Ánh sáng ấm áp của
mặt trời rọi chiếu khắp vùng, tiếng chim lảnh lót vui tai vang lên càng
tạo thêm không khí vui tươi thanh bình nơi vùng quê hẻo lánh này.
Trong một ngôi trường nhỏ, vang lên một giọng nói ngọt ngào, trong trẻo, “Các con về nhớ làm bài tập, giúp đỡ cha mẹ và phải ngoan ngoãn, nghe chưa?”
Sau đó, là tiếng hô đáp lại của những đứa trẻ, giọng nói non nớt vui vẻ, “Dạ, chúng con nhớ rồi, thưa cô!”
”Vậy được, các con ra về cẩn thận. Buổi học hôm nay kết thúc.” Chất giọng mềm dịu ngọt ngào kia lại vang lên lần nữa.
Những đứa trẻ từ trong phòng học nhỏ ùa ra ngoài, trên mặt đều là nụ cười hân hoan. Đi ra sau cùng là một người phụ nữ trẻ vô cùng xinh đẹp, không
phải nói là một đại mĩ nhân hiếm có. Thân hình quyến rũ, đầy đặn cân
đối, đủ để giết chết bất cứ người đàn ông nào. Cô mặc một chiếc váy liền trắng, tôn lên vẻ thướt tha kiều mị.
Làn da trắng nõn
như sứ, thủy nộn làm người ta yêu thích muốn cắn một miếng. Ngũ quan
tinh xảo, xinh đẹp, vô luận nhìn từ góc cạnh nào cũng vô cùng tuyệt sắc. Trán cao, lông mày thanh tú, mắt hoa đào long lanh trong sáng, lông mi
tựa như hai cánh bướm mềm mại phủ trên đôi mắt. Chiếc mũi cao thẳng thon nhỏ, đặc biệt là đôi môi đỏ mọng nước mê người.
Thoạt
nhìn liền biết cô gái này không phải là người ở đây. Rõ ràng ở miền quê
nghèo xa xôi này lấy đâu ra một tiên nữ xinh đẹp thế này?
Âu Dương Thiên Linh nhìn lũ trẻ vui vẻ nô đùa ra về kia, miệng nở nụ cười
hạnh phúc. Mặc dù ở nơi quê nghèo này không đầy đủ tiện nghi như thành
A, nhưng lại làm cô cảm thấy bình an, thanh thản.
Mọi
người ở nơi đây vô cùng nhiệt tình, thân thiện. Tính ra trong vùng cũng
chỉ có mười mấy hộ gia đình, tất cả đoàn kết sống giúp đỡ nhau như anh
em thân thiết. Mọi người đều chất phác, thật thà. Lúc ban đầu khi quyết
định chuyển tới một nơi xa như thế này, chỉ là để trốn người kia. Lúc đó cô chỉ mong có thể chạy thật xa... Nhưng sau khi tới vùng quê này, cô
lại thật lòng muốn sống với họ. Nơi đây điều kiện vật chất rất khó khăn, đại đa số người dân đều không biết chữ.
Cô chuyển tới có thể gọi là người giàu có nhất trong vùng, cô mở lớp học, ban ngày dạy
cho bọn trẻ, ban đêm những người lớn đều có thể tới đây học. Vì thế mà
bọn họ thật tâm quý trọng cô, luôn luôn gọi cô là Âu lão sư.
”Cô giáo!”
”Chào cô giáo!”
”Cô giáo, hôm nay tôi vừa đánh được một con cá to, biếu cho cô!”
Âu Dương Thiên Linh mỉm cười, nụ cười xinh đẹp ấm áp, dịu dàng đáp lại,“Chào mọi người! Lâm lão bá, người để mang về nhà được rồi a, rất cảm ơn lòng tốt của lão bá!”
Đang vui vẻ nói chuyện với mọi
người, bỗng dưng bàn tay cô bị ai đó kéo. Quay người nhìn sang, thì ra
là Mẫn Hoa, cô bé là học trò của cô.
”Cô giáo, có một chú muốn gặp cô giáo, chú ấy đang chơi với mấy bạn khác, hơn nữa xung quanh còn những chú cao to mặc đồ đen trên tay cầm một món đồ chơi...” Giọng
nói ngây thơ non nớt của cô bé vang lên. Cô bé có thể không biết nhưng
Âu Dương Thiên Linh thì không thể không biết, cô chắc chắn những kẻ kia
đang cầm súng, chẳng lẽ là bọn bắt cóc trẻ con? Nhưng tại sao lại gặp
cô? Không được, mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cô cần phải cứu bọn chúng.
Cô nhìn Mẫn Hoa vẻ mặt ngô nghê, cất giọng mềm mại, “Mẫn Hoa ngoan, dẫn cô tới chỗ các bạn nhé!!”
--- ------ ------ ------ -----
Âu Dương Thiên Linh một đường đi theo cô bé Mẫn Hoa đến bãi đất trống giữa làng, đây là nơi mà mọi người tụ tập khi có lễ hội. Lòng cô chẳng hiểu
sao dấy lên nỗi bất an, tim cứ đập liên hồi.
Tới nơi, cô
sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt. Tất cả mọi người đều được mang tới
đây, người lớn ở một bên, trẻ nhỏ ở một bên, hơn nữa còn có hơn mấy trăm người mặc đồ đen cầm súng chĩa vào họ. Âu Dương Thiên Linh mở to mắt
không thể tin được. Bọn họ là ai, định giết người?
Cô nghiêm mặt nói với bọn họ, “Các người là ai? Sao lại bắt người ở đây?”
”Linh nhi...” Trong đám người bỗng dưng vang lên một giọng nam trầm thấp. Âu
Dương Thiên Linh sững người, cô nhận ra giọng nói này, là giọng nói đã
ám ảnh cô suốt bao năm. Nhưng sao hắn có thể biết cô ở đây? Không thể
nào, chắc là do mình quá đa tâm! Nhưng lúc này giọng nói lại vang rõ
hơn.
”Linh nhi, tôi tới đón em về!” Một người đàn ông
tuấn tú từ trong đám người mặc đồ đen bước ra, tiến về phía cô, bước đi
của hắn rất bình thản, chậm rãi vô cùng, nhưng lại khiến cho lòng Âu
Dương Thiên Linh lạnh dần, trái tim nảy lên hoảng sợ cùng đau đớn. Rốt
cục cơn ác mộng kia lại trở về cuốn lấy cô?
Chỉ thấy
người đàn ông kia thân mình cao to, rắn chắc. Hắn một thân tây trang màu đen, giày da cũng màu đen bóng loáng. Khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, hoàn
mĩ như kiệt tác của những vị thần. Lông mày rậm cương nghị, cặp mặt lãnh khốc sâu thẳm chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì, đôi mắt đó sắc bén như
thanh kiếm như muốn xuyên thấu lòng người. Mũi cao thẳng, môi mỏng câu
lên nét cười tà mị quyến rũ.
Khuôn mặt đó giống với Âu Dương Thiên Linh đến chín phần. Bọn họ... hẳn là anh em hoặc chị em ruột đi?
Âu Dương Thiên Hàn bước từng bước lại nơi cô gái đang kinh sợ hoảng hốt
kia. Trong lòng cảm thấy như sự sống đã quay lại với mình. Hai năm rồi,
đã hai năm hắn không có được gặp cô, hai năm này hắn sống mà không có
linh hồn, chỉ có giết chóc cùng máu tươi mới thỏa mãn con ác quỷ đang
điên cuồng trong hắn. Hắn cho người tìm khắp nơi, gần như lục tung khắp
mọi xó xỉnh, không ngờ cô lại chạy xa như vậy, cách hắn thật là nhiều.
Cô... muốn trốn khỏi hắn như vậy?
Tim hắn từ lúc biết cô
đã ngừng đập, hắn ngày nhớ đêm mong cô, mùi hương của cô ở trong căn
phòng cũng mất hết. Hắn nhớ cô đến hóa điên dại. Vô cùng nhớ... bây giờ
người con gái khắc sâu trong tim của hắn đang đứng trước mặt hắn bằng
xương bằng thịt.
Âu Dương Thiên Hàn nở nụ cười, sau
đó đưa tay ôm lấy Âu Dương Thiên Linh đang hóa đá, hắn siết chặt như
muốn hòa cô tan vào trong máu thịt, “Linh nhi, Thiên Linh, rốt cuộc anh
cũng tìm được em, lần này em đừng mong chạy thoát khỏi anh nữa!”
”Thiên.. Thiên Hàn... làm ơn, tôi không muốn q...” Âu Dương Thiên Thiên Linh
chưa kịp nói hết, môi đã bị Âu Dương Thiên Hàn chặn lại. Hắn hôn, hôn
đến mạnh bạo, điên cuồng chiếm đoạt khoang miệng thơm tho của cô, chiếc
lưỡi trơn tru trêu đùa lưỡi thơm tho của cô. Cô cố tránh né, cắn lên môi của hắn nhưng hắn như dã thú đói khát mãnh liệt chiếm hết mật ngọt của
cô. Cho tới khi cô không thể thở được nữa, hắn mới buông cô ra, môi rời
đi còn mang theo vài sợi chỉ bạc, hắn cất giọng khàn khàn, “Miệng nhỏ
thật hư, phải trừng phạt em thật tốt!”
Âu Dương Thiên Linh điều chỉnh hô hấp, giọng run rẩy cầu xin, “Làm ơn buông tha cho
tôi, tôi không thể... yêu cậu! Chúng ta là...”
Không
để cho cô nói xong, Âu Dương Thiên Hàn đã đưa ngón tay đặt lên môi cô,
sau đó nở nụ cười, nụ cười mang theo uy hiếp tựa như ác ma, “Em muốn
những người ở đây sống hay chết? Mạng của bọn họ là do em nắm giữ!”
Cô sống ở đây vui vẻ như vậy, đối xử tốt với những kẻ dơ bẩn ti tiện này,
hắn hận không thể phanh thây tất cả bọn họ. Vì cái gì cô không cười với
hắn? Vì cái gì bọn họ được cô tận tình chăm sóc giúp đỡ mà hắn chỉ có
thể sống như cái xác không hồn? Bọn họ là cái thâ gì mà dám tranh đoạt
cùng hắn? Khi nãy đứng từ xa nhìn cô cười, nhìn cô hạnh phúc, xinh đẹp
như vậy, mĩ lệ như thế nhưng những thứ đó cô không thể cho hắn.
Từ lúc hắn chiếm đoạt cô, giam cầm cô bên cạnh mình, trên khuôn mặt cô
vĩnh viễn là ưu thương, vô hồn. Mặc cho hắn làm gì cô cũng không vui vẻ, không đáp lại tình cảm của hắn. Cô không yêu hắn, không sao hắn yêu cô
là được, chỉ cần cô ở bên hắn, muốn hắn làm cái gì cũng có thể.
Âu Dương Thiên Linh nghe lời nói của Âu Dương Thiên Hàn, cô biết hắn không nói đùa. Nhưng cô không muốn trở về nơi ác mộng đó, ở đó cô không bao
giờ có tự do, cô bị giam cầm, tựa như con rối không có linh hồn. Mà hắn
tựa như ác quỷ, không, cô không muốn, cô không muốn về. Đúng lúc cô đang do dự, một tiếng súng vang lên khiến mọi người hoảng sợ la hét.
Âu Dương Thiên Linh nhìn một màn này, lòng chợt tê dại. Cô biết hắn đang
cảnh cáo cô, cô mỉm cười chua chát, cô vốn không có sự lựa chọn, chỉ có
thề nhận mệnh, nhưng bọn họ là chị em song sinh, có mối quan hệ huyết
thống, vậy mà hắn lại nói yêu cô, hai năm trước là ác mộng, hai năm sau, hắn đến mang theo ác mộng đó.
Âu Dương Thiên Hàn dịu
dàng nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, giọng mang theo ý cười nói, “Linh
nhi, chúng ta về nhà! Ngoan nào, đi thôi!”
Nhìn kẻ trước
mắt cười đến nhu tình, Âu Dương Thiên Linh càng thêm kinh hoảng. Cô biết hắn càng cười thì càng nguy hiểm, càng đáng sợ. Mà trừng phạt của hắn
cũng vô cùng tà ác.
Âu Dương Thiên Hàn quay lại thấy cô vẫn đứng im tại chỗ, môi mỏng lại nở nụ cười nguy hiểm, “Thế nào? Không muốn đi?”
Cô cắn chặt môi như muốn bật máu, bước châm chậm rì rì đi theo sau hắn.
Bỗng dưng cả thân người bị bế lên, hắn ôm cô tiến về chiếc xe to lớn
phía trước. Hắn nói với những tên vệ sĩ phía sau, “Tha cho bọn họ.”
Những người dân kia thoát khỏi nguy hiểm, ánh mắt nhìn theo cô giáo bị người
đàn ông kia ôm đi không dám nói gì. Mạng của họ là do cô cứu, nhưng
chẳng ai có thể cứu được cô cả. Cô đã giúp bọn họ nhiều như vậy, nhưng
họ lại chẳng thể giúp cô. Lũ trẻ thấy cô giáo bị mang đi liền khóc nháo, lại bị tiếng súng bắn lên trời dọa sợ rúc vào lòng cha mẹ.
Âu Dương Thiên Linh nhìn lại những khuôn mặt đằng sau mình, trong lòng đau xót, dù gì cũng gắn bó với bọn họ hai năm, hơn nữa lần này trở về sẽ bị nhốt mãi mãi, không thể nào quay trở lại nơi này. Giọt nước mắt chảy
xuống rơi trên tay của Âu Dương Thiên Hàn, lại rước lấy trận cười lạnh
nơi hắn, “Sao lại khóc? Vì lũ người đó? Nếu không tôi cho người giết
chết bọn họ nhé?”
Giọng nói nhẹ nhàng tiềm ẩn sát khí
khiến Âu Dương Thiên Linh lạnh người, cô cố gắng khắc chế bản thân. Nếu
cô còn khóc tiếp, những người dân kia bọn họ sẽ chết.
–––––––––––––––––––––
Trên chiếc xe màu đen sang trọng rộng rãi, Âu Dương Thiên Hàn đưa tay bật
tấm kính đen cách âm chắn giữa khoang lái và chỗ ngồi phía sau. Sau đó
hắn nhào tới chỗ Âu Dương Thiên Linh, đè cô trên ghế còn mình áp lên
trên.
Cúi người xuống hôn lên môi cô, mạnh mẽ công thành đoạt đất. Cô đưa hai tay dùng toàn lức đẩy hắn ra, nghiêng đầu tránh né,
vùng vẫy muốn thoát, giọng nức nở cầu xin, “Đừng.. đừng mà... ưm.. ư”
Hắn bắt lấy hai tay cô giữ lên đầu, tay còn lại vuốt ve một lượt thân thể
cô, xé rách chiếc váy cô đang mặc trên người vứt xuống sàn. Thân thể
ngay lập tức trần trụi trong không khí, cơ thể trắng nõn như bạch ngọc,
làn da phấn nộn, bộ ngực no đủ, bụng phẳng eo thon. Quả thực là vưu vật
khơi gợi lên dục vọng của mọi đàn ông.
Âu Dương Thiên Hàn hô
hấp trở nên loạn, nơi nào đó cương cứng đau đớn khó nhịn, muốn xông ra
ngoài, cách một lớp vải vội vàng chống đỡ lên bụng dưới của cô. Hắn
nhanh chóng thoát hết quần áo của mình, không để ý cô giãy dụa, trực
tiếp lấy chiếc áo sơ mi trói hai tay cô lại.
Âu Dương Thiên Linh hoảng sợ càng thêm ra sức vùng vẫy, cô không muốn, bọn họ không thể.
”Thiên Hàn, đừng mà,... làm ơn.. hức.. chúng ta là chị em mà.. dừng lại hu hu...”
Nhưng hắn đã đánh mất lí trí, tựa như dã thú muốn phát tiết dục vọng của
mình. Hắn một đường hôn xuống, mãnh liệt mút lấy, cuốn lấy môi cô. Một
tay đặt lên đôi gò bồng đào no đủ mà nhào nặn, lực đạo mạnh mẽ khiến cô
đau đớn. Tay còn lại chu du vuốt ve thân thể cô rồi trượt dần xuống phía dưới, nhẹ nhàng xoa nắn nơi tư mật của cô. Đưa một tay tách nhụy hoa,
sau đó len vào bên trong, ngón tay bị cô hút lấy, ẩm ướt ấp ám làm hắn
phát điên, thân dưới càng thêm buộc chặt căng cứng, rất muốn xỏ xuyên
vào trong cô.
Âu Dương Thiên Linh bị hắn gắt gao chiếm
giữ, thân hình không thể cử động, tiếng khóc nghẹn ngào bị hắn nuốt vào
trong bụng, chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô, nước mắt chảy dài trên
gò má xinh đẹp.
Âu Dương Thiên Hàn rời khỏi môi cô, sau
đó liếm cắn mọi nơi trên cơ thể cô, để lại những vết xanh tím ghê người. Cô đau đớn, nức nở, “Dừng lại.. a... đau quá.. làm ơn đi mà..
đừng..á..”
Hắn ngước lên nhìn cô, đôi mắt sắc bén giờ đây đỏ đậm dục vọng, hắn cất giọng khàn khàn mê người, “Thiên Linh, nhìn
xem tôi và em hòa cùng làm một hoàn hảo như thế nào!”
”Đừng... đừng mà... Thiên Hàn.. cậu điên rồi.. dừng lại..” Âu Dương Thiên Linh
hoảng sơ lắc đầu, cô chật vật tránh né khỏi hắn nhưng không thể. Cả
người hắn đè lên cô, vật to lớn thẳng đứng nóng bỏng như lửa kia hiện ra trước mắt cô, sau đó hắn mạnh mẽ xuyên xỏ qua cô. Của cô nhỏ hẹp, bị
hắn bạo ngược tiến vào khiến cô đau muốn ngất, hoa huyệt không ngừng co
rút.
”Aaaa.... đau...”
Sau đó hắn tựa như dã thú
điên cuồng chiếm đoạt cô, mỗi một lần đều đâm vào nơi sâu nhất, hắn ôm
chặt lấy cô buông thả dục vọng của mình, mãnh liệt, mạnh mẽ đâm vào lại
đâm vào làm thần trí cô mất hết. Chỉ còn lại đau đớn về thể xác đang bị
hắn tra tấn.
Âu Dương Thiên Linh chết lặng, cô cắn chặt
môi, máu chảy ra nhưng cô không cảm thấy đau. Phía dưới bị sự cuồng dại
ra vào không biết tiết chê của hắn như muốn rách ra, đau xót vô cùng.
Trên ghế xe rộng rãi, hai thân thể dính sát vào nhau, người đàn ông điên
cuồng luật động, những cú va chạm mạnh mẽ đến điên cuồng, tần suất nhanh đến rợn người, mà Âu Dương Thiên Linh nằm dưới thân hắn, cơ thêt trắng
nõn đầy dấu vết xanh tím, khuôn mặt trắng bệch đã ngất đi. Trong không
gian vang lên tiếng thở dốc nặng nề, như nỗi ám ảnh tâm trí. Một màn
cường yêu xuân diễm vẫn tiếp tục.
––––––– –––––––– ta là tuyến phân cách H –––––––––––—–––
Khi Âu Dương Thiên Linh tỉnh lại, phát hiện mình đã quay trở lại nơi từng
bị giam cầm hai năm trước. Cô thử cử động thân thể, phía dưới liền
truyền tới một trận đau xót, cản người mềm nhũn vô lực. Mà giờ phút này, cô đang bị Âu Dương Thiên Hàn ôm chặt. Hai người trần trụi nằm trên
giường. Cô lại khóc, nước mắt vô lực chảy xuống. Cả ngày hôm qua bị hắn
dày xéo thân thể, không biết hắn muốn cô bao nhiêu lần, nhưng cô biết,
lần này cô không thể chạy thoát được nữa. Quá khứ đen tối ghê tởm kia
lại quấn lấy cô.
Đột nhiên trên má lành lạnh. Âu Dương
Thiên Hàn đang liếm nước mắt của cô. Cô quay mặt đi, lại bị hắn cường
thế kéo lại, chẳng nói gì động thân tiến vào trong cô, nơi đó vốn đã bị
hắn hành hạ dã man, bây giờ hắn lại mạnh mẽ tiến vào, đau đớn đánh úp
lên cơ thể cô khiến cô co người lại.
Hắn thì thầm vào tai cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn dục vọng, “Rất đau có phải hay không? Khi em rời khỏi tôi, nơi này... còn đau gấp vạn lần!” Hắn nói rồi cầm
lấy tay tay cô đặt lên vị trí trái tim của hắn.
Sau đó
hắn đan mười tón tay lồng vào tay cô, mãnh liệt điên cuồng động thân.
Trong căn phòng u tối chẳng mấy chốc vang lên tiếng thở dốc, tiếng thân
thể va chạm hoan ái. Chiếc giường không chịu nổi mạnh mẽ của hắn mà rung lên lắc lư. Mùi vị tình dục có đau đớn, có thỏa mãn lan khắp phòng.
Âu Dương Thiên Linh tỉnh lại lần nữa, trời đã xế chiều, thân mình không
nhúc nhích được dù chỉ là đầu ngón tay. Hơn nữa, cô còn bị hắn xích lại
rồi! Trên hai chân cô là hai sợi xích bằng bạc, cô biết hắn sẽ làm như
vậy. Hắn đã giam cầm cô trong căn phòng này hai năm trước, bây giờ cũng
như vậy. Cô ước gì có thể trở lại trước kia, khi đó, cô sẽ không bị như
vậy, không bị xiềng xích giam cầm mà chạy thật xa. Chạy khỏi tên ác ma
điên cuồng Âu Dương Thiên Hàn, cũng chính là em trai song sinh của cô.
Mối quan hệ này bẩn thỉu không chịu được, là loạn luân, là ghê tởm.
Chính cô cũng muốn thoát đi nhưng hắn đã bẻ gãy cánh của cô, tất cả chỉ
là mơ ước viễn vông.