Khương Thượng Nghiêu đi theo cậu ta vào bếp: "Hoàng Mai, cậu từ nhỏ đã rất
thân thiết với Cảnh Trình, anh cũng không giấu cậu, những việc hai đứa làm anh
đều biết, bao gồm cả nhà hàng đó của Tang Cẩu. Nếu không phải có việc gấp thì
anh cũng không tìm đến tận nhà cậu, cậu cũng không muốn thấy Cảnh Trình gặp rắc
rối gì đúng không?".
Hoàng Mao kiên quyết giữ im lặng, luôn tay thu dọn đống nồi bát lộn xộn trong
bếp. Khương Thượng Nghiêu bất lực trước tính cách quái gở lầm lì của Hoàng Mao,
đứng dựa vào khung cửa thở dài: "Nghe nói lần trước đích thân Mã Hồi Hồi áp giải
cậu em vợ đến gặp Tang Cẩu để trả nợ đánh bạc, anh còn đang thắc mắc không hiểu
nhân vật này xuất hiện ở Vấn Sơn từ bao giờ, mà đến Mã Hổi Hồi cũng phải nhún
mình như thế. Tối nay khi nhìn thấy Tang Cẩu mới biết, thì ra là người của Vu
béo. Nhưng cậu nói xem Vu béo là dân làm ăn, từ trước tới nay vẫn giữ nguyên tắc
nước sông không phạm nước giếng trong giới giang hồ, Tang Cẩu đi theo hắn ta, có
thể chen chân đứng ở Vấn Sơn, mà lại còn đứng vững như thế?".
Vu béo với danh nghĩa của dân làm ăn đơn thuần hỗ trợ chú Đức trong việc vận
chuyển than ra khỏi Vấn Sơn thì cũng cho thôi, hà tất phải sai đàn em Tang Cẩu
mở sòng bạc kiếm thứ lợi nhuận không an toàn đó? Trong lúc rối bời Khương Thượng
Nghiêu chợt nhớ tới vụ giao dịch của chú Đức và tên Vu béo trên núi nhằm tránh
tai mắt người khác vào hồi mùa xuân, nghe nói sau đó tên Vu béo còn bán mỏ than
đang sinh lời lớn của mình cho Nhiếp Nhị, chú Đức có thể nhẫn nhịn trước hành
động thu lợi từ cả hai phía của tên Vu béo như thế sao?
Tang Cẩu, Tang Cẩu. Khương Thượng Nghiêu tự nhiên có linh cảm nhân vật đột
ngột xuất hiện trong giới hắc đạo của Vấn Sơn này có liên quan mật thiết tới
toàn bộ cục diện, lần đầu tiên gặp Tang Cẩu là một trong những tùy tùng theo Vu
béo đi săn, lần gặp thứ hai Tang Cẩu ngồi trong chiếc xe con chờ ở cổng bệnh
viện đón Hoàng Mao, còn lần thứ ba… Tối hôm ấy anh tan sở đến thăm chú Đức, khi
Quang Diệu đưa anh về, Tang Cẩu ngồi trong chiếc xe đi lướt qua xe Quang Diệu ở
ngay đoạn đường giao với cao tốc. Hôm nay, anh lại một lần nữa nhìn thấy Tang
Cẩu ở cửa ra vào nhà ga chuẩn bị đón Vu béo một cách chu đáo và cung kính, rồi
cùng nhau lên xe phóng đi.
Tình thế thay đổi kỳ lạ, vốn chẳng liên quan tới anh, nhưng Cảnh Trình lại
tham gia vào đây. Khương Thượng Nghiêu thực sự ước gì Cảnh Trình chỉ là một con
tốt đóng vai trò không quan trọng trong đó, nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng như
đang ngầm mách bảo với anh điều gì đó không lành.
Trong lòng anh nghi vấn chất chồng, tiếp tục suy đoán nhưng logic bắt đầu hỗn
loạn không thể nắm được mấu chốt, buồn bực rút bao thuốc ra, Hoàng Mao tiện tay
đón lấy, rút một điếu ra hút.
"Mấy ngày trước Vu béo bán mỏ than cho Nhiếp Nhị, mối quan hệ đó thật không
bình thường chút nào." Khương Thượng Nghiêu tự lẩm nhẩm, tiếp tục theo dòng cảm
xúc phân tích động cơ đằng sau đó: "Hồi Tết em trai của Nhiếp Nhị có đánh nhau
với Cảnh Trình, chắc cậu biết, giờ cậu và Cảnh Trình lại đang làm cho Vu béo.
Chuyện này...".
"Anh Khương." Hoàng Mao lão luyện điềm tĩnh hút thuốc: "Anh yên tâm, Tang Cẩu
sẽ không làm gì Cảnh Trình đâu. Anh ta có thù với nhà họ Nhiếp".
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Khương Thượng Nghiêu, cậu ta suy nghĩ một lúc,
rồi nói tiếp: "Em cũng không rõ thực ra là chuyện gì. Hình như mấy năm anh trai
Tang Cẩu ngồi tù, bị Nhiếp Đại ức hiếp tới không ra hình người nữa".
Trái tim đang đập thình thịch trong ngực Khương Thượng Nghiên không bình ổn
mà cũng chẳng có được cảm giác giải thoát sau những lời an ủi của Hoàng Mao,
thậm chí còn đập gấp gáp hơn. Vẻ mặt u ám bất định, in bóng trong mắt Hoàng Mai,
nhìn càng thêm căng thẳng: "Có lần em nghe Cảnh Trình nói, hình như anh Tang Cẩu
muốn trả thù gì đấy". Nói xong, trên khuôn mặt trắng bệch của cậu ta máu đột
ngột dồn lên: "Có điều, chuyện đấy thì liên quan gì đến chúng ta? Thời gian này
Nhiếp Tiểu Tứ thường xuyên đến nhà hàng của Tang Cẩu chơi, Cảnh Trình còn nói
nói cười cười với hắn ta, em cứ cho rằng...".
Trước ánh mắt sắc lạnh của Khương Thượng Nghiêu, cậu ta đột ngột ngập ngừng,
không dám nói tiếp.
"Nói nói cười cười?" Khương Thượng Nghiêu nhắc lại từng từ một.
"Vâng." Hoàng Mao ấp úng đáp. "Em cứ nghĩ hai đứa nó làm hòa rồi. Mấy hôm
trước Cảnh Trình có giải thích với em, nói cậu ấy làm vậy là có nguyên nhân, bảo
em đừng hỏi nhiều. Tên Nhiếp Tiểu Tứ đó máu cờ bạc rất lớn, nói chơi bài không
buồn, lần nào cũng đặt ít nhiều, từ đầu năm đến giờ, số tiền nợ không phải là
con số nhỏ nữa. Không cần bọn em phải ra tay, tự khắc có người giải quyết nó."
Cậu ta rất ít khi nói nhiều như thế, lắp ba lắp bắp nói xong, đột nhiên nghĩ ra
điều gì, nuốt nước bọt, ánh mắt thoáng hoảng hốt, rồi ngay lập tức khôi phục lại
vẻ u ám thường thấy.
Khương Thượng Nghiêu nhận ra ngay vẻ lúng túng của cậu ta, trực giác cho biết
cậu ta còn điều gì đó muốn giấu.
Anh đứng im lẳng lặng quan sát Hoàng Mao đang cố tỏ ra trấn tĩnh tiếp tục rửa
bát đũa, cho đến khi Hoàng Mao không thể nhịn thêm được nữa quay người lại đứng
đối diện với anh.
"Bố em sắp về rồi, anh…" Hoàng Mao chỉ chỉ ra cửa.
"Cậu nói nốt những gì còn chưa nói đi."
Hoàng Mao nhìn anh chăm chăm một lúc lâu cũng không lên tiếng Khương Thượng
Nghiêu định bỏ cuộc, cậu ta đột nhiên rút một điếu trong bao thuốc để trên bàn
lên châm hít một hơi thật sâu, hỏi: "Mấy giờ rồi?".
"Sắp tám giờ rồi."
Hoàng Mao búng điếu thuốc còn già nửa trên tay mình đi, hít một hơi thật sâu,
nói: "Tối nay đáng lẽ em phải đi thu nợ, nhưng mẹ em ốm nằm viện nên em mới xin
nghỉ một ngày. Có lẽ Cảnh Trình đi thay em rồi".
Khương Thượng Nghiêu có cảm giác những dây thần kinh đang căng như dây đàn
của anh đột ngột đứt tung vì câu nói này, vẫn cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Thu nợ.
Nhà nào?".
"... Nhiếp gia. Nhiếp Tiểu Tứ."
Sau khi Nhiếp Đại vào tù, Tiểu Tứ chuyển đến ở với gia đình anh hai, ngoài
nơi này ra, hắn ta còn thuê một căn hộ ở bên ngoài để tiện cho việc rượu chè gái
gú.
Ban ngày hắn ta chỉ ngủ, tầm gần tối mới bắt đầu làm việc. Phạm vi hoạt động
của hắn ta cũng có hạn, đa số là ở mấy khu vực của anh hai mình, thỉnh thoảng
cũng đến quán game chơi vài ván đua ngựa, sau đó cho tới tận khi trời sáng lại
quay về địa bàn của anh trai, mang theo em út về nhà qua đêm.
Những thói quen sinh hoạt này, trước khi tới xin lỗi làm lành với hắn ta Diêu
Cảnh Trình đã tìm hiểu rất rõ ràng. Sau đó Nhiếp Tiểu Tứ biết về sòng bạc ngầm
của Tang Cẩu, lại không hứng thú với mấy trò đua ngựa trên máy nữa, tối nào cũng
chỉ đến địa bàn anh hai hoạt động để điểm danh, sau đó hào hứng chạy ngay đến
phía Đông thành.
Diêu Cảnh Trình thấy cảnh ấy, cười thầm không ngớt.
Anh cậu ta đã nói con người ai cũng có gót chân Asin. Câu nói này với điều mà
Tang Cẩu từng nói cũng chẳng khác biệt gì mấy. Tang Cẩu cho rằng dù là những cao
thủ tuyệt thế như u Dương Phong, Hoàng Lão Tà mà cũng còn có điểm yếu. Đánh rắn
phải đánh giập đầu, cũng giống như khi đánh nhau thì nguyên tắc đầu tiên là phải
nhằm vào mắt mà nện vậy, phải chọn đúng điểm yếu của đối phương. Và điểm yếu của
Nhiếp Tiếu Tử chính là máu cờ bạc, còn điểm yếu của anh hai hắn ta, lại chính là
Nhiếp Đại và Nhiếp Tiểu Tứ.
Diêu Cảnh Trình không quan tâm Nhiếp Nhị thế nào, mà cũng chẳng đến lượt cậu
ta phải lo. Hàng ngày cậu ta chỉ có một nhiệm vụ là quan sát sắc mặt của Nhiếp
Tiểu Tứ, đây chính là cái máy đo vận đỏ vận đen.
Thời gian đầu mới chơi, Nhiếp Tiểu Tứ cũng thắng không ít. Về sau cũng có lúc
đỏ lúc đen, có thua có thắng. Khi hắn ta chê bai việc chơi bài buồn tẻ, thích
đặt cửa lớn nhỏ, ba cây là lúc bắt đầu thua tiền.
Lần đầu tiên hắn ta hỏi sòng bạc có cho vay tiền hay không, Diêu Cảnh Trình
ngoài mặt tỏ vẻ khó xử, nhưng cười thầm trong lòng, nói có thì có, song từ xưa
tới nay ai cũng biết vay tiền ở sòng bạc chơi bài lãi rất cao không nên tùy tiện
vay, đây là cách cắt da lọc thịt người khác. Rồi lại cố ý làm ra vẻ mình rộng
rãi nói mình cũng thắng được chút ít, Tiểu Tứ cần bao nhiêu cứ nói.
Nhưng số tiền ít ỏi đó của cậu ta căn bản không đủ để Nhiếp Tiểu Tứ dính
răng. Tên Nhiểp Tiểu Tứ đó huênh hoang quen rồi, không coi Tang Cẩu ra gì, thầm
nghĩ vay thì cũng đã vay rồi, ở đất Vấn Sơn ai dám thu lãi của hắn ta, nên ngay
lập tức từ chối nhã ý của Diêu Cảnh Trình, hỏi vay ngay Tang Cẩu hai mươi
vạn.
Hôm sau khi Tang Cẩu đến sòng bạc thu tiền, quả nhiên tươi cười nói ai dám
lấy lãi của Tiểu Tứ gia, còn trách Diêu Cảnh Trình không hiểu chuyện. Diêu Cảnh
Trình và Tang Cẩu đóng kịch, nên đành mặt nhăn mày nhó nhận của Tang Cẩu một đá.
Tiếu Tứ bị Tang Cẩu tâng bốc lên tận mây xanh, xuống tay càng mạnh hơn, hai mươi
vạn liệu có đủ hai tối chơi ba cây? Sau này, tiền vay càng lúc càng nhiều, sắc
mặt Tang Cẩu không còn dễ coi nữa, còn Nhiếp Tiểu Tứ cũng cảm thấy mất mặt, liền
dùng đến tiền của anh trai mình. Mấy khu sauna, phòng tắm hơi, hộp đêm của Nhiếp
Nhị, việc buôn bán da thịt có vẻ làm ăn phát đạt, chỉ cần ăn bớt tiền nước một
hai tối là đủ để trừ nợ.
Cứ như thế năm lần bảy lượt cái giỏ mà Nhiếp Tiểu Tứ đâm càng ngày càng thủng
to.
Điều tối kỵ trong đánh bạc chính là tâm lý cầu may, Nhiếp Tiểu Tứ sợ anh
trai, cũng sợ sự việc bại lộ, nên chỉ muốn nhanh chóng thắng bạc để bù vào khoản
thất thoát lớn kia. Hắn ta từng bước rơi vào bẫy mà không biết, cho tới khi thua
đỏ cả mắt cũng vẫn tự nhắc nhở mình rằng, tiền của Tang Cẩu có thể từ từ trả,
nhưng về phần anh hai không thể để anh biết.
Nhưng xương cốt của Tang Cẩu có phải ai muốn cướp cũng cướp được đâu.
Diêu Cảnh Trình khổ sở suốt nửa năm nay cũng chỉ vì đợi ngày này, anh Tang
Cẩu vừa phát lệnh tới tận nhà xiết nợ, cậu ta chẳng cả kịp về nhà ăn cơm tối,
lập tức chạy đến sòng bạc ngay.
Cửa nhà Nhiếp Tiểu Tứ và mấy nơi mà hắn ta hay đến đều có người của Tang Cẩu
mai phục, hắn ta lẩn trốn gần một tuần lễ nay cuối cùng cũng bị lộ tung tích.
Lên kế hoạch xong, Tang Cẩu còn cười hì hì dặn dò đàn em: "Nể mặt anh trai hắn,
mọi người khách khí một chút. Nếu đưa được hắn về thì đưa về đây; đừng vội ra
tay. Chó cùng rứt giậu cũng phiền hà lắm".
Ý của Tang Cẩu rất hợp với những gì Diêu Cảnh Trình nghĩ. Đầu tiên do Tang
Cẩu ép buộc nên cậu ta mới phải cúi đầu, thứ hai, có thể nhân lúc đang chiếm ưu
thế này đánh nhụt nhuệ khí của Nhiếp Tiểu Tứ, thứ ba là nhờ số tiền của Nhiếp
Tiểu Tứ đổ vào sòng bạc mà cậu ta cũng được chia phần không ít. Vốn cậu ta cũng
chẳng có tâm hại người, nay nhất cử tam tiện, kết quả đạt được vượt ngoài dự
kiến.
Tang Cẩu thấy cậu ta hào hứng, liền hỏi: '"Chuyện hôm nay kết thúc rồi, cũng
nên quay về trường chứ hả?", nói rồi đá khẽ vào chân Diêu Cành Trình, cười mắng:
'"Thật không biết với bộ dạng này mà cậu cũng có thể đọc được sách".
"Chẳng phải đã nói rồi sao?" Diêu Cảnh Trình đưa tay lên bóp bóp gáy.
"Gần đây kiếm được bao nhiêu? Lát nữa anh cho người tính toán, đưa đến tận
nhà cho cậu."
Diêu Cảnh Trình sợ tới mức ba hồn sáu vía bay mất: "Đừng! Để người nhà em
biết là trời sập đấy".
Tang Cẩu phá lên cười ha hả.
Trong lúc Tang Cẩu cười, Diêu Cảnh Trình quan sát xung quanh, tối nay đi cùng
cậu ta có Thặng Nhi và Tiểu Bản là thân quen, cũng còn có vài người nữa mặc dù
biết nhưng không thân thiết lắm. Đến giờ hành động mà vẫn chưa thấy mặt mũi
Hoàng Mao đâu, cậu ta rất thắc mắc, liền hỏi Tiểu Bản mới biết mẹ Hoàng Mao đang
nằm viện, Hoàng Mao phải đưa cơm cho mẹ xong mới tới được. Đôi mắt của Hoàng Mao
khiến người ta ghét, nhưng có đến đây, Cảnh Trình vẫn thấy yên tâm hơn. Lúc này
đang hăng hái, nên cũng chẳng có thời gian mà quan tâm nhiều tới những chuyện
này nữa.
Để tránh tai mắt, sáu bảy người chen chúc trong một chiếc ô tô, đi thẳng tới
căn hộ mà Nhiếp Tiểu Tứ thuê.
Nhiếp Tiểu Tứ vừa không có tiền trả nợ, vừa không dám thú tội với anh trai,
hiển nhiên chỉ có duy nhất một chỗ để lẩn trốn. Căn hộ mà hắn ta thuê ở khu
chung cư Lạc Cư, trước và sau khu chung cư này có hai cổng, Diêu Cảnh Trình cũng
không dám làm lớn chuyện, bố trí hai người phục ở cổng sau, những người còn lại
lúc này mới quay về cổng trước tụ họp lại với đám huynh đệ đã có mặt ở đó từ
trước để thăm dò tung tích của Nhiếp Tiểu Tứ.
Đi đòi nợ hắt nước sơn đỏ là cách chỉ áp dụng được với những con nợ thật thà,
đối với người trên giang hồ, sau khi cảnh cáo gia hạn mà vẫn không có hồi âm,
phải cắt đứt gân chân hủy ngay ý định chạy trốn của con nợ rồi mới ngồi xuống từ
từ nói. Những quy định này Diêu Cảnh Trình mới chỉ nghe nói mà thôi. Cậu ta đi
theo Tang Cẩu dù sao cũng mới được hơn nửa năm, nên những cuộc đi đòi nợ lớn
chưa được chứng kiến lần nào, khi đứng dưới khu nhà Nhiếp Tiểu Tứ, nhiệt huyết
bừng bừng và tâm trạng kích động ban đầu đã bị thay thế bởi cảm giác căng thẳng
khác.
Cậu ta liếc mắt quan sát những anh em đi cùng, có hai người đang thì thầm nói
chuyện về việc khó kiếm tiền, tiết kiệm mới đủ mua di động, lại còn thích loại
của Nokia. Diêu Cảnh Trình thầm thán phục phong độ phi phàm của hai người đó,
lại liếc mắt về phía Tiểu Bản và Thặng Nhi, Tiểu Bản cũng đang nhìn về phía cậu
ta, bốn mắt nhìn nhau, Cảnh Trình có thể đọc được cảm giác sợ hãi và hối hận
trong mắt Tiểu Bản.
Cảnh Trình nhún vai, tự an ủi mình rằng chẳng có gì to tát cả, mình có phải
là người khởi xướng cầm đầu vụ này đâu. Hơn nữa Tang Cẩu đã dặn rồi, họ là đi
"mời" người, nhiều nhất là sau khi gặp Nhiếp Tiểu Tứ thì khuyên hắn ta vài câu.
Nếu dùng lời không được mà phải động chân tay, thì bên này người đông, chắc cũng
không phải chịu thiệt thòi gì.
Cứ nghĩ như thế, cũng giúp bản thân tăng được thêm chút dũng khí.
Lên tầng, anh Hổ dẫn đầu cả nhóm gõ cửa, Diêu Cảnh Trình vẫn đứng ở đầu cầu
thang, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo tới trước cửa chính, còn anh Hổ lập
tức lui lại nấp vào góc chết bên cạnh.
Diêu Cảnh Trình lúc này mới nhận ra mình đang đứng ngay trước mắt thần ở cửa.
Đang định hỏi một câu là tại sao, thì toàn bộ nhóm người đứng bên ngoài nghe
thấy bên trong có động tĩnh, lập tức nín thở chờ đợi.
Bên trong trở lại yên tĩnh, ngay sau đó có tiếng người hỏi khẽ: "Ai?".
Diêu Cảnh Trình nhận ra giọng Nhiếp Tiểu Tứ, khẽ thả lỏng người, nhận ám hiệu
của anh Hồ, trả lời: "Tôi. Diêu Cảnh Trình".
Sau vài giây do dự, bên trong bắt đầu phát ra tiếng mở khóa lạch cạch, tiếng
động còn chưa dứt, anh Hổ đang nấp ở cạnh cửa tránh đứng trực diện với mắt thần
xông ra tung một cú đá, Nhiếp Tiểu Tứ lúc này đang đứng sau cửa bật ngửa về phía
sau, cửa lớn mở tung.
Anh Hổ lập tức nhảy ngay vào, ghè cổ bẻ tay, ý muốn khống chế Nhiếp Tiểu Tứ,
hai người khác hiểu ý cũng lao tới trợ giúp. Cùng lúc đó, khi tất cả mọi người
đều không ngờ tới, là trong phòng có mai phục, đúng vào lúc mà anh Hổ lao về
phía Nhiếp Tiểu Tứ, hai người trong phòng cũng lao đến, ngay lập tức vụ ẩu đả
diễn ra.
Chỉ còn lại Diêu Cảnh Trình và Tiểu Bản nghệch mặt ra đứng ở cửa, thế này gọi
là nói chuyện khách khí sao?
Anh Hổ gọi: "Mẹ kiếp, mau qua đây giúp đi". Diêu Cảnh Trình mới bừng tỉnh,
đầu tiên hất chân để đóng cửa lại, tiếp theo liền lao về phía đám người đang ẩu
đả kia.
Nhiếp Tiểu Tứ từ nhỏ đã cáo mượn oai hùm, đám tay chân dưới trướng anh hai
hắn ta ít nhiều cũng có quan hệ thân thiết. Lần này định chạy xuống phía nam
lánh nạn vài năm, hắn ta không dám nói thật với anh hai, nhưng trước khi tẩu
thoát thiếu tiền đành nhờ anh em giúp đỡ. Nhiếp Tiểu Tứ nghĩ đám thuộc hạ dưới
trướng anh hai mình đều là những kẻ đã từng chiến tích lẫy lừng, nên mới mất
cảnh giác mà mở cửa. Nhưng không ngờ là phía Cảnh Trình lại mang theo nhiều
người như thế, anh Hổ dẫn đầu lại là cánh tay phải cánh tay trái của Tang Cẩu,
chẳng bao lâu sau thấy tình thế không ổn, Nhiếp Tiều Tứ định bỏ chạy thoát thân,
bị anh Hổ đạp một đạp trúng đầu gối khuỵu ngay xuống đất.
Sau khi cả ba người lần lượt đều bị khống chế, Nhiếp Tiểu Tứ gào lên chửi
bới, lôi mẹ Diêu Cảnh Trình ra mà chửi. Diêu Cảnh Trình bị hắn ta chửi nổi máu
điên, xông lên cho hắn ta hai cái bạt tai nổ đom đóm mắt.
Diêu Cảnh Trình nhớ lại ngày đó bị người của Nhiếp Tiểu Tứ chặn đánh ở sau
con hẻm, trong lòng căm hận khó mà nén được, còn định xông lên đạp thêm một phát
nữa, nhưng bị Tiểu Bản ôm chặt từ phía sau kéo lại: "Lão đại dặn rồi, đưa người
về là được, giờ đã quá nửa đêm, tầng trên tầng dưới người ta nghe có động gọi
110 thì phiền lắm".
Những người khác cũng có ý đánh nhanh thắng nhanh, chỉ có anh Hổ thò tay ra
sau lưng một cái, trên tay đã xuất hiện một con dao nhíp. Khóe miệng anh Hổ khẽ
nhếch lên một nụ cười độc ác đi về phía Nhiếp Tiểu Tứ đang quỳ dưới đất: "Đều là
người thông minh cả, đừng làm khó bọn này".
Trong ánh mắt của Nhiếp Tiểu Tứ ánh lên những tia nhìn kinh hãi, nhưng ngay
lập tức biến mất và thay vào đó là sự căm hận, hắn ta lùi về phía sau đứng bật
dậy, hai tên kia đồng thời cũng vùng khỏi sự khống chế, trận ẩu đả lại bắt
đầu.
Trong lúc hỗn loạn lưỡi dao nhíp vung lên loang loáng, nhát nào nhát nấy nhằm
thẳng vào chỗ hiểm của Nhiếp Tiểu Tứ. Diêu Cảnh Trình hoảng hốt khi nhận ra anh
Hổ muốn lấy mạng của Nhiếp Tiếu Tứ, cậu ta chẳng cần biết tới sự sống chết của
Nhiếp Tiểu Tứ, chỉ biết một tay nắm chặt chống đỡ, một tay nhằm vào đối phương
mà giáng tới, bên tai vang lên những tiếng kêu đau đớn, đấm đá, đập cửa ầm ầm,
nhưng lại thấy trước mắt máu và dao cứ lờ mờ, nhất thời không phân biệt được là
thật hay là ảo ảnh.
Trong nháy mắt Nhiếp Tiểu Tử chạy thoát khỏi tầm đánh của đám người kia, não
cậu ta lúc này chỉ có một ý nghĩ, không thể để hắn thoát.
Cảnh Trình đuổi theo Nhiếp Tiểu Tứ như hình với bóng vào phòng trong, ngay
sau đó, một thứ gì rất cứng, lạnh như băng đập ngay vào gáy cậu ta. Cảm giác của
Diêu Cảnh Trình lúc này là hoang mang hoảng sợ, rồi mới sực tỉnh đoán biết đây
là thứ gì, nhất thời sợ cứng người lại, không dám manh động.
"Đi ra. Đi từ từ thôi. Đừng để tao thấy mày cử động." Nhiếp Tiểu Tứ vừa nói
vừa thò người ra phía trước dùng tay trái cầm vali trên giường, rón rén đi sau
Cảnh Trình dò dẫm từng bước ra khỏi phòng.
Đám người trong phòng khách nhìn rõ họng súng đang chĩa vào đầu Diêu Cảnh
Trình, lập tức yên ắng trở lại. Hai tên huynh đệ của Nhiếp Tiểu Tứ cười đắc ý,
thản nhiên bước về phía hắn ta đứng sang hai bên để bảo vệ.
Đầu óc Diêu Cảnh Trình trống rỗng, cảm giác thấy sự việc diễn ra có gì đó bất
thường. Vốn là một chuyện hết sức đơn giản, chỉ cần "mời" Nhiếp Tiểu Tứ về gặp
Tang Cẩu là xong, thật không ngờ lại diễn biến thành ra thế này. Cậu ta thật
không thể hiểu tại sao đám huynh đệ theo dõi Nhiếp Tiểu Tứ bấy lâu nay lại không
phát hiện ra có người mai phục trong phòng, không hiểu tại sao dám huynh đệ canh
ở cửa trước và cửa sau dưới khu chung cư vẫn chưa xông lên, càng không hiểu anh
Hổ có thù hằn sâu đậm gì với Nhiếp gia mà dao nào dao đấy đều như muốn lấy
mạng.
Nhiếp Tiểu Tứ cười khùng khục phía sau: "Diêu Cảnh Trình. Anh nhìn nhầm mày
rồi. Khi mày vờ nhún nhường anh cứ tưởng mày là thằng nhát chết. Không ngờ mày
cũng biết trả thù". Đi cùng với câu nói đó, họng súng chĩa về phía Cảnh Trình
càng dùng sức gí mạnh hơn, Diêu Cảnh Trình khẽ run lên, chân bước loạng
choạng.
"Đứng vững. Đừng để tao nhất thời không kiềm chế được mà phải bắn mày."
"Tiểu Tứ, chúng ta chẳng phải có thù sâu oán nặng gì, ý của anh Tang Cẩu chỉ
là muốn mời mày về nói chuyện, có bao nhiêu trả bấy nhiêu, số còn lại từ từ
trả."
"Mày đang dỗ trẻ con đấy à." Nhiếp Tiểu Tứ phì cười: "Ông mày cũng là…”
Lời của hắn ta bị tiếng gõ cửa cắt ngang.
Lúc này, cả hai bên đều không biết người đứng ngoài cửa là của bên nào. Tâm
trạng của toàn bộ đám người trong phòng thấp thỏm mong có cơ hội để thay đổi
tình thế.
"Mày ra mở đi." Nhiếp Tiểu Tứ sau khi cân nhắc xong khẽ nói.
Diêu Cảnh Trình từ từ đi về phía cửa, vật lạnh buốt phía sau gáy xuyên qua da
đầu chạm vào tới từng lỗ chân lông trên người cậu ta, lạnh thấu xương, mỗi bước
chân của cậu ta đều vô cùng khó nhọc, nặng nề.
Khi cậu ta giơ tay ra vặn khóa cửa mới nhận thấy rằng mình không khống chế
được bản thân, người bắt đầu run lên bần bật, định thần lại, tiếng gõ cửa bên
ngoài vang lên dồn dập, hết lần này tới lần khác. Lần nào cũng khiến cánh cửa
rung lên.
Cậu ta cúi đầu, muốn hất bỏ cái vật lạnh buốt khỏi gáy mình, nhưng nó giống
như giòi trong xương vậy, không thể thoát được.
Cửa vừa mở, bóng đáng một người cao gầy lọt vào mắt, đầu tiên Diêu Cảnh Trình
còn tưởng là ảo giác, nhưng sau khi nhìn rõ rồi thì nhếch miệng cười, nửa như
kích động nửa như được giải thoát, ánh mắt ngấn lệ. Cậu ta gọi không thành
tiếng: "Anh".
Đúng vào lúc mà Diêu Cảnh Trình mở cửa, họng súng đã được rời xuống phía thắt
lưng cậu ta, có thể nổ súng bất kỳ lúc nào. Điều duy nhất khiến người ta cảm
thấy may mắn lúc này chính là súng vẫn chưa lên đạn, nhưng cũng không thể nói
trước được điều gì.
Diêu Cảnh Trình lập tức thu lại nụ cười, chỉ sợ cử động của cơ má sẽ khiến
Nhiếp Tiểu Tứ đang đứng sau lưng cảnh giác.