Nhưng Nhiếp Tiểu Tứ suy cho cùng đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như thế,
cảm nhận được sự nguy hiểm trong cả không khí để thở xung quanh mình. Ngay lúc
này đây Nhiếp Tiểu Tứ đang nghi ngờ khuôn mặt nhìn khá quen của Khương Thượng
Nghiêu, lập tức lùi về phía sau nửa bước, hơn nửa người ẩn sau cánh cửa, hỏi:
"Tìm ai?".
Lúc ấy, Khương Thượng Nghiêu nhìn qua khe cửa quan sát động tĩnh trong phòng
khách được một lúc rồi, trong đầu cũng xuất hiện vô số những tính toán. Hoàng
Mao nấp bên ngoài cổng khu chung cư liệu có đi báo cảnh sát như đã hứa? Liệu anh
có nên xông vào khống chế Nhiếp Tiểu Tứ không? Nhưng rõ ràng là Cảnh Trình đang
bị kèm chặt, đối mặt với nguy hiểm trong gang tấc, có cơ hội để thương lượng
không? Rốt cuộc anh nên tiến hay lùi?
Tất cả mọi phương pháp đưa ra để đối phó đều được điểm qua, đầu óc anh vẫn vô
cùng tỉnh táo. Anh mỉm cười: "Tôi tìm cậu, Tiểu Tứ."
Hai người đứng trước mặt anh đều mở to mắt ngạc nhiên, ngay sau đó là tiếng
rít qua kẽ răng của Nhiếp Tiểu Tứ: "Con mẹ mày! Định lừa ai?", nói rồi họng súng
bỗng thúc vào gáy của Diêu Cánh Trình, Cảnh Trình rùng mình quát khẽ: "Nhiếp
Tiểu Tứ, cẩn thận tay mày...".
"Mẹ mày chứ, câm mồm ngay!" Nhiếp Tiểu Tứ thúc mạnh hơn, đồng thời tay phải
kéo cạch một tiếng, rõ ràng đã tháo chốt an toàn.
Khương Thượng Nghiêu cũng nghe thấy tiếng động kỳ lạ đó, sau lưng mồ hôi lạnh
chảy ròng ròng, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh tới không thể điềm tĩnh hơn
được nữa, nói: "Tôi họ Khương, tôi làm việc cho ông chủ Vu. Vu Kiến Quốc, Vu
béo".
Anh và Nhiếp Tiểu Tứ có duyên gặp mặt một lần ở quán thịt dê Lão Đồng Gia,
nhưng lúc này chỉ còn hy vọng vào trí nhớ của Nhiếp Tiểu Tứ, thầm cầu nguyện khi
ấy hắn ta tập trung sự chú ý vào Diêu Cảnh Trình và Ái Đệ, mà không có ấn tượng
gì với anh.
Lúc này không cẩn phải quan sát kỹ cũng biết sau khi nghe những lời anh vừa
nói, người ngoài cửa và trong cửa đều kinh ngạc tới mức nào. Khương Thượng
Nghiêu vốn muốn đối phương buông lỏng, nhưng hình như chút chấn động đó chưa đủ,
nên anh tiếp tục vờ như thong thả nói: "Nhiếp Nhị Ca có lẽ cũng sắp đến rồi. Ông
chủ của chúng tôi nghe nói Nhiếp Nhị Ca đang gom tiền, nên muốn ra tay giúp đỡ.
Ông chủ cũng đã nói, việc ở Vấn Sơn sau này đều phải nhờ vào Nhiếp Nhị Ca cả, em
trai Nhiếp Nhị gặp phiền phức chúng tôi không thể không giúp một tay, chẳng phải
chỉ là chuyện tiền bạc thôi sao?", nói rồi, anh làm bộ giơ vali cầm trên tay
lên.
"Đứng im. Không được động đậy." Nhiếp Tiếu Tứ lập tức đẩy Cảnh Trình về phía
trước, cả mặt và trán Cảnh Trình đập vào cạnh cánh cửa. Thấy Khương Thượng
Nghiêu chẳng buồn chớp mắt, lúc này Nhiếp Tiểu Tứ mới nửa tin nửa ngờ kéo Cảnh
Trinh lại để hở một phần lối đi, ý bảo Khương Thượng Nghiêu vào trong.
Tên chó Vu béo đó dần dần cũng biết cách làm người rồi. Trước kia lập nghiệp
được là nhờ vào làm than thổ phỉ, sau này tiện đà nhận thầu liền mấy mỏ than
nhỏ. Mấy năm gần đây than giờ đã quý như vàng đen. Kẻ cỏ tiền tất sẽ tiếc mạng
của mình, tên Vu béo nịnh bợ anh hai hắn hết sức vui vẻ, nhớ năm đó khi anh hai
mở sauna, hộp đêm thiếu tiền, hắn cũng "giúp đỡ" không ít, sau đó thì không thấy
nhắc đến khoản tiền ấy lần nào. Trong mắt anh hai, tên Vu béo là kẻ biết thức
thời. Thỉnh thoảng nghe tin tên Vu béo tới gặp lão Đức đường sắt nịnh nọt giở
trò gian xảo, anh hai cũng có thể châm chước cho hắn, nói tên Vu béo cũng chẳng
có cách nào, ai bảo lão Đức nắm trong tay toàn bộ số tàu chở hàng? Đành phải đợi
sau này việc vận chuyển ở Vấn Sơn thống nhất quy về một mối, anh em trong giới
mới có thể thở phào nhẹ nhõm một chút. Vì vậy đối với lời nói dối trong lúc tình
huống cấp bách của Khương Thượng Nghiêu, Nhiếp Tiểu Tứ đã tin là thật.
Nhiếp Tiều Tứ vốn định chuồn xuống phía nam lánh nạn một thời gian, đặc biệt
bên đó còn gần với đường biên giới, đi lại giữa hai bên tìm thứ gì đó buôn qua
bán lại, không chừng vài năm nữa lại có thể áo gấm về làng. Nhưng lại được anh
trai bao bọc sống bao nhiêu năm thoải mái như thế, nên việc bỏ đi khó tránh khỏi
có chút không cam tâm. Hắn ta thầm nghĩ tên Vu béo "biết điều", nếu đúng là cho
người mang tiền đến để hắn ta bù vào chỗ thua lỗ kia, thì dù có bị anh hai phát
hiện tình hình cũng dễ xử lý hơn trước, tai họa lần này có thể dễ dàng vượt qua
như thế thật quá tốt! Có điều mấy tên đang đứng trước mặt này… Hắn ta căm hận
nhớ lại bộ dạng cười tít cả mắt lại của Tang Cẩu, chỉ cần có anh hai chống lưng,
toàn bộ đám người này từ từ hắn ta sẽ xử từng tên một!
Việc cấp thiết bây giờ là xem người này mang đến bao nhiêu tiền, có đủ để hắn
ứng phó với khó khăn trước mắt không.
Hắn ta chau mày quan sát Khương Thượng Nghiêu, làm sao biết được trong vali
đó đựng đầy mấy thứ lương khô, thịt bò khô và nước suối mà sáng nay Khương
Thượng Nghiêu chuẩn bị để đi Nội Mông?
Khương Thượng Nghiêu thấy đôi mày đang nhíu chặt của Tiểu Tứ từ từ giãn ra,
lòng thấy yên tâm hơn. Đứng ở chỗ cửa ra vào liếc mắt quan sát trong phòng
khách, sàn nhà có vài vết máu đã khô đen lại, trong phòng có khoảng tám, chín
người, trong số đó có một người anh quen...
Tiểu Bản lúc này miệng hơi há ra, vẻ mặt kinh ngạc pha lẫn nghi ngờ, ba bốn
tên đứng cạnh Tiểu Bản nhìn thần sắc và tư thế thì có lẽ là người phe Cảnh
Trình. Trước đó Khương Thượng Nghiêu không dám làm bừa bởi vì chưa nắm được tình
thế trong phòng, lúc này thấy phe mình người đông thế mạnh, chỉ cần lừa được
Nhiếp Tiểu Tứ buông súng xuống, thì nhất định sẽ lật ngược được ván cờ. Còn
chuyện liên quan tới Nhiếp gia hôm nay, từ từ sau này sẽ nghĩ cách hóa giải.
Lòng anh đã quyết. Lúc này cánh cửa phía sau lưng đóng Iại, một tên đứng ở
phía cửa ra vào tay đang ôm chặt vết thương ở eo đi đến gần Nhiếp Tiểu Tứ ghé
sát tai hắn ta thì thầm điều gì đó, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía anh, còn ánh
mắt Diêu Cảnh Trình trở nên vô cùng lo lắng.
Khương Thượng Nghiêu khi ở bên cạnh chú Đức cũng đã được chứng kiến nhiều
rồi, nên có thể coi như đã được huấn luyện, thấy hai tên đứng cạnh Nhiếp Tiểu Tứ
vẻ mặt hung hăng đầy khí thế giang hồ, anh biết ngay những lời mình nói có thể
lừa được Nhiếp Tiểu Tứ, nhưng chưa chắc đã lừa được những kẻ khác. Nếu Hoàng Mao
nghe lời anh đi báo cảnh sát, lúc này có lẽ cũng không thể kéo dài thêm được
nữa, đợi đám cảnh sát lên bắt quả tang tại trận, khi ấy thì hết đường chối
cãi.
Thấy ánh mắt Nhiếp Tiểu Tứ phóng về phía mình càng lúc càng đầy nghi hoặc,
những thớ thịt trên mặt đã giãn ra lại bắt đầu co lại căng thẳng, Khương Thượng
Nghiêu thầm quyết định, nhấc nhấc vali trên tay định đi vào trong.
Vừa đúng lúc ấy thì nghe thấy một giọng nói ồm ồm có chút hung hăng vang lên
từ phía sau: "Nhiếp Tiểu Tứ, hôm nay bọn anh đến tìm mày, cũng không phải oan
khuất gì đâu. Số tiền mày nợ đã hơn nửa năm, đây là vì anh Tang Cẩu nể mặt Nhiếp
Nhị nhưng hôm nay thì sao? Để mày chạy thoát thì bọn tao sau này sống thế nào?
Số phận thằng nhóc trong tay mày do mày tự quyết định, hôm nay tao có phải liều
mạng cũng sẽ không để mày thoát".
Kẻ không thiết sống đó lại chính là anh Hổ, những người khác đều nghe theo sự
chỉ đạo của anh ta, làm sao dám phản ứng dù chỉ là nửa chút? Chỉ có Tiểu Bản
đang cố gắng ghìm chặt đôi chân đang run cầm cập của mình, nhìn đôi môi mím chặt
đầy bướng bỉnh của Cảnh Trình, lo đến sắp khóc.
"Đừng có quanh co nữa!" Nhiếp Tiểu Tứ dúi dúi họng súng vào lưng của Cảnh
Trình, hai người tiến lên phía trước nửa bước. Vai hắn ta bị vật sắc nhọn cứa
vào, hễ cử động là máu lại rỉ ra thấm qua lớp vải. Sắc mặt vẫn không thay đổi,
đôi lông mày thô rậm nhíu chặt lại, trông rất hung dữ. Không nhịn, được hắn ta
gào lên: “Định lừa ông mày phải không, tưởng ông đây là chíp hôi chắc? Mày đến
đây, chỉ cần mày nhúc nhích nửa bước tao sẽ bắn vỡ sọ mày ngay cho thỏa tâm
nguyện!".
Đứng trước sự sống và cái chết, Khương Thượng Nghiêu không còn thời gian do
dự, cố gắng trấn tĩnh đến gần Nhiếp Tiểu Tứ, dừng lại trước mặt hắn ta khi chỉ
còn cách bốn năm bước chân nữa, cất giọng bình thản nói: "Chẳng phải cũng chỉ là
mấy chục thôi sao? Có phải chuyện gì lớn lắm đâu? Đây là khoản ban đầu, phần còn
lại ông chủ chúng tôi lát nữa sẽ mang đến". Nói xong ném vali trên tay về phía
hắn ta: "Giải quyết gọn gàng sạch sẽ rồi, mấy anh em còn có thể cùng nhau đi ăn
đêm nữa".
Nhiếp Tiểu Tứ nheo mắt lại thành một đường chỉ nhỏ, ánh mắt tập trung nhìn
chằm chằm vào mặt anh, Khương Thượng Nghiêu nín thở nhìn lại. Vẻ mặt anh thể
hiện rõ sự khinh thường tột cùng đối với hoàn cảnh sự việc này, dường như những
gì đang diễn ra trước mắt anh chỉ là một cảnh đánh nhau ẩu đả vớ vẩn của mấy kẻ
du thủ du thực nơi đầu đường xó chợ. Chỉ vài giây mà dài dằng dặc như hàng
tháng. Hơi thở nặng nề của Diêu Cảnh Trình và tiếng nuốt nước bọt của Tiểu Bản ở
phía sau dường như cũng bị thời gian kéo dài ra vậy, nghe rõ vô cùng.
Ánh mắt Nhiếp Tiểu Tứ từ từ chuyển sang tên đàn em cạnh mình, gật đầu. Tên
kia nhận được chỉ thị cúi người xuống nhặt vali lên định mở khóa ra.
Như có lưỡi dao kề ngay trái tim, Khương Thượng Nghiêu nín thở, từng mạch máu
như đông cứng lại cũng chỉ để chờ đợi giây phút này! Anh phóng nhanh tới; nắm
chặt tay phải giáng thẳng vào mặt của Nhiếp Tiểu Tứ. Cú đấm này vừa nặng, vừa
lại vững, không chút nhân nhượng, tốc độ nhanh như gió, khiến Nhiếp Tiểu Tứ trở
tay không kịp, bỗng thấy mặt mày choáng váng, máu mũi chảy ròng ròng, mọi vật
trước mắt trở nên mờ ảo.
Trong nháy mắt tình thế biến chuyển, ngay cả anh Hổ vốn quen với việc dùng
nắm đấm đoạt mạng người cũng phải kinh ngạc, ngược lại, Diêu Cảnh Trình, ngay từ
lúc bắt đầu ánh mắt đã không rời khỏi người Khương Thượng Nghiêu dù chỉ một
giây. Trong khoảnh khắc Khương Thượng Nghiêu quyết định hành động ấy, thần thái
ung dung bao quanh người anh trước đó gần như đã biến mất, thay vào đấy là sự
tàn bạo và sát khí đằng đằng mà Diêu Cảnh Trình chưa từng thấy bao giờ. Trong sự
kinh ngạc quá đỗi, Diêu Cảnh Trình dịch sang bên cạnh nửa bước, tránh khỏi tầm
ngắm của họng súng, rồi quỳ ngay xuống ôm chặt lấy đôi chân to lừng lững của
Nhiếp Tiểu Tứ, định hất hắn ta ngã xuống đất.
Một quyền trúng ngay, Khương Thượng Nghiêu thu tay về thúc thẳng khuỷu tay
vào ngực Nhiếp Tiểu Tứ. Theo phản xạ bản năng Nhiếp Tiểu Tứ vốn đang đưa tay lên
quệt máu trên mặt, nhưng cú thúc cùi chỏ đó khá mạnh, thân hình to béo của hắn
ta cũng có phần không chịu nổi, hai chân lại đang bị Diêu Cảnh Trình ôm chặt,
hai cú đấm mạnh như thế, cả người không đứng vững nữa, nhưng vẫn nắm chặt khẩu
súng K-54 trong tay, khom người xuống điên cuồng nện liên tiếp vào người Diêu
Cảnh Trình.
Lúc này, hai tên đứng bên cạnh Nhiếp Tiểu Tứ như bừng tỉnh, vung tay lên lao
vào Khương Thượng Nghiêu mà đấm túi bụi. Khương Thượng Nghiêu thấy Nhiếp Tiểu Tứ
vẫn chưa chịu buông súng, làm sao dám coi thường. Chỉ khẽ nghiêng người bên này
bên kia để tránh đòn, cùng lúc anh kêu lên một tiếng đau đớn vì bị dính đòn, một
tay anh vặn xoắn cánh tay phải đang cầm súng của Nhiếp Tiểu Tứ, tay kia đè chặt
vào gáy của hắn ta, tiếp đó dùng chân đá vào đầu gối, ra đòn cùng một lúc khiến
cơ thể to béo của hắn ta bổ nhào như bay về phía trước, khẩu K-54 trong tay bắn
ra đập vào góc tường.
Nhiếp Tiểu Tứ liếc mắt thấy đám huynh đệ của anh Hổ đang lao tới, biết hôm
nay địch mạnh ta yếu không dễ thắng, hắn ta như mãnh thú bị nhốt bắt đầu phát
cuồng, hét lên một tiếng, đứng bật thẳng dậy, động tác nhanh nhẹn hơn ngày
thường gấp trăm lần.
Khương Thượng Nghiêu và Diêu Cảnh Trình thấy hắn ta đứng dậy, có lẽ đều đang
rủa thầm trong lòng, hai tên đồng bọn của Nhiếp Tiểu Tứ đã kịp vây tới quấn chặt
lấy hai người không chịu rời, muốn chạy tới ngăn cũng không kịp nữa. Cũng may
anh Hổ nhanh chân, đi sau mà lại đến trước, lao người tới túm chặt lấy bàn chân
của Nhiếp Tiểu Tứ, khiến hắn ta lại một lần ngã sấp xuống đất, anh Hổ ra sức kéo
Nhiếp Tiểu Tứ lùi lại phía sau được vài bước, con dao bấm vẫn cầm trong tay
trước đó một lần nữa lưỡi dao lại được bật ra, nhanh như cắt cứa ngang cổ hắn
ta.
Ngõ hẹp tương phùng kẻ mạnh thắng. Nhiếp Tiểu Tứ mặc dù được anh cả, anh hai
bảo vệ bao bọc hơn hai mươi năm, nhưng tính dã man tàn bạo thấm vào máu của
người nhà họ Nhiếp khi bùng phát cũng không thể xem thường! Giằng co trái phải
một hồi, anh Hổ xem ra cũng không thể trụ thêm được nữa, Nhiếp Tiểu Tứ chỉ thêm
vài vết thương nữa trên người, trong lúc giằng co cả hai người đều bị máu bắn
đầy lên quần áo.
Phía bên này sau khi được những người khác giải vây, Diêu Cảnh Trình lao
nhanh về phía góc tường. Trong mắt cậu ta chỉ có khẩu K-54 bị bắn dưới gầm tủ,
trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực kia chỉ nghĩ được một điều: Không
thể để Nhiếp Tiểu Tứ Cầm được nó một lần nữa.
Đôi chân đi giày thể thao loại kém chất lượng lướt qua bốn người Nhiếp Tiểu
Tứ, Nhiếp Tiểu Tứ ra sức đâm con dao bấm vừa giằng được trong tay xuống, đôi mắt
đầy vằn máu chưa kịp nhìn đang mở trừng trừng của anh Hổ dần dần chùng xuống.
Trong hơi thở gấp gáp của chính mình, hắn ta bỗng nghe thấy hơi thở dồn dập cũng
lớn không kém của anh Hổ kia ngừng bặt. Trái tim đang muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực vì kinh hãi mách bảo Nhiếp Tiểu Tứ rằng: Không được để Diêu Cảnh Trình cướp
được khẩu súng trước.
Khương Thượng Nghiêu bị đẩy ngã sang một bên đứng dậy được, chứng kiến cảnh
tượng: Nhiếp Tiểu Tứ giơ con dao bấm trong tay lên đâm thẳng xuống lưng của Diêu
Cảnh Trình, hắn ta ngã sấp người vào người Cảnh Trình. Cả hai đổ ập xuống đất,
trong lúc ngã Diêu Cảnh Trình mò thấy khẩu súng dưới gầm tủ, lật người gí họng
súng vào thái dương của Nhiếp Tiểu Tứ, sau đó... lại một lần nữa con dao được
đâm xuống ngực cậu ta, sau đó là... tiếng súng nổ.
Khói thuốc súng gần như che phủ hết tầm nhìn trong phòng, rất nhanh, trước
mắt xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, những cảnh tượng trước đó như đột ngột
được phóng to cận cảnh, rồi lại tách ra vỡ thành trăm mảnh vụn, rồi lại phóng
to, rồi lại vỡ vụn; cứ thế lặp đi lặp lại không ngừng, cuối cùng chồng chéo lên
nhau, xoay vòng. Khương Thượng Nghiêu chỉ cảm thấy khoảng trắng rộng lớn đó như
vòng xoáy lúc xa lúc gần trước mắt mình, chẳng khác gì muốn nuốt anh vào trong,
cổ họng anh khô rát, muốn bật ra một tiếng gì đó nhưng không sao thốt nên
lời.
Cho tới khi tiếng còi của cảnh sát vang lên.
Phải mấy ngày sau Khánh Đệ mới nghe được tin.
Ngày đầu tiên khi Cảnh Trình trốn học, với tình trạng đi muộn về sớm gần đây
của cậu ta, Khánh Đệ vừa coi thường lại vừa có chút bực bội.
Nếu không phải là Ái Đệ buồn bã lo lắng liên tục lên lớp cô thăm dò, thì cô
cũng không biết đến việc học sinh lớp Mười hai đang bước vào giai đoạn căng
thẳng nước rút như Diêu Nhạn Lam cũng trốn học.
"Liệu có phải do đánh nhau rồi bị thương gì không?" Ái Đệ quan sát vẻ mặt của
cô, ánh mắt lanh lợi giảo hoạt như con thú nhỏ đang thăm dò ý tứ đối phương.
"Không biết nữa." Khánh Đệ hỏi em: "Hay là hai chị em mình đến nhà cậu ta xem
sao?".
"Thôi! Mặc kệ anh ta đi, đã nghèo lại còn không chịu học, sau này lớn lên
cũng chẳng thể trở thành người tử tế gì!" Ái Đệ nói xong liền quay đầu bỏ
chạy.
Khánh Đệ phì cười, thu dọn vở bài tập trên bàn, đi đến phòng giáo viên chủ
nhiệm. Làm học sinh đại diện môn ngữ văn mấy năm, mặc dù công việc không nặng
cũng chẳng nhẹ, biểu hiện hằng ngày không có nổi bật, nhưng các thầy cô giáo
trong trường đa phần đều biết cô, thích sự chững chạc của cô.
Lúc tan học, cô vừa bước chân vào hành lang khu văn phòng giáo viên, mỉm cười
chào hỏi các thầy cô giáo vừa hết tiết, rồi đi thẳng đến văn phòng của giáo viên
lớp Mười một, bước chân đột ngột khựng lại, nụ cười trên miệng cũng vụt tắt, một
giọng nữ cao vút vọng từ bên trong ra đập thẳng vào tai cô: "Diêu Cảnh Trình lớp
chị cả trường này ai mà chả biết? Ngay từ năm lớp Bảy đã là một mầm họa rồi, mới
tí tuổi đầu đã xưng huynh xưng đệ với đám người giang hồ, có thể có được kết quả
gì tốt chứ...".
Trong tiếng nhao nhao ồn ào bàn tán có người cất tiếng ngăn cản: "Thôi thôi,
đừng nói nữa. Vẫn còn là một đứa trẻ, chịu ảnh hưởng từ sự giáo dục của gia đình
rất lớn, nghe nói bố cậu ta thường xuyên vắng nhà, mẹ cậu ta cũng chẳng quan tâm
đến các con. Giờ người đã chết rồi, thật tội nghiệp cho người nhà họ, không biết
buồn tới thế nào nữa?".
Lại có người thở dài: "Chị cậu ta... tên là Diêu Nhạn Lam phải không? Cô bé
có thành tích học tập rất tốt trong khối Mười hai phải không?", sau khi nhận
được câu trả lời khẳng định, trong phòng đột nhiên im lặng, dường như đang cảm
thấy tiếc cho Diêu Nhạn Lam vì kỳ thi tốt nghiệp sắp tới.
Khánh Đệ đứng ngoài cửa tinh thần hoảng loạn, cảm giác thấy đầu ngón trỏ đau
nhói mới giật mình tỉnh ngộ, phát hiện tay mình đang nắm chặt khung cửa, bị dằm
đâm vào tay. Cô cho đầu ngón tay vào miệng cắn một cái, cảm giác đờ đẫn khắp
toàn thân đột nhiên như được nới lỏng nhờ chút nhói đau nơi đầu ngón tay. Chuyển
xấp bài tập từ tay trái sang ôm bên tay phải, chuẩn bị gõ cửa, cô mới phát hiện
ra cánh tay mình không còn nghe theo sự điều khiển của bản thân nữa, đang run
lên bần bật.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, các thầy cô giáo bên trong như cùng hẹn trước, đồng
thời quay đầu nhìn ra, ngay lập tức những tiếng thì thầm xì xào quay trở lại
tiếng bàn bạc chữa bài tập như hằng ngày.
Khánh Đệ cố mỉm cười bước vào, đi thẳng đến trước bàn của giáo viên chủ
nhiệm.
“Thu hết rồi à? Cứ để đấy đi." Trên sắc mặt cô Dư còn vương chút tức giận và
lúng túng, nhưng vẫn kiềm chế được, không giống vẻ hòa nhã luôn thấy ngày thường
nữa.
Khánh Đệ vâng một tiếng, đặt xuống rồi đi, lại quay đầu định hỏi cô Dư xem
rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng khi đối mặt với đôi mắt buồn bã như sắp khóc
của cô giáo chủ nhiệm, cô đành nhẫn nhịn.
Phía sau lưng rất nhiều ánh mắt thăm dò đang phóng tới, Khánh Đệ có thể đoán
được những điều mà họ đang nghĩ... Lời đồn đại trong trường giữa cô và Diêu Cảnh
Trình không phải mới xuất hiện ngày một ngày hai.
"Thưa cô, tan học em định đến nhà bạn Diêu Cảnh Trình xem sao." Ý của cô là
"nhà Diêu Cảnh Trình" chứ không phải "Diêu Cảnh Trình", hy vọng cô Dư nghe có
thể hiểu được.
Cô Dư gật đầu: "Chiều…” Giọng cô nghẹn ngào trầm hẳn lại, dừng một chút rồi
nói tiếp: "Buổi chiều cô đại diện cho nhà trường tới thăm hỏi gia đình, em cũng
đến đi, an ủi mẹ cậu ấy, dù sao cũng học cùng nhau mấy năm liền. Đừng đi đông
quá, nhà họ... giờ có lẽ không muốn gặp quá nhiều người".
Khánh Đệ phớt lờ những lời xì xầm bàn tán đột ngột vang lên từ phía sau,
ngẩng cao bước nhanh ra khỏi văn phòng. Sau khi di qua cửa mấy phòng giáo viên,
cô mới chuyển thành chạy, vội vàng lao thẳng tới khu để xe đạp của trường.
Ái Đệ đã ngồi sẵn trên yên sau chờ cô, trên tay đang cầm một cuốn truyện
tranh mượn được của ai đó. Nhìn thấy chị thì hốt hoảng giật mình: "Chị?".
"Diêu Cảnh Trình xảy ra chuyện rồi." Khánh Đệ không nói thêm lời nào nữa,
buồn bã cúi đầu mở khóa xe đạp.
Ái Đệ hơi sững người lại: "Đúng là bị người ta chém ạ?".
Khánh Đệ ngẩng đầu lên nhìn em gái mình, hai môi run rẩy vài giây, rồi hít
một hơi thật sâu, khẽ nói: "Nghe nói là... chết rồi".
Cặp sách và quyển truyện tranh của Thẩm Ái Đệ lần lượt trượt xuống đất, sau
giây phút sững sờ, sắc mặt trắng bệch, bắt đầu òa lên khóc nức nở, đến người
cũng không đứng vững, bắt đầu mềm nhũn xuống.
Lúc này bao nhiêu ánh mắt tò mò xung quanh Khánh Đệ cũng không hề bận tâm, cô
nhìn những vệt nước mắt ngang dọc đang lăn xuống má em gái mình, biết rằng nó sẽ
buồn, nhưng không ngờ lại buồn tới mức ấy. Cô nhớ lại khuôn mặt chàng thiếu niên
với nụ cười rạng rỡ tươi sáng như ánh mặt trời, cứ như mới ngày hôm qua, ở chính
trong nhà xe này, kéo kéo tay cô, để ghi số máy nhắn tin của cậu ta.
Khánh Đệ từ từ ngồi xuống, một tay chống trán, thuận tay lau đi giọt lệ chực
trào ra nơi khóe mắt.
"Chị." Ái Đệ khóc hu hu nhào vào lòng cô, cô giơ tay ra ôm lấy vai em, nghe
giọng mình cũng đang nấc lên không thành tiếng: "Đừng khóc, còn chưa biết...
chưa biết có đúng không... chị đến nhà cậu ta xem sao, nếu em còn khóc... chị
không cho em đi cùng đâu".
"Em không khóc.” Ái Đệ nghẹn ngào gật đầu đồng ý: "Em không khóc".
Đường đến nhà Diêu Cảnh Trình không xa, nhưng sao hôm nay lại dài đến thế.
Khánh Đệ đạp xe như người mộng du với một phần ý thức mơ hồ, né tránh người đi
đường, một phần ý thức còn lại không biết giờ đang phiêu bạt nơi đâu.
Từ trong thâm tâm có một giọng nói vang lên an ủi cô rằng, những gì cô nghe
thấy là giả, nhưng những gì mắt cô đang nhìn thấy là trong dòng người ồn ào nhốn
nháo vừa hết giờ làm xung quanh, ai ai cũng vội vội vàng vàng, để kịp về nhà. Có
ai sẽ để ý tới việc một sinh mạng vừa tiêu vong trong thành phố nhỏ bé vốn nghèo
khó và đầy hối hả này?
"Lên đấy em đừng có nói năng lung tung, đừng khóc nhé biết chưa hả? Người ta
còn buồn hơn mình."
"Vâng." Ái Đệ gật đầu, ý thức vẫn còn chậm chạp sau sự kinh hãi quá mức.
Trên những bậc cầu thang kiểu cũ vang lên tiếng bước chân khô khốc. Khánh Đệ
nhớ lại lần trước sau khi giúp Diêu Nhạn Lam đuổi anh họ về, tới nhà cô ấy ăn
cơm, đến chân cầu thang Nhạn Lam đã cất tiếng gọi: "Bà ơi!", sau đó là giọng nói
già yếu đáp lại từ xa vọng tới, lên đến nơi nhìn thấy ngay bà cụ, mỗi nếp nhăn
trên mặt vun lại thành nụ cười tràn ngập sự đôn hậu. Cùng một cầu thang, hôm
nay, chỉ có tiếng bước chân vọng trong không khí như đang bước vào ngôi mộ tĩnh
mịch và trống rỗng.