“Đúng vậy! Phải đối xử thật dịu dàng với con
gái! Nghe lời chị cậu là không có sai đâu!”
Uông
Dương tự nhiên hết thảy lấy tay quàng qua eo Tiểu Hạ, khiến người cô bỗng cứng
đơ. Tuy hai người họ trước đây đã rất thân mật, nhưng, từ khi hai người quay
lại với nhau tiến triển lại cực chậm, nắm tay cũng rất ít chứ đừng
nói là ôm nhau!
Cái ôm
eo của Uông Dương khiến Tiểu Hạ bất giác dấy lên phản cảm mà chính cô cũng
không thể lí giải nổi, hơn thế, cô lại có cảm giác hoảng loạn như bị người khác
bắt gặp mình đang lăng nhăng cặp bồ! Cô theo bản năng vội nhìn sang Nhược Phi,
song lại phát hiện, Nhược Phi căn bản không hề để ý tới cử chỉ thân mật đó,
lòng đột nhiên thấy hụt hẫng trống trải. Cô chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy thất
vọng, tuy cảm giác thất lạc đó chỉ chạy xẹt qua trong khoảnh khắc, nhưng cũng
đủ khiến tâm can đau nhói tới cực hạn.
Vì sao
lại thế này? Vì sao lại không muốn Thẩm Nhược Phi nhìn thấy cô và Uông Dương
thân mật? Đây không phải là ước nguyện ban đầu mà cô đồng ý quay lại với Uông
Dương sao? Tại sao tất thảy mọi chuyện lại vô thức biến vị như vậy?
Rốt
cuộc là tại sao cô luôn quan tâm tới cách nghĩ của Nhược Phi?
Đương
lúc đầu óc Tiểu Hạ đang rối rắm thì chuông điện thoại của Uông Dương reo lên.
Uông
Dương nói gì với Nhược Phi, Tiểu Hạ hoàn toàn không nghe thấy rõ, chỉ khi điện
thoại của Uông Dương vang lên tiếng chuông chưa từng được nghe qua thì đôi bàn
tay đang ôm lấy eo cô đột ngột siết chặt. Cô tò mò chăm chăm nhìn Uông Dương
rút điện thoại ra sau đó cười với mình : “Xin lỗi! Anh đi nghe điện thoại một
lát!”
“Anh cứ
ở đây nghe cũng được mà, xung quanh đều ồn ào, đi đâu cũng như nhau cả mà!”
Tiểu Hạ cũng cười đáp.
“Anh
đi ra kia một lát thôi!”
Người
gọi đến căn bản đang có xu thế “anh mà không nghe tôi cứ gọi đến cùng”, cho nên
chuông điện thoại reo không ngừng và cũng khiến sắc mặt Uông Dương có chút khó
coi, anh ta liền đi ra chỗ khác để nghe điện. Nhược Phi liếc mắt nhìn Uông
Dương ở đàng xa, cũng không hề nhìn Tiểu Hạ, đút tay vào túi quần, lầm bầm :
“Phan Tiểu Hạ! Cô là đồ ngốc à? Loại đàn ông như vậy mà cũng………”
“Im
miệng! Việc của tôi, tôi rõ nhất!”
“Tùy
cô!”
Tiểu Hạ
cắn chặt môi, ngẩng đầu lên nhìn đám người đang la hét chói tai trên tàu lượn,
dường như chỉ như thế mới có thể nuốt nước mắt vào trái tim. Nhược Phi trầm mặc
nhìn cô một hồi lâu rồi thở dài thườn thượt : “Đồ ngốc!”
Đồ
ngốc?
Có lẽ
là vậy…….
Nhưng,
một khi đã đối diện với tình yêu, ai còn có thể lí trí được đây?
Độ
khoảng 5 phút sau, Uông Dương bắt máy xong thì quay về chỗ hai người, cơ hồ rất
áy náy nhìn Tiểu Hạ. Tuy vô cùng buồn bã, song, Tiểu Hạ không muốn mình lộ vẻ
yếu đuối trước mặt Nhược Phi, nên giả đò cười vui vẻ, ý như không hề lưu tâm.
Màn đêm dần buông xuống, Tiểu Hạ cảm thấy hơi đói, cô nhìn thấy đàng xa dường
như có bán đồ ăn, liền kéo Chu Cầm nói : “Chu Cầm, em đói rồi phải không? Chúng
ta ra đó mua ít đồ ăn đi!”
“A? Chị
Tiểu Hạ muốn ăn sao? Vậy để em đi cùng với chị!”
Tiểu Hạ
nắm lấy tay Chu Cầm dẫn cô bé đi tới con đường phía trước đang bày bán toàn đồ
ăn ngon, còn Chu Cầm thì yếu ớt nhìn Nhược Phi, nét mặt tuy lúng túng, nhưng
vẫn để Tiểu Hạ kéo mình đi. Chu Cầm mua đồ uống ở bên cạnh còn Tiểu Hạ đứng
trước quầy hàng mua thịt nướng. Cô mua rất nhiều, đang định mang về cho mọi
người cùng ăn, đột nhiên phát hiện rất nhiều người tự dưng đổ xô về phía mình,
muốn nhúc nhích quay lại cũng khó.
Thì ra,
quảng trường cách cô không xa sắp có màn trình diễn của ca sĩ nổi tiếng nào đó,
mọi người đều lũ lượt kéo nhau dồn hết về phía ấy để xem, và, con đường bày bán
đồ ăn thức uống ngon miệng này là lối bắt buộc phải đi qua. Tiểu Hạ thử mấy lần
để len tới chỗ Chu Cầm, nhưng người người chen chúc, chật như nêm, căn bản là
không nhích được bước nào. Cô chỉ đành giương mắt nhìn Chu Cầm càng lúc càng
cách xa mình và cuối cùng là không thấy đâu nữa!
Càng
ngày, người đổ xô về con đường này càng đông, muốn đi ngược lại thật sự là một
việc vô cùng gian nan, vất vả. Tiểu Hạ hết cách, chỉ đành nương theo dòng người
đi tới quảng trường. Cô ngoái đầu lại, con đường nhỏ bán đồ ăn bây giờ toàn
người là người, họ đang háo hức chờ đợi xem biểu diễn, muốn quay về, căn bản là
không thể được. Cô lấy điện thoại ra định gọi điện cho Nhược Phi nói rõ tình
cảnh hiện giờ, nhưng, điện thoại lại hết pin……….Đúng là họa vô đơn chí!
“Bực
thật! Điện thoại hết pin, không liên lạc được với bọn họ, lát nữa phải bắt xe
về nhà rồi! Sao lại xui xẻo thế chứ? Haiz! Mau tìm thấy em đi, Uông Dương…….”
Tiểu Hạ
chẳng hề có hứng thú gì với show trình diễn của ca sĩ ấy, nên không đi thẳng
tới quảng trường, mà cố gắng len sang hướng khác, cuối cùng, cũng thoát khỏi
dòng người đông đúc đó. Cô dần dần bình tĩnh lại, thở dài rầu rĩ, hít thở bầu
không khí trong lành, thậm chí còn có vẻ hưởng thụ nghịch cảnh một mình đi
trong đêm như thế này!
Tiếng
ca hát, tiếng hò hét từ từ lùi về phía sau, gió đêm hiu hiu thổi bên người, tuy
không có hương vị tươi mát của mùa hè cũng chẳng có hương thơm ngòn ngọt của
hoa cỏ, nhưng lại khiến cô bình tĩnh, lí trí hẳn lên.
Uông
Dương……..
Nếu nói
Uông Dương dối trá cô một lần, cô sẽ tin, nhưng nếu là lần thứ hai lần thứ ba
thì sao? Cô đã không còn là cô bé chỉ biết chìm đắm si dại trong tình yêu, u mê
tới đánh mất lí trí và cả năng lực phán đoán nhìn nhận. Nói dối quá nhiều rồi
cũng có ngày bị phát hiện, cô đột nhiên không rõ, bản thân khi biết được chân tướng
sự việc giống như thoát ra khỏi cơn mê có hạnh phúc hơn cả đời sống trong những
lời bao biện dối trá, không bị tổn thương nữa hay không? Rốt cuộc là cô muốn
cái nào đây?
“Chồng
à! Vợ muốn ăn kẹo bông!”
“Được!
Để chồng mua cho vợ!”
Tiểu Hạ
bất giác bước tới đài phun nước.
Cô nhìn
đôi vợ chồng trẻ đang hạnh phúc dắt nhau tới sạp hàng bán kẹo bông, bản thân cô
cũng theo tiếng gọi của thức ăn, cùng họ đến chỗ ấy luôn!
Ông chủ
sạp hàng béo béo trăng trắng đó cơ hồ chẳng để ý tới việc buôn bán hôm nay
không sinh lời nhiều lắm, vẫn luôn mỉm cười niềm nở đón khách. Biển hiệu
tuy có đề là có bán kẹo bông đủ loại màu sắc, và ông chủ cũng bảo đảm rằng sẽ
tạo ra màu mà Tiểu Hạ thích, nhưng cô chỉ chọn kẹo bông trắng thuần
khiết_______Vì, cô vô cùng hoài niệm cây kẹo bông trăng trắng giống như lúc bé
cô đã từng ăn.
“Ngon
quá…….Lại còn có vị của hồi ức nữa chứ!”
Vị ngọt
của kẹo bông tan nhanh trên đầu lưỡi, giống như đang khiêu vũ theo một giai
điệu ngọt ngào êm dịu vậy! Cô nhớ lúc nhỏ, kẹo bông chỉ mất có 5 xu, rất nhiều
gia đình có thể chấp nhận mua được, cho nên, thời thơ ấu của bọn trẻ luôn gắn
liền với kẹo bông. Trẻ con trong đại viện thường lấy kẹo bông ra đọ xem cái nào
to hơn, cái nào trắng hơn, chỉ có Nhược Phi là chẳng bao giờ ăn thứ này, cậu luôn
nhăn mặt nói nó quá ngọt!