Uông
Dương nói đoạn, dịu dàng nhìn Tiểu Hạ, Tiểu Hạ nhìn anh ta, bỗng cảm thấy tim đập
chậm một nhịp, vội vàng viện cớ để chạy trốn. Vào đến phòng, cô sờ lồng ngực
đang đập bình bịch của mình, cười khổ : “Phan Tiểu Hạ, không phải mi nói mượn
cớ hắn chăm sóc mi rồi xuống tay hành hạ hắn sao? Sao giờ lại mềm lòng rồi? Mi
từ trước tới giờ thắng không nổi hắn, lại muốn bị lừa lần thứ hai nữa sao?
Không được mềm lòng như vậy nữa……..Thẩm Nhược Phi! Lúc cần thì cậu lại đi đâu
mất rồi? Rốt cuộc khi nào cậu mới quay trở lại………?”
Dưới sự
chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Uông Dương, Tiểu Hạ rất nhanh, rất mau đã có thể
tháo bột, thoải mái vận động! Hôm nay Uông Dương tới nhà Tiểu Hạ, nhưng cô lại
dựa người vào cửa, cười như không cười : “Bác sĩ Uông!Taycủa tôi đã khỏi rồi,
anh còn đến nhà tôi để làm gì vậy?”
“Anh
quên cái sạc pin điện thoại!”
“Sạc
pin?”
Nhân
Tiểu Hạ còn đang vô cùng mơ hồ, Uông Dương thản nhiên đi vào trong phòng khách,
cầm cái sạc pin trên so-fa lên. Tiểu Hạ thầm trách mình thất thần để hắn có cơ
hội lọt vào nhà, lạnh lùng nói : “Tìm thấy rồi, sao anh vẫn còn chưa đi vậy?”
“Tiểu
Hạ, anh sẽ không bỏ em đi nữa đâu!”
“Bác sĩ
Uông! Trò đùa này không hề buồn cười chút nào!” Tiểu Hạ cười khẩy : “Mau đi đi,
làm ầm lên thì hai ta đều mất mặt cả thôi!”
“Tiểu
Hạ, anh rất khát, có thể rót cho anh cốc nước không?” Uông Dương kiên trì lì
mặt không đi.
“Uông
Dương! Anh rốt cuộc muốn làm gì? Muốn uống nước thì ra cửa hàng mà mua!”
“Uông
Dương?………Lần này không phải là “Bác sĩ Uông”! Năm năm rồi………đã năm năm nay anh
không được nghe thấy em gọi anh như vậy! Ha ha….”
Uông
Dương tự trào phúng cười khổ còn Tiểu Hạ thì đờ người. Một cảm giác chua xót
bỗng dấy lên trong lòng, đầu ngón tay cô cắm sâu vào lòng bàn tay, chỉ có thể
dùng đau đớn để chiến thắng nỗi bi thương đang trào dâng……Cô ngoảnh mặt nhìn ra
ngoài cửa sổ còn Uông Dương nhìn cô, khó khăn mở miệng : “Tiểu Hạ, mấy năm
nay……….em sống có tốt không?”
“Cái gì
gọi là “tốt”, cái gì gọi là “không tốt”?” Tiểu Hạ cười lạnh.
“Anh……….năm
đó là anh có lỗi với em!”
“Không
có gì to tát, anh không cần phải tự trách bản thân! Tất cả mọi việc đều là tự
tôi một lòng một dạ muốn lấy anh, một lòng một dạ lo nghĩ cho anh, thậm chí khi
tôi bằng lòng cùng anh ra nước ngoài bươn trải, thì chỉ nhận được câu “chúng ta
chia tay đi” của anh mà thôi! Chẳng qua chỉ là, sau khi chia tay, uống rượu say
rồi phát điên lên chạy tới trước phòng ký túc xá của anh, gây náo loạn để mọi
người dè bỉu khinh nhờn, tủi nhục không dám chai mặt mà tới trường, chỉ đành
van xin cha mẹ cho chuyển đến trường khác mà thôi! Chẳng qua chỉ là, mù mắt đi
yêu một tên đê tiện suốt mười năm mà thôi!”
“Tiểu
Hạ! Là do anh có lỗi với em……..Mọi việc trước đây, hãy để nó trôi qua được
không?”
Uông
Dương ngắc ngứ cầu xin, cơ hồ để nói được câu này anh ta đã phải gom hết mọi
sức lực của bản thân ra vậy! Uông Dương tràn đầy kì vọng nhìn Tiểu Hạ, lòng
hoang mang lo sợ đợi cô trả lời, còn Tiểu Hạ chỉ nhìn hắn một cái rồi cười :
“Được!” Tiểu Hạ vắn tắt buông một câu rồi cầm bình hoa đi thay nước.
Lúc cô
cúi đầu, một lọn tóc nương theo rủ xuống, khiến gương mặt cô vô cùng kiêu sa,
đằm thắm. Uông Dương thấy vậy, theo thói quen định giơ tay giúp cô vén lọn tóc
rủ xuống trán lên, nhưng khi đầu ngón tay anh ta vừa chạm vào trán Tiểu Hạ, cô
bất chợt giật mình, ngẩng đầu, vội vàng lùi lại, tuột tay, đánh rơi bình hoa
xuống sàn nhà.
Theo
sau tiếng “choang” khô khốc là nét mặt sững sờ của Uông Dương nhìn Tiểu Hạ, bàn
tay bị cô chán ghét vẫn chưa kịp thu về chỉ đành khó xử khựng lại giữa không
trung. Tiểu Hạ nhận thấy phản ứng quá độ của mình, câu “xin lỗi” ngập ngừng mãi
không thể nói ra, chỉ đành quay người đi lấy khăn lau, chăm chú thu dọn tàn
cục. Uông Dương định giúp nhưng cô lại nhàn nhạt nói : “Anh là khách, không có
đạo lý nào để cho khách động tay giúp chủ nhà thu dọn cả!”
“Tiểu
Hạ, em có cần phải như vậy không? Anh thừa nhận năm đó là do anh có lỗi với em,
nhưng khi đó, anh làm sao có thể đem lại cuộc sống mà em hằng mong! Em là tiểu
thư co nhà khá giả được hưởng mọi sự cưng chiều, cha mẹ anh đều đã mãn nhiệm về
hưu, chỉ là một cậu học sinh nghèo……..Anh chỉ có thể dựa vào chính mình mà vươn
lên. Tuy cha em nói sẽ giới thiệu anh tới thực tập tại một bệnh viện nhưng anh
không hi vọng gia đình em nhìn anh bằng ánh mắt khinh nhờn! Anh tự nhủ với lòng
mình đặt cược một ván! Nếu như anh thắng anh sẽ có được em, nếu như anh thua,
anh sẽ buông tay để em được hưởng hạnh phúc thuộc về riêng em!”
“Không
thể ngờ rằng anh lại vĩ đại như vậy!” Tuy lòng đau nhói nhưng Tiểu Hạ vẫn dùng
ngữ khí châm chọc mỉa mai.
Màn đêm
buông xuống bao trùm cả thành phố, không giống như ban ngày vô cùng ồn ào náo
nhiệt, ban đêm chỉ có vẻ tĩnh lặng và đẹp lộng lẫy vốn chỉ thuộc về nó mà thôi.
Đèn đường cao áp của tiểu khu qua bức rèm cửa sổ, soi vào phòng Tiểu Hạ. Cự ly
của hai người rất gần, hai chiếc bóng cũng được chiếu rất dài, nhưng trái tim
của họ lại cách nhau một Đại Dương bao la……..
Uông
Dương nhìn Tiểu Hạ, ngập ngừng một lúc rồi mới bình tĩnh mở miệng : “Tiểu Hạ,
anh rất nhớ em………nhưng anh không có tư cách để liên lạc với em. Ở Mĩ, du học
sinh có gia cảnh bần hàn, công việc phải làm nhiều nhất là tới tiệm thức ăn
nhanh làm bồi bàn, cho dù anh có nỗ lực học hành để lấy học bổng thì tiền sinh
hoạt vẫn phải nhờ vào đồng lương của mấy việc sai vặt đó! Bị sắp xếp công việc
ngập đầu, anh chỉ biết dùng tất bật để ép mình thôi nghĩ về em. Nhưng dù khi đi
làm, tới trường học hay đi trên đường……….anh đều luôn nhớ tới em, rất nhiều lần
anh muốn chạy tới buồng điện thoại công cộng để gọi cho em, nhưng anh chỉ có
thể dằn lòng……….Anh tự nhủ với mình không công thành danh toại quay về sẽ tuyệt
đối không tới gặp em. Tiểu Hạ, em nhớ anh, em nghĩ, anh không nhớ em sao? Em nghĩ
suốt năm năm nay, anh sống vô cùng vui vẻ hay sao?”
Tiểu Hạ
có chút bần thần, cúi đầu, không nói câu nào.
“Tiểu
Hạ! Anh trở về rồi, tuy có muộn một chút nhưng anh vẫn hi vọng em có thể tiếp
nhận anh! Anh giờ đã có thể lo liệu cho cuộc sống của chúng ta sau này, sao hai
ta không thể làm lại từ đầu? Em rõ ràng còn tình cảm với anh, không phải sao?”
“Anh
đừng có nói bậy!”
“Nếu em
hết yêu anh, sao lại luôn né tránh anh? Em đang lừa dối bản thân mình sao, Phan
Tiểu Hạ? Hay là nói, em thật sự có thể quên sạch mọi kỉ niệm của hai chúng ta?”
Mặt
Uông Dương đỏ gay gắt, còn Tiểu Hạ lần đầu tiên nhìn thấy người luôn nho nhã ôn
hòa như anh ta lại có gương mặt phẫn nộ tới dọa người như lúc này. Tay Uông
Dương nắm chặt lấy vai Tiểu Hạ, Tiểu Hạ theo bản năng định đẩy ra nhưng anh ta
không hề buông lơi.
“Uông
Dương! Anh buông tay ra!”
“Anh
không buông tay em thêm một lần nào nữa!”
“Anh………”
“Hai
người đang làm gì vậy?”
Cửa
phòng không biết từ lúc nào đã bị mở toang.
Nhược
Phi đứng trước cửa phòng, quăng phịch ba lô xuống đất, thần sắc khó phân nhìn
hai người họ, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. Tiểu Hạ thầm kêu không ổn, lo lắng
nhìn cậu hỏi : “Cậu……..về rồi à? Sao không ở đó chơi lâu hơn một chút…….?”