Ngữ khí của Uông Dương đầy vẻ ghen tức, khiến cho người khác nghe không
lọt tai, nhưng Tiểu Hạ giờ đang nhờ cậy người ta nên không tiện trở mặt với
hắn, chỉ đành nén giận, nuốt cục tức xuống. Bộ dạng mím môi nén giận của cô
trông giống hệt cái bánh bao, Uông Dương giấu ý cười sau lớp kính dày, cùng lúc
cũng nhạy bén cảm thấy đây là thời khắc quan trọng có thể cải biến quan hệ của
hai người. Anh ta rất rõ thương tích của Tiểu Hạ không cần thiết phải bó bột
nhưng………
Như vậy có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người!
Một tiếng sau……..
Tay Tiểu Hạ giờ dày thêm một lớp thạch cao trăng trắng tròn tròn, cô nhìn
lớp thạch cao đó cười khổ. Cô không hiểu thương tích của Nhược Phi nặng như vậy
mà chỉ cần tĩnh dưỡng độc hai tuần, vết thương của cô không cảm thấy đau lắm
lại phải bó bột, hơn nữa, tạo hình của cô hiện giờ thật sự “đẹp” tới ngẩn ngơ!
Cô không có tâm trạng lãng mạn đi kí tên lên lớp thạch cao trắng muốt đó, chỉ
cần nhìn lớp thạch cao cứng ngắc là có cảm giác kích động tới phát khóc!
“Anh đưa em về nhà!”
Uông Dương nhìn Tiểu Hạ một mình bước ra khỏi bệnh viện, vội vàng đuổi
theo. Tiểu Hạ quay đầu lại hỏi : “Anh không cần phải trực ca đêm sao?”
“Anh đổi ca với đồng sự!”
“Nhưng anh cũng đã trực được một nửa ca đêm rồi đó thôi!”
“Anh thấy đưa em về nhà càng quan trọng hơn!”
Ánh mắt Uông Dương vô cùng chân thành, Tiểu Hạ liếc nhìn đường phố vắng
tanh một thoáng, do dự một lát, rồi vẫn lên xe Uông Dương nhưng suốt dọc đường
không hề nói câu nào. Không khí yên ắng đó khiến cả hai đều ngượng ngập, Uông
Dương bật đài, trên đài đang phát bài “Mười năm” của Trần Dịch Tấn, giai điệu
bi thương hòa cùng giọng ca trầm vang vọng trong không trung khiến người khác
buồn tới não lòng.
Nếu như hai từ đó không hề run rẩy nói ra,
Em sẽ không đau khổ như hiện giờ
Có nói như thế nào thì cũng chỉ là biệt li
Nếu như không có kỳ vọng vào ngày mai
Hãy nắm tay nhau như đang du ngoạn
Qua nghìn bậc thang mở vạn cánh cửa, luôn có một người muốn đi trước
Cái ôm chặt nếu như không thể khiến bước chân dừng lại
Em nguyện trước khi ly biệt
Được cùng nhau chia sẻ hạnh phúc ngắn ngủi, cùng nhau lau khô lệ sầu
Mười năm về trước
Em không quen biết anh, anh không thuộc về em
Chúng ta vẫn như vậy, đi bên cạnh một người xa lạ
Dần dần bước qua con đường thân thuộc
Mười năm về sau
Chúng ta là bạn vẫn có thể chào nhau
Chỉ là cảm giác dịu dàng đó không thể tìm lại vòng ôm ấm áp khi nào
Tình nhân cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiếp bạn bè
Đến khi làm bạn cùng anh qua nhiều năm
Mới hiểu được rằng, nước mắt của em
Vì anh tuôn rơi, cũng vì người khác mà nhạt nhòa………….
………………
Uông Dương lặng lẽ lái xe, Tiểu Hạ im lặng nghe bài hát, chỉ cảm thấy
niềm thương cảm không nói lên lời đó bao trùm lấy toàn thân cô. Cô cùng Uông
Dương quấn quýt bên nhau hơn mười năm, nhưng kết quả vẫn chỉ là hai chữ “bạn
bè” ________Hoặc giả, có lẽ không phải là “bạn bè” mà chỉ là quan hệ so với
“bạn bè” còn thẹn thùng hơn!
“Em yên tâm, vết thương đó không nặng, chỉ cần kiên nhẫn điều trị thì sẽ
không để lại bất kì hậu di chứng nào. Em một mình ở nhà không tiện, có cần
anh……..”
“Không cần! Tôi có người giúp việc!” Tiểu Hạ cự tuyệt.
“Người giúp việc không thể hiểu mọi chuyện bằng một bác sĩ!”
“Đúng vậy! Nhưng bác sĩ đâu có trách nhiệm “dính” lấy bệnh nhân để chăm
sóc nhỉ? Hay là nói, anh vẫn còn lối nghĩ không nên có với “cô bạn gái cũ”
này?”
Tiểu Hạ cười lạnh nhìn Uông Dương, lời nói ra quá đỗi sắc bén, còn
sắc mặt Uông Dương thoáng chốc “phong vân vần vũ”, cuối cùng biến thành tĩnh
lặng như mặt nước “Biển Chết”!Tay anh ta đập mạnh vào vô lăng: “Tiểu Hạ, anh
biết, em hận anh!”
“Hận? Bác sĩ Uông xem trọng bản thân quá rồi đó!Anh là ai? Có quan hệ gì
với tôi? Tôi sao phải hận anh?”
“Bất chấp em nói thế nào, em ở thành phố S này không có lấy một người
thân, anh biết em bị thương, đương nhiên sẽ có trách nhiệm chăm sóc em!”
“Tôi không cần thứ trách nhiệm đó!”
“Cứ quyết định như vậy! Nếu như em không đồng ý anh sẽ đứng lì ở
dưới lầu đợi______Bà Lí nhất định sẽ mời anh lên nhà chơi, uống tách trà, thuận
tiện nói về chứng viêm khớp của bà ấy, sau này, người trong tiểu khu này sẽ vô
cùng hứng thú với anh đó!”
“Anh đang uy hiếp tôi?” Tiểu Hạ phẫn nộ.
“Không phải là uy hiếp! Chỉ là muốn tới thăm em mà thôi!”
Uông Dương bình tĩnh nói xong lặng lẽ nhìn Tiểu Hạ, còn cô thì bị thái độ
của hắn dọa cho ngây người. Dĩ vãng như từng đoạn phim ùa về trong khoảnh khắc,
hồi ức đẹp đẽ như cơn sóng thần ập tới phá tan đập nước lí trí!
Giai điệu bi thương của một người cô độc trên đất khách quê người, đột
nhiên nén chặt tới mức khiến cô không thể thở nổi, cô vốn quen với việc gì cũng
kiềm nén trong lòng, đã quên mình cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, cũng có lúc
khát vọng tình yêu, cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi!
Nhưng cô không có một bờ vai để dựa dẫm, không nương tựa vào bản thân thì
nương tựa vào ai đây? Người con gái khác mệt rồi thì có thể nghỉ ngơi, nhưng cô
chỉ có thể vĩnh viễn một mình cô độc lao về phía trước!
“Tùy anh!”
Có lẽ quá nhiều việc không vừa ý nảy sinh khiến thể xác lẫn tinh thần cô
đều rã rời, cũng có lẽ vì cảnh đêm tĩnh mịch khiến cô cảm thấy mệt mỏi,
cho nên cô thầm chấp nhận lời đề nghị của Uông Dương. Thậm chí còn ác độc nghĩ
Uông Dương nếu đã muốn “chăm sóc” cô, lấy công chuộc tội như vậy, thì cô cũng
chẳng dại gì mà bỏ lỡ cơ hội “trừng trị” gã đàn ông đó.Uông Dương đương nhiên
không biết “mưu đồ bất chính” của Tiểu Hạ, lòng mừng rơn nhưng mặt vẫn lạnh
nhạt nói : “Cảm ơn!”
Tiểu Hạ không trả lời.
Mấy ngày tiếp theo, ngoài dì giúp việc chăm sóc ra, Uông Dương chỉ cần
tan ca là chạy tới nhà cô. Chỉ cần nhìn thấy gã đàn ông đó là Tiểu Hạ lại phiền
muộn rối rắm, ỷ vào mình là bệnh nhân, yêu cầu hắn làm đủ thứ vô lý______
Tiểu Hạ : “Bác sĩ Uông, tôi muốn ăn dưa hấu, anh xuống lầu mua cho tôi
một quả!”
Uông Dương : “Vừa nãy không phải em muốn ăn táo sao?”
Tiểu Hạ : “Tôi đổi ý rồi!”
Uông Dương : “Được! Anh đi mua cho em!”
Tiểu Hạ : “Tốt nhất là mua 10 quả về, còn nữa, tôi không muốn tay của
người ngoài đụng vào trái dưa hấu thân yêu của tôi!”
Uông Dương : “……….”
Tiểu Hạ : “Bác sĩ Uông, tôi muốn đi bơi!”
Uông Dương : “Tay em bó bột làm sao mà đi bơi được!”
Tiểu Hạ : “Chi bằng, anh mặc quần bơi để tôi cảm nhận chút phong cảnh bên
bờ biển đi!”
Uông Dương : “……….”
Tiểu Hạ dốc sức, ra toàn câu đố làm khó Uông Dương, nhưng Uông Dương vẫn
chỉ nhường nhịn mỉm cười, không hề tức tối, cáu bẳn. Tiểu Hạ vốn không phải là
người ngang tàn ương ngạnh, sự dịu dàng của Uông Dương khiến cô mềm lòng, nên
cũng ngại không còn đòi hỏi hạch sách những yêu cầu không nên có với Uông Dương
nữa. Dì giúp việc thấy Uông Dương là người tốt tính, liền thầm thì với Tiểu Hạ
: “Cô Phan, tính cách anh chàng này hay thật đó, cô Phan thật có phúc hưởng thụ
mà!”
“Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả!”
“Vậy sao? Nhưng dì thấy anh ta……….”
“Dì đừng nói bậy!” Tiểu Hạ nghiêm nét mặt.
Uông Dương không hề nhắc tới chuyện trước kia, chỉ tỉ mỉ chỉ đạo cho dì
giúp việc nấu những món vừa dễ tiêu hóa vừa bổ cho cô ăn. Anh ta nhìn bát xương
hầm thơm phức mà dì giúp việc bưng cho Tiểu Hạ, chau mày : “Đừng cho cô ấy ăn
đồ nhiều dầu mỡ, dân gian có câu “ăn gì bổ nấy” nhưng người bị bệnh về xương
thì không nên ăn những món này. Nứt xương giai đoạn đầu cần để da bớt sưng tấy,
cho nên những đồ dầu mỡ gây ứ đọng không được ăn mà theo nguyên tắc phải ăn đồ
dễ tiêu, ăn nhiều đồ như rau cải, món làm từ đậu phụ, hoa quả tươi, canh cá
không được ăn, đồ ăn cay chua nhiều dầu mỡ thời kì đầu không được ăn, đặc biệt
là xương hầm, loại thức ăn cao nhiệt lượng này. Nếu không thì sẽ ứ huyết, tắc
mạch máu, khiến cho bệnh trầm trọng hơn, cho nên, dì nấu cho cô ấy những món
làm từ rau xanh là được!”
“A? Còn có chuyện này nữa sao?” Dì giúp việc kinh ngạc.
“Cháu là bác sĩ ngoại khoa, xin dì cứ yên tâm! Cháu chỉ muốn tốt cho cô
ấy mà thôi!”