Binh bại như núi thật.
Trong lòng không phục, nhưng cũng không có biện pháp, Ôn Miên không có tiền đồ cúi đầu nhận tội, tay còn chưa kịp cắt hành, đã bị bàn tay to của Cù Thừa Sâm vung lên, mở ra một địa hình thuận tiện, báo cáo chiến sự thắng lợi.
Thân hình cao lớn đem cô gái nhỏ đặt lên một góc nhỏ trong phòng bếp, mông của cô cọ vào mặt đá cẩm thạch bóng loáng.
Tỉ lệ dáng người của Ôn Miên vốn không tệ, cả người cao 1m65 rất vừa vặn, chiếc tạp dề màu hồng nhạt bọc bên ngoài bộ ngực căng tròn, chân ra chân, eo ra eo, bờ mông đầy đặn vểnh cao, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, cả đôi mắt nhỏ luôn luôn không giấu được vẻ sắc bén.
Nhớ lại cảm giác khi đặt cô dưới thân không ngừng vân vê nhào nặn, tiến vào rút ra, máu huyết cả người anh liền sôi trào.
Cù Thừa Sâm cởi tạp dề của người nào đó xuống, véo áo của cô lên cao, lúc này lại có chút kiên nhẫn, cư nhiên còn tự mình cởi nút thắt nội y của cô!
Hai tay của sếp linh hoạt qua lại, hơi dùng lực một chút, Ôn Miên cảm thấy quanh ngực được thả lỏng, ràng buộc bị anh gỡ xuống, bộ ngực mềm mại giống như mật đào chín, cảnh đẹp trước mắt thật mê người.
Cô nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến tiếng hít thở, yết hầu đã không thể bình tĩnh, đôi môi mỏng của Cù Thừa Sâm mang theo sắc đỏ tuyệt đẹp, từng chuỗi nụ hôn, nối gót mà tới.
Anh hà hơi vào môi cô, đầu lưỡi tùy ý càn quét từ ngoài vào trong, chỉ dẫn cô đáp lại. Ôn Miên bị hôn đến cả người đều mẫn cảm, phổi như không thể cung cấp thêm không khí.
Sếp Cù ngại quần áo vướng bận, dứt khoát cởi toàn bộ ra, đôi môi của anh chuyên chú ngậm quả đào nhìn được không sót chút gì của cô, không ngừng dùng miệng khiêu khích.
Nụ hôn ẩm ướt của anh luôn không đủ ôn nhu, lại thừa bá đạo, đầu ngón tay chạm đến vết sẹo sau lưng Ôn Miên, người đàn ông dùng ngón tay để miêu tả hình dạng vết sẹo.
Kỳ thật, từ trước, anh đã muốn hỏi: "Cái này sao lại bị vậy?"
Ôn miên đang bận ứng phó với hành động của sếp, há mồm lên tiếng: "Bị cái xẻng đập vào."
"..... Tần Đông Dương?"
"Không thể nói rõ được."
Cù Thừa Sâm dừng động tác lại, vẻ mặt hơi nghiêm túc, "Hả?"
"Đừng hỏi, không có gì đáng ngại." Ôn Miên muốn kéo lại bầu không khí lúc trước, hai tay cố ý kéo quần dài của anh xuống: " Nhớ năm đó em còn là cảnh sát, bị thương lúc giằng co vớ kẻ bắt cóc."
Cù Thừa Sâm nở nụ cười, dán môi sát vào vết thương của cô gái nhỏ, rõ ràng có thể chịu đựng được vết thương như vậy, nhưng khi nằm dưới người anh thì cô gái nhỏ này lại giống như mỏng manh yếu ớt, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến cho người ta không thể cứng rắn được.
Mà Ôn Miên còn đang suy nghĩ, những vết thương trên người này còn đáng sợ hơn so với cô, vừa nhìn đã thấy ghê người.
Vật được bọc trong quần lót căng phồng lên chạm vào mu bàn tay cô, Ôn Miên cắn môi, che che giấu giấu hạ mí mắt xuống, nhìn thứ đồ chơi phía dưới của anh.
Ngạch..... Tới cùng là dài bao nhiêu chứ? Cô nhớ rõ lần lấy tay giải quyết giúp anh kia, ngày hôm sau tay vẫn còn mỏi nhừ..... Thật khó hầu hạ!
Cù Thừa Sâm bị cô nhìn khiến cho dục hỏa lên cao, nhấc váy lên, chạm nhẹ vào, đưa đẩy cửa huyệt non nớt, ngón tay vân vê điểm lồi ra, cũng nâng một chân của cô lên.
Tư thế này có chút khác so với lúc trước, anh phải tiêu hao chút bản lãnh mới có thể khiến cho cô ngoan ngoãn ngồi yên, Ôn Miên thấy Cù Thừa Sâm nâng vật kia lên định tiến vào, liền hỏi anh: "Anh không mang sao."
Lúc bọn họ kết hôn đã nhận được lễ vật mà những "chiến hữu tốt" trong bộ đội của anh đưa tới, cả một đống bao cao su, đủ các loại, đều bị cô giấu dưới tủ đầu giường.
Anh nhíu mày: "Em không muốn sinh cho anh sao?"
Ôn Miên bị hỏi không biết nói sao: "Chuyện này chưa thương lượng qua......"
Trong lúc nói chuyện người đàn ông đã cầm lấy chân của cô, mượn chất dịch ẩm ướt để chen vào nơi sâu nhất: "Mang thai thì sinh, có vấn đề gì sao?"
Hu, nào có ai "Thương lượng" vấn đề như vậy chứ, Ôn Miên chưa kịp tiếp nhận, lại bị anh nâng mông lên, thuận tiện cho anh càng mạnh mẽ tiến công.
"Tới cùng là có vấn đề hay không?"
Cù Thừa Sâm giống như đang dụ dỗ hôn lên con mắt bị thương của cô, tóc của anh dường như có mùi bạc hà, khiến cho cô hoàn toàn an tâm.
"Không có nữa."
Sếp Cù hôn lên trán cô, tùy ý tạo ra từng cỗ sóng nhiệt trong hoa cốc, tư thế so với bình thường càng khiến cho người đàn ông lộ vẻ từ trên cao nhìn xuống, bị ánh đèn sáng rực của phòng bếp chiếu vào, ước chừng người nào đó có thể thấy rõ giữa hai chân cô, bởi vậy Ôn Miên ít nhiều cảm thấy không chịu nổi, căn bản không dám nhìn thẳng vào anh.
Mặt bàn lãnh lẽo, cách đó không xa vẫn còn đặt nồi bát muôi thao, rau cải tươi ngon. Nhìn thế nào cũng khiến cho người ta cảm thấy cảnh này thật dâm đãng. Hình ảnh đồi trụy không tính, về sau chỉ cần cô đứng ở nhà bếp liền thấy lúng túng rồi!
Anh dùng mông eo để giữ vững thân thể của anh, không hổ là người đàn ông đã từng được huấn luyện trong quân đội, lại có thể không cần dạy cũng biết, chỉ ở nhà bếp thôi đã có thể khiến cô làm nũng kêu khóc cầu xin tha thứ. Người ta đều nói ấm no mới có thể nghĩ đến chuyện dâm dục, còn chưa ăn cơm, sao anh lại có khí lực hành hạ cô như thế chứ?
Cù Thừa Sâm rất thích cô gái này cùng anh chơi trò muốn tiếp nhận lại còn từ chối, như khi, cô dùng cánh tay nhỏ mềm mại như bông của mình đẩy nhẹ anh: "Chân rất mỏi....... có thể ......."
Anh để cho cô đổi tư thể dùng hai chân kẹp chặt eo của mình, thân thể và thanh âm của Ôn Miên đồng thời mềm xuống, Cù Thừa Sâm cố ý thả chậm tiết tấu, liếm lên đỉnh đồi mềm mại, đã thấy cô gái kia khom người đón nhận, cái eo thon nhỏ tự mình chuyển động, anh ôm chặt cô, cho cô một nụ hôn cực nóng.
Ôn Miên thật sự không có cách, muốn dùng sức lực toàn thân để làm chủ trận này, qua lại khép mở như vậy một hồi, cô giống như muốn nắm chặt lấy ngọn lửa kia, nhưng lại không thể đá trúng vào khung thành được.
Cù Thừa Sâm hưởng thụ sự chủ động của cô gái nhỏ, cũng với nước mắt bất lực của cô.
"Cù Thừa Sâm......." Ôn Miên mơ hồ gọi tên anh, bàn tay tựa vào vòm ngực săn chắc của người đàn ông: "Giúp em....."
Hấp dẫn trí mạng.
Trung tá biết cô đã đến cao trào, lật người cô lại, để cho tựa vào mặt bàn trơn láng, giống như một con mèo nhỏ nghe lời.
Chỗ ướt đẫm vẫn đang khép mở, chất nhầy trong suốt chảy ra khắp nơi.
Huyết mạch bắn ra khiến anh không thể nhịn được nữa, kìm chặt vợ anh vào góc bếp, hung hăng va chạm giữa hai đùi cô, mông của anh không ngừng chuyển động, để Ôn Miên dựa vào mình, kéo hai tay của cô, áp chặt lên vùng lưng mềm mại của cô.
Từng đóm lửa trên người cô được châm lên khiến cô hoảng loạn, quay đầu muốn tìm trung tá Cù.
Cù Thừa Sâm véo một cái vào giữa hai chân trắng như tuyết của cô, đôi mắt chứa đầy dục vọng, anh nâng cặp vú mềm của cô lên: "Ôn Miên, biểu tình này của em là muốn tìm anh nói chuyện phiếm sao?"
Ôn Miên: "......."
Sếp à, anh là sợ nhìn thấy mặt em sẽ muốn cười, nên mới phải tiến vào từ phía sau sao?
Vùng vẫy muốn nhìn thấy thân người trần truồng đầy khiêu gợi của người đàn ông, cặp đào căn tròn của cô bị anh bọc chặt từ phía sau, mồ hôi không ngừng rịn ra trên thân hai người, eo Ôn Miên hơi cong lên, để cho anh tiến vào càng thuận lợi, anh thẳng lưng, nơi căng cứng để giữa hai chân đang khép lại của cô, từng chút đánh phá nơi thâm sâu đang khép chặt của cô.
Hô hấp của trung tá rót vào tai cô, lực đạo của anh không đồng đều đụng chạm an ủi da thịt trên lưng cô, hai người bám dính càng lúc càng chặt, rút ra vật tượng trưng cho nam tính đang sôi sục máu huyết, lại ngang ngược tấn công, cả người cô đều bị từng đợt tấn công của anh làm cho run rẩy tê dại.
Trước ngực căng trướng, toàn thân rung động, mỗi dây thần kinh đều chạy tán loạn khiến cho Ôn Miên chìm trong khoái cảm say mê không dứt, rốt cuộc ngọn lửa trong nơi chặt chẽ kia cũng phun trào, cô cuộn người lại, hưng phấn lên đến cao trào.
Cù Thừa Sâm cắn răng một cái, giữa đùi cô chảy ra một dòng chất lỏng sền sệt màu trắng.
Loại chuyện bí mật nhất giữa vợ chồng này, quả nhiên là vừa ướt át vừa động tình.
Ôn Miên dán hai má lên mặt đá cẩm thạch, còn chưa kịp ngồi dậy, đã bị sếp Cù ôm lấy từ phía sau!
Cô biết bộ đội đặc chủng người người đều mang tuyệt kỹ, lại không biết ở phương diện này trung tá cũng có thiên phú kinh người.
Người đàn ông này cư nhiên lại mang cô đến sôfa làm thêm một lần nữa, cô quay lưng cưỡi trên người anh, anh đem vật vừa cứng lại của mình mạnh mẽ sáp nhập vào nơi ấm áp của cô.
Quả nhiên lại là vào từ phía sau!
Cù Thừa Sâm hiểu được cô gái này thường không thích đùa: "Lại ẩm ướt sao."
Ôn Miên bị nói thì đột nhiên co rút một trện, kéo anh lại dò xét độ mạnh yếu, dư vị lúc trước vẫn còn chưa mất đi, rất nhanh lần cao trào thứ hai đã đến. Dịch chảy ra, như từng cơn sóng lớn không ngừng trào ra, khiến cho cô chỉ có thể dựa sát vào ngực anh, tìm kiếm một chỗ dựa vững chắc.
Thân thể căng cứng, đột nhiên Cù Thừa Sâm xoay mặt Ôn Miên lại, hôn môi cô, mang cô đến những đợt sóng triều mất hồn.
. . . . . .
Hai chân run lên, Ôn Miên chỉ có thể nhìn chằm chằm vào trần nhà mà thở dốc, rất lâu sau đó mới tỉnh lại. Cô vô cùng thỏa mãn, có một lại vui vẻ khoang khoái không nói nên lời, thậm chí hi vọng người đàn ông này cách cô thật xa, đừng đụng chạm cô thêm một lần nữa.
Cù Thừa Sâm ngồi trên sôfa đưa quần áo cho Ôn Miên, cô vội vã cần lên che người mình lại.
Người đàn ông sau khi ăn no nhìn thấy dáng vẻ mềm yếu của cô gái nhỏ, theo quán tính đùa giỡn: "Ôn Miên, dựa vào chút thể lực đó của em, nếu em là lính của anh, ta sẽ luyện chết em."
Cô gái chu mỏ, thầm nói trong lòng sếp đã luyện em sắp chết rồi!!
"Sếp, vậy hiện giờ anh muốn luyện chết em, hay là giúp em chuẩn bị đồ ăn tiếp?"
Sếp Cù: "..........."
*****
Có thể là do trung tá quan tâm cẩn thận, khi anh về bộ đội, con mắt bị thương của Ôn Miên đã có chuyển biến tốt đẹp, Cù Thừa Sâm cũng an tâm. Người đàn ông này tuy ngoài miệng không nói, nhưng trong mắt lại hiện lộ ra mấy phần tâm tư, khiến cho Ôn Miên không quen lắm.
Lại qua vài ngày, Bùi Bích Hoa gọi điện tới, nói là ông nhà muốn sửa sang dọn dẹp nhà cửa, cô có rãnh thì tới giúp một tay, căn phòng ngủ của Cù Thừa Sâm cũng cần sửa sang lại, muốn cái gì thì cứ trực tiếp lấy về nhà mới.
Ôn Miên không chút suy nghĩ liền đáp ứng.
Từ lần trước khi nghe thấy lời bàn luận của những người thân thích kia, trong lòng cô liền sáng tỏ, vị mẹ chồng này rất biết phân rõ phải trái.
Nhìn quanh một vòng, căn phòng vốn sạch sẽ dọn dẹp chắc cũng không quá khó khăn, Bùi Bích Hoa nói những đồ cũ của con trai mặc không vừa nữa thì dọn hết ra, quyên góp cho những vùng gặp nạn cũng được.
Những thứ Ôn Miên có thể lấy cũng không nhiều, phát hiện trên giá sách có vài bộ sách quân sự thú vị, vừa mới lấy ra, bỗng nhiên thấy một cuốn sách có bọc bằng giấy có hoa văn.
Cô thoáng nghĩ, từ thời thiếu niên sếp Cù đã lộ ra khí chất lạnh lùng, cho dù thế nào, cũng tuyệt không dùng giấy có hoa văn để bao sách, nhất thời hiểu ra, chẳng lẽ là tín vật để lại khi quen với Thi Thiến Nhu?
Không lay chuyển được lòng hiếu kỳ, Ôn Miên mở ra, mới phát hiện đây không phải là sách, mà lạ một cái hộp đựng đĩa CD.
Nhờ vào ánh sáng, cô nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh xinh đẹp trên mặt đĩa CD, không phân biệt được là chữ viết của ai, người đó viết tên một bản tình ca: Someone like you.
Ôn Miên mở máy tính lên, đặt đĩa CD vào.
I heard, that your settled down.
Đã nghe thấy quân, mọi việc an khang
That you, found a girl and your married now.
Gặp người đẹp, vừa kết hôn không lâu.
I heard that your dreams came true.
Đã nghe thấy quân, hoàn thành ước nguyện.
Guess she gave you things, I didn’t give to you.
Liệu là, cô ấy có biết anh nhớ.
Kết thúc bản nhạc, Ôn Miên nghe được một giọng nói chua xót từ đầu kia truyền đến, mang theo tiếng khóc khàn khàn, tuy rất nhỏ, nhưng vẫn nghe rõ, cô hơi ngẩn ra.
"Em nghe nói anh gặp được một cô gái, hai người sắp kết hôn. Em vừa làm xong thủ tục, mua vé máy bay, xin tha thứ cho sự không mời mà đến của em...... Cù Thừa Sâm, anh biết rõ lúc trước là do gông cùm xiềng xích mới khiến cho chúng ta chia tay. Nếu, sau này em nguyện vì anh mà chăm lo việc nhà, anh nói em nấu canh rất khó uống, em có thể chăm chỉ học tập để sửa...... Em sẽ vì anh mà thay đổi, vì anh mà vứt bỏ tất cả. Anh có nguyện ý tiếp nhận em không? Anh có còn nhớ bài hát này không? Em tìm không được cho dù chỉ là người có chân dung giống anh......."
Đột nhiên hoàn hồn, hai tay Ôn Miên run nhè nhẹ.
Để tay lên ngực tự hỏi, đoạn tình cảm này, trong lòng anh, có phải không có cách nào để quên hay không?
You’d know, how the time flies.
Only yesterday, was the time of our lives.
We were born and raised in a summery haze.
Bound by the surprise of our glory days.
Anh có biết, thời gian trôi qua thật nhanh.
Chỉ mới hôm qua thôi, chúng ta vẫn còn cùng dắt tay nhau đi khắp thể giới.
Phảng phất như chúng ta đang chìm trong lớp sương mù, quần áo thì ướt đẫm.
Những ngày tháng vui vẻ và rực rỡ đã qua kia, sẽ không trở lại.
Never mind, I'll find someone like you
Cuối cùng cũng có nhược thủy thay thương hải.
Cuối cùng cũng có nhược thủy thay thương hải.
(Đại khái có nghĩ là cuối cùng sẽ tìm được một dòng sông nhỏ để thay thể cho biển lớn)