Tiểu Hạ
nghe điện thoại chừng 10 phút, đợi đến lúc cô ngắt máy quay lại nhìn thì sắc
mặt Nhược Phi đã có chút khó coi rồi. Nhớ tới mình vừa nói dối mẹ, cô liền cảm
thấy áy náy day dứt. Cô ngượng nghịu nói : “Mẹ em rắc rối thật đó, ngày nào
cũng gọi điện hỏi han. Em đã ngần này tuổi rồi, có cần thiết lúc nào cũng phải
lo lắng thế không?”
Nhược
Phi chỉ nhìn cô cười lạnh không đáp.
“Này!
Anh nhìn em như thế là có ý gì? Giận rồi sao?”
Đã
không còn là lần đầu tiên xảy ra việc như thế này rồi.
Điện
thoại của nhà luôn bất chợt gọi đến, mỗi khi như vậy, Tiểu Hạ lại bắt Nhược Phi
im lặng, giả vờ như cậu không ở cạnh cô. Thực ra, trước đây cho dù có cậu ở
bên, cô nghe điện thoại của mẹ cũng chẳng cảm thấy có gì phải giấu giếm, nhưng
bây giờ không hiểu tại sao lại sợ mẹ biết được quan hệ của hai người. Có lẽ là
do “có tật giật mình” mà ra!
“Phan
Tiểu Hạ! Em định giấu tới bao giờ? Cứ để anh mãi không được thấy ánh mặt trời
sao?”
“Không
phải……..chỉ là…….chỉ là em không biết phải mở lời từ đâu thôi……”
“Nếu em
sợ thì để anh nói! Mẹ em thích anh, mẹ anh thích em, anh không nghĩ họ sẽ phản
đối chúng ta!”
“Nhưng
sự quý mến của họ chỉ là tình cảm hàng xóm láng giềng chứ không phải là tình
cảm dành cho “con rể – con dâu” ! Thực ra, mẹ em thích con rể chín chắn thận
trọng, anh thử nghĩ xem mình có phải là người như vậy không? Còn mẹ anh lại
thích con dâu ngoan ngoãn hiền lành! Cho nên, hai chúng ta hãy cứ từ từ, đợi
tới lúc thích hợp thì công khai cũng không sao mà!”
“Phan
Tiểu Hạ! Em hối hận rồi phải không?”
“Hối
hận cái gì?”
“Hối
hận vì đã hẹn hò với anh?”
“Không
có! Anh đừng nói bậy!”
“Hai ta
chỉ cách nhau có 3 tuổi chứ không phải là 13 tuổi, lời xì xầm bàn tán từ bên
ngoài ảnh hưởng lớn đến em như vậy sao?”
“Thẩm
Nhược Phi! Em hoàn toàn không giống anh! Anh là người sống vô tư vô lo, còn mỗi
bước của em đều phải theo khuôn khổ nề nếp, quyết định yêu anh là việc điên
khùng nhất trong đời em! Nhưng, hai ta thật sự hợp nhau sao? Sẽ có một ngày anh
sẽ chán ghét em, đến lúc đó em biết phải ăn nói sao với gia đình đây? Không!
Xin lỗi! Em không nên kích động như thế này! Không nên to tiếng với anh……….Xin
lỗi!”
“Đồ
ngốc!”
Nhược
Phi bỗng mỉm cười, cậu xoa đầu Tiểu Hạ rồi kéo cô vào lòng. Tiểu Hạ lo sợ có ai
đó đi qua nhìn thấy, liền dằn giọng đe dọa cốt để Nhược Phi buông tay, nhưng
Nhược Phi lại áp trán mình vào trán cô, dịu dàng cười : “Đồ ngốc! Anh mãi mãi
không bao giờ chán em! Cho dù em có chán anh, anh cũng không đời nào rời xa em!
Bởi vì anh yêu em!”
“Vậy
Bạch Băng là như thế nào?”
“Anh
không muốn giấu em nữa______Cô ấy là bạn của Chu Cầm. Xin lỗi! Anh không ngờ là
hôm nay cô ấy lại tới!”
“Vậy,
cô ấy vì Chu Cầm nên mới có ác ý với em?”
“Có lẽ
thế! Nhưng mà, cô ấy hoàn toàn không có tư cách chỉ trích ai! Anh và Chu Cầm từ
trước tới giờ chưa bao giờ bắt đầu và anh cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì với cô
ấy!”
“Đàn
ông quả nhiên là loại động vật tuyệt tình bạc bẽo! Hai người có thật chưa bao
giờ bắt đầu không? Chu Cầm xinh như vậy, anh có dám khẳng định là mình chưa bao
giờ động lòng với cô bé không?”
“Nơi
này sớm đã có người chiếm hữu mất rồi!”
Dứt
lời, Nhược Phi nắm tay Tiểu Hạ đặt lên lồng ngực mình. Trong đêm tối tĩnh mịch,
tiếng tim đập của Nhược Phi từ bàn tay truyền lại vô cùng rõ rệt, giống như
dòng điện lan khắp cơ thể Tiểu Hạ. Tiểu Hạ nhắm mắt, cảm thụ không khí yên ả
thanh bình của ban đêm, đột nhiên cô cảm thấy môi mình ươn ướt! ( sak.không
phải là first kiss chứ.hu hu…)
Thẩm
Nhược Phi……..
Tiểu Hạ
vội mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy hàng mi dài đen nhánh, đôi lông mày dày rậm,
mái tóc bồng bềnh mượt mà của Nhược Phi. Vòng ôm của cậu rất chặt, hơi thở cũng
rất nặng nề, tuy là mùa đông nhưng cơ thể cậu lại nóng tới khó tưởng. Tiểu Hạ
mẫn cảm phát hiện ra nụ hôn của cậu mang theo tính cách bồng bột của tuổi trẻ,
lại vừa vụng về như cậu bé nóng vội muốn biểu đạt tình yêu nhưng không biết
phải làm như thế nào. Cô nhìn Nhược Phi, lòng đột nhiên dấy lên cảm giác kinh
ngạc, bất giác thẫn thờ. Cô dần dần tin vào lời nói của cậu!
Lẽ nào,
lời của Nhược Phi là sự thật? Lẽ nào, cô là người con gái đầu tiên của cậu? Lẽ
nào…….Nhược Phi thực sự đã đợi cô suốt bao năm nay? Cứ như vậy mà giấu nghẹm
tình cảm của mình trong lòng, nhìn cô và người đàn ông khác ở bên nhau, cứ thế
chờ đợi một tình yêu không biết kết cục?
Thẩm
Nhược Phi! Rốt cuộc ai mới là ngốc đây?
Cảm
giác rung động và đau đớn bỗng lan ra khắp cơ thể, Tiểu Hạ cũng siết chặt lấy
cậu. Cô nhìn Nhược Phi khẽ nói : “Thẩm Nhược Phi! Em cũng yêu anh!”
Hẹn hò
suốt một tháng, đây là lần đầu tiên Tiểu Hạ biểu đạt lời yêu với Nhược Phi.
Toàn thân Nhược Phi chấn động, không tin nổi vào tai mình, cứ thế ngây ngốc
đứng nhìn cô. Tiểu Hạ nhón chân rồi hôn lên môi cậu. Vì Nhược Phi không hút
thuốc nên hơi thở rất dễ chịu, có vị bạc hà thơm mát, chắc là do lúc nãy đã ăn
kẹo hoặc giả đó chính là mùi vị đặc trưng của chàng trai trẻ trung rạng rỡ như
ánh mặt trời này. Tiểu Hạ ngây ngất thưởng thức đôi môi tuyệt vời của cậu, lần
đầu tiên cô có cảm giác “nghiện hôn”! (Fei : Sao cứ cảm thấy như Nhược Phi bị
“cưỡng hôn” vậy nhỉ????) ( vandkh:…ek ek sao thấy chị Hạ như sắc nữ vậy nà …**chạy
nhanh kẻo bị chị ý giết thịt** he he)
Nếu đã
yêu, hãy yêu thật sâu đậm, Thẩm Nhược Phi………
Trong
đêm đông tĩnh mịch, hai người cảm nhận nhịp tim, hơi thở cùng mạch đập của
nhau, tuy mặt nóng ran nhưng lòng lại hạnh phúc ngọt ngào tới khó tả.
Dưới
ánh trăng, bóng của cả hai được kéo dài……rất dài…….
Về đến
biệt thự thì đã 10 giờ đêm! Tiểu Hạ hỏi nhân viên phục vụ để xem hai người ngủ
ở đâu, phục vụ cười tít mắt nói : “Chỉ còn một gian phòng, hai vị có dùng chung
không ạ?”
“Chỉ
còn một phòng?”
Suy
nghĩ đầu tiên của Tiểu Hạ là tên nhóc Nhược Phi khốn kiếp này dám giở trò với
cô, cô liếc xéo Nhược Phi một cái, song cậu lại tỏ vẻ vô tội. Nhân viên phục vụ
giống như nhìn thấu tâm tư của Tiểu Hạ nên vội vàng giải thích : “Tổng cộng có
5 phòng, nhưng những người bạn của hai vị đã dùng mất 4 phòng rồi, chỉ còn dư 1
phòng mà thôi! Nếu như tiểu thư đây không ngại, có thể cùng tiểu thư Bạch Băng
dùng chung một phòng!”
“Không
cần! Tôi sẽ ở cùng với Thẩm Nhược Phi!” Tiểu Hạ lập tức quyết định.
Chỉ cần
nghĩ tới khuôn mặt của cô Bạch Băng đó, Tiểu Hạ liền cảm thấy bực bội. Cô thà ở
cùng phòng với Nhược Phi còn hơn………Nhược Phi kinh ngạc hỏi cô : “Em chắc chứ?”
“Chắc
chắn, nhất định, khẳng định! Này! Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Hai chúng ta
đâu phải chưa từng ngủ cùng nhau!”
Tiểu Hạ
nói xong liền cầm chìa khóa lên phòng, còn Nhược Phi và nhân viên phục vụ đều
tối sầm mặt mũi! Nhược Phi rất muốn nhắc Tiểu Hạ rằng lời nói của cô vô cùng mờ
ám, nhưng khóe miệng của cậu lại cong thành đường cánh cung tràn ngập yêu
thương.
Cậu yêu
cô.
Yêu tất
cả mọi thứ thuộc về cô.
Nhưng,
đêm nay………rốt cuộc cậu phải chịu đựng như thế nào đây???? ( cố lên anh Phi…hí )
Sp: có
cảnh…