Charles cũng khá đau đầu về chuyện này. Tình cảm của anh là thật, nhưng công khai lại là một chuyện khác. Giáo viên cũng đã thông báo cho Robert, đồng thời giáo huấn anh cùng Natalie ra trò.
-Kiểm tra xem là ai tung tin đồn.
Charles nắn bóp vầng trán đau nhức.
-Vâng.
Natalie từng đến Câu lạc bộ báo chí, yêu cầu bọn họ giật toàn bộ bài đăng xuống nhưng không ăn thua. Câu lạc bộ nào cũng cần sức hút để duy trì, mấy ngày gần đây, câu lạc bộ báo chí hoạt động rất tốt, bọn họ tự nhiên không muốn đánh rơi cơ hội này.
Hai người vẫn về chung, Natalie không nói gì, Charles cũng không muốn mở miệng. Nói gì bây giờ? Nói rằng cô yên tâm, anh và cô là anh em? Charles cười, tự giễu suy nghĩ gàn dở trong đầu mình.
Thứ bảy, gia đình Edward quây quần, mở một cuộc nói chuyện về vấn đề trên trường.
-Hai đứa có muốn nói gì không?- Bà Jonathan hỏi
-...
-Không có ý kiến chứ gì? Vậy được, nghe mẹ nói đây. Các con cũng đã lớn cả rồi, chắc hiểu được. Các con là anh em! Cho dù không phải anh em ruột, nhưng cũng không được phép có tình cảm! Mọi người sẽ bàn tán, không chỉ ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình ta, mà còn ảnh hưởng trục tiếp đến các con.
Jonathan nói một tràng dài. Bản năng làm mẹ của bà đã nhìn thấy điều không ổn ở Charles. Bà đã không chắc chắn, cho đến tận hôm nay. Mỗi lời bà nói ra, khuôn mặt Charles lại tái đi một ít. Jonathan cười khổ, bi kịch của bà, một lần nữa lại rơi xuống đầu đứa con trai bà yêu thương nhất.
Nhiều năm về trước, Jonathan khi ấy còn là một cô gái trẻ mơ mộng. Bà yêu say đắm người anh họ của mình. Tình cảm ấy tưởng rằng không thể tách rời, tưởng rằng đủ mạnh mẽ vượt qua rào cản huyết thống. Nhưng người đàn ông mà bà yêu, bởi không thể chịu nổi áp lực từ dư luận và dòng họ, đã buông tay.
Nỗi đau đớn thấu tận tâm can ấy, Jonathan vẫn còn nhớ như tạc. Bà không muốn Charles và Natalie lại phải chịu một nỗi đau tương tự. Cho dù đánh đổi cả sinh mạng, bà cũng phải ngăn cản tình yêu của con trai, không cho nó nảy mầm thêm nữa!
-Robert, anh nói gì đi.
-...
Robert nhìn Natalie, cô dường như không để ý đến cuộc nói chuyện, ánh mắt lơ đãng nhìn ra cửa sổ ngoài kia. Bầu trời hôm nay xám xịt ảm đạm.
-Natalie, con cũng đã lớn rồi. Chỉ một năm nữa thôi, con có thể tốt nghiệp Đại học. Ta có thể giúp con hoàn thành chương trình học, lấy bằng tốt nghiệp sớm. Hãy đến Pháp đi.
Robert chậm rãi nói.
-Được ạ.
Natalie như vô ý đáp.
Cô nén xuống nỗi đau nơi lồng ngực, tự thuyết phục bản thân rằng mình không hề có tình cảm gì với Charles.
Charles nhìn cô, không nói gì. Anh cười tự giễu sự ngu ngốc của bản thân, thế cũng tốt, cô đi rồi, anh sẽ không phải bận tâm nữa, một năm, hai năm, tình cảm sai lầm này sẽ dần phai nhạt. Hoặc, giả như, anh cầu xin cô ở lại, cô sẽ ở lại sao? Natalie đã muốn chối bỏ, cho dù anh có quỳ xuống trước mặt cô, cô vẫn sẽ lựa chọn rời đi.
Hoàn thành thủ tục, Natalie thu dọn quần áo, đồ đạc vào vali chuẩn bị đến Pháp. Xong xuôi, cô không biết phải làm gì tiếp theo nữa, không hề thấy buồn ngủ, Natalie tựa lưng vào tường, thẫn thờ chờ trời sáng.
Đêm ấy, là một đêm mất ngủ.
****
Sân bay London, 6 giờ sáng.
Ông Robert và bà Jonathan đưa cô đến tận cửa máy bay. Nhưng không hề thấy Charles xuất hiện. Natalie đã mong chờ nhìn thấy anh biết chừng nào. Cô nhìn qua cửa sổ máy bay, cố căng mắt, hi vọng có thể thấy bóng dáng cao lớn của anh giữa dòng người, nhưng không, Charles không đến.
5 phút nữa máy bay cất cánh, xin quý khách thắt chặt dây an toàn, tắt nguồn điện thoại. Xin nhắc lại....