Hồi đó,
đại viện quân khu Tiểu Hạ sống, nam nhiều nữ ít, nam thì đa số từ 10 tuổi trở
nên, đều đang học cấp 1 hoặc cấp 2; học mẫu giáo chỉ có mỗi mình bé Nhược Phi
nhà ta.
Nhược
Phi hoàn toàn không có bạn chơi trong quân khu. Tuy nhà cậu TV to vật vã hơn
nhà Tiểu Hạ nhưng chả hiểu sao cứ hay mò sang nhà cô chơi, hễ ngồi là ngồi lì
tới tối.
Cậu
không thích nói chuyện, luôn ngồi lẻ loi ở một góc phòng nhìn Tiểu Hạ cùng bạn
cô chơi đùa, nhưng lại chưa bao giờ gia nhập với họ. Sau đó thường có bạn nhìn
thấy Nhược Phi xong là hỏi cậu là ai. Tiểu Hạ không biết phải trả lời ra sao,
còn má-mi thì lần nào cũng cười tít mắt nói : “Đây là em trai Tiểu Hạ!”
Em
trai? Hai đứa nhìn khác nhau một trời một vực! Cô rõ ràng đẹp hơn nó rất rất là
nhiều, làm gì có giống chị em cơ chứ?
“Mẹ!
Thẩm Nhược Phi không phải là em con mà!”
“Cháu
không phải là em trai gì cả!”
Lúc
đầu, Tiểu Hạ cùng Nhược Phi vô cùng bất mãn, đều lớn tiếng phản bác. Lâu dần,
hai đứa đều chán đấu khẩu với người lớn, nên kệ họ muốn nói gì thì nói.
Từ khi
đến quân khu ở, Nhược Phi béo lên đôi chút, má hồng phúng phính, mi thanh mục
tú, xinh như con gái. Nhưng mà cậu ghét nhất người khác khen cậu “xinh đẹp”
hoặc nói cậu giống “con gái”. Hễ ai nói cậu “xinh xắn” là cậu ngoảnh mặt bỏ đi,
không thèm nói chuyện.
Có lần,
Tiểu Hạ cùng bạn học chơi trò gia đình, chơi chán rồi mới liếc về phía bé Nhược
Phi dễ thương đáng yêu, hồng hào xinh xắn như búp bê, mắt bỗng lóe sáng. Cô lôi
cái đầm má-mi mới mua cho ra, ân cần khuyên Nhược Phi mặc vào. Bé Nhược Phi
tuổi tuy nhỏ nhưng cũng biết con trai không bao giờ mặc đầm thế nên phản kháng
tới cùng. Tiểu Hạ tức điên, lao vào, đè lên người cậu, ra lệnh cho các chị em
lột sạch quần áo cậu ra, rồi ép cậu thay đầm.
Khi
má-mi quay về nhìn thấy con gái đang đắc ý cực độ tô tô vẽ vẽ son môi cho bé
Nhược Phi, còn Nhược Phi thì nước mắt tuôn như suối. Má-mi nổi trận lôi đình,
vạch quần ra phát đen đét vào mông Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đau quá, khóc thét lèn lẹt.
Đại
viện thoáng chốc vang lên một nam một nữ “hợp xướng tình ca”. Tiểu Hạ nhớ đây
là lần thứ 2 má-mi vì Nhược Phi mà đánh mình, thế là tức tối đầy vơi. Đại não
vốn giỏi về logic lập tức đem thái độ đối xử bất công của má-mi với cô và Nhược
Phi liên hệ tới thân thế của bản thân, bi ai thốt ra một câu : “Mẹ! Thẩm Nhược
Phi mới là con mẹ đẻ ra có phải không? Con là do mẹ nhặt từ bãi rác về, không
phải con ruột, có phải không?”
“Con!Đứa
bé này!” Má-mi mỉm cười nhưng lại không bác bỏ.
Để
thoát khỏi cái gia đình đầy ắp bạo lực, Tiểu Hạ vạch ra kế hoạch “bỏ nhà ra
đi”. Cô không dám trốn học, thế nên phải thực hiện kế hoạch sau khi tan học.
Về tới
nhà, bố mẹ vẫn chưa tan tầm, Tiểu Hạ bi ai thu xếp hành lý, mang xấp ảnh “Thủy
thủ Mặt trăng”, vở bài tập, hộp bút đi ra khỏi nhà. Cô không quên việc để lại
cho bố mẹ mảnh giấy ghi : “Con đi đây! Đừng tìm con!”…..
Cho dù
có bỏ nhà ra đi thì trước khi rời nhà cô cũng không quên khóa chặt cửa nẻo. Bản
chất vẫn là đứa trẻ ngoan chu đáo và kĩ tính. Cô cắp cặp trên lưng, đi quanh
đại viện, đi đúng một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa biết nên tới đâu thì tốt, chỉ
thấy bụng ngày càng đói, chân ngày càng mỏi.
Vì dỗi
mẹ nên cô không thèm ăn cơm nguyên 1 ngày 1 đêm, cái bụng bé xinh cứ “ọc ọc”
réo. Cô thấy mắt càng ngày càng hoa, đi tới bồn hoa bên sân vận động ngồi nghỉ,
lúc này mới thấy mắt đỡ hoa, đầu đỡ choáng. Chính vào lúc đó, cô nhìn
thấy khu vườn hoa phía sau sân vận động là một đám con trai cao to đang vây
tròn để xem cái gì đó. Vốn tính tò mò, Tiểu Hạ rón rén ra xem thì nhìn thấy
Nhược Phi đang ôm chặt con robot biến hình trong lòng, mắt trừng trừng lườm bọn
con trai đó.
Hồi đó,
robot biến hình là loại đồ chơi được ưa thích nhất, con “Kình Thiên Trụ” trong
tay Nhược Phi là “món ngon” trong mắt của cả bé trai lẫn bé gái. Con robot
“Kình Thiên Trụ” phát sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, Tiểu Hạ nuốt nuốt nước
bọt, còn đám con trai đó o ép Nhược Phi giao con robot ra…………