“Ha ha……Đùa chút thôi mà! Cậu…….đang yêu phải
không?”
“Làm gì
có!”
“Với
Thẩm Nhược Phi?”
“Tớ đã
bảo là không phải mà!”
“Thẩm
Nhược Phi ít tuổi hơn cậu, cậu sợ mình trông già hơn cậu ta nên mới cố ý “cưa
sừng làm nghé” ? Phan Tiểu Hạ, cậu thấy mình có ấu trĩ không hả?”
“Tớ đã
nói là không phải thế mà! Cậu nói nữa là tớ giận thật đó!” Tuy giả bộ sa sầm
nét mặt nhưng trong lòng Tiểu Hạ càng lúc càng cảm thấy bất an.
“Tiểu
Hạ, cậu làm như thế không đúng đâu! Khi đã xác định yêu nhau thì phải chân
thành với nhau, cậu cứ phủ nhận quan hệ thế này, Thẩm Nhược Phi sẽ đau lòng đó.
Hơn nữa, cậu căn bản không cần phải tìm cách biến mình trở nên cân xứng với cậu
ta____Người cậu ta thích không phải là thiếu nữ xinh xắn trẻ trung, mà là cậu,
Phan Tiểu Hạ!”
“Nhưng
mà, tớ vẫn thấy mình không xứng đôi…….” Tiểu Hạ lẩm nhẩm nói, cũng mặc nhận
luôn phỏng đoán của Trần Duyệt.
Tiểu Hạ
nhận thấy cách ăn mặc của mình và Nhược Phi khác nhau một trời một vực. Khi
cùng nhau đi dạo phố, cô cảm thấy cả hai không cân xứng, thế nên mới bất giác
chú ý tới phong cách của Nhược Phi, kết quả là “ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng
ra khoai”, chả ăn nhập gì cả!
Trần
Duyệt ngó thấy ánh mắt lưu luyến của cô nàng ngót nghét “hai mươi tám” tuổi đời
đang dừng trên bộ váy màu hồng phấn liền thở dài than : “Không phải là cấm con
gái hai mươi tám tuổi mặc quần áo dễ thương, nhưng Tiểu Hạ à, phong cách của
cậu là chín chắn đoan trang, sao cứ nhất thiết phải bắt chước kiểu “cute tinh
nghịch” của teen girl chứ? Tớ đúng là rất thích Thẩm Nhược Phi nhưng tớ hoàn
toàn không muốn cậu vì cậu ta mà “ép dạ cầu toàn” thay đổi chính mình……..”
“Tớ làm
gì có đâu?”
“Mong
là thế!”
Trần
Duyệt liếc Tiểu Hạ với vẻ đầy phức tạp sau đó tiếp tục dạo phố, còn tâm trạng
của Tiểu Hạ càng lúc càng nặng trĩu. Cô chưa từng hối hận yêu Nhược Phi nhưng
nếu như Trần Duyệt không nhắc nhở cô, e rằng cô đã không biết được rằng tình
cảm của mình dành cho Nhược Phi đã tới mức đánh mất cả “bản ngã”, khiến bản
thân mình lạc hướng!
Trước
tới giờ cô luôn thích vận những bộ quần áo toát lên vẻ thục nữ, thích màu xám
nhạt và đen tuyền cao quý ưu nhã, song, sau khi hẹn hò với Nhược Phi thì cô đã
vô thức chọn những trang phục không phải “gu” của mình_____Dù rằng không đến
mức khó coi nhưng lại trái ngược hoàn toàn với phong cách xưa nay của cô!
Nhược
Phi mang tới cho cô sức sống vốn đã mất đi lâu nay song đồng thời cũng vô hình
chung đem lại cho cô rất nhiều áp lực, phải chăng cô đã quen như thế rồi?
“Đang
nghĩ gì thế?” Trần Duyệt hỏi.
“A?
Không có gì……”
“Này!
Cậu với gã đàn ông đó ra ngoài ăn một bữa cơm đi! Hắn cũng phải mời tớ một bữa
cơm “thân mật” chứ nhỉ? Cảm ơn tớ đã chăm sóc cậu bấy lâu nay.”
“Gì mà
“gã đàn ông đó” “gã đàn ông kia”? Khó nghe chết được!”
“Vậy để
tớ gọi điện cho hắn nhé?”
“Không!
Để tớ về nhà nhân tiện rủ hắn đi!”
“Ok!
Vậy tớ ở nhà hàng đợi các cậu! Đừng để tớ đợi lâu đó!” Trần Duyệt cười mờ ám
với Tiểu Hạ.
“Không
có chuyện đó đâu!”
Tiểu Hạ
mang tâm sự trùng trùng về nhà, vừa mới đẩy cửa vào đã nhìn thấy Nhược Phi đang
ở trong phòng đọc sách chơi game “Thế giới ma thú”. Cô ngắm bộ dạng chăm chú
của Nhược Phi, nghĩ tới áp lực sau này khi hai đứa về sống chung, chỉ cảm thấy
tức anh ách, cô chua giọng nói : “ Anh chơi vui quá nhỉ?”
“Em về
rồi à? Bên ngoài có lạnh không?” Nhược Phi liếc Tiểu Hạ một cái sau đó lại quay
ra mải mê đánh quái!
“Lạnh!Tay
đỏ hết cả lên rồi này!”
“Vậy em
uống chút nước nóng cho ấm người!”
“Anh
rót cho em!” Tiểu Hạ bắt đầu nổi nóng.
“Đợi
anh chơi nốt ván này đã!”
“Không
được. Em muốn uống bây giờ!”
“Tiểu
Hạ! Giờ anh mà out là bị bạn bè giết luôn đó…….Em tha cho anh đi!”
“Em cứ
không đấy!”
Tiểu Hạ
chỉ cảm thấy “lửa giận” bốc lên ngùn ngụt, cô bước tới trước mặt Nhược Phi định
tắt cái rụp, ai dè Nhược Phi lại lấy tay bảo vệ cái máy tính, ra chiều tức tối
lắm. Cậu bắt lấy tay Tiểu Hạ hỏi : “Lại sao thế? Vừa về đã tức anh là sao?”
“Không
có gì.” Tiểu Hạ rầu rĩ nói : “Anh cứ chơi nốt game của anh đi, em với Trần
Duyệt đi ăn tối!”
“Cùng
đi nhé! Đã lâu rồi không được gặp Trần Duyệt.”
“Anh lỡ
bỏ anh bạn “game” của mình sao?”
“Game
quan trọng, nhưng Tiểu Hạ càng quan trọng hơn!”
“Xì!
Anh thật không biết xấu hổ!”
Tiểu Hạ
cười cười, tuy miệng mắng Nhược Phi nhưng cơn giận vừa nãy đã nguôi đi rất
nhiều. Nhược Phi thấy Tiểu Hạ không còn giận mình nữa thì biết điều thoát
khỏi game, sau đó cùng cô ra ngoài.
Trong
nhà hàng, Trần Duyệt đang sốt ruột chờ đợi. Khi nhìn thấy Nhược Phi và Tiểu Hạ
vô cùng thân mật đi vào, cô liền nổi hứng trêu chọc : “Tiểu Hạ, nhìn hai người
bước vào tớ tưởng như đang được dự lễ thành hôn cơ đấy, đi sát nhau thế kia cơ
mà! Chỉ còn thiếu mỗi nhạc đệm nữa thôi!”
“Trần
Duyệt! Cậu lại chọc tớ!” Mặt Tiểu Hạ ửng đỏ.
“Đúng
đó! Tớ chọc cậu đấy, làm sao? Ai bảo cậu mãi đến giờ mới nói cho tớ biết! Tớ
mặc kệ! Hôm nay cậu bao trọn gói, tớ phải chỉnh cậu một trận cho bõ ghét!”
“Cậu
không giảm béo nữa à?” Tiểu Hạ cười gian.
“Tớ có
thể gọi lên rồi bỏ đấy không ăn mà! Cậu có ý kiến gì sao?”
Lần này
thì cả ba đều cười rất sảng khoái.
Nhược
Phi gọi khá nhiều món, Tiểu Hạ ăn tới đỏ lựng mặt mày, Trần Duyệt thì ngồi
nhìn, cuối cùng nhịn không nổi liền gắp mấy miếng. Nhược Phi và Tiểu Hạ đều
cười quyết tâm giảm cân “được chăng hay chớ” của Trần Duyệt. Đang cười vui vẻ
thì điện thoại của Tiểu Hạ vang lên. Cô vừa bắt máy liền nghe thấy giọng của mẹ
ở đầu dây bên kia hỏi : “Tiểu Hạ, con đang làm gì vậy?”
“Con đang
ăn cơm ở bên ngoài!”
“Với ai
thế?”
“Trần
Duyệt ạ!”
Tiểu Hạ
chột dạ đáp lại, không hề nhắc tới tên Thẩm Nhược Phi còn nét mặt Nhược Phi thì
sa sầm, cậu buông đũa xuống ngồi nhìn Tiểu Hạ; đôi mắt của Trần Duyệt hiện lên
vẻ ưu phiền. Song, Tiểu Hạ không hề hay biết tâm trạng không tốt của Nhược Phi,
chỉ chuyên tâm ngồi đối đáp lại với mẹ.
“Tiểu
Hạ à, con có bạn trai chưa vậy?”
“Chưa
có ạ! Mẹ, mẹ cứ hỏi việc này mãi để làm gì thế?” Tiểu Hạ bực dọc hỏi.
“Tết
này về nhà, tiện thể đi xem mặt luôn. Đơn vị của bố con có một cậu rất được, mẹ
cảm thấy con nên gặp người ta thử xem.”
“Để con
về rồi bàn sau mẹ à!”
“Tiểu
Hạ, tuổi của con không còn ít nữa đâu. Cứ ngâm tới năm ba mươi tuổi là càng
nguy hiểm đó! Dẫu sao, con cũng chẳng mất mát gì cả, người đó, con nhất định
phải gặp, biết chưa hả?”
“Con
biết rồi!” Tiểu Hạ đáp bừa.
“Đúng
rồi, thằng bé Phi Phi dạo này thế nào rồi con? Thằng bé đã có bạn gái chưa?”
“Con……không
rõ lắm đâu ạ.”
“Con bé
này, sao không quan tâm tới Phi Phi một chút? Hai đứa con đều sống ở thành phố
S, âu cũng là duyên phận, phải biết quan tâm chăm sóc lẫn nhau chứ? Tình cảm
của hai con trước đây tốt như thế, sao giờ lại như người dưng vậy hả?”
Mẹ à,
không phải là “người dưng” mà là “người nhà” rồi…..
Tiểu Hạ
rùng mình một cái, rồi chật vật mãi mới cắt được cuộc đối thoại với mẹ. Tới lúc
gập điện thoại lại cô mới thở phào nhẹ nhõm. Trần Duyệt nói đầy vẻ thông cảm :
“Mẹ cậu lại kêu ca gì phải không?”
“Thì
vẫn chiêu cũ, bắt tớ đi xem mắt gì đó, riết nhiều thành quen rồi!”
“Hừ!”
Nhược
Phi đột nhiên hừ lạnh một tiếng sau đó nghịch đôi đũa trong tay. Tiểu Hạ kỳ
quái nhìn Nhược Phi, chẳng hiểu sao cậu lại giận dỗi vô cớ gì nữa. Nom thấy vẻ
mặt không tốt của Nhược Phi, Trần Duyệt liền cười giả tảng : “Thẩm Nhược Phi,
nghe nói phòng tranh của cậu sắp mở rồi, nếu cần lăng xê thì nhớ tìm tôi nha!”
“Đa tạ
Trần Duyệt tỷ tỷ!” Nhược Phi nho nhã lịch thiệp đáp lại.
“Khách
sáo gì chứ? Haiz! Nói đến phòng tranh là mình lại rầu tới phát ốm. Hai người có
biết “Thành Hạ” không?”
“Có
phải là tay họa sỹ cực kỳ giàu có đó không?” Tiểu Hạ hỏi.
“Làm ơn
đi! Cậu đừng gọi người ta theo cách “tục tĩu” như vậy. Người ta đúng là có tiền
thật nhưng tài của người ta còn nhiều hơn! Chủ tòa soạn bảo tớ cùng hợp tác sưu
tầm tin tức liên quan tới những người nổi tiếng trong lĩnh vực văn học nghệ
thuật với Lưu Na Na trong vòng một tuần, cái cô quê một cục ấy. Tớ bảo là một
mình tớ cũng có thể xử lí gọn, thế là chủ biên đồng ý luôn. Lĩnh vực điện ảnh,
văn học tớ đều tìm được người phù hợp rồi, chỉ còn mỗi nghệ thuật là chưa tìm
được thôi. Tớ định liên lạc với “Thành Hạ” nhưng làm thế nào cũng không thể tìm
được bất cứ tư liệu liên quan tới hắn ta. Tức chết đi được! Haiz, nếu có thể
một mình độc chiếm phỏng vấn “Thành Hạ” thì có phải hay không? Đành vậy,
nhường cho cái cô nàng quê mùa đó làm vậy!”
Tiểu Hạ
biết cái cô nàng “quê mùa” mà Trần Duyệt nhắc tới chính là đối thủ không đội
trời chung của Trần Duyệt từ thời đại học, giờ có nói gì cũng không hay nên cô
chỉ mỉm cười. Nhược Phi nghe tới đấy liền hỏi : “Tayhọa sỹ đó từ trước tới nay
không bao giờ tiếp nhận phỏng vấn, e rằng rất khó có thể phỏng vấn được người
ta!”
“Haiz.
Chính là như vậy…….Nghe nói tay họa sỹ đó còn rất trẻ, ngoại hình rất bắt mắt,
nhưng lại không chịu phỏng vấn. Riêng điểm này đã thấy điên! Nếu hắn mà lọt vào
tay tớ….Hừ ~ Hừ….Tớ nhất định sẽ hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà hắn, để cho
lượng tiêu thụ của tạp chí tăng lên gấp bội!”
“Trần
Duyệt, cậu thật yêu nghề!!!” Tiểu Hạ toát mồ hôi hột.
“Hahahahaha!”
Nhược Phi cũng cười sượng sùng, nét mặt có chút khó coi.
“Này!
Sao lại không ăn vậy? Hai người ăn đi! Mình chỉ thích ngồi ôm bụng đói
nhìn người khác ăn thôi! Hai người mau ăn đi!”
“Trần
Duyệt, cậu thật là nham hiểm!” Tiểu Hạ nhẹ nhàng nói.
“Anh
đồng ý với ý kiến của em!” Nhược Phi cũng nhẹ giọng tán thành.
“Này!
Hai người muốn chết sao? Ăn mau lên, lát nữa đi mà thanh toán!”
Dùng
bữa với Trần Duyệt xong rồi quay về nhà, Tiểu Hạ nghĩ Trần Duyệt gầy như vậy mà
cũng tuyệt thực giảm cân, trong lòng bất giác chột dạ. Cô xoa xoa cái bụng tròn
căng vừa mới ăn no xong, nói : “Thẩm Nhược Phi, anh có thấy em béo không?”
“Em lúc
nào mà chẳng béo!”
“Thẩm
Nhược Phi!”