Tiểu Hạ
giận dỗi đi lên phòng, còn Nhược Phi thì nối gót theo sau. Trên đường đi, Tiểu
Hạ thầm hối hận vì mình “giận quá mất khôn” nên đã đồng ý ngủ tại nơi này, dù
gì Nhược Phi cũng là đàn ông, cô nam quả nữ dùng chung một phòng………ư?!
Không!
Sợ những chuyện này làm gì chứ? Cứ cho cậu uống gan hùm cậu cũng không dám làm
gì cô! Nhưng mà quả thật vẫn hơi ngại………
Tiểu Hạ
liếc mắt lén nhìn Nhược Phi, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh như vừa chạy nước
rút; còn Nhược Phi thì lại chường ra vẻ mặt vui mừng đắc ý. Vào phòng, cậu lấy
dụng cụ vẽ từ trong vali ra xếp ngay ngắn. Thấy vậy, Tiểu Hạ liền hỏi : “Ra
ngoài chơi mà anh vẫn mang theo mấy thứ đó? Anh cũng biết tận dụng thời gian
quá đấy!”
“Bình
minh tại nơi này rất đẹp, rất thích hợp để vẽ tranh! Tiểu Hạ! Em đi nghỉ sớm
đi, sáng mai chúng ta cùng xem mặt trời mọc!”
“OK!”
“Đừng
có trả lời nhanh như vậy! Em có chắc là mình dậy được không?”
“Đương
nhiên là dậy được!”
“Vậy
sáng mai anh gọi em dậy, em đừng có càu nhàu đó nhé!”
“Còn
lâu em mới thế! Lo cho anh đi, đừng có ngủ dậy muộn đó!”
“Ha
ha………”
May mắn
là căn phòng này có hai chiếc giường đúng theo kiểu phòng tiêu chuẩn. Tiểu Hạ
đặt vali lên chiếc giường cạnh cửa sổ, lấy quần áo ngủ chuẩn bị đi tắm, nhưng
lại phát hiện ra một chuyện rất chi là bi thảm. Cô mang nhầm áo ngủ, vốn định
mang áo bông nhưng lại vơ nhầm váy dây!
Chiếc
váy ngủ bằng lụa này là kiểu váy ôm, hễ mặc lên là sẽ phô hết mọi đường cong,
tuy mát mẻ nhưng cô chỉ dám mặc khi ở nhà một mình! Cô thật sự không dám tưởng
tượng dáng vẻ mình mặc chiếc váy này rồi bước ra từ phòng tắm sẽ dẫn tới hậu
quả gì. Đương lúc cô đang đờ người đắn đo suy nghĩ xem đêm nay có nên cứ thế đi
ngủ bỏ qua khâu tắm rửa, hay là tắm xong vẫn mặc nguyên áo len thì Nhược Phi
sáp lại nói : “Chiếc váy này rất đẹp, sao chưa bao giờ anh thấy em mặc vậy?”
“Đẹp
cái *** ấy!” Tiểu Hạ hằn học trừng Nhược Phi!
“Phan
Tiểu Hạ! Sao em có thể nói tục thế được hả? Làm cô giáo mà có thể như thế sao?
Gan của em càng ngày càng lớn rồi đó!”
Dứt
lời, Nhược Phi búng một cái khá mạnh vào trán Tiểu Hạ, Tiểu Hạ đau chảy nước
mắt. Tức lên cô nhe nanh múa vuốt hòng thọc lét Nhược Phi, không ngờ Nhược Phi
lại nhanh tay lẹ mắt tóm ngay lấy cánh tay cô, khiến cô muốn với cũng không
được! Tiểu Hạ quyết tâm “trừng phạt” Nhược Phi bằng được, còn Nhược Phi thì
cười ha hả nói với cô : “Em tưởng là anh giống lúc nhỏ, luôn yếu đuối để em bắt
nạt sao? Hôm nay anh sẽ đòi lại gấp đôi! Em chết chắc rồi!”
“Anh
dám?”
“Sao
anh không dám? Em đó, rõ ràng sợ buồn lại dám thọc lét anh, sao lại có người
ngớ ngẩn như em vậy nhỉ?”
Nói
rồi, Nhược Phi liền giả vờ cù Tiểu Hạ. Tiểu Hạ tuy sợ phát khiếp nhưng vẫn cố
tỏ vẻ ngang bướng, phản kháng lại cậu, song cô nào có phải là đối thủ của chàng
thanh niên trai tráng khỏe mạnh như Nhược Phi! Lúc đầu, Nhược Phi chỉ cười hì
hì bắt nạt Tiểu Hạ, sau dần hô hấp của cậu nặng nề thấy rõ. Cậu bắt lấy tay cô,
mỉm cười hỏi : “Sau này còn dám bắt nạt anh nữa không?”
“Không
dám nữa…….” Tiểu Hạ mếu máo trả lời.
“Vậy
món nợ hồi bé phải tính thế nào đây?”
“Sao
anh thù dai quá vậy?”
“Thế
này đi, em bắt nạt anh một lần nghĩa là phải đền anh một nụ hôn! Em thử tính
xem mình còn nợ bao nhiêu cái hôn đây?”
“Hả?”
Tiểu Hạ
chưa kịp phản ứng thì Nhược Phi đã đè cô xuống giường, bắt đầu hôn lấy môi cô!
(Fei : ..AAAAAAAAAA, “hot kiss” nè!)(Vandkh : **tung hoa, xếp gạch chờ típ*)
Tư thế
của hai người thật sự quá….quá là mờ ám, Tiểu Hạ cảm thấy mình càng hôn càng
thở gấp, còn người Nhược Phi càng lúc càng nóng ran! Cô mở tròn hai mắt, vừa
hay bắt gặp đôi mắt đen láy của Nhược Phi đang dán chặt trên cơ thể mình, ánh
mắt của cậu di chuyển từ chiếc cổ trắng nõn tới hai bé xương quai xanh quyến rũ
rồi sau đó cứ thế lướt xuống….
Thẩm
Nhược Phi……….
Cảm
giác bất an bỗng dấy lên, Tiểu Hạ đang định đẩy Nhược Phi ra thì Nhược Phi đã
ngồi dậy trước khi cô kịp hành động! Cậu chẳng nói chẳng rằng, cầm lấy bộ quần
áo ngủ sau đó đi vào phòng tắm, mãi lâu sau mới bước ra, rồi im lặng nằm trên
chiếc giường của mình, không nói với Tiểu Hạ câu nào nữa. (Fei : hơ! Hết “hot”
rồi! *Xách dép chạy bán sống bán chết*) ( vandkh: sak.đang hay mừ *lườm lườm
Fei*…chờ ta mí * nhặt dép*)
Tiểu Hạ
đương nhiên là biết Nhược Phi vào đó để làm gì, tuy ngượng ngập nhưng cô vẫn
không kìm được liền gặng hỏi : “Nước lạnh không?”
“Phan
Tiểu Hạ!” Nhược Phi nghiến răng trèo trẹo.
“Đừng
có luôn gọi tên em như vậy! Em biết tên của mình vốn rất hay! Thẩm Nhược Phi,
anh nói xem, có phải anh chưa từng yêu ai không?”
“Sao có
thể chứ?” Nhược Phi tức tối liền hừ một tiếng.
“Thế
sao anh còn nói là cả đời này chỉ yêu mình em?”
Nhược
Phi không ngờ Tiểu Hạ lại nhạy bén trong phương diện này đến vậy, cậu chỉ sững
người nhìn cô. Tiểu Hạ thấy vẻ mặt nghi cảm của cậu thì càng nổi cơn ghen :
“Mấy cô Na Na và Doanh Doanh gì gì đó, em không muốn nhắc tới nữa, em muốn biết
anh và Chu Cầm rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Là
quan hệ bạn bè! Đây là lần thứ n em hỏi anh mấy câu vô vị thế này rồi!”
“Lúc em
nói cô ấy là bạn gái của anh, anh có phủ nhận đâu!”
“Nhưng
anh cũng không thừa nhận!”
“Thẩm
Nhược Phi! Anh muốn chơi chữ với em hả? Nói rõ ra xem! Anh và Chu Cầm rốt cuộc
có quan hệ gì?”
“Em
thích nghĩ thế nào thì nghĩ! Nếu như nói em đang ghen, có phải là hơi muộn rồi
không?”
“Anh
đừng có đánh trống lảng! Hai người tiến triển tới đâu rồi?”
“Nếu
anh đã nói đến nước này mà em vẫn không tin thì anh chỉ còn cách im miệng!”
Dứt
lời, Nhược Phi thật sự nhắm mắt, nằm xuống giường không thèm tranh luận với
Tiểu Hạ nữa. Tiểu Hạ bị thái độ của cậu chọc tức xì khói! Cô điên lên, giận dữ
đi vào nhà tắm muốn tắm cho hết tức, nhưng nước mắt lại bất giác lăn dài! Từ
trước tới giờ cô luôn là người con gái lí trí, hiền lành, luôn nhường nhịn,
thông cảm cho người khác, song chẳng hiểu tại sao hễ gặp Nhược Phi là cô lại
biến thành người chỉ biết vô cứ gây sự! Ngay cả khi đối diện với Uông Dương cô
cũng không như vậy…..
Lẽ nào,
cô thật sự đang ghen? Ghen tuông chỉ vì một chuyện ngớ ngẩn như thế này? Hoặc
là………cô đã thật sự yêu Nhược Phi tới mức đó!
Suy
nghĩ ấy khiến Tiểu Hạ giật mình, cô vội vàng ngăn không cho mình nghĩ thêm! Tắm
xong, cô nằm lên giường của mình, cả đêm không hề nói câu nào với Nhược Phi!
_____________
“Tiểu
Hạ, tỉnh dậy đi!”
Hừ……….
“Tối
qua em đã đồng ý đi xem mặt trời mọc, sao giờ lại ngủ tới không biết trăng sao
gì vậy? Tỉnh dậy đi!”
Khi
Tiểu Hạ đang mơ màng trong mộng thì cảm thấy dường như có ai đó cứ vỗ vào mặt
mình, bực lên, cô liền lật người quay sang bên khác, mắt vẫn nhắm nghiền. Giọng
nói đó không thấy cất lên nữa, đang lúc cô thở phào nhẹ nhõm mừng thầm trong
lòng thì đột nhiên phát hiện mình cùng với chăn bị người khác cuộn lại, bế bổng
lên! Cơn buồn ngủ ngay lúc này liền biến mất, Tiểu Hạ kinh ngạc mở mắt ra liền
nhìn thấy Nhược Phi đang bế cô bước ra ngoài!
“Thẩm
Nhược Phi! Anh làm cái gì vậy? Thả em xuống!”
“Đã hẹn
là đi xem mặt trời mọc rồi! Anh biết ngay là em sẽ ngủ nướng không chịu dậy mà!
Nếu em không dậy thì anh cứ bế em như thế này mà đi ra ngoài đó!”
“Không
xem không được sao?”
“Không
được!”
“Anh
thả em xuống, em đi với anh là được chứ gì?”