Khi
Tiểu Hạ tỉnh lại thì nhìn thấy xung quanh mình là gương mặt nghiêm túc của cha
mẹ cùng bộ mặt lo âu của nhà Nhược Phi, không lo âu chỉ có chú Thẩm và dì Vương
Tuệ, còn mặt thằng nhóc Nhược Phi khốn kiếp đó thì cứ nhơn nhơn ra, cơ hồ không
hề nhớ tới ai đã anh hùng trượng nghĩa cứu nó vậy. Vừa nhìn thấy Tiểu Hạ tỉnh
lại, má-mi theo thói quen giơ tay ra định phát mông cô một cái nhưng cuối cùng
lại chỉ nhè nhẹ cốc vào đầu cô.
“Phan
Tiểu Hạ! Con giỏi lắm! Giờ đã biết đánh nhau với lũ con trai rồi hả?”
“Con…..”
Tiểu Hạ
không biết giải thích thế nào cho rõ, giờ cô chỉ cảm thấy bản thân hối hận vô
cùng vì đã ra tay cứu thằng bé đó. Mặc dù Vu Uy không có thói thóc mách nhưng
nếu việc này truyền tới tai cô giáo thì cái chức cán sự lớp khó mà leo lên
được! Đều tại thằng ranh con Thẩm Nhược Phi!
“Không
liên quan tới Tiểu Hạ. Tiểu Hạ chỉ vì cứu Phi Phi nhà em mới đánh nhau, nếu
trách con bé thì chúng em không biết nói thế nào cho phải!”
Chú
Thẩm thường ngày vô cùng nghiêm khắc lúc này mở lời nói đỡ cho Tiểu Hạ. Đương
nhiên cha mẹ cô cũng không thể trách cô thêm được nữa. Thực ra, trong lòng họ
rất thương Tiểu Hạ, lại có chút tức giận Thẩm Nhược Phi! Nhưng việc đã tới nước
này, càng không thể vì chút chuyện cỏn con mà làm rạn nứt mối quan hệ tốt đẹp
của hai nhà. Huống hồ, xuất phát điểm của bọn trẻ xác thực là từ điều tốt!
“Tiểu
Hạ, má-mi không phải là đang trách con giúp Phi Phi, nhưng tại sao con cứ phải
dùng bạo lực để giải quyết? Con có thể giảng đạo lý với bọn chúng cơ mà! Một
đứa con gái lại đánh đấm như con trai, má-mi bị con làm cho tức chết rồi!”
Giảng
đạo lý……nếu như giảng đạo lý mà giải quyết được vấn đề thì ai cần
động đến chân tay chứ?
Tiểu Hạ
mặt thì ra vẻ nghiêm túc lắng nghe nhưng lại nén bĩu môi, từ góc của cô vừa vặn
bắt gặp Nhược Phi cũng đang trề môi ra, đột nhiên cô có cảm giác tìm thấy tri
âm vậy!
Má-mi
mắng hết vụ Tiểu Hạ đánh nhau lại quay sang mắng vụ cô bỏ nhà đi, chú Thẩm, dì
Vương Tuệ và pa pa đứng bên cạnh giảng hòa. Lửa giận của má-mi chưa kịp bạo
phát triệt để đã bị ba người dần dần dập tắt. Tiểu Hạ được đưa tới phòng khám
kiểm tra thân thể, phải lấy máu, khiến cô đau tới phát khóc. Người lớn đi đợi
kết quả xét nghiệm còn Nhược Phi ngồi bên cạnh Tiểu Hạ, hồi lâu bỗng dúi một
vật gì đó vào tay Tiểu Hạ.
“Cho bà
đó!”
“Cái gì
vậy? Ý! Kình Thiên Trụ! Cậu không cần nó nữa à?”
“Lấm
lem hết rồi! Tôi không cần! Bà thích thì tôi cho đó!” Nhược Phi cố tỏ ra bản
thân không cần tới nó nữa.
Con
Kình Thiên Trụ này còn to hơn cả trong những con bày bán trong cửa hàng, màu
sắc lại tươi đậm hơn, nghe nói đồng nghiệp của chú Thẩm đi Mỹ công tác mua cho.
Chúa lòng lành, Tiểu Hạ chỉ muốn chơi nó chút xíu thôi, căn bản không hề có ý
chiếm hữu nó. Tên nhóc Nhược Phi này lại tặng cô món đồ chơi yêu thích nhất,
não của nó hư rồi à?
“Thật
sự cho tôi?”
“Đúng
vậy!”
“Tôi biết
rồi! Có phải cậu thấy tôi cứu mạng cậu nên mới lấy nó ra trả ơn không? Tôi giúp
người không hề mong người khác báo đáp, với lại, mẹ tôi nói cậu mới là con đẻ
của bà.”
“Phan
Tiểu Hạ! Bà là đồ đần à? Bà đã thấy mẹ bà bụng to lên bao giờ chưa?”
“Bụng
to? Cái này hình như là hông có……”
“Tôi
kém bà mấy tuổi, mẹ bà sao có thể sinh tôi ra mà bà lại không hề hay biết chứ?
Bà thật là……….”
“Đúng
thế thật……….Ha ha”
Tiểu Hạ
bỗng nhớ lại mình cùng cha mẹ đến xem Nhược Phi mới sinh đỏ hỏn nằm bên cạnh dì
Vương Tuệ, không khỏi buồn cười vì phán đoán vô vị của mình. Nhược Phi nhìn
gương mặt cười ha ha của Tiểu Hạ, đơ ra một lúc, sau đó cau có : “Phiền chết
được! Rốt cuộc bà có lấy không?”
“Lấy”