Trước chap cuối này còn một chap nữa, nhưng me tìm mãi trên mạng
cũng không có, nó có tựa đề là : Chu Cầm tự sát. Nghe tên chap là cũng lờ mờ
đoán được nội dung. Tiếc là k đc tận mắt chứng kiến cảnh anh Phi lo cho chị Hạ
thế nào…
Cảm ơn mọi người đã đi đến cùng bộ truyện và ủng hộ me và nàng
vandkh hết mình.
Tiểu Hạ
siết chặt tay Nhược Phi, cảm giác bất an khi nãy vẫn đè nặng trong tim, cô cùng
Nhược Phi đến bên Chu Cầm. Thấy cậu, vẻ mặt Chu Cầm bối rối cực độ, còn cậu chỉ
lãnh đạm nhìn cô ta : “Làm ầm lên như thế đã đủ chưa?”
“Nhược
Phi…”
“Nếu
thấy đủ rồi thì mau cút sang bên này ! Tôi sẽ thuyết phục cha cô để cô ở nhà
tĩnh dưỡng đến khi khỏi bệnh thì thôi. Nếu thích nhảy lầu thì cô nên ký thủ tục
hiến nội tạng trước đi đã, vừa có lợi cho người khác vừa khiến bệnh viện cảm
kích rối rít, chưa biết chừng còn được hưởng hậu đãi nữa cơ! Cô cứ yên tâm, dù
cô có chết thì tôi cũng chẳng thay đổi quyết định đâu, thậm chí sẽ chẳng thèm
đốt vàng cúng cô nữa cơ. Nếu cô muốn chết thì mau nhảy xuống đi, đừng lãng phí
thời gian của người khác!!!”
“Em…”
Nom
thấy Chu Cầm sắp bật khóc, Tiểu Hạ không đành lòng, liền bước đến nắm bàn tay
lạnh băng của cô ta. Chu Cầm sững sờ trước hành động của Tiểu Hạ, ngước mắt
nhìn cô và Nhược Phi, cuối cùng cúi đầu, để Tiểu Hạ dẫn mình đến nơi an
toàn, những việc về sau đều giao cho bệnh viện và cảnh sát xử lý. Bạch
Băng vẫn chưa kịp hoàn hồn, run rẩy mãi cuối cùng mới thốt lên : “Cảm ơn…”
Tiểu Hạ
và Nhược Phi không trả lời, chỉ nắm tay lướt qua họ. Chu Cầm dõi theo, không
cam tâm, hét lên : “Tôi vẫn chưa chịu thua đâu!!!”
“Tùy
cô!” Tiểu Hạ không hề quay đầu lại, coi lời cô ta như gió thoảng qua tai.
Vừa về
đến nhà, Nhược Phi liền nổi trận lôi đình, mắng cô lên bờ xuống ruộng…Tiểu Hạ
cũng rõ mình đã liều mạng đến cỡ nào, chỉ biết cười lấy lòng, nhưng Nhược Phi
vẫn không nguôi giận, còn lôi cô ra tét vào mông đèn đẹt, cho cô chừa cái thói
thích làm gì thì làm, không màng đến hậu quả đó đi!
Lúc
Tiểu Hạ sắp tức điên lên thì Nhược Phi bất chợt ôm chặt lấy cô, vùi đầu mình
vào ngực cô : “Sau này không được như thế nữa, nghe không? Nếu em có mệnh hệ gì
thì anh biết làm sao?”
“Xin
lỗi! Em sai rồi, em hứa sẽ không để anh lo lắng nữa.” Cô ray rứt nói,
nước mắt không cầm được, lăn dài trên má.
Mấy hôm
sau, Chu Cầm quả nhiên lại gọi điện cho họ, nhưng đối tượng cô ta muốn tìm lại
là Tiểu Hạ, không phải Nhược Phi. Tình yêu si mê cuồng dại, nông nổi bốc đồng
của một cô thiếu nữ hơn hai mươi tuổi dành cho chàng trai tên Thẩm Nhược Phi
được cô ta bộc bạch hết trong e-mail. Dù là người ngoài, thậm chí là tình địch
nhưng sau khi đọc xong những dòng chữ được viết bằng máu và nước mắt, Tiểu Hạ
vẫn cảm thấy xót xa khôn nguôi.
Cuối
thư Chu Cầm thừa nhận :
“Chị
Tiểu Hạ, thực ra lúc đó em đã định kéo chị xuống để cùng chết với em, nhưng khi
thấy Nhược Phi, em lại chùn tay. Anh ấy lao đến, nhưng lại kéo chị lên trước,
trong tâm trí anh ấy lúc đó chỉ có mình chị mà thôi. Dù em và chị có cùng chết
thì anh ấy cũng chỉ ôm mình chị khóc mà thôi. Em không lỡ để anh ấy phải đau
khổ cả đời. Em chỉ có thể nói lời xin lỗi về những việc em đã gây ra cho cả
hai. Có lẽ, sau này chúng ta sẽ không có cơ hội gặp lại nữa.
Chúc
anh chị hạnh phúc bên nhau.
Chu
Cầm.”
Thì ra,
cô ấy định….
Tiểu Hạ
nghĩ đoạn, bất giác rùng mình, cô đưa mắt nhìn Nhược Phi đang chuyên tâm vẽ
tranh, lặng lẽ ngắm cậu. Cảm nhận thấy ánh mắt thâm tình của cô, Nhược Phi liền
quay sang cười : “Sao lại nhìn anh như thế? Anh quyến rũ lắm à?”
“Không
biết xấu hổ!” Tiểu Hạ thẹn quá hóa giận, lên giọng mắng cậu.
Cô cân
nhắc mãi, cuối cùng quyết định chôn chặt những dòng tâm sự của Chu Cầm vào
trong tim, không muốn cho Nhược Phi hay. Nhược Phi phát hiện ra vẻ mặt phức tạp
của cô, buông bút vẽ, tiến đến ôm cô vào lòng hỏi : “Đang nghĩ gì thế?”
“Không
có gì đâu.”
“Mẹ anh
nói, đã đặt cỗ cưới xong xuôi hết rồi, chỉ còn chờ ngày lành tháng tốt là tổ
chức hôn lễ cho hai ta thôi.”
“Ờ.” Tim
cô giật thót, thẫn ra một lúc rồi mới gật đầu.
Càng
gần ngày cưới, tâm trạng của cô càng bồi hồi, thực tế mà nói, lấy nhau chẳng
qua chỉ là ký rẹt vào tờ giấy đăng ký kết hôn, rồi tổ chức một đám cưới mời
quan viên hai họ đến chứng kiến là xong, nhưng khi nghĩ đến chuyện cả đời được
ở bên cậu, tim cô vẫn cứ đập thùm thụp, rạo rực khó tả. Lần tiếp xúc thân mật
khi trước bị chuyện của Chu Cầm chen ngang, phá hỏng mất, song, việc đó…sớm
muộn thì cũng phải xảy ra thôi…
Cùng
với Nhược Phi…
Chỉ cần
nghĩ đến cảnh mình và cậu thân mật, mặt cô liền đỏ au, như quả cà chua chín
mọng, cực kỳ dễ thương. Hành động tiếp xúc thân mật lúc này, càng khiến
cô ngượng chín người. Nhược Phi ôm eo cô, hơi thở nóng rực phả bên tai : “Chi
bằng, chúng ta làm việc đó đi.”
“Việc,
việc gì cơ??”
“Chỉ là
chuyện sớm hay muộn mà thôi, chi bằng chúng ta làm ngay bây giờ đi!”
“Đúng
là chuyện sớm hay muộn, nhưng để sau hẵng làm không được sao?”
“Nhưng
anh không đợi được nữa!”
Hơi thở
của Nhược Phi càng lúc càng nóng rực, Tiểu Hạ cảm thấy mình như đang tan chảy
trong vòng ôm ấm áp của cậu. Cô chìm đắm trong đôi mắt đen láy, đôi môi ngọt
ngào, hàng xương quai xanh quyến rũ, cơ thể săn chắc trong chiếc áo sơ mi màu
trắng của Nhược Phi, thoáng chốc, cơ thể cô nóng rẫy như bình trà mới pha, đỏ mặt
tía tai. Nhược Phi thấy thế liền búng má cô, cô rẫy lên như phải bỏng rồi cắn
chặt môi, hạ quyết tâm.
“Nhược
Phi…”
“Hử?”
“Việc
đó, em đồng ý. Nhưng anh cũng biết, từ nhỏ em đã sợ đau…cho nên…nếu có thể, anh
có thể làm nhanh chút được không…”
“Phan
Tiểu Hạ, em đang nói gì thế? Anh đang bảo bao giờ thì chúng ta đi làm thủ tục
đăng ký kết hôn ở phường cơ mà!?”
“A?”
“Nhưng
mà, nếu em đã có ý thì bây giờ ‘làm’ cũng không sao!”
“Thẩm
Nhược Phi!!!!”
“Anh
chịu ấm ức một chút, mất mặt một chút, thỏa mãn yêu cầu của em là được mà.”
Thế là,
Tiểu Hạ liền được nếm trải cảm giác ‘tự làm tự chịu’, khóc không ra nước mắt.
Nửa năm
sau.
‘Thành
Hạ’ về nước sau buổi triển lãm tranh để lại tiếng vang lớn ở Châu Âu, những
tháng ngày sau đó thì lại biến mất trước sự săn lùng ráo riết của cánh báo
giới. Có nhiều ký giả tức đến phát điên, đập vỡ cả laptop của mình để xả giận.
Trong nửa năm này, Trần Duyệt – tổng biên tập của tạp chí COCO – người duy nhất
trong giới báo chí thân quen với ‘Thành Hạ’ cũng đang càu nhàu lầm bầm chửi rủa
trước máy tính vì Tiểu Hạ đã tắt máy, không thể liên lạc được.
“Tiểu
Hạ chết tiệt! Đúng là đồ ‘trọng sắc khinh bạn’! Chẳng hề đếm xỉa đến công sức
cô đây bỏ ra để làm mai cho hai người gì cả!!! Haiz, bạn bè kiểu gì thế không
biết, lúc buồn thì tìm mình để giãi bày cho bằng được, lúc mình bị tên Tống Dĩ
Hiên khốn khiếp đó chọc cho ức trào máu thì lại trốn biệt, gọi không bắt máy.
A!!!! Kiếp sau ta sẽ không làm nữ cường nhân nữa!!!”
Trần
Duyệt bức xúc khôn tả, bật nick QQ, nện phình phịch trên bàn phím, viết tin
nhắn cho Tiểu Hạ, lên án thói trọng sắc khinh bạn của cô, tiện thể hỏi thăm
mười đám đời tổ tông nhà Tống Dĩ Hiên. Trái ngược với tâm trạng phẫn uất
của Trần Duyệt, lúc này Tiểu Hạ đang ở Dương Sóc phơi mình tắm nắng, tận hưởng
cuộc sống nhàn nhã chốn thần tiên….
Lại một
ngày nữa trôi qua…
Tiểu Hạ
lười nhác nằm trên giường, ngắm ánh chiều tà đang từ từ khuất sau rặng
núi, lại quay sang ngắm chàng trai đang chuyên tâm vẽ tranh rất đỗi khôi ngô
tuấn tú bên cạnh, cảm thấy hạnh phúc dạt dào.
Đám
cưới diễn ra một tháng trước mãi là kỷ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc đời cô.
Cảnh cha mẹ cô mừng mừng tủi tủi, bịn rịn chúc phúc cho con gái, vĩnh viễn đọng
lại trong tim cô. Chủ nhiệm khoa cuối cùng cũng quay về với giáo sư Vương, khi
đến dự hôn lễ của cô, cả hai đều khá sượng sùng. Uông Dương đang ở Nam Phi cũng
gửi thiệp chúc phúc cho cô…
Nhưng
ai ngờ, sau hôn lễ, Nhược Phi lại lu bù vào công việc.
Mải bận
mở triển lãm nên giờ cả hai mới có cơ hội đi hưởng tuần trăng mật, vì thế, Tiểu
Hạ ôm một bụng tức quyết tâm chơi quên trời đất…
Cô giở
tạp chí, tìm chốn thiên đường dành cho những cặp đôi hưởng tuần trăng mật, đột
nhiên cảm thấy đói, thế là cô xoa bụng kêu : “Nhược Phi, em đói…”
“Em
muốn ăn gì?” Nhược Phi hỏi.
“Em
muốn ăn mì sốt cà chua.”
“Đợi
chút để anh đi nấu.”
Nhược
Phi vội buông bút, xuống bếp bắt tay vào nấu nướng. Còn Tiểu Hạ thì ngồi đỉnh
đương trên giường đợi đồ ăn bưng lên tận miệng…. Chẳng hiểu tại sao, dạo này cô
cực kỳ thèm ngủ, nhu cầu ăn uống cũng tăng theo, vì thế mà người cứ tròn vành
vạnh. Càng ngày cô càng kén ăn, ngoài đồ do Nhược Phi nấu ra, thì chẳng thèm ăn
gì, Nhược Phi cũng chiều cô, lần nào cô mở miệng đòi cũng lập tức xuống bếp nấu
luôn.
Hai
người cứ thế cách xa cuộc sống bụi trần, vui chơi ở Dương Sóc đã năm ngày rồi…
Còn
nhớ, lần đầu hai người đến Dương Sóc, Tiểu Hạ buột miệng nói là thích định cư
tại đây. Không ngờ, Nhược Phi lại mua nguyên một căn hộ, ngay gần dòng Lệ Giang
thơ mộng, yên tĩnh trong lành như chốn bồng lai tiên cảnh. Trong phòng treo
toàn tranh của Nhược Phi, không khí ngập tràn mùi màu vẽ thoang thoảng, cực kỳ
dễ chịu. Tiểu Hạ cảm thấy buồn chán, bèn với tay, lật tờ tạp chí du lịch ra,
định tìm tiếp thì thấy đằng sau tờ tạp chí có đăng bài ‘dấu hiệu của phụ nữ khi
mang thai’, càng đọc càng chăm chú, cuối cùng là tròn mắt như đang ngộ ra điều
gì đó. Tính lại thì thấy kỳ kinh nguyệt tháng này đã trễ mất một tuần, cô bật
dậy, lấy từ trong ngăn kéo ra một vật gì đó, chạy vào toilet. Đợi khi cô rầu rĩ
từ toilet bước ra thì Nhược Phi cũng đã nấu xong, cậu cất tiếng hỏi cô : “Tiểu
Hạ, em bị sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?”
“Không
có gì đâu…”
“Đợi
mấy ngày nữa chúng ta về nhà chào cha mẹ rồi đi Hi Lạp, Ai Cập du lịch nhé. Coi
như là hưởng tuần trăng mật. Hay là mình đi Châu Âu? Dù gì cũng được nghỉ phép
dài dài nên chúng ta cứ thả ga mà vui chơi thôi.”
“Việc
đó, e là không được đâu…”
“Sao
lại không được? Em không muốn đi du lịch à?”
“Em
hình như, có lẽ, có thể…là đã có em bé rồi.”
Tiểu Hạ
nhăn nhó nói tạm biệt với trời xanh mấy trắng ở Hi Lạp, kim tự tháp hùng vĩ và
dòng sông Nil thơ mộng ở Ai Cập. Còn Nhược Phi thì đờ ra một lúc, bỗng dưng cậu
ôm chầm lấy cô! Cậu khẽ vỗ đầu mình tự trách : “Thế mà cũng không phát hiện
ra….được bao lâu rồi em?”
“Sao em
biết được? Có lẽ là…một tháng rồi…”
“OK! Từ
giờ trở đi, em không được đi đâu hết, chúng ta lập tức về nhà!”
“Nhưng
em muốn đi Ai Cập mà…”
“Anh
nói không đi là không đi! Giờ anh đi đặt vé máy bay.”
“Nhưng
chúng ta mới ở đây được có năm ngày mà!!!”
“Ai bảo
em có thai chứ?” Nhược Phi cười gian, đắc chí ra mặt : “Không ngờ anh cũng lợi
hại ra phết, mới có một tí mà đã dính…”
Một cái
gối bay vèo qua, đập bốp vào mặt cậu.
“Phan
Tiểu Hạ! Em định mưu sát chồng hả?”
“Em mặc
kệ, em muốn đi chơi, tại anh hết đó!!!!”
“Nhưng
chúng ta sắp có em bé rồi. Như thế không được sao? Anh hi vọng sẽ là bé gái
giống hệt em.”
“Nhược
Phi…”
Nói
rồi, cậu liền ghé tai áp lên bụng cô, vô cùng chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên
trong. Tiểu Hạ dịu dàng xoa đầu cậu, đưa mắt nhìn chiếc chuông gió đang đung
đưa, kêu leng keng bên khung cửa, mỉm cười mãn nguyện. Tuy cô vẫn chưa chuẩn bị
tâm lý làm mẹ, nhưng cảm giác sinh con cho người đàn ông mà mình yêu thương,
thật là tuyệt.
“Nhược
Phi, em muốn ăn kẹo.” Cô nói.
Nhược
Phi nghe lời liền móc túi, lấy mấy viên kẹo sữa , bóc vỏ rồi đút cho cô ăn.
Tiểu Hạ cảm thấy vị ngọt thấm dần vào tim, vô cùng cảm động.
Kẻ ngốc
như cô, chậm tiêu như cô, mấy ngày trước mới biết lý do Nhược Phi luôn mang kẹo
theo người là vì sợ cô đột nhiên bị tụt huyết áp rồi ngất xỉu như hồi bé. Đúng
là cảm động không sao tả xiết___
Chỉ là
một chuyện cỏn con như thế nhưng cậu vẫn nhớ như in, đã hai mươi năm trôi qua
rồi…
Một
người đàn ông tốt như cậu, sao cô có thể không yêu cho được?
Một làn
gió nhẹ xào xạc thổi qua, chiếc chuông gió lại va vào nhau kêu leng keng, thanh
âm trong trẻo, rung động lòng người. Dưới chiếc chuông có treo một dải lụa đỏ,
là thứ mà hôm qua Nhược Phi và Tiểu Hạ đi đến cây đa bồ đề ước nguyện lấy
về.
Vừa
nhìn thấy dải lụa màu đỏ vô cùng bắt mắt, do cậu buộc lên cây ngày đó, cô liền
nhận ra ngay. Mặc kệ cậu có uy hiếp thế nào, cô vẫn kiên quyết lấy cho
bằng được, cậu sững sờ nhìn cô đi đến bên một anh chàng cao to đẹp trai nhờ anh
ta giật xuống hộ. Chữ viết trên dải lụa đỏ là nét chữ vô cùng quen thuộc của
Nhược Phi.
‘Con hi
vọng Phan Tiểu Hạ sẽ đồng ý làm bạn gái con. Thẩm Nhược Phi năm 25 tuổi thay
Thẩm Nhược Phi năm 5 tuổi cầu nguyện.’
Giây
phúc nhìn thấy lời ước nguyện được viết trên dải lụa, Tiểu Hạ đã bật khóc. Cô
cứ nắm chặt không buông, ngăn Nhược Phi cướp nó lại. Cô ngước mắt ngắm cây đa
bồ đề được thắt rất nhiều tâm nguyện lên trên cành, tay nắm chặt dải lụa đỏ,
mỉm cười hạnh phúc.
Tâm
nguyện đã được thực hiện, chi bằng nhường chỗ cho người có lòng thành treo tâm
nguyện của mình lên đó. Giờ cô đã nắm hạnh phúc trong tay, về sau, cô sẽ không
phải cô đơn vò võ một mình, không còn mơ màng lầm đường lạc lối nữa. Cuộc sống
của cô sẽ như đóa hoa bất tử, rực rỡ, nở rộ, mãi không lụi tàn…
“Tiểu
Hạ, em đang nghĩ gì thế?” Nhược Phi xoa đầu vợ hỏi.
“Không
có gì đâu. Em đang nghĩ, con của chúng ta sẽ được sinh vào mùa hè năm sau, nên
đặt tên gì bây giờ?”
“Nếu là
con gái thì gọi là Thẩm Hạ, con trai thì gọi là Thẩm Dực.”
“Tên
gì mà khó nghe chết được! Anh mau nghĩ tên khác đi, không nghĩ ra em sẽ
không sinh đâu!!!”
Nhược
Phi : “………”
Con của
Tiểu Hạ và Nhược Phi chắc chắn sẽ được hạ sinh vào mùa hè năm sau, nhất định sẽ
xinh đẹp như đóa hoa mùa hạ. Tình yêu của họ cũng như đóa hoa bất tử, rực rỡ nở
rộ, mãi mãi không lụi tàn.
Thành
Nhược Hạ Hoa.
Tên
Thẩm Dực mà Nhược Phi đặt, thực ra ý nghĩa của nó rất hay, chẳng qua là nghe
không lọt tai lắm : Dực là cánh chim, tên cậu là Nhược Phi có nghĩa là ‘tung
bay’, vì thế cậu muốn con trai mình như chú chim tự do được sải cánh trên bầu
trời.
Tình yêu : Tản mạn