Trên
trang nhất của tất cả các tờ báo ngày hôm sau đăng toàn tin : ‘Thành Hạ’ cầu
hôn bạn gái trước mặt đông đảo người đến dự. Riêng phần giữa, gay cấn nhất thì
được chị hai Trần Duyệt ‘một tay che trời’ giúp hai người họ ‘bịt miệng’ cánh
báo chí. Yêu cầu duy nhất của Nhược Phi với đám ký giả đã đến tham gia buổi lễ
khai trương là : mong bọn họ không được tiết lộ hình ảnh hay thân phận của cậu
và vợ sắp cưới, vì thế, mọi tờ báo đăng tin đều không có hình của cả hai, nếu
có thì cũng chỉ là hình chụp sau lưng kích thích trí tưởng tượng của độc
giả mà thôi. Ai nấy đều háo hức muốn biết, cô gái bí ẩn, hết sức may mắn được
chàng trai tài hoa ‘Thành Hạ’ cầu hôn là người thế nào, mọi tờ báo, tạp chí
liên quan đến tin của cả hai đều được bán hết sạch veo trong ngày đầu tiên. Xem
ra, nó đã chính thức trở thành tin ‘hot’ nhất trong toàn thành phố rồi.
Tuy
không thấy rõ mặt của người trong cuộc nhưng ảnh chụp bóng lưng của Tiểu Hạ
được đăng tải trên mạng, khiến vô số người tò mò, đoán già đoán non. Đây là lần
đầu tiên Tiểu Hạ trở thành đối tượng bị người ta săm soi, bàn tán. Giờ cô mới
hiểu tại sao lúc đầu về nước, Nhược Phi lại chọn cách giấu nhẹm tên tuổi của
mình đi______Hóa ra cuộc sống bị người đời soi mói, cực kỳ đáng sợ.
“Nhược
Phi, tiếp theo anh định làm gì?”
Tiểu Hạ
ngồi trên sofa trừng mắt lườm Nhược Phi đang chăm chú xem TV, lên tiếng hỏi cậu
định xử lý việc này thế nào. Cha mẹ hai bên đều đã háo hức quay về quê, chuẩn
bị tổ chức đám cưới cho hai người rồi. Trước khi về, mẹ của Tiểu Hạ còn bịn rịn
nắm tay Nhược Phi, suýt nữa thì bật khóc, ý như ‘lấy con gái mẹ, con phải chịu
thiệt rồi’, Tiểu Hạ đứng bên nhìn mà tức nổ đom đóm mắt.
Nhược
Phi vẫn dán mắt vào màn hình, cất tiếng trả lời: “Làm gì là làm gì?”
“Kết
hôn này, mơ ước cho cả đời này, rồi còn Chu Cầm này!”
“Kết
hôn thì : càng nhanh càng tốt, mơ ước thì : anh nghĩ, đã hoàn thành rồi, không
có gì phải theo đuổi nữa…Phòng tranh cứ giao cho người nắm kinh tế quản lý,
thỉnh thoảng anh đáo qua xem một chút là OK. Còn về Chu Cầm, anh sẽ nói rõ với
cô ta, không để cô ta làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta sau này nữa.”
“Ý?
Giao cho người nắm kinh tế? Phòng tranh đó là tâm huyết của anh, anh lỡ giao nó
cho người ngoài sao?”
“Phải
xã giao để tìm đối tác mà, nếu cứ vì bàn chuyện làm ăn mà lu bù vào nhậu nhẹt
thì sẽ không thể sáng tác được những bức tranh đẹp, vả lại, người nắm kinh tế
đó có phải là người ngoài gì đâu.”
“Người
đó là ai? Sao em chưa bao giờ nghe thấy anh nhắc đến nhỉ?”
“Người
đó là vợ sắp cưới của anh, Phan Tiểu Hạ!”
“Thẩm
Nhược Phi! Em đồng ý làm người quản lý phòng tranh của anh lúc nào hả?”
“Người
làm vợ phải có trách nhiệm ủng hộ sự nghiệp của chồng, hơn nữa, việc đó có vất
vả lắm đâu nào? Em lỡ để anh bận tới bận lui hết lo làm ăn lại lo sáng tác
sao?”
“Lỡ!”
Tiểu Hạ ác ý độp lại.
“Anh
biết em không lỡ.” Nhược Phi đắc chí cười tươi.
Tiểu Hạ
bó tay với cậu luôn.
Đối
với người ngoài, lúc nào cậu cũng tỏ ra chín chắn, chững chạc, ai có thể ngờ
rằng, khi chỉ có riêng hai người với nhau thì cậu lại lộ ra bản tính giảo hoạt,
gian manh, rất vô lại, đã thế còn rất hay mè nheo. Cậu đi guốc trong bụng cô
nên mới hiểu cô sẽ vì mềm lòng mà đồng ý, thế nên càng ngày càng trắng trợn hà
hiếp người ta….Sao số cô ‘xui’ thế không biết?
“Nhược
Phi, anh không hận em sao?” Đột nhiên cô lại hỏi vậy.
“Hận gì
cơ?”
“Hận em
vô trách nhiệm, không nói câu nào đã bỏ đi.”
“Việc
ấy hả…anh quen rồi. Em có thể trì độn đến mức anh yêu em suốt bao năm mà không
hề hay biết, ngốc đến nỗi thà tin người ngoài chứ không chịu tin anh. Phan Tiểu
Hạ, anh chỉ mong sao sau này, em có làm việc gì cũng phải tìm hiểu rõ nguyên
nhân rồi hãy quyết định. Dù có luận anh tội chết thì cũng phải cho anh cơ hội
giải thích chứ? Giống như xã hội phong kiến thời xưa, trước khi kết án tội nhân
thì cũng phải cho người ta ký tên điểm chỉ trước. Em đừng có học theo chủ nghĩa
Phát Xít mà giết người không cần lý do như thế nữa nha!”
Nói
rồi, cậu tỏ ra vô cùng bất lực nhìn cô, sau đó lắc đầu thở dài, giống như
‘người lớn nhìn đứa trẻ con’, vừa giận vừa thương. Vốn dĩ cô cũng rất áy náy về
việc làm của mình nhưng khi nghe thấy giọng điệu cố ý trách móc của cậu thì
‘ầm’ một cái, máu nóng bốc lên đầu, cô chua giọng hờn mát : “Thẩm đại gia, tiểu
nữ sai rồi, đại gia đại từ đại bi tha cho tiểu nữ được không? Mà không đúng,
mọi chuyện đều do lỗi của đại gia cả, ai bảo đại gia có khuôn mặt ‘hại nước hại
dân’ như thế. Đại gia nói thử coi, tại sao mỗi lần đại gia ra đường đều có một
đàn ong bướm rập rìu theo sau, còn tiểu nữ thì bị coi như vô hình? Tại sao mỗi
lần đại gia chơi bóng rổ đều có một đàn nữ sinh, chẳng hề quen biết, hò hét cổ
vũ cho đại gia, mà không hề cổ vũ một tiếng nào cho tiểu nữ? Đã thế, đại gia
còn quay ra cười với họ nữa chứ! Đại gia định quyến rũ nữ sinh hả?”
“Tiểu
Hạ, em đừng có vô lý như thế…Em có chơi bóng rổ đâu mà người ta cổ vũ cho em?
Hơn nữa, những hoạt động ngoài trời em có tham gia mấy đâu, họ cũng không thân
quen gì với em, đương nhiên sẽ không thể cổ động cho em rồi…” Nhược Phi đau đầu
trả lời lại.
Tiểu Hạ
cứ khăng khăng không chịu nhường : “Cho nên anh thừa nhận chúng ta không cùng
chung một tiếng nói có phải không? Anh là thanh niên trai tráng, sức khỏe dồi
dào, còn tôi chỉ là một bà cô già, không có ai thèm rước chứ gì? Hay lắm, cuối
cùng thì anh cũng đã nói ra suy nghĩ thật lòng của mình rồi!”
“Phan
Tiểu Hạ, em đúng là giận quá mất khôn rồi! Sao hả? Giờ không giả bộ nhu mì hiền
lành, độ lượng khoan dung nữa hả? Em thừa nhận mình đang ghen rồi à?”
“Ừ đấy!
Em thừa nhận mình đang ghen đấy, sao nào? Anh có giỏi thì cắn em thử coi!”
Tiểu Hạ
bất chấp đúng sai, cố cãi đến cùng, đem hết bực bội trong lòng trút lên đầu
Nhược Phi, muốn cãi nhau với cậu một trận nảy lửa. Ai dè, Nhược Phi chỉ cười
trìu mến, không hề tỏ ra giận dỗi. Tiểu Hạ thấy thế thì tức tối đầy vơi, không
nể nương ai, há miệng, cắn luôn vào tay cậu…Đầu tiên là ngấu nghiến, sau đó vì
xót xa nên từ từ giảm bớt lực. Nhược Phi chẳng hề kêu la, để nguyên cho cô trút
giận. Tiểu Hạ khẽ rờ lên vết răng mình vừa cắn, sẵng giọng quở mắng : “Anh là đầu
gỗ à? Sao lại không phản kháng gì cả?”
“Nếu
thế em sẽ càng giận anh.” Nhược Phi thành thật nói ra : “Chỉ cần em không giận,
không bỏ anh đi nữa thì anh có sao cũng được.”
“Anh là
đồ ngốc!” Lửa giận vì câu nói thâm tình ấy mà biến mất, chỉ còn lại nỗi đau vô
hạn.
“Tiểu
Hạ, sao em lại không có niềm tin vào chuyện tình của chúng mình? Là do anh
không đủ chân thành sao?”
“Không
phải là do anh không đủ chân thành mà là do em luôn tự ti về mình…Anh luôn được
con gái hâm mộ, điều đó cực kỳ gây áp lực cho em, em rất sợ: anh chỉ nhất thời
thích em, nếu sau này gặp được một nửa đích thực sẽ hối hận rồi bỏ rơi em.”
“Phan
Tiểu Hạ….ai nói là anh thích em?”
“Gì
cơ?” Tiểu Hạ sững sờ.
“Anh có
thể thích rất nhiều người nhưng lại chỉ yêu một mình em. Phan Tiểu Hạ, sao em lại
trì độn thế hả? Anh yêu em mà em không biết sao? Nếu không yêu em thì sao anh
lại muốn kết hôn với em? Sao phải mặt dày mà ở lì nhà em? Em không thể động não
suy nghĩ một chút sao?”