Ôn Miên xách theo hành lý đơn giản, khi cô xuất hiện trước cửa đại viện dành cho thân nhân. Cù Thừa Sâm đang đút hai tay vào túi, dưới cái mũ quân đội là một gương mặt giỏi giang và thâm trầm, quân phục được là vô cùng phẳng phiu, khóe miệng mơ hồ hiện lên một nụ cười, anh tuấn đến mức khiến cho người ta quên cả hô hấp.
Tiểu Ngô nhấn còi một cái, ló đầu ra khỏi cửa sổ, cười hì hì nói: "Chị dâu, đã đưa chị đến đây an toàn, nhiệm vụ của em cũng hoàn thành rồi, em đi trước đây."
Cô nói cảm ơn với cậu nhóc kia xong, xoay người liền thấy bóng dáng cao lớn đang gần trong gang tấc, cô hơi khẩn trương, nhưng nhiều hơn là kích động.
Cù Thừa Sâm nâng tay, lau đi những vệt nước mắt trên mặt Ôn Miên. Cô chật vật cúi dầu, chân tay luống cuống tự lau cho mình.
Cũng không biết từ lúc nào, cô đã chảy nước mắt rồi.
Khóe môi của thượng tá tiên sinh hơi cong lên, "Làm sai cái gì rồi à? Khóc thì có ích lợi gì,
nhanh chóng viết một bản kiểm điểm đi.”
Lúc này Ôn Miên mới nín khóc mà cười, Cù Thừa Sâm nắm nhẹ tay cô, nếu không phải e ngại ở bộ đội sẽ ảnh hưởng không tốt, anh đã sớm ôm chặt lấy cô gái này vào ngực, không thả ra rồi.
Nhận lấy cái túi của cô, tâm tình của vợ cũng điều chỉnh rất nhanh, giờ phút này con ngươi xinh đẹp đang khẽ mỉm cười: “Tả Luân kêu em mời anh ta uống cà phê, em nhường cơ hội này lại cho anh.”
Bước chân của người đàn ông khựng lại một chút, ánh mắt không rõ nguyên do nhìn sang, Ôn Miên ra vẻ hối tiếc thở dài một hơi: “Nhưng thế cục trước mắt có vẻ căng thẳng, không nên tiếp xúc nhiều với anh ta, em chỉ có thể khuyên anh ta về nước sớm một chút.”
“Em có vẻ đắc ý nhỉ.”
Cù Thừa Sâm vuốt hai má của cô, vừa vặn bị Đại Khuất và Chuột đi ngang bắt gặp, chào quân lễ với bọn họ.
“Chị dâu, lâu rồi không được gặp chị, mọi người rất nhớ chị!”
“Em còn muốn uống nồi canh củ sen hầm xương lần trước của chị dâu….”
Ôn Miên xấu hổ, lòng thầm nói nồi canh lúc trước là do bạn gái cũ của sếp đem tới mà, cô cười cười, hỏi, “Tôi thấy thời tiết rất nóng, nên có mang theo một bao đậu, làm canh đậu xanh ướp lạnh cho các cậu được không?”
Hai sĩ quan cấp úy vui mừng hớn hở, nói không ngừng, càng thêm bày tỏ sự cảm kích với người chị dâu dịu dàng, săn sóc này, chọc cho Cù Thừa Sâm thật muốn bay qua đạp hai người bọn họ một cái.
Cù Thừa Sâm còn mơ hồ nghe Chuột hỏi phó đội trưởng mới nhậm chức một câu: “Bị say sóng thì nên ăn cái gì để trị?”
Đại Khuất ném một cái liếc mắt qua: “Không phải đội trưởng đã nói rồi sao? Khạc, khạc cho thành thói quen, cho dù muốn ói cậu cũng phải đứng ở trên thuyền mà ói!”
Sau khi từ biệt chiến hữu của Cù Thừa Sâm, tiếp tục đi về hướng ký túc xá, Ôn Miên cúi đầu suy nghĩ ý nghĩa đoạn đối thoại vừa rồi của bọn họ, ai ngờ, vừa mới bước vào cửa, môi đã bị đoạt quyền khống chế.
Người đàn ông dán vào cánh môi dịu dàng của cô, tùy ý vuốt ve, đầu lưỡi chui sâu vào miệng của cô gái nhỏ. Ngực của cô bị đốt lên một đám lửa nhỏ, cổ họng khát khô, toàn bộ cơ thể đều mềm nhũn ra. Mà anh lại như một con dã thú muốn ăn sạch con mồi.
Cuối cùng, nụ hôn rơi vào nửa bên má của cô, “Rất muốn anh sao?”
Ôn Miên rất nghe lời gật đầu một cái, sắc môi đỏ tươi, sóng mắt lay động, cô có quá nhiều lời muốn nói với anh, chỉ là, hiện giờ không gấp, bọn họ có cả một buổi tối để từ từ tán gẫu.
Thật ra thì, mới đầu thượng tá Cù cũng muốn bình tĩnh, đáng tiếc anh không chống lại được ánh mắt muốn nói lại thôi của cô nhóc này.
“Sherry đúng là được bọn họ phái đi nằm vùng, lúc đó, cô ấy bị tổ chức kia phát hiện và bắn chết.” Ôn Miên lại nghĩ tới gì đỏ, bổ sung thêm, “Tả Luân còn nói, trên mặt của người đàn ông nổ súng có một vết sẹo.”
Thượng tá Cù kinh ngạc nhíu mày, trong lòng hơi rung lên.
Cái gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, người đàn ông kia vì sao phải bắn chết nữ điều tra viên FBI kia? Chẳng lẽ vì muốn nhận được sự tin tưởng của tổ chức?
Không thể nào, hành động này không khỏi có chút cực đoan.
Ôn Miên hồn nhiên không hề biết tâm tư của anh, phối hợp ôm lấy bả vai của người đàn ông, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh: “Sếp, anh nói xem anh của em rốt cuộc thế nào, năm trăm vạn này nếu thực sự là anh ấy cho em, vậy phải sử dụng thế nào?”
Cù Thừa Sâm sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Tùy ý em.”
Ôn Miên rũ mắt xuống, không lên tiếng.
Người đàn ông đã nghe cô nói chuyện gọi điện cho Tả Luân, nên cằn nhằn cũng đã cằn nhằn rồi, nhưng những điều này không phải là nguyên nhân chủ yếu cô viết lá thư kia, cũng không phải nguyên nhân Ôn Miên vội muốn gặp anh.”
“Cù phu nhân, tới bộ đội chỉ là để thương lượng chuyện gia tài nhỏ với anh? Không còn gì nữa?”
Anh biết khúc mắt của cô, một mình cô không thể tháo gỡ được nên mới nhất định tới đây gặp mặt, điều này khiến cho Ôn Miên không kiên trì được nữa, chóp mũi chua xót, nhất thời có chút nói không nên lời.
“Mấy ngày nay em xem tin tức, cộng với mấy bình luận trên web, em không khống chế được những ý nghĩ không tốt trong lòng.”
Cô ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt của Cù Thừa Sâm bình tĩnh hơn bình thường, khóe miệng hơi cười nhạt.
Xem đi, mặc dù anh không nói một chữ, nhưng cô vẫn có thể phát hiện, lần huấn luyện này bất luận là anh đi đến đâu, cũng không đơn giản chỉ là huấn luyện, mà có thể là vì quốc phòng.
“Cù Thừa Sâm, tại sao cái thế giới này, phải có chiến tranh chứ?”
“Em nghĩ như thế anh có thể hiểu, nhưng là quân nhân, không thể nghĩ như vậy.” Thượng tá nhìn vào ánh mắt vụt sáng của cô, trong đôi mắt đen có cảm giác ươn ướt: “Bọn anh phải thời thời khắc khắc sống trong cảm giác nguy cơ, mà loại trạng thái này tồn tại bởi vì thế cục luôn biến hóa không ngừng.”
Ôn Miên không thể nghi ngờ là một người nhiệt tình yêu nước, cô không thể chịu được khi tôn nghiêm và vinh dự của tổ quốc bị người khác giẫm đạp, cô chỉ hận không thể trước mặt những kẻ có âm mưu xấu xa muốn cướp đoạt lãnh thổ của nước mình, hung hăng tát bọn họ một vạn bạt tay.
Nhưng, chiến tranh lại không phải thứ mà cô hy vọng nhìn thấy, những người dễ dàng kêu gào đánh đi, đánh đi, căn bản không hiểu được đằng sau một chiến dịch, cái giá phải bỏ ra cho sự hy sinh cao đến mức nào, đáng sợ đến mức nào, huống chi, cái mà bọn họ không muốn mất đi nhất có lẽ chính là người thân của mình.
“Vậy anh có say sóng hay không?”
Cù Thừa Sâm nghe ra ý dò xét của cô, không khỏi bật cười: “Ôn Miên, đừng suy nghĩ nhiều, 70% thời gian của bọn anh đều là huấn luyện ở đây, em không biết sao? Từng binh sĩ của bộ binh, ngay cả Hoa dao của bọn anh đều có tư tưởng tranh ganh đua với nhau, nhưng với hải quân thì hoàn toàn khác.”
Thật đúng là khác nghề như cách núi, có thể hợp tác với đội quân tiên phong của đơn vị khác, kỳ thực đây là sự rèn luyện không thể tốt hơn.
Biểu cảm của Cù Thừa Sâm vừa trầm tĩnh, vừa nghiêm túc, anh rất vui mừng, có thể cùng vợ mình tâm sự những suy nghĩ trong lòng như những người bạn, “Trọng điểm quốc phòng trong tương lai là ở hải phận, chúng ta cũng cần phải thức thời.”
Chuyện này thì Ôn Miên biết, đất mất đi thì còn có lục quân đi giành lại, nhưng biên giới đường biển, thì không thể chừa lại chút đường lui nào.
Cù Thừa Sâm mím môi, ngón tay di chuyển trên bàn tay cô, giống như đang phác họa một đường bờ biển mỹ lệ: “Nhất định phải tăng cường kỹ năng mọi mặt, bởi vì, quốc thổ, một tấc cũng không được thất thủ.”
Cho dù sinh trưởng trong bụi gai, cũng phải tìm kiếm con đường chiến đấu chính nghĩa thiêng liêng.
Nhưng mà cho tới bây giờ, vấn đề tôn nghiêm và lãnh thổ quốc gia, căn bản không thể nói lý, càng không có con đường thứ hai để đi, chỉ vì chúng ta là người Trung Quốc.
5000 lịch sử, bọn họ gánh vác, bọn họ phải tiếp tục gánh vác!
Tâm thần hơi loạn, Ôn Miên nhớ tới những người bạn trên mạng của cô, còn có bạn học đã xuất ngoại, không khỏi cảm thán: “Nếu những người đó biết, còn có những chiến sĩ bảo vệ Tổ quốc đáng yêu như các anh, nhất định sẽ không nói ra những câu “thực không hy vọng mình là người Trung Quốc” như thế…. Không, người nói ra những lời này không xứng được những quân nhân ưu tú như các anh bảo vệ.”
Cù Thừa Sâm trấn an cô: “Những người tốt nhất, ưu tú nhất, nhất định sẽ không rời bỏ lòng trung thành dành cho Tổ quốc của bọn họ.”
Sau khi bạn biết được mặt tối của nó, vinh nhục vĩ đại của nó, vẫn có thể yêu thương sâu sắc, không muốn rời đi, đây mới thực sự là tình yêu.
Ôn Miên nhìn người đàn ông của mình, nhất thời có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đến cùng anh có bao nhiêu sự ngoan cường, thân hình đứng thẳng của anh, bờ vai rộng lớn của anh, giống như một dãy núi không thể sụp đổ, lúc anh cầm súng bắn tỉa lên, có thể lạnh lùng, sắc bén giống như lưỡi dao.
Năng lực của anh không ai có thể đoán trước được, sự nỗ lực của anh cũng không có ai có thể tưởng tượng được.
Có đôi khi, Ôn Miên chỉ hận mình không thể đứng bên cạnh anh, cùng anh bàn chuyện xa vời, không chỉ giới hạn ở trang bị vũ khí của quân lính, tài chính chiến tranh, vũ khí hạt nhân… còn có thể cùng nhau tham dự những nhiệm vụ huấn luyện tuyệt mật, chia sẻ nguy hiểm và nỗi đau. Đây đều là những chuyện mà chỉ có chiến hữu mới có thể làm được.
Cù Thừa Sâm nhìn khuôn mặt đầy vẻ mất mát của vợ, há có thể không đoán được tâm tư của cô, anh không dấu vết cười nhẹ, sau đó thì hỏi: “Trong thư không phải em còn hỏi anh một chuyện hay sao, không cần đáp án nữa à?”
Ôn Miên tạm thời không thể nhớ tới, thượng tá đành phải nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng: “Miên Miên, anh cho rằng trên đời này không thể có người nào, yêu một người khác yêu đến lay động tín ngưỡng của anh ta, thậm chí cả sự trung thành của anh ta.” Quân hàm trên quân phục của người đàn ông khắc sâu vào đáy mắt cô, anh dừng lại một chút: “Khi đó gặp được em, anh cũng chỉ dựa vào thiện cảm và yêu mến, đã nghĩ những thứ này cũng đủ đế cưới em rồi.”
Cô nhóc bừng tỉnh đại ngộ, thì ra sếp đang muốn bày tỏ sự khác nhau lớn nhất giữa cô và Thi Thiến Nhu? Anh cũng đi một vòng thật lớn nha, không phải quân nhân đều chú trọng “Nhanh, ác, chuẩn” sao?
“Cho nên nếu thực sự gặp phải chuyện gì, anh sẽ không chọn… tình yêu, đúng không?”
Đối mặt với lời chất vấn sắc bén của Ôn Miên, Cù Thừa Sâm cũng thành thật gật đầu một cái, trước mặt quốc gia, vinh dự, bộ đội, tình yêu hoàn toàn có thể bỏ qua.
Tình yêu vĩ đại chỉ có thể dâng hiến cho quốc gia, cho lòng trung thành. Cù Thừa Sâm không phải là người đàn ông lãng mạn, anh xem lợi ích quốc gia lớn hơn hết thảy.
Mãi đến khi bọn họ kết hôn, chân chính sống chung với cô, người đàn ông không khỏi suy xét lại tình yêu này, cho tới bây giờ anh đều mê hoặc một cách khó hiểu.
Tất cả nhận thức đều dễ dàng bị cô gái nhỏ này làm cho đảo lộn, thì ra điều quan trọng trong tình yêu không phải là bạn yêu ai, mà là người bạn yêu, có thể cho bạn một thế giới với diện mạo hoàn toàn mới hay không.
Từ đó anh chỉ nghĩ càng phải đối xử tốt với cô, không tốt không được.
Cù Thừa Sâm nói đến đây, rốt cuộc Ôn Miên cũng không nhịn được nữa, thân hình mềm mại xông lên, ngàn vạn lời nói đều chuyển đến một chỗ, không phải là cô cố ý chạy đến bộ đội để cầu xin sự vuốt ve, an ủi hay sao?
“Em sẽ không để cho anh phải lựa chọn, em đều biết hết, như thế còn không được sao.”
Ôn Miên gối mặt vào vai anh, ngày đó khi ở bệnh viện cô đã nói với anh, cho dù muốn đi đến đâu, làm chuyện gì, cô vẫn sẽ chờ đợi anh.
Hiếm khi Cù Thừa Sâm thấy được vợ mình chủ động như thế, nếu lúc này mà còn nói “chờ một chút, lúc này chưa được” thì đó chính là nỗi nhục của đàn ông, nhất thời, trong thân thể của đội trưởng chúng ta tràn đầy năng lượng, lập tức muốn bộc phát!
Đôi chân mặc quân phục để lên thân thể mềm mại của cô vợ nhỏ, tách hai chân ra, đầu gối gấp khúc, hung hăng hôn cô gái nhỏ này, cô cười đến ngọt ngào, giống như một trái anh đào vừa chín.
Người đàn ông như vậy, cô sao có thể không kiêu ngạo, mà cô gái như vậy, sao anh có thể không thương!
Ôn Miên và sếp lăn qua lăn lại trên giường. Ngày hôm sau, nhân viên trực đêm nói cho các chiến hữu trong đội, đội trưởng Củ của chúng ta đã có sức đề kháng để liều mạng, thật là may mắn của quân ta…
*****
Tuy rằng, thượng tá Cù đang huấn luyện hải quân ở Đông Hải, nhưng khó tránh khỏi việc nhớ thương người vợ trên đầu quả tim. Lúc này chỉ sợ ngay cả một cuộc điện thoại ngắn anh cũng không gọi được. Tiểu Ngô là thân tín bên người Cù Viễn Niên, Ôn Miên có việc nhưng lại ngại nhờ cậu ta giúp đỡ, vì thế Cù Thừa Sâm cố ý nhờ vả một người, kêu đối phương có rãnh thì đến giúp chị dâu làm chút chuyện.
Đương nhiên, vạn nhất nếu gặp phải điều tra viên Tả, người này cũng có năng lực giải quyết.
Xuất phát từ sở thích cá nhân của Cù Thừa Sâm, anh thích gọi người này là "Tiểu Phương" sau đó bình tĩnh chờ đối phương xù lông. Mà trên thực tế, tiểu Phương tài hoa vừa được điều đến làm phó đội trưởng trung đoàn đặc công của Cục công ta ở thành phố Nam Pháp không lâu, tên thật là Giang Hoài Phóng.
Trước đó, vụ án bắt cóc xảy ra ở trường quốc tế của Ôn Miên, chính là do đội tinh anh của bọn họ phụ trách công tác giải cứu. Sau này được thượng tá Cù giới thiệu, hai người cũng coi như quen nhau, chủ yếu nhất là Giang Tiểu Phương không chỉ có bộ dạng tàn bạo, mà còn có da mặt đủ dày, miệng đủ đê tiện.
Hôm nay Giang Hoài Phóng cố ý hẹn cô đi xem phim, nói là tiện thể còn dẫn theo hàng xóm.
Ôn Miên không biết nói gì, từng nghe nói dẫn vợ, dẫn con gái, dẫn bạn gái...... Thậm chí còn dẫn theo mẹ, chỉ là chưa từng nghe nói đi xem phim còn có thể dẫn hàng xóm!
Bọn họ hẹn gặp nhau trên đường, người đàn ông vừa gặp đã tâng bốc Ôn Miên: "Chị dâu, lại đẹp ra nha!"
Ôn Miên được khen ngợi không biết phải trả lời thế nào, dứt khoát dời tầm mắt sang vị "hàng xóm" của Giang Hoài Phóng, nháy mắt cô đã hiểu rõ rồi.
Cô gái này bộ dáng tươi mát, buộc một kiểu tóc đáng yêu, tươi cười thoải mái, thấy hai người bọn họ mặt áo T-shirt cùng màu, Ôn Miên cười, "Mặc đồ tình nhân....."
"Không phải." Cô gái nhỏ này trừng mắt liếc Giang Hoài Phóng một cái, quay đầu giải thích với Ôn Miên, "Là mua riêng."
Giang Hoài Phóng cũng không để ý, đùa giỡn khuôn mặt của cô gái, "Còn mạnh miệng? Không phải cô thích tôi lâu rồi sao?”
Gia Nhân đỏ mặt lên, nhìn anh ta chằm chằm, phản bác. “Anh thích tôi thì có.”
Ôn Miên cũng không còn cách nào đối với đôi nam nữ kỳ quái này, họn họ vừa đi vừa nói, "Tiểu Phương, Cù Thừa Sâm còn nói hiện giờ muốn gặp anh một lần còn khó hơn lên trời, thì ra là đang bận yêu đương?"
"Ngược lại tôi đang nghĩ, đã sáu mươi mấy ngày tôi không được nghỉ phép rồi." Giang Hoài Phóng cắn chặt răng, oán giận tên kia tới cả chuyện nhàm chán như vệ sĩ cũng bắt anh ta tới làm, "Anh đây làm đặc công vất vả đến cỡ nào, phải đeo đôi găng tay bị ngâm nát trong mồ hôi, mỗi một phân tiền đều là tiền mồ hôi nước mắt."
Ôn Miên bước đến trước cửa quán ăn nhanh thì dừng lại, "Tôi đi toilet, chờ một chút."
Giang Hoài Phóng gật đầu, lườm cô gái bên cạnh một cái, Gia Nhân không để ý, hâm mộ trong lòng nói: "Người anh em của anh may mắn thật đấy, cưới được một người vợ vừa xinh đẹp vừa ôn nhu như thế."
"Cảm ơn lời ca ngợi của cô, bất quá tục ngữ có nói, một cây củ cải một cái hố." Đường đường đội phó đội đặc công nhướng mày với cô.
Hai người đợi một lát, cũng không thấy Ôn Miên bước ra, nhưng ở con đường nhỏ cách vách lại có một chiếc xe tải chạy ra.
Đặc công Giang vô ý đảo mắt qua một cái, nhất thời sắc mặt cứng đờ!
"Cầm giúp tôi đi." Đưa vé xem phim trong tay cho Gia Nhân, người đàn ông phản ứng mau lẹ, được huấn luyện nghiêm chỉnh, giống như một cơn gió xoáy, cô còn chưa thấy rõ, anh ta đã chạy xa vài trăm mét!
Ai biết được xe đi thẳng một đường không hề gặp đèn đỏ, Giang Hoài Phóng biết không thể đuổi kịp, thở gấp mấy hơi, trong lòng nhắc lại và lưu bảng số xe vào trong trí nhớ, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi cho trung đoàn.
Anh ta thề anh ta muốn đánh những người kia đến mức mẹ ruột cũng nhận không ra! Cư nhiên dám cướp người đi ngay dưới mí mắt anh ta?!
-- Con bà nó, kỳ nghỉ của ông đây lại bị ngâm nước nóng rồi!