“Tiểu tử, mau đưa nó cho bọn tao chơi!”
“Có
phải không trả mày đâu, nhỏ nhen như thế làm cái gì?”
“Thằng
“pê-đê” này, mau đưa cho bọn tao!”
Bọn
chúng càng nói càng mất kiên nhẫn, cuối cùng chuyển sang cướp, Nhược Phi chỉ ôm
chặt lấy con robot không hề động đậy. Bọn chúng lúc đầu chỉ đẩy cậu, sau bắt
đầu dùng nắm đấm. Tiểu Hạ bụm chặt miệng, nhìn máu mũi Nhược Phi bắt đầu chảy
ra, cảm thấy tim vì lo lắng mà muốn nhảy vọt ra ngoài. Má-mi luôn giáo dục mình
không được quản việc của người khác, nhưng việc của thằng nhóc này là việc của
người khác sao?
Má-mi
nói thằng nhóc là em trai mình!
“Chúng
mày mau dừng tay lại cho tao! Chúng mày mà còn bắt nạt em tao, tao sẽ, tao sẽ
………….mách cô giáo đấy!”
Tiểu Hạ
tay chống nạnh, khí thế ngất trời xuất hiện trước mặt bọn con trai, khiến bọn
chúng bị hù cho giật nảy. Trong lúc cả đám còn đang hoang mang, cô chen vào
giữa trung tâm, cản trước mặt Nhược Phi, oai hùng nói : “Không được bắt nạt em
tao!”
“Tên
tiểu tử này là em của mày?” Có đứa hỏi.
“Đúng!
Muốn cô giáo phạt trực nhật hả, Vu Uy?”
Cầm đầu
đám trẻ con này là Vu Uy – học sinh dốt nhất lớp Tiểu Hạ. Vu Uy là học sinh lưu
ban, học hành kém, thi cử thường hay quay cóp, nếu Tiểu Hạ một lòng báo thù thì
thằng bé đó có trốn kiểu gì cũng không thoát khỏi kiếp ngày ngày trực nhật dọn
dẹp phòng học. Mắt thấy Tiểu Hạ muốn đấu với mình, Vu Uy hừ lạnh : “Mày muốn
tao đánh luôn cả mày sao?”
“Mày
đánh đi! Có giỏi thì sau này đừng hòng copy toán của tao!”
“Mày………”
Vu Uy
khóe miệng giật giật, cơ hồ đang suy tính. Nhược Phi sắc mặt phức tạp nhìn Tiểu
Hạ, lẩm bẩm nói : “Phan Tiểu Hạ, bà………..”
“Thẩm
Nhược Phi, cho dù cậu mới là con trai ruột của bố mẹ tôi, nhưng tôi cũng coi như
là chị cậu, chỉ có tôi mới được bắt nạt cậu, kẻ khác thì đừng hòng! Cậu yên
tâm! Tôi sẽ che chở cho cậu!” Tiểu Hạ vỗ vỗ ngực, rất có nghĩa khí nói.
“Bà……..”
Nét mặt Nhược Phi càng cổ quái.
Nhược
Phi kì quái nhìn Tiểu Hạ, cơ hồ vô cùng cảm động, đôi mắt đẫm lệ của cậu khiến
tinh thần anh hùng trượng nghĩa của Tiểu Hạ càng hừng hực cháy. Cô nhớ tới câu
chuyện “Thấy chuyện bất bình ra tay trượng nghĩa” cô giáo giảng, liền vung cặp
xách đập vào người bọn con trai.
“Dừng
tay! Tất cả dừng tay!”
Cho dù
Vu Uy cố hét lên ngăn cản thì bọn trẻ phút chốc đã lao vào đánh nhau.
Tiểu Hạ
không biết đã ăn bao nhiêu quả đấm, trước mắt dần dần mơ hồ. Cô dùng tận lực
bình sinh, lôi Nhược Phi cùng điên cuồng tháo chạy, chạy nhanh tới mức cơ hồ
phá kỉ lục của vận động viên chạy nước rút. Hai đứa chạy một mạch tới khu đồng
hoang bên cạnh đại viện, không ngừng thở gấp, nhưng tay của cả hai vẫn nắm chặt
không buông. Tay Nhược Phi dinh dính, đầm đìa mồ hôi, sắc mặt cũng trắng bệch.
Cậu nhìn Tiểu Hạ, giận đùng đùng : “Bà tại sao lại động tay động chân đánh
người hả?”
“Đừng
nói bậy! Đó là “giữa đường bất bình ra tay cứu trợ”! Không phải đánh nhau!”
Tiểu Hạ vội vàng phản bác.
“Tôi
mệt quá!” Nhược Phi thở hổn hển.
“Tôi
cũng vậy……….”
Tiểu Hạ
chỉ thấy cơ thể mềm nhũn như bún, toàn thân không còn một chút sức lực. Cô lấy
khăn tay, lau máu cho Nhược Phi, sau đó trước mắt bỗng chao đảo, cô ngã khuỵu
xuống. Điều cuối cùng cô nhìn thấy là đôi mắt đỏ hoe của Nhược Phi.
“Thật
giống thỏ con!” Trước khi rơi vào trạng thái bất tỉnh, Tiểu Hạ thầm thì.