Tiểu Hạ
mắt nhắm mắt ngủ liếc Nhược Phi một cái, sau đó thở dài bất lực, cô thật sự
chịu thua sinh lực tràn trề của cậu rồi! Thay đồ xong, Tiểu Hạ vẫn cảm thấy uể
oải, mơ mơ màng màng. Sau khi ném cho Nhược Phi một cái nguýt, cô liền bước ra
ngoài, không khí lạnh buổi sáng sớm đột nhiên ùa tới khiến cô tỉnh táo
lên hẳn. Tiểu Hạ ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh trên cao liền kinh ngạc
thốt lên : “Wa! Nhiều sao quá…….Sao lại có nhiều sao thế này???”
Vì sống
lâu trong chốn thành thị ô nhiễm và ồn ào nên Tiểu Hạ sớm đã quen với bầu không
khí tràn ngập bụi khói, quen với ánh sao mờ nhạt của trời đêm, nhưng giờ đây cô
lại có thể nhìn ngắm dải ngân hà tuyệt đẹp tại nơi này!
Trong
hồi ức, cô cũng đã từng được ngắm bầu trời rực rỡ ánh sao như hiện tại, cô nhìn
Nhược Phi rồi mỉm cười : “Làm thế nào mà anh tìm được nơi này?”
“Phan
Tiểu Hạ! Em có thấy trời sao đêm nay giống với lúc nhỏ chúng ta cùng ngắm
không?”
“Giống!
Nhớ quá đi………”
“Em đó!
Suốt ngày chỉ biết ngủ, đợt nghỉ hè lần trước, muốn cùng em đi ngắm mặt trời
mọc, nhưng em lại ngủ quên mất, lần này anh quyết không để lỡ cơ hội nữa!”
“Có
việc đó à? Sao em không nhớ vậy?”
“Những
việc liên quan tới anh, em có bao giờ nhớ được đâu!” Nhược Phi hừ lạnh một
tiếng.
“Được
rồi mà, đừng giận nữa! Bây giờ chúng ta làm gì nào? Đợi mặt trời mọc sao?”
“Ừ!
Ngồi xuống đây!”
Càng về
sáng, trời càng lạnh, may là Nhược Phi đã chuẩn bị sẵn một tấm thảm len. Hai
người đắp chung tấm thảm rồi cùng nhau ngồi ngắm mặt trời đang dần nhô lên từ
phía Đông, cùng ngắm khuôn mặt rạng rỡ được ánh bình minh chiếu sáng của đối
phương.
Nhược
Phi ngắm vầng thái dương đang từ từ lên cao rồi quay sang nhìn Tiểu Hạ, bỗng
nhiên cậu nói : “Em ngồi yên! Đừng động đậy!”
“Hả?”
Nhược
Phi liền vội vàng lôi một khung giấy trắng ra, sau đó dùng bút chì phác họa,
Tiểu Hạ đành ngồi yên, không dám nhúc nhích! Chẳng biết đã qua bao lâu, mãi đến
khi Tiểu Hạ cảm thấy cổ của mình cứng đơ thì Nhược Phi mới nói : “OK rồi!”
“Thật
sao? Đưa em xem nào!”
Tiểu Hạ
giật lấy khung giấy trong tay Nhược Phi, chỉ thấy trên đó là hình cô gái có hai
má lúm đồng tiền xinh xinh đang ngồi giữa những cây lau sậy với nụ cười dịu
dàng trên môi. Không phải là cô thì còn ai vào đây được? Tiểu Hạ không thể ngờ
rằng Nhược Phi lại có thể vẽ mình sống động như vậy, cô vừa ngạc nhiên vừa mừng
rỡ hỏi : “Đẹp thật đó! Sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà anh đã có thể
vẽ đẹp như vậy?”
“Luyện
nhiều thành quen tay thôi mà!”
“Em
thích nó, tặng em nhé!”
“Tranh
của anh rất đáng giá đó ~ Em định trả bao nhiêu?”
“Xì!
Tiền nong chỉ tổ làm mất lòng nhau!”
“Tình
cảm chỉ tổ mất tiền nong thôi!” Nhược Phi cười tít mắt đáp lại.
“Được
rồi! Cho anh đó!”
Tiểu Hạ
nhón chân, khẽ in lên môi Nhược Phi, nhân lúc cậu còn đang sửng sốt cô liền thó
bức tranh lại. Nhược Phi vừa buồn cười vừa tức tối nhìn Tiểu Hạ, cậu ôm lấy eo
cô rồi chân thành thổ lộ : “Phan Tiểu Hạ! Trong cuộc đời anh chưa từng có Chu
Cầm cũng chưa bao giờ có người con gái nào khác ngoài em ra, em là duy nhất!
Chu Cầm là đàn em của anh, hơn nữa, cô bé mắc bệnh tự kỷ từ nhỏ, bố cô bé lại
là bạn thân của bố anh, anh không thể không lo cho cô bé! Anh thương cô bé,
nhưng đó không phải là tình yêu! Anh luôn biết phân định rạch ròi giữa yêu và
thương hại!”
“Anh,
anh, anh đừng có nói vậy………Em có nói là anh phải tuyệt giao với cô bé đâu!”
“Phan
Tiểu Hạ! Vũ trụ chỉ có một mặt trời, anh cũng chỉ có một mình em mà thôi! EM là
vầng thái dương duy nhất có thể chiếu sáng thế giới của anh! Em đã từng hỏi mơ
ước của anh là gì, mơ ước của anh thật ra rất đơn giản ______ Đó là mơ ước về
cha mẹ, hội họa, và cả em nữa! Phan Tiểu Hạ, anh yêu em!”
Thẩm
Nhược Phi……..
Tiểu Hạ
chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh tới không thể tả nổi. Cô nhắm mắt, trầm mặc hồi
lâu, hưởng thụ vòng ôm ấm áp của Nhược Phi sau đó mới mở mắt ra rồi mỉm cười.
Phản ứng của cô khiến Nhược Phi cảm thấy kỳ lạ : “Em cười gì vậy?”
“Không
có gì! Em chỉ cảm thấy mình rất hạnh phúc thôi!” Tiểu Hạ khẽ đáp.
Sau khi
từ trên núi xuống, tình cảm của Tiểu Hạ và Nhược Phi lại tiến triển thêm một
bậc, nhanh tới mức khiến cô không thể ngờ được. Khi ở bên cạnh Uông Dương, cô
chỉ cảm thấy ngưỡng mộ và bình thản mà thôi, nhưng khi ở cạnh Nhược Phi lại
nồng nhiệt rạo rực, cảm giác vui mừng kinh ngạc luôn đan xen lẫn nhau!
Nhược
Phi là chàng trai tràn trề sức sống, ngoài vẽ tranh ra, cậu còn thích các môn
thể thao, thích bơi lội, thích cưỡi ngựa. Lúc đầu, Tiểu Hạ còn đi cùng cậu, sau
dần, cô cảm thấy cơ thể và tâm trạng mình hoàn toàn không chịu nổi nên quyết
định quay về cuộc sống của một otaku bình yên nhàn tản. Nhược Phi rất hiểu tâm
lí của cô nên không ép buộc cô, nhưng cậu hoàn toàn không biết được bí mật thầm
kín luôn giấu trong lòng Tiểu Hạ. ( otaku : dùng chỉ một kiểu người lập
dị, kì quái, cô độc, không giao tiếp hay làm bạn với bất cứ ai trừ những người
giống như họ)
Đi chơi
cùng Nhược Phi thật ra rất đáng ghét…..
Ánh mắt
của mọi cô gái đều dán chặt lên người cậu, dường như chỉ muốn đem cậu nhét vào
túi, khư khư giữ làm của riêng vậy. Tiểu Hạ nhìn mà không chịu nổi. Những
cô gái đó tuy có người đẹp người xấu nhưng đều trẻ trung hơn cô, tràn trề nhựa
sống hơn cô! Bọn họ chơi leo núi, cô ở dưới ngẩng cổ lên nhìn; bọn họ vui vẻ
bơi lội, cô ở mép bờ chơi trò cứu người với phao cứu sinh………Nếu cứ vui chơi
thoải mái theo cách của Nhược Phi, e rằng cái thân già của cô chắc chắn không
sớm thì muộn cũng bị lao lực mà chết!!!
Quả
thực là mình đã già rồi sao?
Tiểu Hạ
nghĩ đoạn, cảm thấy tâm trạng mình liền rơi vào cõi trần ai, mãi không bứt ra
được!
Chớp
mắt đã sắp kết thúc một học kỳ, kiểm tra cuối kỳ cũng cận kề. Tiểu Hạ mấy ngày
nay bận tối tăm mặt mũi. Những học sinh bình thường lười học, đến sát ngày thi
bỗng dưng lại siêng năng đột xuất, nài nỉ cô gấp rút bồi dưỡng cho chúng, hại
cô không còn thời gian hẹn hò với Nhược Phi, ngay cả nói chuyện với cậu cũng
khó! Nhược Phi cũng rất bận, số lần tới nhà cô cũng thưa dần. Hai người họ đã
khá lâu rồi chưa có buổi hẹn nào thật sự .
Mãi tới
hôm nay cô mới được thảnh thơi tí chút. Cô liền gửi tin nhắn ân cần hỏi thăm
Nhược Phi, rồi hẹn cậu tối nay tới nhà ăn cơm; Nhược Phi đương nhiên là đồng ý
ngay tắp lự. Nhìn biểu tượng “kiss” vô cùng dễ thương trên màn hình, cô mỉm
cười ngây ngô, song lại vô tình phát hiện ra trên khóe mắt có thêm một nếp nhăn
khi nhìn bóng mình in lên màn hình điện thoại.
Tiểu Hạ
giật mình, tâm trạng ngay lập tức trở nên tồi tệ, cô vội vàng mở hộp phấn, dặm
một lớp phấn phủ lên chỗ đó. Đương lúc cô đang chuyên tâm chăm chút lại nhan
sắc thì nghe thấy chị chủ nhiệm khoa hỏi : “Tiểu Hạ! Em đang yêu có phải
không?”
“A?
Đang yêu……….Không phải đâu ạ!” Tiểu Hạ thảng thốt vội vàng phủ nhận.
“Chị là
người từng trải, em không cần phải giả bộ đâu! Đối phương làm nghề gì? Bao
nhiêu tuổi? Hai đứa đã thưa chuyện với gia đình chưa?”
“Chủ
nhiệm! Em không có yêu ai mà!”
Tiểu Hạ
sao có thể nói với chủ nhiệm rằng người cô yêu là một chàng trai kém cô ba
tuổi, không nghề nghiệp ổn định, càng không thể nói rằng hai người đang yêu
ngầm, không dám để cho cha mẹ hai bên phát hiện ra! Nhưng, chủ nhiệm dường như
lại đọc được suy nghĩ của cô, chị ta liền hỏi dò : “Đối phương kém tuổi em có
phải không?”
“Chủ
nhiệm! Sao chị lại biết?” Tiểu Hạ giật mình đánh thót.
“Nhìn
cách ăn mặc của em là biết thôi mà! Trước đây em toàn mặc vest, giờ thì giống
hệt nữ sinh! Tiểu Hạ! Nơi này là trường học, em nên ăn mặc đứng đắn một chút
thì tốt hơn!”
“Em
biết rồi! Chủ nhiệm, xin lỗi chị!” Tiểu Hạ thẹn thùng nói
.
Hôm nay
Tiểu Hạ mặc áo len màu hồng, vận quần bò, tóc cột đuôi gà, tuy rằng trông cô
rất xinh, nhưng kiểu “xinh” của cô hoàn toàn không phù hợp với thân phận của
một nhà giáo nhân dân. Thấy Tiểu Hạ ngượng ngùng, giọng chủ nhiệm liền dịu
xuống : “Không có gì! Chị chỉ muốn nhắc nhở em mà thôi! Tiểu Hạ, nếu em thật sự
có bạn trai thì nên nói với chị, chị sẽ giúp em! Còn nếu đối phương không thích
hợp với em thì em cần phải suy xét lại, em cũng không còn trẻ nữa, mục đích
chính là phải tìm được đối tượng phù hợp để kết hôn, đừng lãng phí tuổi xuân
của mình!”
“Chủ
nhiệm, em biết ạ!” Mặt Tiểu Hạ biến sắc, cô gượng gạo trả lời.
Kết
hôn, kết hôn? Tại sao trong đời cô, hai chữ “kết hôn” lại luôn luôn đè nặng lên
vai cô vậy? Con gái hai mươi tám tuổi có nhất thiết phải tìm đối tượng thích
hợp, nhất thiết phải kết hôn trước ba mươi tuổi không? Không vì kết hôn, chỉ
muốn yêu một cách đơn thuần cũng không được sao? Nhược Phi mới có hai mươi lăm
tuổi, cậu ta làm sao có thể muốn kết hôn đây?
Nhưng,
cô thật sự hi vọng có một gia đình hạnh phúc, thật sự hi vọng có thể phụ chồng
nuôi dạy con cái……….
“Haiz!
Đừng trách chị nhiều chuyện, chị là người từng trải mà. Hôn nhân ấy, cần phải
có sự si mê mới thành lương duyên, nhưng si mê chỉ trong một khoảng thời gian
ngắn thôi! Nếu em chưa có bạn trai, chị vẫn còn một đối tượng nữa, điều kiện
khá tốt, em có muốn gặp mặt không?”
“Không
cần đâu ạ! Cảm ơn chị!”
“Haiz…….”
Chủ
nhiệm thở dài một tiếng sau đó cũng không nhắc gì thêm nữa. Tuy biết rằng chủ
nhiệm cũng chỉ muốn tốt cho mình nhưng lòng Tiểu Hạ vẫn nặng trĩu tâm tư. Đột
nhiên, cô cảm thấy chuyện tình cảm giữa cô và Nhược Phi đã xuất hiện một vết
rạn, dù không rõ ràng, song vẫn nó vẫn tồn tại……..
Hết giờ
làm, cô cùng Trần Duyệt đi mua giầy dép và quần áo mới được bày bán trên thị
trường. Trần Duyệt thấy Tiểu Hạ đi tới quầy hàng bán quần áo hiệu SCAT dành cho
thiếu nữ liền phán một câu xanh rờn : “Tiểu Hạ! Cậu bị mát đấy à? Sao đột nhiên
lại thích phong cách Lolita vậy? Cậu không xem lại tuổi của mình đi!”
“Trần
Duyệt chết tiệt! Nói ít một câu thì chết ai? Tớ hai mươi tám tuổi rồi, chả lẽ
không được ăn mặc trẻ trung một tí hay sao?”
“Người
khác tuy hai mươi tám tuổi nhưng lại trẻ như mười sáu, còn cậu, chính xác là
gái già tiêu chuẩn……….”
“Trần
Duyệt!”
“Ha
ha…….Đùa chút thôi mà…….Cậu yêu rồi phải không?” ( vandkh : chị Duyệt ơi yêu là
như vậy sao?*cười zan xảo* )