Ngày cha con Phùng Thiếu Hoa tới Bắc Kinh cũng là ngày sinh viên tấp nập về trường. Xuống tàu, Kiến Vũ mất hơn 20 phút mới đẩy xe lăn đưa cha ra khỏi trạm xe. Ra sân ga, Kiến Vũ liền thấy xe bus của trường đại học tới đón tân sinh viên, cậu cùng cha bàn bạc một chút rồi tiến đến hỏi cụ thể vị trí trường học và lộ tuyến của các phương tiện giao thông công cộng lân cận, khéo léo từ chối đề nghị hỗ trợ của đàn anh nhiệt tình, quyết định trước tiên tìm một nhà trọ giá cả vừa phải cho cha nghỉ ngơi sau đó sẽ tới trường học làm thủ tục.
“Tiểu Vũ, hay con cứ đi cùng bạn học này đi, cha đâu phải phế nhân, tự mình tìm thuê nhà trọ cũng được mà.”
Kiến Vũ làm như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục bước. Nơi này đã phát triển rất mạnh, thành phố bọn họ ở trước đó không thể so sánh cùng, từ trạm xe ra đây, chỉ riêng việc tránh xe đã khiến họ vừa vội vừa mệt. Hiện tại xe con trên đường nếu không phải của chính phủ thì cũng là của bọn nhà giàu mới nổi. Cậu không thể nói lí với kiểu người này, thứ bọn họ thờ phụng chỉ có tiền và quyền! Nếu để Phùng Thiếu Hoa tự đi một mình, có bị xô phải cũng không có đường tranh cãi đâu. Bắc Kinh ngày này so với Bắc Kinh trong trí nhớ khác quá nhiều, Kiến Vũ nhất thời không biết tìm đâu ra nhà trọ phù hợp. Lòng vòng vài giờ, rốt cuộc quyết định vẫy taxi, nói tài xế đưa bọn họ tới quán trọ gần đó. Khi đó trên xe còn chưa được trang bị đồng hồ đo, Phùng Thiếu Hoa xuống xe thấy Kiến Vũ đưa cho tài xế 20 đồng thì thầm mắng thằng nhóc này hoang phí.
Vào phòng, Kiến Vũ đổ sập xuống giường không thèm nhúc nhích. Vừa đi đường xa, lại đẩy xe cho Phùng Thiếu Hoa đi vòng vòng suốt gần hai tiếng trên đường, tuổi trẻ sức dai cũng không chịu nổi nữa. Đang nhắm mắt mơ màng, chợt cảm thấy trên mặt mát lạnh, mở mắt ra, liền thấy cha đang cầm khăn ướt lau mặt cho mình.
“Con mệt lắm rồi đi,“ Phùng Thiếu Hoa sờ sờ đầu con, “Nếu chân cha khỏe thì ổn rồi, sẽ không khiến cho con vất vả như thế. Đều tại cha con không được như người ta!”
Mới hơn 40 tuổi mà Phùng Thiếu Hoa trông đã già như người ngoài 50. Cảm giác được cha đang run run, mắt Kiến Vũ bắt đầu đỏ lên, cậu cắn lưỡi, không để mình khóc.
“Cha, người nói gì vậy,“ Kiến Vũ ngồi dậy, đỡ cha ngồi lên giường, “Con cái quan tâm cha mình là chuyện đương nhiên, hơn nữa con lại là con trai, cha lo gì chứ.” Thấy Phùng Thiếu Hoa còn muốn nói gì đó, Kiến Vũ vội xỏ giầy, “Cha, bữa tối cha muốn ăn gì? Con đi mua nhé, tới thủ đô cũng nên ăn một bữa ngon chứ.”
“Cha ăn gì cũng được, tiền này con để đóng học phí ba.”
“Cha yên tâm, tiền đây rồi. Vậy con đi nhé.”
Kiến Vũ nói xong liền mở TV, đưa điều khiển cho cha, sau đó hỏi mượn chứng minh thư của cha và sổ hộ khẩu. Lúc này mới một giờ chiều, cậu vẫn kịp tới phòng giao dịch mở một tài khoản. Hơn nữa, còn nửa tháng nữa mới hết hạn nhập học, cậu không thể để cha ở lại quán trọ lâu. Lúc trên tàu, nghe ý cha là định đi làm công, Kiến Vũ tuyệt đối không đồng ý. Phùng Thiếu Hoa lúc này đang có bệnh, mà kể cả hết bệnh, chân ông như thế rồi có thể làm được gì an toàn. Nhưng những lời này không thể nói trước mặt cha, Kiến Vũ tính thừa dịp này kiếm một món tiền từ thị trường chứng khoán, sau đó thuê một phòng trọ ở lân cận trường học, xin ngoại trú, vừa tiết kiệm tiền nội trú vừa tiện chăm sóc cha.
Chiều hôm đó, theo chỉ dẫn của nhân viên phục vụ trong quán trọ, Kiến Vũ tới phòng giao dịch chứng khoán, bỏ ra 50 đồng mở một tài khoản. Chưa thành niên nên cậu dùng chứng minh thư của Phùng Thiếu Hoa, cũng may lúc đó qui định còn không nghiêm ngặt, cậu đưa sổ hộ khẩu cho nhân viên ở quầy xem, nói rõ tình huống bất tiện của cha mình, ban đầu cô gái phụ trách không đồng ý, sau lại không chống đỡ được Kiến Vũ năn nỉ, đồng ý mở tài khoản cho cậu. Thật may mắn, nếu là 10 năm sau cậu sẽ không dễ dàng qua cửa như vậy.
Mở tài khoản rồi, Kiến Vũ tới phòng giao dịch chung, tìm cổ phiếu quen thuộc trên bảng biểu, nhanh chóng tìm được hai cái. Đời trước để chơi cổ phiếu, cậu đã có nghiên cứu lí thuyết, thậm chí từng nghiên cứu về mấy phiên biến động lớn của thị trường chứng khoán trong nước, hiện tại là trung tuần tháng 7, như cậu nhớ thì trong hai cổ phiếu này có một cái rất nhanh sẽ tăng giá, lên đến đỉnh điểm, sau đó một thời gian ngắn lại rất nhanh rớt giá. Cậu đọc được điều này từ một cuốn sách đã lấy sự thăng giáng của cổ phiếu này làm một ví dụ kinh điển.
Đã biết thì dễ làm rồi. Kiến Vũ lấy ra 2000 đồng còn trong túi, đầu tư toàn bộ cho cổ phiếu này. Tuy không nhiều nhưng Kiến Vũ dự định đầu tư ngắn hạn, nhanh vào nhanh ra, đến lúc có số vốn nhất định sẽ làm bán khống*. Phỏng chừng không tới một tháng, số tiền này sẽ tăng vài lần.
Xong xuôi, Kiến Vũ đặc biệt chạy đi mua món vịt nướng Bắc Kinh nổi tiếng, tâm tình vui vẻ về phòng trọ, kết quả Phùng Thiếu Hoa ăn xong chân vịt đầy mỡ ngấy, chép miệng bình luận một câu khiến cậu cười khổ không thôi, cha cậu bảo: Con trai, kì thực vịt nướng con làm ngon hơn!
Vốn là, hành động của Kiến Vũ vốn không có tác động lớn đến thị trường chứng khoán, so với những nhà đầu tư khác thì quả thực là vốn ít thảm thương. Tuy nhiên, cái nhìn của cậu thực quá chuẩn, 2000 đồng ném vào sau nửa tháng đã thành 5 vạn đồng, cậu biết lúc này nên thu tay. Đi kết toán, thấy hôm nay lại có một đầu cổ phiếu tăng, vừa nhìn con số quen thuộc liền nhớ ra, chiều mai cổ phiếu này bắt đầu trượt giá, rất nhiều người chịu xui liên lụy. Kiến Vũ thật phiền muộn, sao mình lại nhớ cái cổ phiếu này chuẩn thế? Bản tính mỗi người đều có nhược điểm, Kiến Vũ cũng không ngoại lệ. Đã kiếm tiền, đương nhiên muốn kiếm càng nhiều càng tốt. Rốt cục, Kiến Vũ nhịn không được, chỉ để lại một vạn đồng, còn hơn bốn vạn đồng đều làm bán khống. Lúc này, nhân viên phụ trách nhìn cậu bằng ánh mắt nhìn heo! (vì em nó vay cổ phiếu đang giảm giá để bán)
Ngay lúc Kiến Vũ cúi đầu đi ra, một đôi giày da sáng bóng xuất hiện trước mặt. Nhìn về phía trước – một đôi chân dài bao trong chiếc quần tây may riêng, lại lên nữa – âu phục, không cà vạt, vai rộng, ừm, 90 điểm. Những năm này, người mặc âu phục có phẩm vị như thế tuyệt đối cao hơn bọn nhà giàu mới nổi vải bậc. Lại nhìn lên tiếp, đập vào mắt Kiến Vũ là một gương mặt đang mỉm cười, mái tóc đen óng phủ lên cái trán cao, thêm cặp kính mắt màu bạc khiến gương mặt mang vẻ anh tuấn bừng bừng lại trở nên nho nhã.
Kiến Vũ nuốt nước bọt, tuy gương mặt này còn rất trẻ tuổi nhưng cậu vẫn nhận được đó là ai! Người này, chính là thương nhân quỷ tài cấp bậc cao nhất do tạp chí doanh nghiệp và cả truyền thông phong tặng. (Quỷ tài a ;)))))
Người này, sao lại ở đây? Kiến Vũ vô thức tránh sang trái, nam nhân trước mắt dường như không có ý định tiếp tục ngăn cản, vì vậy theo bản năng, Kiến Vũ đi như chạy khỏi phòng giao dịch.
“Vương Thanh, cậu nhìn chằm chằm đứa bé kia làm gì?” Người đàn ông mặc âu phục màu đen cầm tập tài liệu đi tới, “Cổ phiếu ở đây chưa đủ lớn cho cậu chơi đâu, chúng ta đang vội đấy, còn một mục cần thảo luận đây.”
“Lưu Minh, anh có chú ý cậu nhóc kia vừa mua cổ phiếu nào không?”
“Cái nào?”
“Cái tôi đang chơi ấy, nếu tôi không lầm thì vừa rồi cậu ta bán khống”
“A?” Lưu Minh hơi giật mình, “Cậu ta may mắn?”
Vương Thanh lắc đầu, vận may? Vay cổ phiếu để bán trong tình huống giá liên tục giảm, là vận may sao?
Lúc này Kiến Vũ không biết rằng, chỉ vì lòng tham nhất thời, cậu đã chọc phải một phiền phức lớn nhất trong đời.
========***=========
Bán khống – 空头 (short-seller)
Chuyện gặp phải Vương Thanh bị Kiến Vũ nhanh chóng quẳng ra khỏi đầu. Dù sao, trong ấn tượng của cậu, độ vĩ đại của Vương Thanh cùng Hậu thị trong thương giới là như nhau, đều thuộc loại đại nhân vật mà người như cậu không có khả năng quen biết. Lại nghĩ, có thể một lần tiếp cận đại nhân vật như thế, nếu là mười năm sau khéo có ối người ao ước được như mình a! Nghĩ nghĩ, liền bật cười, lại lập tức gõ gõ đầu, cảm thấy tức cười cho suy nghĩ vừa rồi của mình, tuổi giảm thành 17 thì trí lực cũng thoái hóa theo à?
Một tuần sau, cổ phiếu Kiến Vũ đã mua lại tăng gấp 2, nghĩa là số tiền trong tay cậu lúc này đã lên tới mười vạn đồng. Ngày tới kết toán, cô gái phòng giao dịch nhìn Kiến Vũ đầy sung bái, khiến lòng hư vinh của “quý ngài” thật thỏa mãn nha!
Về quán trọ, khi Kiến Vũ đưa tiền ra, cha cậu sợ tới mức suýt thì té ngã! Túm lấy tay Kiến Vũ, giọng nói cũng đã run lên, “Con à, con lấy đâu ra nhiều tiền thế này? Không phải con đã làm gì...”
Kiến Vũ vội vã xua tay, “Cha, con trai cha là người thế nào cha còn không rõ sao? Tiền này là con kiếm bằng công sức của mình đấy.” Nói xong, dường như hơi giận, cậu ngồi xuống giường gục đầu im lặng.
Phùng Thiếu Hoa hơi luống cuống, không ngừng mắng mình hồ đồ, nhân phẩm con mình thế nào người làm cha còn không biết sao? Những lời đó nếu do người khác nói, ông nhất định sẽ xé miệng y ra ấy chứ.
Thấy vẻ mặt bối rối của Phùng Thiếu Hoa, Kiến Vũ đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu ưỡn ngực, giơ nắm tay như tuyên thệ, “Cha, xin cha tin con trai người! Đừng nói mười vạn đồng, một trăm vạn con cũng có thể kiếm được. Sau này con sẽ mua cho cha hai gian phòng lớn, ở một cái để không một cái, xe lăn mua hai chiếc, dùng một chiếc để rỗi một chiếc, sữa đậu nành mua hai cốc, uống một cốc đổ một cốc!” Nói xong mấy câu màu mè sến súa còn tặng kèm một cái chào nghi thức rất nhí nhố.
Phùng Thiếu Hoa bị Kiến Vũ chọc cười, cũng nhẹ đầu cậu một cái, “Thằng nhóc ngốc này! Mấy thứ vớ vẩn thế cũng nói được? Còn lãng phí thế sao? Hơn nữa chân của cha có thể cử động chút ít là đã cảm tạ ông trời rồi, còn cần xe lăn gì chứ...”
Kiến Vũ nhìn nụ cười của cha dần nhạt nhòa cũng tự trách mình, sao lại đả động tới xe đẩy chứ, liền vội vã nói mấy câu chọc cười khiến Phùng Thiếu Hoa mau chóng quên mất chuyện này.
Càng gần ngày Kiến Vũ khai giảng, Phùng Thiếu Hoa càng liên tục nói với Kiến Vũ muốn ra ngoài kiếm việc. Kiến Vũ cảm thấy hơi hổ thẹn, cậu biết mình quên mất cha mới ngoài 40, đang thời kì sức vóc dồi dào, sao có thể cam tâm cả ngày ở nhà ngồi không. Thế nhưng, để cha ra ngoài làm việc? Trong đầu Kiến Vũ liền hiện lên hai gạch chéo thật to!
Nghĩ đi nghĩ lại, Kiến Vũ tìm được một giải pháp.
“Cha, chúng ta mở một quán ăn nhỏ gần trường con nhé, chỗ đó đông sinh viên lắm, việc buôn bán chắc chắn tốt.”
Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút, hơi do dự mở miệng, “Không ảnh hưởng tới việc học của con chứ?” Kỳ thực ông biết con trai hiếu thuận, không nỡ để ông kéo chân tật ra ngoài làm việc, cũng biết tình hình của mình thế này rất khó kiếm việc, nhưng chẳng lẽ một người đàn ông mới hơn 40 lại nằm nhà để đứa nhỏ mới mười mấy tuổi nuôi sao? Không được.
“Đại học không giống cấp 3, không cần ngày nào cũng tới lớp cha ạ.” Kiến Vũ thấy cha hơi xiêu lòng liền thêm mấy lời ngon ngọt, “Hơn nữa tay nghề của con hơn phân nửa là do cha dạy, nhà chú Thẩm không biết nhưng cha cũng rõ rồi còn gì?”
Khuyên can mãi, cuối cùng Phùng Thiếu Hoa cũng đồng ý, nhưng vẫn nhắc nhở Kiến Vũ không được vì chuyện mở cửa hàng mà xao nhãng việc học. Kiến Vũ luôn miệng vâng dạ nhưng trong lòng lại bắt đầu có suy tính khác.
Địa điểm mở của hàng Kiến Vũ sớm đã tìm được, ngay trong một ngõ nhỏ của con phố gần trường, xung quanh đều là mấy hàng ăn nhỏ hay cửa hàng tạp hóa, lượng khách mỗi ngày khá lớn, vệ sinh cũng tốt. Mặc cả rách cả miệng với chủ nhà, thành công giảm tiền thuê nhà từ 3000 đồng một tháng xuống, giá đó với mặt bằng căn phòng này là rất rẻ rồi. Kiến Vũ xem qua bố cục căn phòng, thấy đó là kiểu nhà dân cải tạo thành cửa hàng, gia đình chủ nhà vốn ngủ ở căn phòng phía sau, phía trước làm nơi bán điểm tâm sáng, kinh doanh không tốt lắm nên mới để rẻ cho Kiến Vũ.
Sau đó, mấy ngày Kiến Vũ hớt hải tối mặt lo xin giấy phép kinh doanh, lấy được rồi thì người đã đen nhẻm. Phùng Thiếu Hoa nhìn mà xót con, Kiến Vũ lại biết, Bắc Kinh không như Tế Nam, mở cửa hàng không có giấy phép kinh doanh là không được.
Xong xuôi, Kiến Vũ thu thập hành lí đưa cha tới nơi ở mới, Phùng Thiếu Hoa đặc biệt xuống bếp làm hai món ủy lạo con trai, Kiến Vũ rất nể tình mà ăn sạch, sau đó giơ ngón cái ca ngợi cha cậu lão tướng xuất mã, nhất cá đỉnh lưỡng (ý chỉ người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú lại bắt đầu làm việc thì có thể so với hai người khác).
Hôm sau, Kiến Vũ tới trường đăng kí, xin ngoại trú. Thực ra nội quy là không cho phép sinh viên trọ bên ngoài, Kiến Vũ lại trình bày hoàn cảnh đặc biệt của mình, nếu vẫn không đồng ý thì quá vô tình rồi. Lúc vừa ra khỏi phòng làm việc cậu còn nghe được mấy phụ đạo viên khen cậu bé thật hiếu thuận, con nhà mình mà có thể hiểu chuyện như thế thì thật tốt...
Kiến Vũ hơi xấu hổ sờ sờ mũi, nếu như họ biết nguyên nhân cậu làm thế một phần là muốn kiếm tiền thì không biết sẽ có cảm tưởng gì nhỉ.
Một tuần sau, quán ăn nhỏ của cha con Kiến Vũ chính thức khai trương.
Trước khi khai trương, việc chọn tên cho cửa hàng cũng làm cha con cậu hao tâm tổn trí không ít. Kiến Vũ bảo cứ gọi là quán ăn là xong, Phùng Thiếu Hoa nhất định không chịu. Trong lòng Phùng Thiếu Hoa, quán ăn nhỏ này là bao tâm huyết của Kiến Vũ, sao có thể gọi tùy tiện được, Kiến Vũ lại cho rằng đây chẳng qua chỉ là một quán nhỏ, đâu cần nghiêm túc như thế. Sau lại giằng co mãi, tranh cãi đến đỏ mặt tía tai, hai cha con đều thấy buồn cười, lúc này mới quyết định lấy tên quán là “Ẩm thực Phùng ký“. Đại tự Kiến Vũ viết khá đẹp nên tự mình viết tên cửa hàng, vừa khéo gần đó lại có cửa hàng làm biển hiệu, bỏ ra 200 đồng làm một cái biển treo lên, cha con nhìn đều thỏa mãn, hôm sau liền chính thức mở cửa đón khách.
Trước khi Phùng ký khai trương, các hàng quán phụ cận phần lớn đều bán món ăn huyện Sa*, thỉnh thoảng cũng có mấy nhà làm món ăn nóng, còn Phùng ký lại áp dụng phương thức kinh doanh như căn tin của trường học. Mỗi món ăn làm xong đều được đựng trong khay lớn, ấn giá dán trên tường, khách có thể tự mình lấy đồ ăn, ăn tại quán hay mang về đều được. Bởi tay nghề nấu nướng của cha con Kiến Vũ rất tốt, mùi vị món ăn ngon, lượng lại thực dụng, quán mở chưa tới nửa tháng, lượng khách quen ngày càng nhiều, mỗi buổi trưa và tối hai cha con bận tới mức chân không chạm đất. Phùng Thiếu Hoa còn ổn, Kiến Vũ mỗi ngày ngoại trừ bận rộn ở Phùng ký thì Kiến Vũ phải đến trường, Phùng Thiếu Hoa thương con liền đề nghị thuê thêm một người phụ việc. Kiến Vũ tính toán thấy cửa hàng này thu vào cũng khá, nhưng cửa hàng vừa mới khai trương, trừ bỏ tiền vốn thì thu nhập cũng không còn bao nhiêu, tuy nhiên cha con cậu đúng là không kham hết việc được. Phùng Thiếu Hoa nói tới chuyện thuê người khiến Kiến Vũ tỉnh ra.
Hôm nay hai cha con đóng cửa hàng, Kiến Vũ xuống bếp làm một đĩa rau xào thịt, chặt nửa con gà, lại rang thêm một đĩa lạc nhỏ, khui chai bia, hai cha con vừa ăn cơm vừa bàn chuyện thuê người làm cho cửa hàng.
“Cha, con tính rồi, cửa hàng nhà ta mới khai trương, thuê người làm, tiền kiếm được mỗi ngày chẳng đủ trả lương cho người ta. Trước con có nghe qua, ở đây lương cho phụ việc thấp nhất phải ngần này.” Kiến Vũ vừa nói vừa giơ năm ngón tay.
“Thế a, vậy con nói phải làm sao? Con cũng không thể cứ chạy hai đầu như thế được, cha sợ làm ảnh hưởng tới việc học của con.”
“Cha, gần đây cha có nhận được tin gì của chú Thẩm không ạ?” Kiến Vũ gắp một đũa thịt bỏ vào bát Phùng Thiếu Hoa.
“Chú Thẩm à?” Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút, quả thực từ ngày hai cha con rời Tế Nam cũng không có liên hệ với vợ chồng Thẩm Chư, bất quá vừa nghe con nói, ông cũng hiểu, “Con là định mời chú Thẩm ra đây làm?”
“Vâng” Kiến Vũ gật đầu
“Nhưng việc buôn bán của chú ấy đang tốt, hơn nữa lần trước con đề cập tới, người ta cũng đã từ chối rồi mà?”
Kiến Vũ biết Phùng Thiếu Hoa vẫn để ý chuyện trước kia, nghĩ mình có lỗi với vợ chồng Thẩm Chư, nay muốn mời người ta ra giúp thì có hơi xấu hổ.
“Cha, trước khác nay khác, hôm trước con xem báo, thấy nói Tế Nam hiện đang quy hoạch lại khu cũ, nhiều khu đều bị dỡ bỏ, trong đó có khu nhà cũ của chúng ta. Hơn nữa trước đây chú Thẩm không muốn đi là vì không có chỗ quen biết, nay chúng ta mở cửa hàng, mời chú ấy tới cũng không phải cái gì khó nói, có lẽ lại giúp đỡ chú ấy được cũng nên.” kiến Vũ đã hỏi thăm, biết cửa hàng Thẩm Chư nằm ở khu nhà cũ, toàn bộ nhà ở đã bị dỡ bỏ, khu nhà mới xây lại cũng phải một thời gian nữa mới hoàn thành, nhà Thẩm Chư cũng là đi thuê, chẳng có ràng buộc gì. Hiện tại Tế Nam quản lí những hộ kinh doanh nhỏ chặt chẽ hơn trước đây nhiều, bọn họ không có giấy phép kinh doanh, không biết chừng là đang sốt ruột ni. Huống hồ bản thân mình cũng hiểu rõ hai người đó, mời họ ra cùng làm không chỉ có thể báo đáp ân tình trước đây mà còn có thể yên tâm mỗi lúc mình không có mặt ở cửa hàng.
Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút liền đồng ý với Kiến Vũ. Ngày hôm sau Phùng Thiếu Hoa ra bưu cục đánh điện báo cho Thẩm Chư. Không bao lâu sau, Thẩm Chư và Trương Mĩ gọi điện lại nói đồng ý. Trước đó, để tiện cho công việc, Kiến Vũ cho lắp một bộ điện thoại trong cửa hàng, Phùng Thiếu Hoa đã viết cả số điện thoại khi gửi điện. Hôm đó Kiến Vũ đi học về, Phùng Thiếu Hoa nói tin này cho cậu, Kiến Vũ hỏi thăm, quả nhiên giống như cậu dự liệu đến 8, 9 phần mười, Thẩm Chư hiện đang sốt ruột lắm, tin tức Phùng Thiếu Hoa đem đến chính là giúp giải quyết vấn đề cấp bách nhất của bọn họ.
Vài ngày sau, vợ chồng Thẩm Chư ra tới Bắc Kinh, Kiến Vũ ra ga tàu đón họ, thấy Thẩm Chư tóc mai đã điểm bạc, Trương Mĩ cũng già đi không ít thì biết gần đây họ thực vất vả, cũng may tinh thần cả hai đều rất tốt.
Tối đó, Phùng ký đóng cửa sớm, cha con Phùng Thiếu Hoa làm cơm mừng vợ chồng Thẩm Chư tới. Thẩm Chư uống nhiều, nắm tay Kiến Vũ nói đã hối hận lúc trước quá cố chấp, cực khổ hơn nửa đời, nay cái gì cũng không có. Sau, Kiến Vũ hỏi Trương Mĩ thì biết được, bởi Thẩm Chư không có giấy phép kinh doanh, bị tra ra liền phải chịu phạt không ít tiền, sau đó phòng ở lại bị dỡ bỏ, bọn họ mở quán nhỏ lại bị quản lý đô thị bắt mấy lần, tiền dành dụm được cứ thế mà ra đi gần hết rồi. Nếu không có điện báo của Phùng Thiếu Hoa, bọn họ đã định quay về quê làm nông nghiệp rồi. Kiến Vũ nghe xong, thấy sống mũi cay cay, hối hận ngày trước không nói rõ mọi chuyện cho họ.
Đêm xuống, vợ chồng Thẩm Chư vào nghỉ trong phòng Kiến Vũ, còn cậu vào phòng cha mình trải chăn đệm xuống đất ngủ tạm. Sáng hôm sau, Kiến Vũ tỉnh dậy, cầm chậu đi múc nước rửa mặt, thấy vợ chồng Thẩm Chư đã sớm dậy, phòng ở đã được quét tước sạch sẽ.
Kiến Vũ hơi ngượng ngùng, “Chú Thẩm, chú làm gì vậy?”
Thẩm Chư kéo góc áo lau mồ hôi, “tiểu Vũ, chú Thẩm con dậy sớm quen rồi, vả lại cha con con đã giúp đỡ chúng ta, chúng ta không thể ngồi không a.”
“Chú Thẩm, con không muốn nghe chú nói thế đâu. Chúng ta là người một nhà mà, trước đây chân cha con bị thương, hai người giúp cha con con còn ít sao? Hiện tại chú làm như vậy không phải quá khách khí sao?”
Thẩm Chư hàm hậu cười, đẩy nhẹ Trương Mĩ, “Xem, tôi đã nói tiểu Vũ tâm tính rất tốt, ai như bà, tóc dài trí ngắn, chỉ toàn nói linh tinh.”
Trương Mĩ xấu hổ cười cười, Kiến Vũ thế mới biết, người thím này tuy bề ngoài có vẻ tùy tiện nhưng tâm tư rất tinh tế.
Hôm đó, Kến Vũ cùng Thẩm Chư ký hợp đồng, hợp đồng ghi rõ, hai bên là bạn làm ăn, lợi nhuận chia 3 – 7, 3 tháng thanh toán một lần, kì hạn của hợp đồng là một năm. Ban đầu Thẩm Chư nói chia cho ông 3 phần lợi nhuận thì có hơi nhiều quá, Kiến Vũ trực tiếp nhắc tới chuyện trước đây ông mướn cậu làm ví dụ, ông chỉ ha ha cười rồi ấn vân tay.