Hơi thở
nam tính cùng bờ môi mềm mại đột ngột in lên má khiến mặt Tiểu Hạ đỏ như gấc,
cô ngây ngốc nhìn cậu, còn cậu thì vẫn chăm chú lái xe, cô bỗng cảm thấy mọi
chuyện xảy ra khi nãy chỉ như một giấc mơ mà thôi. Song bên má vẫn còn lưu lại
hơi ấm của Nhược Phi, Tiểu Hạ nghĩ một lát rồi nói : “Em vẫn chưa tẩy trang,
nhưng thỉnh thoảng ăn chút phấn cũng không chết người đâu!”
Lần
này thật sự khiến Nhược Phi đang dương dương tự đắc vì thành công “đánh úp”
phải ức chế tới phụt máu! Mặt cậu sa sầm, rầu rầu hỏi cô : “Em không có chút
cảm giác nào sao?”
“Cảm
giác gì?”
“Ví dụ
như tim đập chân run hay gì đó tương tự!”
“Tim
không đập thì chết rồi còn gì!”
“Em…….thật
sự không có cảm giác với anh sao?”
Tuy
Nhược Phi đã cố gắng kiềm chế nhưng Tiểu Hạ vẫn có thể nghe ra giọng nói run
run của cậu. Nếu không phải là tận mắt chứng kiến, chắc chắn cô sẽ không tin
chàng trai luôn tỏa sáng rạng rỡ như ánh mặt trời trước mặt lại có thể hoàn
toàn không tự tin khi đối diện với mình. Ánh mắt căng thẳng, bờ môi mím chặt rõ
ràng đã tố cáo tâm trạng trong lòng cậu nhưng cậu lại tỏ ra không hề quan tâm,
thực sự khiến Tiểu Hạ không biết nên nói thế nào cho phải. Cô suy nghĩ một lát,
sau đó bất ngờ hôn nhẹ lên má Nhược Phi rồi vội vàng quay mặt đi. Khóe miệng cô
còn đọng lại hương vị ngọt ngào, da Nhược Phi quả thực còn mịn hơn cả tưởng
tượng……..
“Đồ
ngốc!” Tiểu Hạ mỉm cười.
“Đồ
ngốc là đang mắng ai vậy?”
“Đương
nhiên là mắng anh! Anh tưởng em dễ bị lừa thế sao?”
“Ha
ha…….”
Gần tới
kì nghỉ đông.
Vào mùa
đông, thành phố S rất hiếm khi có tuyết rơi nhưng mưa thì nhiều vô kể. Mỗi lần
mưa là trời lại nồm, khiến cho mùa đông càng thêm “gió thảm mưa sầu”. Lúc này,
Tiểu Hạ đang thở dài bất lực nhìn ra ngoài cửa sổ, cô kéo áo thít sát người để
giữ ấm, nghĩ tới hôm nay mình không mang ô, lòng càng thêm ảm đạm.
“Sao
lại mưa nữa rồi! Phiền thật đấy…….Biết vậy lúc ra khỏi nhà mang theo cái ô!”
Tiểu Hạ
ngồi nán lại phòng làm việc nửa tiếng để đợi mưa ngớt, nhưng cuối cùng cô cũng
bị thời tiết đánh bại. Nhìn thấy trời bên ngoài càng lúc càng tối, cô đành bất
chấp, đầu trần đội mưa chạy ra ngoài. Nước mưa rơi trên tóc, trên người Tiểu
Hạ, cô cảm thấy hơi ấm trên người mình hoàn toàn bị nước mưa cuốn hết, lạnh tới
thấu xương!
Lạnh
quá…….
Sau khi
chạy ra khỏi phòng điều hòa ấm áp, Tiểu Hạ bắt đầu thấy hối hận vì quyết định
của mình, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, nên cô chỉ còn cách tiếp tục chạy
trong mưa. Cô lấy tay che đầu đang định chạy về phía nhà để xe, bỗng thấy trời
đột nhiên tạnh mưa. Cô kinh ngạc quá đỗi, vội ngẩng đầu lên thì thấy một chiếc
ô đang giúp cô che hết nước mưa đang rơi xuống. Cô quay sang nhìn gương mặt
tuấn tú của Nhược Phi, ngạc nhiên hỏi : “Sao anh lại đến đây?”
“Anh
biết ngay là em sẽ quên mang ô, cho nên mới tới!” Nhược Phi đáp lại theo lẽ
thường tình.
“Cảm ơn
anh!” Tiểu Hạ thẹn thùng cười cười.
“Thật
là! Chưa thấy ai ngốc như em…….Sáng nay đài báo có mưa, em không nghe thấy sao?
Anh đã để sẵn ô ở phòng khách, sao em không biết đường mà cầm đi chứ? Em không
biết là mùa này trời thường hay mưa à?”
“Lúc đi
vội quá……..Thẩm Nhược Phi! Anh có thái độ gì vậy? Anh dám nói em ngốc?”
“Ừ đấy!
Em vốn là đồ ngốc mà!”
Nhược
Phi không hề khách khí cốc mạnh vào đầu cô một cái, sau đó rút khăn giúp cô lau
nước mưa trên mặt và trên tóc, rồi cùng cô bước đi trên con đường rậm rạp tán
cây. Tiểu Hạ nhìn Nhược Phi, đột nhiên phát hiện thấy cô chỉ cao tới cằm cậu.
Cậu bé gầy gò còm nhom ngày xưa đã trở thành chàng trai cao lớn anh tuấn tự lúc
nào mà cô không hay. Cô dùng ánh mắt “nhà có con trai lớn sắp dựng vợ” hớn hở
nhìn Nhược Phi, liền bị cậu liếc xéo một cái, cô vội vàng nhìn qua bên khác. Cô
khẽ hắng giọng, cố gắng tìm đề tài để nói chuyện : “Không phải đã bảo anh đừng
đến trường tìm em sao? Tại sao vẫn cứ đến?”
“Vậy em
cứ thế mà dầm mưa nhé!”
Nhược
Phi dứt khoát chếch ô sang một bên, Tiểu Hạ lại lần nữa “tắm” mưa. Tiểu Hạ tức
tới không nói thành lời. Cô vội kéo lấy cổ tay cậu, chau mày nói : “Này! Sao lại
nhỏ nhen thế chứ? Em có nói gì nữa đâu?”
“Phan
Tiểu Hạ! Em không muốn người khác biết chúng ta đang yêu nhau đến thế sao?”
“Không
phải! Chỉ là tạm thời giữ bí mật chuyện này thôi! Cha em có người quen ở đây,
ngộ nhỡ bị nhìn thấy thì làm sao?”
“Trước
đây anh cũng thường tới tìm em đó thôi!”
“Nhưng
bây giờ và trước đây không giống nhau mà! Trước đây là trong sáng vô tư, bây
giờ là có tật giật mình…….”
“Em
đó…….”
Nhược
Phi khẽ thở dài, kéo Tiểu Hạ lại, ép cô đi sánh vai với mình. Vừa hay, lúc này
lại là giờ tan học, Tiểu Hạ chỉ cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về
phía mình, cô căng thẳng tới bước không nổi. Nhược Phi thì tỏ ra vô cùng đắc
chí, vui vẻ hỏi : “Tối nay em muốn ăn gì?”
“Gì
cũng được!”
“Anh
không biết làm món “Gì cũng được”!” Nhược Phi đáp lại. “Nếu tối nay em rảnh, có
thể đi gặp mấy người bạn của anh không?”
“Bạn
của anh? Sao trước đến giờ em chưa từng nghe thấy nhắc đến vậy?”
“Là mấy
người bạn họa sĩ của anh, khá tự kiêu. Nếu em cảm thấy bực bội thì cứ lờ họ đi.
Dù gì tối nay cũng không có việc gì làm, đến chỗ đó giao lưu một chút, được
không?”
“Cũng
được!”
Khi hẹn
hò với Nhược Phi, ăn gì đi đâu đều do Tiểu Hạ quyết định, rất ít khi cậu yêu
cầu cô làm điều gì, cho nên lần này tự nhiên cô phải đáp ứng lại. Thấy Tiểu Hạ
đồng ý đi cùng mình, mặt Nhược Phi liền nở nụ cười vô cùng sáng lạn, khác hẳn
với vẻ rầu rĩ khi nãy. Tiểu Hạ cảm khái nghĩ tính cậu thực quá trẻ con, nắng
mau mưa cũng mau, cô hỏi : “Tối nay chúng ta đi tới đâu?”
“Một
trang viên ở nông thôn. Nếu muộn quá thì chúng ta sẽ trọ lại qua đêm!”
“Ừ!”
Qua
đêm? Tên nhóc này lại dám đề xướng việc “qua đêm” với cô! Đầu tiên là bàn về
chuyện “ăn tối”, sau đó là giả vờ như vô ý nhắc tới “qua đêm”? Lòng dạ của
thanh niên quả nhiên là khó lường! (sak.chị ý tưởng tượng nhanh thía…hí hí)
Có điều,
cô không để cậu toại nguyện! Cho dù có ngủ cùng thì cậu cũng chỉ dám nghĩ mà
không dám làm!
“Vậy,
tối nay 6h anh đến đón em, em sửa soạn trước nhé!”
“Ừ!”
Tiểu Hạ
đáp lại vô cùng hờ hững, Nhược Phi chột dạ liền quay đầu lại. Trông thấy vẻ mặt
bí xị của cậu, Tiểu Hạ liền mừng thầm trong lòng, cô cất cao giọng, khí thế nói
: “Nếu anh đến đón muộn thì em sẽ không đi nữa đâu!”
“Anh sẽ
không đến muộn!”