Khi Cố Hạo Ninh về đếnn hà, cha mẹ anh đã ngủ say. Anh đi vào phòng ngủ, Lâm Nhược Kỳ đang chong đèn chờ, cô lập tức trông thấy bàn tay phải
băng gạc của anh.
“Tay anh sao thế?”
“Không sao, bị cứa trúng thôi.”
“Sao lại bị thương? Anh đến bệnh viện băng bó à? Bác sĩ nói sao…” Vừa
hỏi, Lâm Nhược Kỳ vừa định kéo tay Cố Hạo Ninh qua kiểm tra.
“Anh nói không sao là không sao, em đừng hỏi nữa có được không?” Cố Hạo
Ninh gắt gỏng ngắt lời Lâm Nhược Kỳ bực bội gạt phăng tay cô ra.
Trông thấy vẻ mặt dè dặt, bối rối của Lâm Nhược Kỳ, trong lòng Cố Hạo
Ninh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi và chán ngán khôn cùng, anh hít sâu một
hơi, đưa tay vuốt mặt, khản giọng nói: “Anh qua thư phòng giải quyết
chút việc, em tắm rửa rồi ngủ trước đi, không cần đợi anh.”
Cầm lấy túi đựng laptop, Cố Hạo Ninh bước ra ngoài, nhìn bóng anh khuất
sau cánh cửa, Lâm Nhược Kỳ kiệt sức ngồi trượt xuống giường.
Nhắm mắt lại, cô như ngửi thấy hương nước hoa hôm qua phảng phất trên áo vest của anh. Tuy cô đã ném chiếc áo đó vào máy giặt nhưng tại sao mùi
hương thoang thoảng ấy chẳng hề nhạt phai, cứ mãi quẩn quanh?
Mở laptop, Cố Hạo Ninh im lặng nhìn màn hình máy tính, như có muôn ngàn lời muốn nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Ngồi một lát, Cố Hạo Ninh đứng dậy, bước đến bên tủ sách, từ ngăn kéo
cuối lấy ra một chiếc hộp xanh thẫm chầm chậm chỉnh bánh răng phía trên
đến số “718”. Chiếc hộp “cạch” một tiếng rồi mở ra, ngay khoảnh khắc nắp hộp bật mở, chớp mắt toả ra một luồng sáng long lanh đỏ rực.
Ngón tay của Cố Hạo Ninh nhẹ nhàng lướ qua lớp nhung đen, sau cùng, dừng lại trên ngạch sâu bên trong, cẩn thận lấy ra chiếc trâm cài áo hình lá phong, nhè nhẹ vuốt ve. Một giọt lệ lạnh giá rơi xuống chiếc trâm cài
đỏ thắm ấy. Cố Hạo Ninh siết chặt nó trong tay, những góc cạnh sắc bén
đâm vào vết thương trên lòng bàn tay, đau rát. Nhưng cơn đau như bị mũi
khoan đâm thấu xương này, anh cam tâm tình nguyện.
Anh đã đè nén quá lâu, sống trong vô vọng, sống trong tê dại, sống vì
trách nhiệm, vì nghĩa vụ, vì vô số nguyên nhân buộc anh không thể không
kiên trì, gắng gượng, chỉ có điều, chôn chặt nỗi niềm mà anh không muốn
từ bỏ nhất, chỉ có điều, phản bội ước nguyện ban đầu mà anh hằng mong
gìn giữ nhất.
Chầm chậm xoè tay ra, anh nhìn máu mình rỉ thấm ướt những lớp băng gạc,
lan đầy ra chiếc lá phong vốn đã loang lổ vệt máu, lần nữa nhuộm lên ấy
lớp màu tươi thắm, dưới ánh đèn hiu hắt, chập chờn, sắc đỏ yêu mị như
ngọn lửa tình yêu hừng hực rực cháy.
Lâm Nhược Kỳ đứng dưới vòi hoa sen, ngẩng đầu, mặc cho những tia nước ấm nóng bắn thẳng vào mặt nhưng vẫn không sao cuốn đi nỗi đau vỡ bờ.
Bên tai lại vang lên câu nói của Đinh Hồng lúc trưa: “Tối hôm qua? Chắc
là chị thư ký cùng đi với anh ấy. Tối qua em không ở cùng anh Ninh.”
Nỗi đau xé lòng nhanh chóng lan khắp tứ chi, như muốn xé rời máu thịt
thành những mảnh vụn đầm đìa máu mới chịu cam lòng. Nhưng vẫn có một
luồng sức mạnh quật cường, cố gắng ngăn chặn nỗi quyết liệt huỷ thiên
diệt địa đó, cố chấp gìn giữ nơi mềm mại và ấm áp sau cùng dưới đáy
lòng. Dẫu toàn thân đã bị nỗi đau khắc cốt kia cắt nát, chằng chịt
thương đau nhưng vẫn kiên quyết không lùi bước.
Dòng nước ấm nóng chảy dọc cơ thể, những hình ảnh dĩ vãng ùn ùn hiện về. Những chua xót, đắng cay, những dằn vặt, trắc trở đến nay vẫn hiện rõ
mồn một ngay trước mắt. Cô đã vất vả kiên trì, lặn lội quãng đường dài,
từng chút trồng nên màu xanh hy vọng giữa cánh đồng hoang vắng, sức sống và hy vọng sắp sửa hé nở lần nữa, sao cô có thể từ bỏ? Sao chấp nhận từ bỏ được chứ?
Tắm xong, Lâm Nhược Kỳ đến trước cửa thư phòng, khẽ gõ cửa.
Vài giây sau, Cố Hạo Ninh ra mở cửa nhưng chỉ he hé một khe hở nhỏ. Do
đứng ngược sáng, Lâm Nhược Kỳ không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh, cô hít sâu một hơi, giọng run run: “Đã khuya lắm rồi, anh nghỉ ngơi sớm nhé!”
“Anh không buồn ngủ, còn vài việc chưa giải quyết xong, em cứ ngủ trước đi.”
“Ồ!” Lâm Nhược Kỳ khẽ đáp, môi mím chặt nhưng không xoay gót rời đi.
Cố Hạo Ninh nắm tay nắm cửa, nhướn mày. “Còn chuyện gì nữa à?”
“À ừm, gần đây, ngoài rạp đang chiếu Mật mã Da Vinci, nghe đồn
hay lắm, anh có thể cùng em đi xem không?” Lâm Nhược Kỳ nói một hơi, dứt câu, ngẩng đầu bịn rịn nhìn Cố Hạo Ninh, hai tay bất giác nắm chặt gấu
áo, đầu ngón tay ghì đến trắng nhợt.
Cố Hạo Ninh im lặng hồi lâu rồi mới chậm rãi đáp: “Được thôi. Em muốn đi đâu xem thì đặt vé, đến lúc đó anh cùng em đi.”
“Vậy em đi sắp xếp, chút nữa anh làm xong việc thì nghỉ sớm nhé!” Lâm
Nhược Kỳ mỉm cười, nói xong, bèn xoay người rời đi. Gần như đồng thời,
cánh cửa phòng sau lưng cô đóng sập lại, ánh đèn ấm áp phụt tắt.
Lâm Nhược Kỳ từ từ đi về phòng, buông mình xuống giường, ngay khoảnh
khắc vùi mặt trong lớp chăn đệm, cuối cùng không sao ngăn nổi, nước mắt
giàn giụa.
Rạp chiếu phim vào cuối tuần không đông người lắm. Lâm Nhược Kỳ đã chọn
xong vị trí, vừa cùng Cố Hạo Ninh đến khu chờ ngồi xuống, chợt nghe một
tiếng gọi quen thuộc: “Giám đốc Cố? Sao trùng hợp vậy?”
Lâm Nhược Kỳ ngạc nhiên ngẩng lên, trông thấy Cố Hạo Ninh đã đứng bật
dậy, trong giọng nói bình thản của anh pha lẫn chút thân mật và ấm áp mà lâu rồi cô không còn nghe thấy: “Lạc Hân, cô cũng đến xem Mật mã Da Vinci à?”
“Vâng. Em luôn muốn đến xem phim này, khó khăn lắm mới rỗi rãi, vội chạy ra rạp. Nếu không, trễ nữa thì rạp không chiếu nữa, lúc đó thì tiếc
lắm!”
“Ừm, cũng đúng. Đã công chiếu được một thời gian rồi, đoán chừng mấy hôm nữa có lẽ cũng sẽ ngừng chiếu.”
Hai người hàn huyên vài câu rồi như mới sực chú ý đến Lâm Nhược Kỳ đang
ngồi lặng im bên cạnh. Cố Hạo Ninh vội giới thiệu hai người với nhau:
“Nhược Kỳ, đây là trợ lý của anh, Lạc Hân. Lạc Hân, đây là vợ tôi, Nhược Kỳ.”
“Chào chị!” Lạc Hân mỉm cười, gật đầu chào Lâm Nhược Kỳ nhưng phát hiện
Lâm Nhược Kỳ trân trân nhìn mình, đôi mắt to sáng ngời ngập tràn ngỡ
ngàng và bi thương.
“Lạc Hân, Trợ lý Lạc?” Lâm Nhược Kỳ đỡ đẫn cất tiếng, chầm chậm đứng dậy, nhìn cô gái trang điểm nhẹ nhàng trước mặt.
Thì ra, đáp án lại đơn giản nhường này.
Khoé môi Lâm Nhược Kỳ cong lên thành nụ cười chua chát. Sao cô lại không hiểu chứ? Đôi mắt quen thuộc, vẻ lẳng lơ quen thuộc và cả mùi hương
quen thuộc kia. Đúng, hương nước hoa quen thuộc đó đã gợi lên tất cả
trong cô, tất cả những ký ức vùi sâu. Từng chút một, không cho phép cô
né tránh, trốn chạy, chỉ có thể ngẩng cao đầu, mở rộng lồng ngực, mặc
cho đớn đau, mặc cho tổn thương thiêu rụi con tim, xé nát ruột gan, khắc cốt, ghi tâm.
“Rất vui được quen em.” Lâm Nhược Kỳ chìa tay ra, mang tất cả những đớn
đau nén xuống lòng, giấu vào đáy mắt. Cô mỉm cười hiền hoà, chờ Lạc Hân
chìa tay ra trong sự ngạc nhiên và chột dạ.
Lạc Hân chùng mắt, giấu tia khiêu khích ngấm ngầm kia vào trong đôi mắt
khép hờ. Cô hơi kinh ngạc, thắc mắc, chẳng lẽ Lâm Nhược Kỳ chưa gì đã
nhìn ra tình ý cô dành cho Cố Hạo Ninh rồi sao, nếu không sao lại lộ ra
thần sắc kia? Lòng dấy lên vẻ bất an, Lạc Hân chỉ nhẹ nắm lấy tay Lâm
Nhược Kỳ rồi tức thì buông ra, trong phút chốc, bầu không khí có phần
gượng gạo.
“Đến giờ rồi, chúng ta vào trong đi.” Cố Hạo Ninh cất tiếng đánh tan bầu không khí trầm lặng, như chẳng hề nhận ra cơn sóng ngầm giữa Lâm Nhược
Kỳ và Lạc Hân, nhưng khi bước vào rạp, anh như vô tình đi giữa hai
người.
Trong rạp chiếu chỉ lác đác vài người, nhưng lúc rời rạp lại không thấy
Lạc Hân đâu. Nhìn vẻ mặt thoáng thất vọng của Cố Hạo Ninh, Lâm Nhược Kỳ
nhàn nhạt hỏi: “Có cần gọi điện cho cô ấy không? Rồi đưa cô ấy về?”
“Cũng không tiện đường lắm. Thôi vậy!” Cố Hạo Ninh hờ hững đáp, bất chợt nói thêm: “Dù sao cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường.”
Lâm Nhược Kỳ cúi gằm, ánh mắt rời khỏi gương mặt anh, không nói gì thêm, chỉ câm lặng đi theo anh, hướng về phía bãi đỗ xe.
Buổi chiều đầu hạ, khí trời nóng bức, oi ả. Lâm Nhược Kỳ uể oải tựa vào
lưng ghế, nhìn ánh nắng gay gắt buông ngoài cửa kính, cảm thấy hơi ấm xa vời vợi, xung quanh chỉ còn lại băng lạnh thấu xương, rét buốt tim gan. Trước mắt cô tràn ngập hình ảnh gương mặt ngậm cười của Lạc Hân. Nụ
cười tinh tế, nhẹ nhàng như ngọn gió xuân nhưng lại mang đầy ẩn ý, và cả nỗi xao xuyến, bịn rịn sâu nơi đáy mắt Cố Hạo Ninh, liệu cô có thể
ngoảnh mặt làm ngơ, không để tâm được sao?
Khép mắt lại, như có hàng ngàn vạn tấn bông ướt sũng, lạnh buốt chất
chồng lớp lớp, lèn chặt trong lồng ngực Lâm Nhược Kỳ, sự ngột ngạt, bức
bối từ trái tim từng chút, từng chút lan toả đến đầu ngón tay, thấm đẫm
cảm giác bất lực và mệt mỏi.
“Em không khoẻ à? Ngủ khéo nhiễm lạnh đó!” Nhân lúc dừng đèn đỏ, Cố Hạo
Ninh lấy một chiếc áo khoác từ ghế sau, đắp lên người Lâm Nhược Kỳ.
“Ừm, em khoẻ. Em đâu có ngủ.” Lâm Nhược Kỳ hé mắt, môi hơi mím lại, muốn nhoẻn cười nhưng chỉ có nỗi cay đắng nặng trĩu, lan dần ra.
Lâm Nhược Kỳ co chân, kéo áo khác lên tận vai, cố thu cơ thể vào trong
chiếc áo khoác. Cô như một chú lạc đà muốn vùi mình vào sâu trong cát.
Cô chưa bao giờ biết rằng, thì ra sở hữu thị giác và khứu giác lại là
một chuyện thống khổ nhường này. Nếu ban nãy cô không trông thấy Lạc
Hân, hoặc chăng, nếu cô không ngửi thấy hương nước hoa ấy, liệu cô vẫn
có thể tiếp tục sống trong giấc mộng của riêng mình? Liệu có phải cô vẫn có thể tiếp tục cùng Cố Hạo Ninh sống “hạnh phúc trọn đời”? Liệu có
phải cô mãi mãi không cần đối diện với sự thật lừa mình dối người này
không?
Cảnh sắc ngoài cửa kính càng lúc càng rõ nét, xe cũng chạy càng lúc càng chậm, hai người sắp về đến nhà rồi.
“Hạo Ninh, sống bên em, anh có hạnh phúc không?” Đột nhiên, Lâm Nhược Kỳ khẽ hỏi. Bàn tay đang rút chìa khoá xe của Cố Hạo Ninh chợt dừng lại,
hồi lâu sau anh mới chầm chậm rút chìa khoá khỏi ổ nhưng không nói một
lời, câm lặng mở cửa xe.
Lâm Nhược Kỳ ngồi trong xe, cũng chưa tháo dây an toàn, tựa hồ đã mất đi toàn bộ sức lực, vẫn ngồi đó, lặng lẽ.
Cố Hạo Ninh im lặng đi về bên chỗ ngồi của cô, giúp cô mở cửa, tháo dây
an toàn, nắm lấy cánh tay cô, nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi xe.
“Hạo Ninh!” Giọng của Lâm Nhược Kỳ nhẹ tênh, tựa một cơn gió nhẹ thoảng
qua tay Cố Hạo Ninh, mang theo chút buốt lạnh, tựa như làn da lành lạnh
của cô mà Cố Hạo Ninh đang nắm trong tay, khiến anh khẽ rùng mình.
“Vào nhà thôi!” Cố Hạo Ninh cầm chia khoá, nhấn nút khoá xe. Anh biết
phải trả lời thế nào đây, hạnh phúc đối với anh đã là ước vọng xa xôi
không thể với tới, đến cả mong đợi cũng chỉ là hoài công.
Nhìn bóng lưng của Cố Hạo Ninh, Lâm Nhược Kỳ cúi đầu, mỉm cười thê lương với mặt đất. Sao cô lại hỏi một câu ngu ngốc thế chứ? Quá ngốc nghếch,
quá ngu dại làm sao