“Dạ?”
“Thẩm
Nhược Phi là chàng thanh niên 25 tuổi rồi, sớm đã có những suy nghĩ riêng và
cũng biết chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình. Em cảm thấy một thanh
niên 25 tuổi làm việc gì cũng phải báo cáo với mẹ sao? Em coi nó là con nít à?”
“Có lẽ
là do em đã quen như thế rồi………”
“Tiểu
Hạ! Em là chị nó, không phải bạn gái nó! Hai người có thân thiết gắn bó thì anh
cũng không có hiểu lầm gì cả, nhưng cô bé ấy nhất định sẽ nghĩ khác! Vì thế em
nên giữ khoảng cách là tốt nhất!”
“Em
biết rồi!” Tiểu Hạ rầu rĩ đáp.
Việc
Uông Dương tắt điện thoại không liên lạc được thì Tiểu Hạ chiếm thế thượng
phong, song, nhận xét của Uông Dương về thái độ của cô với Nhược Phi, khiến cô
không nói được câu nào, bất giác, cô lại trở thành người lép vế.
Xe bon
bon chạy trên con đường tới khu vui chơi, Tiểu Hạ chẳng biết ma xui quỷ khiến
thế nào lại hỏi : “Uông Dương! Hôm kia anh thật sự ở trong bệnh viện sao? Tại
sao hôm đó em lại gặp anh trên đường?”
“Gặp
anh? Không thể nào! Anh cho một đồng sự mượn xe, có khi em nhận nhầm người
rồi!”
“Trông
dáng người ấy rất giống anh, đã thế bên cạnh còn có một cô gái nữa! Anh có chắc
là anh không đưa ai về nhà không?”
“Bé con!
Hôm nay tự dưng thấy em có vẻ là lạ, thì ra là đang ghen. Em lo hơi thừa rồi
đó!”
Uông
Dương nói đoạn, véo má cô một cái, thái độ rất tự nhiên, thực sự khiến Tiểu Hạ
nghi ngờ bản thân có khi do quá lo lắng nên nghi oan cho Uông Dương cũng không
biết chừng. Cô cười sượng sùng, định lấy chiếc gương trên đầu xe xuống xem xem
lớp phấn trên má có bị mờ đi không, song, lại phát hiện có dấu son đã khô từ
lâu in lại trên đó. Cô hít sâu, quả nhiên ngửi thấy mùi nước hoa còn thoang
thoảng đọng lại, tuy nhiên cô chỉ nói nhỏ : “Có lẽ là em đã nhầm………Nhưng em hi
vọng anh sẽ không dối gạt em!”
“Anh
không hề gạt em đâu!” Uông Dương dịu dàng nói.
Khi hai
người tới khu vui chơi thì Nhược Phi và Chu Cầm đã đợi họ tự rất lâu rồi. Bốn
người họ trước khi đi không để ý đến lịch, lúc tới rồi thì mới hay, hôm nay là
carnival chỉ có một lần trong năm, có rất nhiều ca sĩ nổi tiếng đến góp vui,
cùng rất nhiều show trình diễn thú vị, và đương nhiên là người tới xem nhiều vô
số kể, phải nói là đông như kiến cỏ, nhộn nhịp náo nhiệt kinh khủng.
Chật
vật mãi Uông Dương mới chen chúc mua được 4 vé vào cửa, khi anh ta len được ra
thì người đã ướt đẫm mồ hôi. Bọn họ lái tới bãi đỗ ở gần cổng vào, nhưng,
khoảng trống trên bãi chỉ vừa đủ cho một chiếc xe, phải có một chiếc đỗ ở ngoài
cổng, không ai trông coi, không an toàn chút nào. Uông Dương thấy vậy liền nói
: “Nếu giờ không đỗ, e rằng lát nữa sẽ không còn chỗ, Thẩm Nhược Phi, cậu đỗ ở
trong này, tôi để xe ở ngoài là được. Xe của cậu là xe mới, không nên để xảy ra
chuyện gì, mẹ cậu nhất định sẽ không vui, cậu thấy sao?”
Nghe
Uông Dương nói vậy, Tiểu Hạ cảm thấy vô cùng có lí, nhưng Nhược Phi lại biến
sắc, cậu chau mày, từ cao nhìn xuống tên Uông Dương thấp hơn mình, cố ý chế
nhạo : “Bác sĩ Uông nói rất đúng, nơi này đông người, trị an lại không đảm bảo,
cẩn thận vẫn là tốt nhất. Có điều, bác sĩ Uông vẫn nên đỗ xe ở trong bãi, nếu
như “xe của cơ quan” mà bị người ta làm xước mất sơn, hoặc là biến mất tiêu,
chúng tôi sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm đâu! Dù gì, chiếc xe đó cũng đáng giá
mấy trăm ngàn tệ, không phải là con số ít ỏi! Bác sĩ Uông, anh thấy có đúng
không?”
Bề
ngoài, lời của Nhược Phi hoàn toàn hợp tình hợp lí, không có gì có thể bắt bẻ,
nhưng nét mặt của Uông Dương lại sa sầm tới đáng sợ, Tiểu Hạ cũng cảm thấy sĩ
diện bị lột mất tiêu. Uông Dương chưa từng nói rõ lai lịch của chiếc xe này cho
cô, cô những tưởng Uông Dương tự mua nó……..hóa ra, là xe của cơ quan……….
Nhưng
mà, chỉ có lãnh đạo mới được lái xe của cơ quan, Uông Dương ở trong bệnh viện
không có vị thế gì cả, sao lại được đãi ngộ như vậy? Lẽ nào, thời buổi này,
“hải quy” luôn được người khác ưu đãi??
Tuy
Tiểu Hạ nghi hoặc trong lòng, nhưng tự nhiên sẽ không nói ra những việc gây ảnh
hưởng tới lòng tự trọng của Uông Dương cho người khác biết, nên cô vội vàng chuyển
đề tài. Tiểu Hạ cười với Uông Dương : “Uông Dương anh đừng khách khí mà, hai
người cứ nhường đi nhường lại thế này, chỗ để xe sẽ bị người khác cướp mất đó!
Chúng ta cứ đỗ ở trong bãi,xe của Thẩm Nhược Phi mới mua nên muốn show một
chút, nếu nó muốn đỗ bên ngoài thì cứ để kệ nó đi!”
“Ừ! Anh
nghe em!” Uông Dương cười đáp.
Đỗ xe
xong, bốn người họ bước vào khu vui chơi, nhưng lại hoàn toàn chết điếng với
dòng người đổ xô về như nước lũ. Tiểu Hạ tính sơ qua, mỗi một trò chơi phải xếp
hàng ít nhất 30 phút để mua vé, thực sự khiến đầu cô đau như búa bổ. Cô nhìn
trò tàu lượn cách đó không xa, lại để ý thấy ánh mắt Chu Cầm đang dừng lại ở
trò đu quay ngựa gỗ mà các cô gái luôn yêu thích, thế là ra quyết định : “Người
quá đông, chúng ta lại mỗi người một ý, chi bằng chia nhau ra để chơi, 12 giờ
đêm gặp nhau ở trước cổng ra vào, thế nào?”
“Tiểu
Hạ! Hiếm có cơ hội mọi người tụ hợp đông đủ, anh nghĩ chúng ta nên đi chơi cùng
nhau sẽ vui hơn!” Uông Dương phản đối luôn.
“Đúng
thế! Chị Tiểu Hạ! Chúng ta đi cùng nhau đi!” Chu Cầm cũng kháng nghị.
“HỪ!”
Nhược Phi tỏ thái độ “hừ” một tiếng, xem ra cũng phản đối ý kiến của cô.
Tiểu Hạ
không ngờ là ý tốt của mình lại bị mọi người phản bác, cảm thấy vô cùng mất thể
diện. Cô cũng “hừ” một tiếng : “Được rồi! Vậy thì mọi người cùng chơi! Uông
Dương! Chúng ta đi tàu lượn có được không?”
“Được!
Đến lúc đó em đừng có khóc nhé!” Uông Dương mỉm cười dịu dàng, sau đó nhìn
Nhược Phi : “Nhược Phi, cậu có đi không?”
“Đương
nhiên là có! Sao lại không được?”
“Chu
Cầm thì sao?”
“Em,
em……”
“Cô
không đi thì thôi!” Nhược Phi bực mình nói.
“Em, em
đi…….” Chu Cầm đỏ mặt, cuối cùng, dũng cảm đồng ý.
Tiếng
hét chói tai trên tàu lượn rất nhanh đã dập tắt ngọn lửa âm ỉ bùng cháy trong
bọn họ. Sau khi xuống tàu lượn, Tiểu Hạ thở hổn hển, vỗ ngực trấn an nhịp đập,
còn Chu Cầm thì nước mắt tèm lem. Khi Chu Cầm khóc thút thít, mắt của cô bé đỏ
hoe, hai vai lại không ngừng run rẩy, cho dù có là con gái đi chăng nữa, Tiểu
Hạ vẫn cảm thấy mềm lòng. Tuy vậy, bọn họ vẫn hăng say chơi thêm mấy trò kích
thích nữa, Chu Cầm đáng thương cực độ nhìn Nhược Phi đang định chơi tiếp trò
hải tặc, yếu ớt nói : “Nhược Phi! Em thấy khó chịu, muốn sang bên kia ngồi một
lát…….”
“Thật
vô dụng……” Nhược Phi cáu.
“Em đi
trước đây…..”
Chu Cầm
nói rồi chạy về phía toilet cách đó không xa, chẳng biết là muốn khóc hay muốn
ói nữa. Tiểu Hạ nhìn dáng vẻ đáng thương của Chu Cầm, xót xa : “Thẩm Nhược Phi!
Cậu có thái độ gì với bạn gái vậy? Quá thô lỗ rồi đấy!”