Sau bữa
tiệc, Uông Dương tuy có gọi điện cho Tiểu Hạ, còn để lại tin nhắn trên nick QQ
cho cô, song cô hoàn toàn không đoái hoài gì tới hắn. Cô xóa tên hắn trên danh
bạ và trên nick, triệt để gạt hắn ra khỏi cuộc sống của mình. Khoảnh khắc ấn
nút “Delete”, cô không phải không do dự, nhưng cảm giác chán ghét, mệt mỏi lại
dấy lên, chiếm hết toàn bộ tâm tư cô………..
Mệt
rồi…….Dẫu cho có tiếc không nỡ bỏ, nhưng có những cái nhất thiết phải bỏ đi.
Người
cũ cũng vậy!
Sau khi
bằng lòng hẹn hò với Nhược Phi, Tiểu Hạ trẻ ra thấy rõ và cũng ngày càng
chăm chút tới diện mạo của mình hơn.
Trước
đây, cô rất sợ người khác làm tổn thương mình và luôn trốn tránh tình yêu,
nhưng khi thật sự tiếp nhận tình cảm của Nhược Phi, cô mới phát hiện ra rằng
tình yêu vô cùng ngọt ngào, thi vị.
Vì lớn
lên bên nhau nên hai người có thể thấu hiểu đối phương như hiểu chính bản thân
vậy. Nhược Phi biết Tiểu Hạ luôn sống rất qua quýt đại khái, tuy cậu không muốn
Tiểu Hạ nghĩ rằng mình thích ở lì tại nhà cô, nhưng cậu không thể không sang
chăm sóc, nấu nướng, dọn dẹp giúp cô. Tiểu Hạ cũng dần dần thích ứng cảm giác
có Nhược Phi bên cạnh, nếu hôm nào cậu bận không tới được là cô lại cảm thấy
lòng trống trải, mất mát vô cùng.
Cô
thích ngắm dáng vẻ cậu lúc chuyên tâm vẽ tranh, thích ngắm gương mặt anh tuấn
của cậu, thích mùi hương dễ chịu trên người cậu, và càng thích nhìn cậu chơi
bóng rổ hăng say tới mướt mồ hôi.
“Cố
lên! Cố lên!”
Lúc
này, chàng trai áo trắng, Thẩm Nhược Phi của chúng ta đang chơi bóng rổ trên
sân. Tuy không phải là trận thi đấu chính thức nhưng vẫn thu hút được rất nhiều
nữ sinh tới cổ vũ. Và không có gì lạ khi mọi ánh mắt ngưỡng mộ của bọn họ đều
đổ dồn về phía chàng trai phong độ ngời ngời trên sân, chốc chốc họ lại phấn
khích vỗ tay hò hét! Tuy ánh mắt Tiểu Hạ cũng ánh lên vẻ ái mộ không kém gì bọn
họ, nhưng tâm trạng cô lại điềm tĩnh tới lạ thường.
Trên
sân, chỉ có mỗi mình cô là mặc áo choàng dài, đi giày cao gót, so với đám nữ
sinh đi giày đế thấp, cột tóc đuôi ngựa mà nói, trông cô vô cùng nổi bật. Khi
mọi người vui mừng hoan hô, cô chỉ lặng lẽ mỉm cười, Nhược Phi chốc chốc lại
nhìn về hướng cô đứng, thật sự khiến lòng cô dấy lên cảm giác ngọt ngào. Ánh
mắt trìu mến của Nhược Phi cuối cùng cũng bị mấy cô nữ sinh bên cạnh Tiểu Hạ
chú ý, họ nhao nhao đoán già đoán non xem ai mới là người được Nhược Phi để mắt
tới, nhưng hoàn toàn không thể nghĩ ra người ấy chính là Tiểu Hạ!
“Anh ấy
đang nhìn tớ!”
“Sao tớ
lại cảm thấy anh ấy đang nhìn tớ?”
“Đúng
là mơ tưởng hão huyền! Anh ấy đang nhìn tớ đó!”
Cuộc
tranh luận của mấy cô gái khiến Tiểu Hạ phì cười và cũng cảm thấy có chút khoái
trá trong lòng. Cuộc chơi vừa kết thúc, Nhược Phi liền chạy tới chỗ Tiểu Hạ,
mấy cô nữ sinh thấy vậy liền hò reo phấn khích. Nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt
đứng nhìn cậu đi tới bên cạnh Tiểu Hạ, đón lấy chai nước trong tay cô, sau đó
mỉm cười dịu dàng hỏi: “Em cảm thấy chán à?”
“Cũng
tạm! Thú vị hơn lúc ngồi bên cạnh xem anh vẽ tranh!” Tiểu Hạ trả lời.
“Lát
nữa em muốn làm gì?”
“Về
nhà!”
“Không
muốn đi dạo phố hay xem phim với anh sao?”
“Không
có hứng!”
“Ừ!”
Không
biết có phải là ảo giác hay không nữa, Tiểu Hạ đột nhiên cảm thấy đôi mắt đang
rạng ngời của Nhược Phi đột nhiên tối sầm lại, tim cô bỗng nhói đau, song cô
vẫn vờ như không trông thấy!
Trong
xe, cô đưa cho cậu một chiếc khăn giấy, cậu nhận lấy, sắc mặt cũng tươi
tỉnh hơn trước.
“Mẹ bảo
anh về nhà ăn Tết!” Nhược Phi bỗng nói.
“Là
chuyện nên làm thôi! Năm ngoái em cũng về nhà ăn Tết mà!”
“Vậy,
hai ta cùng về nhé!”
“Ờ!”
“Em
chắc chắn chứ?”
Lúc
này, Tiểu Hạ mới rõ câu nói “ cùng về nhà” của Nhược Phi không chỉ có ý cùng
lái xe về nhà mà còn hàm ý muốn chính thức công khai quan hệ của hai người với
gia đình! Chẳng hiểu tại sao khi nghĩ tới ánh mắt ngạc nhiên tới không nói
thành lời của người thân, Tiểu Hạ lại cảm thấy đầu đau như búa bổ, chỉ muốn
tránh né thật nhanh. Đang lúc cô không biết phải trả lời ra sao thì chuông điện
thoại reo, nó cũng phá tan được không khí trầm mặc có chút ngại ngùng của cả
hai.
“Tiểu
Hạ! Con đang làm gì vậy? Ăn cơm chưa con?”
“A? Con
ăn rồi ạ!”
Tiểu Hạ
cuống cuồng làm dấu “Xuỵt” cốt để Nhược Phi im lặng. Nhược Phi như có vẻ đồng ý
vừa như có vẻ không hề nhìn thấy gì. Cô nói chuyện với mẹ khoảng chừng 5 phút
thì ngắt máy, cô quay sang cười gượng nói : “Nghe nói mấy ngày nữa trời sẽ lạnh
hơn và sẽ có mưa!”
“Vậy
à?” Nhược Phi cười nhàn nhạt.
“Anh………không
vui sao?”
Do dự
một hồi, Tiểu Hạ không thể kìm nổi liền nói ra nghi vấn trong lòng. Nhược Phi
vẫn tỏ vẻ vô biểu cảm, vừa lái xe vừa nói : “Không có!”
“Ừ……..Em
cũng không muốn chơi trò “tình nhân ngầm” với anh, nhưng đợi khi chúng ta về
nhà rồi cứ từ từ nói với cha mẹ sẽ có hiệu quả hơn. Nói thật, em quả thực không
biết phải bắt đầu từ đâu……..trong lòng em luôn có cảm giác dụ dỗ trẻ vị thành
niên!”
Nhược
Phi cười cười : “Con trai 25 tuổi có thể coi là trẻ vị thành niên sao?”
“Nhưng
trong mắt mẹ em thì anh là đứa em trai luôn bị em bắt nạt tới khóc nhè……Này!
Anh lườm em cái gì chứ? Anh quên mất mình đã từng khóc tới chết đi sống lại rồi
sao?”
“Phan
Tiểu Hạ!” Nhược Phi nghiến răng kèn kẹt : “Em mà còn nhắc tới mấy chuyện tương
tự như vậy nữa thì anh sẽ cân nhắc xem có nên biến bức ảnh em béo phì tới 30
cân thành tờ rơi không đấy!”
“Anh
dám?”
“Hôn
anh một cái thì anh sẽ không dám nữa!”
“Lưu
manh!”
Mặt
Tiểu Hạ đỏ lựng, ngượng ngùng nhìn ra ngoài cửa kính còn Nhược Phi thì mỉm cười
thích thú. Tiểu Hạ liếc nhìn nụ cười khoái chí của cậu qua gương liền cảm thấy
ức chế không nói thành lời vì câu nói đùa của cậu!
Tên
khốn kiếp này!
Rõ ràng
biết không thể đổi lại vai diễn và biết cô có chút cự tuyệt kiểu thân mật như
thế, nhưng Nhược Phi lại dám yêu cầu cô làm chuyện đó, không phải là gây khó dễ
cho người khác thì là cái gì? Đúng là lưu manh!
“Hôn một
cái có mất gì đâu?”
“Không
có hứng!”
“Vậy để
anh tạo ra không khí nhé!”
“Nhưng
anh vẫn chưa rửa mặt!”
Lần này
thì Nhược Phi im bặt.
Tuy cậu
vẫn luôn chọc cô tức tới đỏ cả mặt nhưng chỉ một câu nói đơn giản của Tiểu Hạ
thôi là đã có thể khiến cậu bị kích động tới muốn đâm đầu vào tường để tự vẫn.
Luận về lực sát thương mà nói, Tiểu Hạ vẫn hơn cậu một bậc! Nhược Phi cười khổ
nhìn cô gái luôn khiến cậu bất lực nói : “Không sao, chúng ta còn nhiều thời
gian, nhưng cứ đặt cọc trước được không?”
“Hả?”
Một nụ
hôn phớt liền in trên trán Tiểu Hạ!(hí hí anh ý gian tà quá…nhưng mà ta yêu…hí)