hạo Ninh đau đáu nhìn Lạc Hân, anh không biết mình làm sao nữa, đột nhiên lại muốn hỏi
Lạc Hân câu đó, thậm chí anh tha thiết chờ đợi câu trả lời từ cô.
“Không hối hận!” Lạc Hân chậm rãi đáp, thẳng thắn nhìn vào ánh mắt của
Cố Hạo Ninh, giọng kiên quyết không chút do dự. “Một khoảnh khắc hạnh
phúc so với cả đời bất hạnh, em thà chọn cái trước. Cuộc đời chúng ta
vốn dĩ rất ngắn ngủi, thậm chí không biết mình sẽ đột nhiên ra đi lúc
nào, thế tại sao không cố nắm bắt mỗi giây phút của hiện tại, dốc hết
nhiệt huyết để yêu và giành lấy tình yêu chứ? Dẫu chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng khi đã có được tình yêu, có được hạnh phúc mới không
hoài phí đã sinh ra trên đời này, đã được sống một lần, không đúng sao?”
“Có được tình yêu, có được hạnh phúc mới không hoài phí đã sinh ra trên
đời này, đã được sống một lần?” Cố Hạo Ninh lẩm bẩm lặp lại lời của Lạc
Hân, trong đầu hiện lên gương mặt hiền dịu của Tiểu Phong. Cô cũng từng
hát bài này cho anh nghe nhưng khi hồn phách cô tiêu tán vì mối tình
này, liệu cô có thực sự không hề hối hận, không chút oán trách?
“Giám đốc, Giám đốc? Anh vẫn ổn chứ?”
“Ơ, tôi không sao. Cô tăng ca xong chưa? Cùng về nhé?” Cố Hạo Ninh đứng
dậy, đè nén mọi cay đắng xuống đáy lòng, sắc mặt lại khôi phục vẻ điềm
tĩnh, bình thản. Lạc Hân đi theo anh rời khỏi phòng trà, tắt đèn, khẽ
thở dài.
Hai người bước vào thang máy, nhìn đèn báo hiệu nhấp nháy sáng xuống mỗi tầng, Lạc Hân cất tiếng đánh tan bầu không khí trầm lặng: “Nghe nói,
phòng Marketing có không ít cơ hội được ra nước ngoài khảo sát, chừng
nào thì có thể đến lượt em?”
“Ra nước ngoài khảo sát? Cô vẫn để tâm đến việc đó ư? Lúc du học bên Pháp, chắc cô đã đặt chân khắp châu Âu rồi ấy chứ?”
“Ha ha, lúc đó chỉ đi vài nơi cưỡi ngựa xem hoa thôi, dù gì khi đó em
vẫn là sinh viên nghèo mà. Hơn nữa, những nơi đẹp thật sự thì ngắm nhìn
trăm ngàn lần vẫn không chán!”
Nói đến đây, cửa thang máy bật mở, Cố Hạo Ninh vừa bước ra ngoài vừa lơ đãng hỏi: “Ồ? Thế cô còn muốn đi đâu?”
“Rome! Em luôn muốn được trở lại Rome lần nữa!”
Chìa khoá xe trong tay Cố Hạo Ninh rớt xuống sàn, vang lên một tiếng “keng”.
Cố Hạo Ninh chầm chậm cúi xuống nhặt lấy chìa khoá rồi đứng dậy, cười
giễu. “Thật là, đến cả chiếc chìa khoá cũng không cầm chắc…”
Lạc Hân im lặng nhìn Cố Hạo Ninh, ánh đèn sáng soi rọi xuống nhưng chẳng thấy một tia sáng nào nơi đáy mắt anh, chỉ có nỗi vô vọng và lặng ngắt
vô tận như miệng giếng ngàn năm đen hun hút, chẳng vương chút sức sống.
Có lẽ có những chuyện thực ra chưa hề trôi xa, cũng chưa bao giờ quên
lãng