Tuy
trước đây toàn là do cô bảo vệ Nhược Phi, nhưng cảm giác an tâm khi gặp được
người con trai đáng tin cậy trong khu cấm địa này, thật là khó có thể hình dung
bằng lời.
Tiểu
Hạ chẳng biết Nhược Phi làm sao có thể nhớ được đường, chỉ nhớ hai người đã đi
rất lâu để có thể trở về khu vực đốt lửa trại. Về tới nơi, cô giáo mắng Tiểu Hạ
té tát, vốn còn định phạt cô đến nơi đến chốn nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ mệt
mỏi, hoảng loạn của cô thì miễn cưỡng nương tay.
Sau khi
mọi người giải tán, Tiểu Hạ liền uể oải đi về phòng trọ. Đột nhiên, Uông Dương
cản đường cô, rồi tỏ tình! Tiểu Hạ còn nhớ lúc đó mặt mình đỏ như gấc, tim hồi
hộp như muốn rớt ra ngoài, nhưng Uông Dương nói gì thì cô không còn nhớ rõ nữa.
Giờ đây, trong trí nhớ sâu thẳm của cô chỉ khắc ghi hình bóng chàng trai đã
mang ánh sáng giúp cô đi qua đêm đen chứ không còn là chàng trai đỏ mặt ngượng
ngùng tỏ tình với mình nữa.
______________
“Phan
Tiểu Hạ! Tìm thấy cô rồi!”
Sau
lưng bỗng vang lên giọng nói thân quen.
Tiểu Hạ
kinh ngạc quay đầu lại. Qua những lọn tóc dài tung bay trong gió, cô nhìn Nhược
Phi đang đứng trước mặt mình, ký ức lại lần nữa ùa về! Ngày hôm đó trời đêm
cũng sáng rực ánh sao như hôm nay và cũng chỉ có người ấy là tìm thấy cô. Chớp
mắt đã mười năm trôi qua, cậu bé ấy đã trở thành chàng trai khôi ngô tuấn tú,
còn cô thì đã mất đi chàng trai dịu dàng ngọt ngào trong dĩ vãng……….
“Thẩm
Nhược Phi…..”
“Đồ
ngốc!”
“Tại
sao lần nào cũng vậy?”
“Gì
cơ?”
“Lần
nào cũng như thế này…..” Tiểu Hạ đứng trước lan can, nhìn ánh đèn rực rỡ phía
xa xa, nước mắt bất giác lăn dài: “Chuyến dã ngoại mùa đông năm đó, cả lúc tại
đài phun nước nữa……….Tại sao cậu luôn có thể tìm thấy tôi? Hơn nữa luôn là
những lúc tôi thảm bại nhất? Tại sao lại có thể tìm thấy tôi?”
“Vì tôi
không muốn để cô khóc một mình! Đồ ngốc!”
“Đúng
vậy! Đồ ngốc…..Tôi là một con ngốc chỉ biết chìm đắm trong quá khứ mà
thôi…….Thẩm Nhược Phi! Cậu còn nhớ bộ phim mà chúng ta đã xem không?”
“Bộ
phim nào?” Nhược Phi nghi cảm hỏi.
Đối
diện với nghi hoặc của cậu, Tiểu Hạ không hề đoái hoài, cô chỉ tự nói: “Người
mẹ trong bộ phim đó luôn kiên trì tìm kiếm con trai, luôn kiên trì đi tìm chân
tướng, nhưng biết được sự thật phũ phàng và sống trong niềm hi vọng, rốt cuộc
thì cái nào tốt hơn? Thẩm Nhược Phi! Nếu là cậu, cậu sẽ chọn lựa thế nào?”
Tiểu Hạ
quay đầu lại nhìn Nhược Phi, ánh mắt mong chờ câu trả lời của cậu. Nhược Phi
khẽ thở dài, cởi áo vest khoác lên người cô sau đó nói từng chữ một : “Tôi sẽ
chọn cách : không để cho tất cả mọi việc xảy ra, vì tôi có tự tin làm được điều
đó!”
“Vậy
sao…….Cậu thật là người mạnh mẽ……nhưng tôi lại là kẻ rất vô dụng, chỉ biết chìm
đắm trong quá khứ mà thôi……Có điều, chìm đắm trong mộng mị cũng có ngày phải
tỉnh lại!”
“Cô
tỉnh rồi à? Chúc mừng nhé!” Nhược Phi nhìn cô đều đều nói.
“Này!
Cậu không cần phải dùng ánh mắt thương hại đó để nhìn tôi! Tôi không buồn đâu!
Thật đó!”
Lời
Tiểu Hạ nói là thật.
Tuy
luôn mơ màng sống trong ảo mộng rồi lừa dối chính mình nhưng giác quan thứ 6
của người phụ nữ đã sớm nhắc nhở cô những hành vi kỳ lạ của Uông Dương, và
trong thâm tâm cô cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lí để đương đầu. Đối với cô mà nói,
Uông Dương không còn là vết thương lòng nữa, giờ anh ta chỉ là đối tượng kết
hôn phù hợp “có cũng được mà không có cũng chẳng sao” của cô mà thôi. Cô cuối
cùng cũng học được cách rũ bỏ!
Theo
sau cảm giác hụt hẫng là tâm trạng khoan khoái dễ chịu tự đáy lòng. Tiểu Hạ cảm
thấy bản thân cô đã có thể tự mình bước ra từ trong mộng rồi! Loại đàn ông đó
không đáng để cô yêu, một chút cũng không đáng_______Cho dù có tiếc nuối quá
khứ, tiếc nuối tình yêu thời thanh xuân nhưng “thứ” đã thoái hóa biến chất, cô
sẽ tuyệt đối bỏ nó đi!
“Vậy
thì không cần tôi cho mượn bờ vai đâu nhỉ?” Nhược Phi hỏi.
“Cậu
nhiễm phim thần tượng quá rồi đó! Tôi ấu trĩ đến thế sao?” Tiểu Hạ một
mực xem thường.
“Cô
thật sự đã rũ bỏ được?”
“Đúng
vậy!”
“Thực
sự?” Nhược Phi tiếp tục truy vấn.
“Được
rồi! Tôi thừa nhận là vẫn có chút không cam lòng………Không phải là vì còn yêu anh
ta mà là vì bản thân tôi bị đùa giỡn những hai lần nên mới không cam lòng! Tôi
những tưởng hai chúng tôi có thể trở về quãng thời gian trước đây, nhưng quá
khứ vĩnh viễn không thể quay lại, tình yêu đã tan vỡ cũng vĩnh viễn không thể
hàn gắn….Là do tôi quá ngây thơ mà thôi!”
“Phan
Tiểu Hạ…..”
“Được
rồi! Muốn cười thì cứ cười đi! Dẫu sao khi yêu tôi luôn là kẻ ngốc mà!”
“Cô
thật sự là rất ngốc!” Nhược Phi gật đầu tán thành.
“Này!
Cậu chẳng biết nể nương gì cả!”
“Nhưng
tôi lại thích người con gái ngốc nghếch như em!”
Dứt
lời, Nhược Phi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng. Không giống với cảm giác mong manh yếu
ớt thời trẻ con, vòng ôm của Nhược Phi thật sự vô cùng ấm áp vững chãi. Tiểu Hạ
sững người, khó chịu vùng vẫy, Nhược Phi liền nói : “Đừng động đậy! Tôi đã hi
sinh cả thân mình để an ủi em đó!”
“Vậy
thì phải cảm ơn cậu rồi……..” Khóe miệng Tiểu Hạ giật giật.
“Ha
ha……..”
Gió đêm
lạnh lẽo thấu tâm can nhưng Tiểu Hạ đột nhiên lại muốn tận hưởng cảm giác tỉnh
táo do gió đông đem lại. Cô biết rõ vòng ôm ấm áp này không thuộc về mình song
cô vẫn không kìm được nỗi lưu luyến dựa dẫm ỷ lại trong lòng.
Cứ để
bản thân phóng túng một lần…….chỉ một lần thôi.
Từ trên
sân thượng đi xuống, Nhược Phi đưa Tiểu Hạ về.
Vì bật
điều hòa nên nhiệt độ trong xe Nhược Phi vô cùng ấm áp, Tiểu Hạ cảm thấy tâm
trạng nhẹ nhõm thư thái hẳn, tuy nhiên, toàn thân mệt mỏi nên cô không muốn nói
chuyện. Cô đưa mắt ra bên ngoài, vô tình phát hiện có tinh thể trắng muốt đang
bay lượn trong không trung, cô vội mở cửa kính, liền nhìn thấy từng bông hoa
tuyết li ti đang nhẹ nhàng đáp xuống. Gió lạnh thấu xương ngay lập tức ùa
vào nhưng cô lại cảm thấy vui sướng tới muốn bay! Cô vươn tay đón lấy những
bông tuyết trắng muốt, sau đó quay sang hò reo phấn khích với Nhược Phi : “Thẩm
Nhược Phi! Tuyết rơi rồi này! Năm nay tuyết rơi vào Nô-en này!!!!”
“Đúng
vậy! Tuyết rơi rồi!” Nhược Phi mỉm cười nhìn ra bên ngoài.
“Thật
là chuyện hi hữu…….Thẩm Nhược Phi! Tôi không muốn quay về nhà!”
“Hử?”
“Một
đêm lãng mạn như vậy, quay về nhà ngủ mất hết cả thi vị! Chi bằng chúng ta…….”
“Gì?”