Vừa vặn
gặp đèn đỏ, Nhược Phi bỗng thắng gấp, xe đột ngột phanh cái kít, Tiểu Hạ suýt
chút nữa thì bị văng ra ngoài! Thần sắc Nhược Phi vô cùng khó đoán, mặt ửng đỏ
nhìn cô : “Em nói gì cơ?”
“Hả?”
“Vừa
nãy em nói……”
“À! Tôi
nói bây giờ không muốn về nhà, chúng ta dạo quanh đâu đó rồi hãy về!”
“Vậy
à……”
Nhược
Phi trầm mặc một lúc, dường như có vẻ rất thất vọng, chán nản. Cậu khẽ vén lọn
tóc trước trán : “Đi đâu đây?”
“Đi………..”
Tiểu Hạ
nhìn đám đông đang vây quanh nhà thờ ở đằng xa, chợt nảy ra ý định gì đó, cô
vội vàng bảo Nhược Phi cho xe táp vào lề đường rồi cười tít mắt với cậu : “Thẩm
Nhược Phi! Chúng ta tới nhà thờ chơi có được không?”
“Em có
theo đạo đâu, đi tới đó làm gì?”
“Cảm
nhận không khí đêm Nô-en! Không khí ở nhà thờ đêm Nô-en là thuần túy nhất, đặc
trưng nhất đó!”
“Thật
sự bị em đánh bại rồi ……Nếu như người ta không cho chúng ta vào thì làm sao?”
“Nếu là
nữ thì cậu quyến rũ, nếu là nam thì để tôi!”
“Phan
Tiểu Hạ!”
“Đùa
chút mà! Mau dừng xe lại đi! Tôi muốn tới đó!”
Men
rượu đã hoàn toàn phát huy tác dụng!
Tuy
Tiểu Hạ cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo vô cùng nhưng nhất cử nhất động của cô
thì lại như quá trớn hơn thường ngày, chỉ là bản thân cô không phát hiện ra mà
thôi. Cô kiên trì muốn tới nhà thờ, lắc tay Nhược Phi nửa nũng nịu nửa van xin
: “Thẩm Nhược Phi! Hôm nay tôi thất tình mà! Cậu có biết cảm giác bị người ta
bỏ những hai lần buồn thế nào không? Có mỗi tâm nguyện cỏn con này thôi mà cậu
cũng không thể chấp nhận, cậu lỡ lòng nào như thế chứ?”
“Phan
Tiểu Hạ! Em đừng nhộn nữa! Em mặc phong phanh như vậy, nếu không về nhà tắm
nước nóng ngay, nhất định sẽ bị cảm đó!”
“Nhưng
tôi thật sự không muốn về nhà……..không muốn đối diện với bản thân…..thật sự…….”
Tiểu Hạ
cúi gằm mặt xuống.
Một bên
mặt bị bóng tối che khuất còn bên kia thì được ánh đèn màu cam bên ngoài soi
rọi, hàng mi dài cong cong tạo thành vệt đen nhàn nhạt trên má, trông cực giống
chú mèo con bị người ta bỏ rơi. Nhược Phi cảm thấy tim mình nhói đau, vội quay
mặt sang nơi khác, giọng hơi mất tự nhiên : “Thật là, phiền chết đi được!”
“Hì hì!
Tôi biết ngay cậu sẽ đồng ý mà!”
Tiểu Hạ
ngẩng đầu, vẻ đáng thương vừa nãy phảng phất như chưa hề hiện hữu trên khuôn
mặt thanh tú, trong phút chốc, cô cười tươi như hoa. Nhược Phi bỗng cảm thấy
như bị lừa, rầu rĩ nói: “Lại giỡn với tôi! Đáng chết thật, sao lần nào cũng cắn
câu chứ?”
“Hì
hì…….”
Tiểu Hạ
đắc chí cười, đôi mắt sáng rỡ long lanh như ánh sao.
Bãi đỗ
xe.
Nhược
Phi đỗ xe xong liền mở cửa cho Tiểu Hạ. Cửa vừa mới mở, Tiểu Hạ liền chạy vội
về phía nhà thờ, nhanh đến nỗi Nhược Phi suýt nữa thì không theo kịp. Tiểu Hạ
đứng trước cửa nhà thờ, ngẩn ngơ ngắm những bông hoa tuyết bay lả tả, ngây ngốc
ngắm cây thông Nô-en được trang trí bằng đèn nhấp nháy, sau đó cười hì hì :
“Đẹp quá à………Tôi thích Nô-en năm nay!”
“Phan
Tiểu Hạ! Em say rồi đó…..” Mặt Nhược Phi tối sầm.
“Ừ!
Say rồi thì sao chứ? Đi thôi! Chúng ta vào nhà thờ cầu nguyện nào!”
Tiểu Hạ
nắm tay Nhược Phi kéo cậu vào nhà thờ.
Nhược
Phi biết người say rượu thì không nên vào nhà thờ, rất muốn ngăn cản Tiểu Hạ
nhưng khoảnh khắc cô nắm tay cậu thật sự đã khiến cậu mềm lòng. Cậu si dại nhìn
cô, tình nguyện để cô cả đời nắm tay mình đi như vậy.
Phan
Tiểu Hạ……..
Từ sau
năm Nhược Phi lên mười, có lẽ đây là lần đầu tiên cô chủ động nắm tay cậu………
Thật sự
chỉ muốn mãi mãi như thế này, mãi mãi không buông tay…..
Tiểu Hạ
kéo Nhược Phi vào trong giáo đường.
May mắn
thay, tuy Tiểu Hạ có hơi ngà ngà nhưng cô vẫn còn đủ khả năng để kiểm soát hành
vi của mình, hoàn toàn không hề gây ra hành vi thất thố nào trong chốn linh
thiêng này.
Vào
giáo đường, hai người chọn đại một góc để ngồi, nghe cha xứ đứng trên bục
thuyết giảng kinh thánh. Nhược Phi chẳng có chút hứng thú nào song khi nhìn
Tiểu Hạ vô cùng thành kính ngoan đạo chăm chú lắng nghe thì cậu lại im lặng
ngồi ngắm cô.
Trong
giáo đường ấm áp, Tiểu Hạ thì chuyên tâm lắng nghe cha xứ truyền đạo còn Nhược
Phi thì lẳng lặng ngắm cô. Cậu nhìn đôi mắt sáng long lanh của cô, nhìn đôi môi
đỏ thắm của cô, lại quay ra nhìn những bông hoa tuyết bay bay ngoài trời, chỉ
cảm thấy lòng mình tĩnh mịch yên ắng như đêm khuya thanh vắng.
Phan
Tiểu Hạ……..
Cậu vẫn
còn nhớ có đợt, cô bỗng dưng say mê đến phát cuồng những kiến trúc điêu khắc
của nhà thờ, hễ tan học là không về thẳng nhà mà một mình đạp xe tạt qua hết
các ngóc ngách của thành phố. Nhược Phi vô cùng tò mò về hành tung của cô,
thường duy trì một khoảng cách nhất định len lén theo dõi cô, không để cô phát
hiện ra mình. Cuối cùng cũng tìm hiểu được bí mật “cô giáo luôn dạy cháy giáo
án” của Tiểu Hạ.
Cậu còn
nhớ ngày mình theo sau cô trời rất nắng.
Vì đã
lên lớp 7, hôm đó Tiểu Hạ mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, váy sọc ca rô, ngực
cũng nở nang hơn trước, không còn là trẻ con nữa, bấy giờ trông cô đã ra dáng
thiếu nữ xinh đẹp rồi. Cô vừa ngân nga hát hò vừa hưng phấn đạp xe, cuối cùng
thì dừng lại trước cửa một nhà thờ cũ kĩ bên cạnh trường học. Cô đỗ xe cẩn thận
sau đó ngồi xuống thảm cỏ trước cửa nhà thờ nhìn ngắm vẩn vơ.
Nhược Phi
trốn ở góc khuất, len lén nhìn cô.
Cậu
phát hiện có lúc cô cười đùa vui vẻ với các sơ, có lúc thì chỉ ngồi một mình
đọc sách. Ánh nắng ấm áp chiếu trên người cô, mái tóc dài cùng hàng mi cong
cong dường như đều óng ánh sắc vàng rực rỡ. Có mấy chú chim câu ríu rít bay qua
bay lại trước mặt cô, cô liền lấy bánh mì trong cặp sách ra rồi bẻ thành từng
mẩu nhỏ cho chúng ăn, trên gương mặt cô tràn ngập nụ cười khiến người khác ngây
ngất đắm say.
Phan
Tiểu Hạ…….
Nhược
Phi cảm thấy tim mình bỗng nhiên đập gấp gáp tới kỳ lạ, mắt nhìn cô đắm đuối,
phảng phất như đã mê mẩn si dại cô bé cùng mình lớn lên, ra tay cứu mình trong
lúc hiểm nguy, luôn mỉm cười ấm áp với mình và là người duy nhất có thể đùa
giỡn đánh tay đôi với mình. Chính giây phút đó đã khiến Nhược Phi hiểu được
tình cậu dành cho cô, và dường như khoảnh khắc đó cũng đã khiến một chú bé con
yếu ớt trở thành chàng thiếu niên mạnh mẽ. Cậu chỉ muốn mau chóng trưởng thành
để có thể bảo vệ cô chứ không phải trốn sau lưng được cô che chở!
Thẩm
Nhược Phi muốn bảo vệ Phan Tiểu Hạ!
Nhược
Phi muốn Tiểu Hạ làm bạn gái mình……và muốn……….cả hai mãi mãi bên nhau………