Ba năm trước....
Trong phòng VIP 1 của câu lạc bộ Hoàng Hạ, vang lên tiếng cười đùa vô cùng
vui vẻ của một đám người. Tất cả đều nam anh tuấn, nữ xinh đẹp. Nếu có
người ở đây, không ai không nhận ra ngóm người này. Bọn họ là những
thiên kim thiếu gia của những gia tộc có tiền, có quyền nhất tại thành A này.
Những công tử tiểu thư quý tộc thượng lưu này không chỉ nổi tiếng về gia thế mà còn bởi dung mạo của họ. Nhóm người đó đều
là thanh mai trúc mã chơi cùng nhau, đi học cùng nhau từ nhỏ. Có thể nói bọn họ chính là thiên chi kiều nữ, thiên chi kiêu tử. Đặc biệt, trong
nhóm bọn họ, nhân vật phong vân nhất phải kể đến chính là chị em song
sinh của Âu Dương gia tộc, Âu Dương Thiên Linh và Âu Dương Thiên Hàn.
Hai người bọn họ là thiên tài khi còn đi học, vô cùng nổi tiếng. Hơn nữa cả hai đều mang vẻ ngoài hoàn mĩ hại nước hại dân, lại thêm gia thế hùng
mạnh chống lưng, hai người họ chính là giấc mộng tuyệt đẹp khiến người
khác ghen tị đỏ mắt.
Hôm nay những thiên kim thiếu gia
này tụ họp, chính là để chúc mừng cho Âu Dương Thiên Linh, chúc mừng cô
sắp đính hôn với Hàn Triệt Phong - trúc mã của cô. Lại nói, Hàn Triệt
Phong là đại thiếu gia Hàn gia, cũng là nhân vật nổi tiếng không kém chị em Âu Dương Thiên Linh. Hai người bọn họ là cặp đôi làm người hâm mộ
không thôi, môn đăng hộ đối, dung mạo tương xứng, tình cảm sâu sắc ngọt
ngào. Chuyện hai người bọn họ đính hôn rồi bước tiếp tới hôn lễ cũng nằm trong dự đoán của mọi người. Bữa tiệc hôm nay chính là để chúng mừng
hai người bọn họ.
”Nào, cạn ly!” Mộ Dung Hạo lên tiếng hô, giọng nói hết sức hứng khởi.
Tất cả mọi người người trong phòng cười hết sức vui vẻ, hô theo, “Cạn ly!”
”Thiên Linh, chúc mừng cậu sắp thoát khỏi kiếp độc thân nha.” Người vừa nói
chính là con gái Bộ trưởng bộ Ngoại giao - Lam Tuyết.
Những người khác nghe vậy cũng hùa vào, mỗi người nói một câu, không khí náo nhiệt vô cùng.
”Linh Linh a, cậu thật sự bỏ tớ để đi theo tên Triệt Phong kia sao? Hức hức,
tớ đau lòng lắm a!” Hạ Nguyệt, tiểu thư tập đoàn Phong Vũ lên tiếng,
giọng nói đau thương mất mát, vẻ mặt tủi thân như bị người yêu bỏ rơi
khiến mọi người cười không ngớt.
Ngay lập tức, Mộ Dung
Hải, em trai Mộ Dung Hạo cũng bắt chước điệu bộ đau lòng của cô, nói,“Bà xã, em đau lòng như vậy làm anh cũng đau a! Em có anh là đủ rồi,
đừng níu kéo Tiểu Linh!”
”Mẹ nó, Mộ Dung Hải, ai là bà xã của anh?” Sư tử hà đông Hạ Nguyệt lập tức trừng mắt phun lửa với Mộ Dung Hải.
”Chậc, hai người này... yêu nhau lắm cắn nhau đau!” Nam Cung Tuyệt, công tử
của đại gia tộc Nam Cung lắc đầu nói, có vẻ chán ngán.
”Tên Tuyệt mặt than kia, tớ mới không yêu hắn!” Hạ Nguyệt hóa bạo long, hét vào lỗ tai Nam Cung Tuyệt.
”Thiên Linh, Triệt Phong, hai người định khi nào nhắt lên bước... ha ha..” Mộ Dung Hạo làm ra vẻ bí hiểm, nói ra lời ái muội.
Âu Dương Thiên Linh nghe đến đó mặt đỏ hồng, Hàn Triệt Phong bên cạnh thấy vậy liền ôm cô vào lòng, sau đó lên tiếng giải vây, “ Đừng trêu chọc cô ấy! Hơn nữa, Hạo, cậu đừng suốt ngày chỉ biết suy nghĩ về chuyện đó!”
”Ây nha, tớ chỉ hỏi thực lòng. Triệt Phong, tớ thấy cậu theo xu hướng thê nô rồi, thật là...” Mộ Dung Hạo ngả ngớn đáp lại.
”Thê nô thì sao? Đó mới là đạo làm trai! Cậu không được như tớ thì bớt nói
nhảm!” Hàn Triệt Phong là thiếu gia ôn nhu nho nhã, nhưng có chuyện gì
liên quan đến Âu Dương Thiên Linh liền biến thành người khác, ra sức bảo vệ cô.
Âu Dương Thiên Linh nhìn người đàn ông đang ôm
mình, cô mỉm cười hạnh phúc. Đây là vị hôn phu hoàn mĩ của cô, hai người bọn họ thân nhau từ nhỏ, anh lớn hơn cô hai tuổi, bọn họ yêu nhau hai
năm rồi quyết định đính hôn, tiệc đính hôn tổ chức vào ngày kia. Cô rất
mong nhanh đến hôm đó, cô rất yêu anh.
Tất cả đang nói
chuyện rôm rả, bỗng một luồng hàn khí lạnh lẽo tận xương ùa vào phòng,
khiến mọi người không tự chủ dừng lại, quay đầu nhìn tới nơi phát ra
lãnh khí kinh người này. Đứng ở cửa là một người con trai vô cùng tuấn
mĩ, dáng người cao lớn cường tráng, ngũ quan hoàn hảo như được điêu khắc tỉ mỉ bởi bàn tay của các vị thần. Khuôn mặt tuyệt mĩ kia giống với Âu
Dương Thiên Linh tới tám, chín phần. Bất quá trên đó kết phủ một tầng
hàn sương lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén vô cảm nhìn một lượt tất cả người
trong phòng. Đây chính là nhị thiếu gia Âu Dương gia - Âu Dương Thiên
Hàn.
Hạ Nguyệt có chút kinh sợ run run ôm lấy cánh tay Âu Dương Thiên Linh, “Linh Linh, tên ác ma nhà cậu cũng tới?”
Âu Dương Thiên Linh từ trong vòng tay của Hàn Triệt Phong thoát ra, nhìn
về phía cửa, thấy khuôn mặt lạnh lùng của em trai mình, cô cất tiếng,“Thiên Hàn? Có chuyện gì sao?”
”Em tới đón chị, cha nói muốn
chị về có chút việc!” Âu Dương Thiên Hàn nhìn tới cô đang ôm Hàn Triệt
Phong, trong mắt xẹt qua một tia sáng kì dị nhưng biến mất ngay tức
khắc, hắn làm ra vẻ bình thường đạm mạc nói, tuy nhiên giọng nói dịu đi
rất nhiều so với khi hắn nói với người khác.
Âu Dương Thiên Linh ngạc nhiên, có việc? Không phải cha ban nãy vừa gọi cho cô nói đi chơi vui vẻ sao?
Hàn Triệt Phong dịu dàng nói, “Vậy để anh đưa em về nhé?”
”Nhưng Thiên Hàn...” Âu Dương Thiên Linh có chút khó xử, em trai cô vô cùng
lạnh lùng, hiếm khi nghe lời cha như vậy, hơn nữa lại đến đón cô, nhưng
Triệt Phong cũng muốn đưa cô về.
Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Triệt Phong vang lên, “A lô?”
“....”
”Cái gì? Được rồi, tôi tới ngay!” Hàn Triệt Phong cúp máy, sau đó quay sang
nói với Âu Dương Thiên Linh, “Nhà anh có việc gấp, anh không thể đưa em
về được rồi.”
”Không sao, em về với Thiên Hàn được rồi!” Cô mỉm cười ôn nhu nói với anh, “Ngược lại là anh, nhanh về nhà xử lí công việc.”
”Được, vậy anh đi trước! Tạm biệt, mọi người ở lại chơi vui vẻ nhé!” Hàn Triệt Phong hôn lên trán Âu Dương Thiên Linh, sau đó quay sang tạm biệt mọi
người.
”Bye bye!” Những người còn lại cũng chào anh. Hàn
Triệt Phong vừa bước ra khỏi cửa, Âu Dương Thiên Linh cũng đứng lên đi
theo Âu Dương Thiên Hàn. Còn lại mấy người, Hạ Nguyệt nhịn không được
thở phào nói hết sức khoa trương, “Trời ạ, cùng là chị em ruột mà sao
tên ác ma mặt lạnh như tiền nhà Linh Linh lại kinh khủng tới vậy nhỉ?
Làm mình sợ hết hồn, hắn muốn đông chết người ta à? Mẹ nó, lạnh ơi là
lạnh!”
”Phải phải, cũng không hiểu Tiểu Linh bé bỏng làm sao chịu được hắn!” Lam Tuyết gật đầu phụ họa với Hạ Nguyệt.
Mấy người đàn ông trong căn phòng lựa chọn im lặng, bọn họ căn bản không có lời gì để nói, nếu nói bọn họ sợ hãi thì không đúng nhưng cũng bị tên
kia tạo ra áp lực lớn. Nhóm người bọn họ chơi thân với Thiên Linh nhưng
em trai song sinh của cô, Âu Dương Thiên Hàn thì không. Từ nhỏ hắn đã
khó gần, lớn lên càng kinh khủng hơn, cho nên bọn họ không hề thân thiết với nhau.
--- ------ ------ ------ ------ ------
Âu Dương Thiên Linh theo Âu Dương Thiên Hàn xuống hầm để xe. Cô cảm thấy
hôm nay em trai mình hơi lạ, vì họ là song sinh, cho nên cô có thể cảm
thấy được phần nào tâm trạng của cậu. Haiz, không biết ai lại chọc cho
Thiên Hàn tức giận, hơn nữa tức giận không hề nhẹ, còn mang theo sát khí kinh người.
Cô nhẹ giọng nói với tảng băng di động có khuôn mặt giống với mình, “Thiên Hàn, em đang tức giận?!”
”Không có!” Âu Dương Thiên Hàn hạ giọng nói, bất quá giọng điệu bộ dáng kia đã phản bội lại lời nói của hắn.
”Em lại nói dối. Thôi được rồi, chúng ta đi nhanh nào, đừng để cha đợi!” Âu Dương Thiên Linh mỉm cười nói.
Âu Dương Thiên Hàn nhìn bóng cô đi phía trước, trong ánh mắt lộ ra vẻ si
mê, có chút đăm chiêu suy nghĩ, và cả một tia điên cuồng tối tăm, nếu có người bắt gặp không khỏi khiếp sợ.
Bên dưới đã có xe đậu ở đó đợi hai người. Âu Dương Thiên Hàn mở cửa xe cho Âu Dương Thiên
Linh sau đó vòng sang bên kia ngồi vào. Chiếc xe chậm rãi lăn bánh,
không khí bên trong xe vô cùng tĩnh lặng, yên tĩnh đến đáng sợ. Âu Dương Thiên Linh không biết vì sao luôn cảm thấy bồn chồn, lo lắng, giống như có điều gì đó không hay sắp xảy ra với cô. Chẳng lẽ là mình suy nghĩ
quá nhiều rồi?
”Thiên Linh, làm sao vậy?” Thiên Hàn ngồi
kế bên cạnh thấy cô giống như mệt mỏi liền hỏi, hắn không gọi cô bằng
chị khi chỉ có hai người ở cùng nhau. Cô cũng hết cách nên để mặc cho
hắn gọi, dù gì bọn họ cũng là song sinh, gọi vậy cũng tốt.
Nghe Thiên Hàn nói, Âu Dương Thiên Linh lắc lắc đầu, “Không có gì đâu, em
đừng lo, chị không sao.” Vừa nói xong, một chai nước khoáng xuất hiện
trước mặt cô, là Âu Dương Thiên Hàn đưa đến.
”Uống ngụm nước thả lỏng tinh thần.”
Thiên Linh mỉm cười nói “Cảm ơn.” Sau đó nghe lời hắn mở nắp uống một hớp. Âu Dương Thiên Hàn nhìn theo động tác của cô, ánh mắt sắc bén chợt lóe lên rồi biến mất. Môi mỏng như có như không câu lên nụ cười thỏa mãn, có
chút điên cuồng.
Trong lúc đó, Hàn Triệt Phong về tới
nhà. Anh bước vào liền thấy Âu Dương Minh, cũng là cha của Âu Dương
Thiên Linh đang ngồi nói chuyện hết sức vui vẻ với cha mẹ mình, anh
không khỏi ngạc nhiên.
”Chào mọi người ạ. Bác trai, sao bác lại tới đây ạ?”
Mọi người quay ra nhìn anh, cha anh lên tiếng, “A Phong? Không phải con
đang đi chơi với Tiểu Linh à? Sao về sớm vậy? Mà Tiểu Linh đâu?”
Hàn Triệt Phong nghe vậy càng kinh ngạc hơn, anh cảm thấy có gì đó không
ổn, đang định mở lời thì tiếng Âu Dương Minh lại vang lên, “Đúng rồi
Tiểu Phong, Tiểu Linh nhà bác đâu? Con bé không đi cùng con sao?”
Này là chuyện gì xảy ra? Không phải là... “Cha, không phải là người làm của cha nói có việc gấp kêu con về à? Còn có bác trai, Thiên Hàn tới đón
Tiểu Linh, nói bác muốn gặp cô ấy mà? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?”
”Ta? Ta làm gì sai người gọi con về? Ta vừa cùng cha mẹ Tiểu Linh ăn cơm
xong mà.” Cha anh ngạc nhiên nói, ánh mắt mọi người lập tức nhìn về phía Hàn Triệt Phong. Anh cũng cảm thấy rối thành đoàn rồi đây.
”Nhưng mà con...” Hàn Triệt Phong chưa kịp nói hết thì giọng nói của Âu Duóng
Minh đã chen ngang, hơn nữa còn ra vẻ khiếp sợ, “Con nói là Thiên Hàn?”
”Đúng ạ.”
Thiên Hàn, thằng bé đó... không lẽ nó... thôi rồi, Tiểu Linh! Ngay lập tức
ông vội vàng nói với anh, “Tiểu Phong, làm phiền con tìm Tiểu Linh về ta sợ mọi chuyện không đơn giản! Có thể con bé gặp chuyện! Gọi thêm người
của chúng ta!”
”Dạ, cháu đi liền.” Hàn Triệt Phong nghe Âu Dương Minh nói, trong lòng nổi lên lo lắng, chạy đi tìm Âu Dương Thiên Linh.
Cùng lúc đó, cánh cửa của một căn biệt thự nguy nga tráng lệ tọa lạc trên
núi mở ra, một chiếc xe Maybach chạy vào. Sau đó Âu Dương Thiên Hàn trên xe bước xuống, trên tay là Âu Dương Thiên Linh đã hôn mê bất tỉnh. Hắn
cúi đầu nhìn người trong lòng, hôn lên môi cô một cái, sải chân bước vào trong. Nụ cười điên cuồng trên môi vẫn lưu giữ.
Trở lại
ba mươi phút trước. Âu Dương Thiên Linh uống nước xong bỗng dưng cảm
thấy đầu óc một trận choáng váng, cô chỉ kịp “a” một tiếng sau đó trước
mắt tối sầm, lâm vào hôn mê, nằm gục lên người Âu Dương Thiên Hàn.
Hắn ôm cô đặt lên đùi, sau đó mỉm cười gọi tên cô, “Thiên Linh... Thiên
Linh... em là của anh, luôn luôn là của anh, những người chia rẽ chúng
ta đều phải chết, không trừ một ai. Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, phải
không?”
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên. Âu Dương Thiên Hàn với tay lấy di động, nhìn màn hình nhấp nháy
hiển thị tên Triệt Phong, ánh mắt hắn hiện lên tia chán ghét, trực tiếp
ném điện thoại ra khỏi xe. Âu Dương Thiên Hàn tiếp tục ôm chặt lấy Âu
Dương Thiên Linh, thấp giọng nỉ non, “Tiểu Linh, chúng ta sắp về nhà, em sẽ thuộc về tôi, chúng ta sẽ mãi bên nhau!”