Việc kinh doanh của Phùng ký ngày càng tốt, xưa có những chuyện khiến cha con Kiến Vũ bận tới luống cuống tay chân,nay vợ chồng Thẩm Chư chỉ cần bỏ chút công sức là giải quyết được. Ví dụ như việc mua nguyên liệu, trước đây cho dù Kiến Vũ mặc cả đau miệng, người bán cũng không hạ giá cho chút nào, nay Trương Mĩ chỉ cần hai ba câu đã khiến ông chủ đó giương cờ hàng, những chuyện thượng vàng hạ cám càng không cần đề cập. Khi nhận được lời cảm tạ của kiến Vũ, Trương Mĩ chống nạnh tự hào, vẻ đắc ý của bà khiến Thẩm Chư trợn trắng mắt nhìn. Hôm sau, thấy bà chủ cũ của mình tham khảo hàng hóa trong chợ một vòng, quay ra đến cổng thì mặt đầy ý cười, Kiến Vũ đã phục sát đất.
Có vợ chồng Thẩm Chư đỡ đần, Kiến Vũ lại có nhiều thời gian rảnh hơn, thường thường bị Phùng Thiếu Hoa đuổi tới trường, Kiến Vũ ngoài miệng không nói gì nhưng trong bụng nhủ thầm, hiện tại mấy thứ nhà trường dạy thì trước đây cậu đều đã học qua, nhờ công việc kiếp trước, không biết chừng năng lực thực tế của cậu hiện tại còn hơn cả các giáo sư trong trường ấy chứ! Bắt cậu ngồi cả ngày ở đó chịu tội sao? Nhưng những lời này cậu mà dám nói trước mặt cha cậu, có khả năng ông tử hình cậu luôn. Cho nên gần đây “công tác” của cậu thường là trốn Phùng Thiếu Hoa. Cảnh tượng cha con vờn nhau như mèo vờn chuột thường khiến vợ chồng Thẩm Chư cười gập cả lưng.
Sau, Thẩm Chư thấy coi không được nữa thì thường khuyên Phùng Thiếu Hoa, tiểu Vũ là đứa trẻ có chủ kiến, cứ mặc nó làm việc nó thích cũng không có gì không tốt, hơn nữa, việc học của cậu lại không hề xuống dốc a.
Phùng Thiếu Hoa suy nghĩ một chút, cũng thấy có lý. Vì vậy Kến Vũ không cần cả ngày trốn cha cậu nữa, để tỏ lòng cảm kích Thẩm Chư đã giúp đỡ, cậu đặc biệt làm hai mâm đồ ăn thật ngon đưa tới biếu ông.
Chẳng mấy chốc đã nhập thu, hôm nay Trương Mĩ vừa đóng cửa tiệm, đang dọn dẹp đò đạc thì thấy một chiếc xe tải nhỏ dừng trước cửa, Kiến Vũ nhảy từ trên xe xuống, “Thím, chú Thẩm có nhà không ạ? Tới giúp cháu một tay nhé.”
“Ôi, tiểu Vũ, cháu đang làm gì thế?”
“Có thứ hay đây ạ.”
Kiến Vũ nháy mắt với bà một cái, gọi bác tài giúp dỡ mấy thứ trên xe xuống. Lúc này Thẩm Chư và Phùng Thiếu Hoa cũng từ buồng trong ra, nghe Kiến Vũ gọi, Thẩm Chư liền xắn tay áo tới hỗ trợ, chỉ một lát sau đã chuyển toàn bộ đồ trên xe vào cửa tiệm, Kiến Vũ thấy bác tài đầu đầy mồ hôi liền vào nhà lấy một lon coca, lại châm thêm điếu thuốc mời ông. Tài xế vui vẻ hớn hở nhận, khen cậu nhỏ này thật hiểu chuyện nha.
Tiễn bác tài đi rồi, Phùng Thiếu Hoa chống gậy đi tới xem mấy thứ con trai đem về, ông vừa mới lắp chân giả không lâu, còn chưa thích ứng, thấy có chút là lạ nhìn Kiến Vũ ngồi mày mò, “Con à, mua mấy thứ này về làm gì?”
Kiến Vũ đang thử lắp giá nướng, thấy cha đi tới, vội vã lau tay, đỡ ông ngồi xuống bên cạnh.
“Cha, chú Thẩm, thím, cháu nghĩ rồi, đã nhập thu, ta làm mấy thứ như lẩu hay bàn nướng các loại, bán có vẻ tốt đấy.”
Kiến Vũ vừa dứt lời, Thẩm Chư và Phùng Thiếu Hoa chần chừ không nói, mấy thứ này bán chạy thật sao? Sau, Kiến Vũ dùng mấy nguyên liệu sẵn có trong tiệm làm mấy xâu sườn nướng, Thẩm Chư nếm thử xong thì hai mắt sáng lên, giơ ngón cái khen Phùng Thiếu Hoa được tổ tiên phù hộ, sinh được đứa con có năng lực lớn nha!
Lúc sáng sớm, Kiến Vũ cùng vợ chồng Thẩm Chư cùng tới chợ, mua đầy đủ nguyên liệu cho làm lẩu và bàn nướng. Tuy bọn họ ép giá thấp nhưng lại mua lượng lớn, mấy người bán thì chỉ cần thấy kiếm được tiền liền giao dịch với họ.
Hôm sau, cửa hàng Phùng ký nho nhỏ bắt đầu bày mấy nồi lẩu, bàn nướng. Lẩu của Phùng ký vốn được gọi là ma lạt năng*, nhưng người phương bắc vẫn gọi chung là lẩu, nguyên liệu làm đều được giữ ở ngăn mát trong tủ bảo quản, khách hàng chọn xong sẽ bỏ vào nồi đun, chín tới thì có thể thêm gia vị các loại tùy theo khẩu vị mỗi người, không cần tự mình làm mà vẫn thỏa mãn mỗi khẩu vị khác nhau. Phương thức này rất được học sinh hoan nghênh, vừa mở hàng liền chật khách mỗi ngày, lúc cao điểm còn phải kê bàn ra đường mới có chỗ. Mà xiên nướng lại càng “hot” hơn, Kiến Vũ chọn loại bàn nướng sắt, trước tiên rán nguyên liệu với dầu cho chín tới tám phần, sau đó bỏ lên vỉ sắt mà nướng, Kiến Vũ dùng dầu tốt, gia vị cũng được chế biến riêng, lúc nướng lên khiến cho mùi vị thơm ngon của cá mực và các loại thịt xiên nướng bay thật xa, có thể câu ra con trùng tham ăn của mỗi người, mỗi ngày người xếp hàng trước bàn nướng không dứt từ lúc mở hàng. Chạng vạng là thời gian đặc biệt đông khách. Kiến Vũ thấy có mỗi một món liền lại mân mê làm gà chiên. Thịt gà cắt miếng, ướp gia vị, bọc trong bột mì đánh lòng trắng trứng, chiên qua trong dầu, ngoài giòn trong mềm, bọc trong túi giấy, cắm hai cây tăm, cứ 2 đồng một phần, mỗi ngày phải giết hơn 10 con gà mới đủ bán. Kiến Vũ thấy thế liền dứt khoát kí hợp đồng dài hạn với một nhà nuôi gà, giá được ưu đãi mà chất lượng cũng được bảo đảm.
Thấy việc kinh doanh trong điếm ngày càng bận, Kiến Vũ nghĩ tới chuyện thuê hai người làm, kết quả bị Phùng Thiếu Hoa và Thẩm Chư phủ quyết. Ý Phùng Thiếu Hoa là, hai món này đều đơn giản, chỉ cần nắm vững bí quyết thì liền đơn giản, hơn nữa thao tác ở giá nướng không cần di chuyển, ông có thể làm được, Thẩm Chư nói ma lạt năng ông có thể làm, Trương Mĩ cũng nói lúc quá bận bà có thể đỡ một tay, không cần mướn thêm người nữa. Kiến Vũ suy nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.
Chẳng mấy chốc đã vào đông, Kiến Vũ không còn cả ngày chui trong cửa hàng ngoại trừ trưa và chạng vạng tối về làm vài món ăn, thư viện thành nơi cậu thường xuyên lui tới nhất, cậu sắp thi cuối kì rồi, dù chắc chắn không trượt nhưng cậu cũng không muốn nhìn phiếu điểm quá xấu xí, đối với hiện tượng này, Phùng Thiếu Hoa rất hài lòng. Kì thực còn một ẩn ý mà Kiến Vũ chưa nói, cậu chủ yếu là nhắm tới cái học bổng một vạn đồng kia (đấy, lại tiền rồi). Có đôi khi Kiến Vũ tự hỏi, có phải mình nhét tiền vào mắt rồi không? Ngẩng đầu nhìn trời, có điều cũng không có gì không tốt, phải không? (ừ, chuẩn:P)
———————————–**
Hôm nay Bắc Kinh đón trận tuyết đầu mùa. Kiến Vũ từ trường thi đi ra, hít sâu một hơi, cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Rốt cuộc thi xong rồi, có vẻ cũng không tệ lắm. Đẩy xe đạp ra cổng trường, đã thấy Phùng Thiếu Hoa chống gậy đứng đợi ở đó, Kiến Vũ vội vã tới đỡ.
“Cha, trời lạnh như thế, cha tới làm gì?”
Phùng Thiếu Hoa cười cười, bám lấy tay con trai, hơi cử động cái chân tê cứng, “Vừa mới đi mua ít đồ ăn, đoán là con cũng sắp thi xong liền tiện đường tới đây đợi. Nhìn xem, con cá chuối này tươi không, về nhà cha nấu canh cá cho con ăn nhé.”
“Vâng” Kiến Vũ đón túi nhựa từ tay cha, buộc vào tay lái xe đạp, “Cha ngồi vào yên sau đi, con đưa cha cùng về.”
Ngay lúc Kiến Vũ xoay người, một chiếc xe đạp đia hình lướt qua sát bên cậu, Phùng Thiếu Hoa đứng không vững liền ngã sấp xuống đất. Người đi xe đạp nọ cũng từ cổng trường phóng ra, trông rất cao, trên đầu còn có vài nhúm tóc nhuộm vàng hoe, mặt mũi lại trông rất được. Hắn quay đầu dửng dưng nhả một câu, “Bác què a, xin lỗi”
Đang định đi, bị Kiến Vũ đá một phát ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng, bụng lại ăn một cước nữa. Kiến Vũ nắm cổ áo người nọ, hai mắt đỏ bừng, “Mày nói cái gì? Có gan lập lại lần nữa!”
Lâm Hạo bị Kiến Vũ ném xuống đất, một lúc sau mới có phản ứng. Hắn là thái tử gia của tập đoàn tài chính Lâm.co, ông ngoại nắm chức to trong quân ủy, đã quen xưng vương xưng bá, nay lại dễ dàng bị người ta quẳng xuống đất như vậy? Người trước mắt này hắn có ấn tượng, là bạn học cùng hệ với hắn, bình thường ngoại trừ giờ học cơ bản là không thấy mặt, nhưng trông cũng là người hòa nhã, không nghĩ tính tình bạo lực như vậy. Hắn vừa nói gì nhỉ? Ông già què? Hình như hắn đã nghe người ta nói qua, cậu Kiến Vũ này có cha bị thương ở chân thì phải a. Giương mắt nhìn một lát, mặt hai người này đúng là có năm phần giống nhau. Trước mặt người ta mắng cha người ta như vậy, đúng là quá đáng rồi. Lâm Hạo tuy vừa bá đạo lại không phân phải trái nhưng không phải kẻ hồ đồ, nếu không đã bị ông ngoại hắn rút dây lưng quất cho về lại bụng mẹ mà đầu thai lần nữa. Cào cào đầu, hơi xấu hổ nói, “Xin lỗi a, bạn học, tôi không cố ý.”
Một câu này, khiến Kiến Vũ sửng sốt, người này, sao trước sau khác biệt lớn vậy?
Phùng Thiếu Hoa thấy Kiến Vũ còn sững sờ, bước tới nâng Lâm Hạo dậy, “Xin lỗi, bạn học.” nói xong còn chọc chọc Kiến Vũ, ý bảo cậu xin lỗi người ta đi. Kiến Vũ cũng biết mình vừa rồi quá kích động, đã sống hai đời còn như vậy, ngẫm lại cũng đỏ mặt, nhưng người này nói năng cũng không chịu suy nghĩ rồi, “Xin lỗi”
Lâm Hạo đứng dậy phủi phủi quần, xua tay, “Chuyện này là tôi sai trước, nhưng mà Kiến Vũ, nắm đấm của cậu cũng cứng đấy, Lâm Hạo tôi nhớ kĩ.” Nói xong liền trèo lên xe đạp phóng đi.
Kiến Vũ lại sửng sốt, cậu không có nửa điểm ấn tượng với Lâm Hạo, cả học kì vừa rồi vội vàng chuyện kiếm tiền, trong lớp hơn ba mươi người chỉ trừ lớp trưởng và bí thư, tên hay mặt bạn học còn lại đều ghi nhớ bằng số thứ tự hết. Người trước thì biết mặt lúc nhập học, người sau thì ghi nhớ lúc nộp đoàn phí. Về phần đảng bộ bí thư gì đó, thật ngại, hai đời rồi, đến cái danh đối tượng tích cực vào đảng Kiến Vũ cũng không có đâu.
Trên đường về nhà, Phùng Thiếu Hoa ngồi ở sau xe liên miên cằn nhằn quở trách Kiến Vũ, sang năm cũng 18 tuổi, ông năm ấy đã cưới vợ sinh con rồi, sao còn xử sự hiếu chiến như con nghé ngứa sừng vậy. Kiến Vũ nghĩ có điểm ủy khuất nhưng không dám nói gì, chỉ gục đầu đạp xe.
Phùng Thiếu Hoa nhìn tình cảnh Kiến Vũ ấm ức không dám nói cũng buồn cười, sâu xa nói, “Con à, cha biết con sợ cha khó chịu, nhưng mà cha cũng què đã nhiều năm rồi, còn để ý người ta nói sao?” dừng một chút, “Còn nữa, con xem cách ăn mặc của cậu ta, rồi còn cả xe của người ta nữa, chắc cũng không phải người hiền lành gì, con đánh người ta như vậy rồi, sợ việc này khó qua đấy.”
Kiến Vũ nhỏ giọng lí nhí, “Con đâu có năng lực lớn như vậy, có thể làm người ta bị sao chứ.”
Phùng Thiếu Hoa đấm nhẹ lưng cậu một cái, “Cha con còn không biết con? Mấy đứa nhỏ gần nhà chúng ta lúc trước có đứa nào không sợ con, trông thì hiền lành, lúc điên lên lại như đứa liều mạng à.”
Kiến Vũ cười hắc hắc, hai cha con không nói gì nữa nhưng trong lòng cậu biết, cha cậu sao lại không khó chịu, chỉ là ông sợ cậu lo lắng mà thôi.
Về đến nhà, hai cha con ăn ý không nói chuyện này với vợ chồng Thẩm Chư. Kiến Vũ vẫn còn nhớ năm xưa cha cậu bị thương, mẹ cầm hết tiền trong nhà bỏ đi, nhà ngoại lại không hay biết, dì út cùng chồng còn tới muốn mượn tiền, không mượn được còn vu cho Phùng Thiếu Hoa là cố tình đuổi vợ đi nên muốn đòi người. Kết quả dượng út bị Thẩm Chư cầm ghế đuổi đánh chạy quanh sân, dì út bị Trương Mĩ chặn ở cửa ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời một lượt. Việc hôm nay, không nên nói ra có vẻ ổn hơn.
Chớp mắt, đã đến cuối năm, đây là cái tết đầu tiên từ khi Kiến Vũ sống lại, sang năm, cậu đã 18 rồi. Năm trước, Phùng Thiếu Hoa và vợ chồng Thẩm Chư cùng nhau tính toán sổ sách một chút để chia tiền lời, bốn người đều giật mình, trừ tiền nguyên liệu và tiến thuế, năm tháng gần đây Phùng ký bình quân mỗi tháng lãi đến 3, 4 vạn! Vợ chồng Thẩm Chư cười không ngậm miệng được, mấy tháng trước họ còn bị quản lý đô thị đuổi chạy khắp đường, hiện tại chưa tới nửa năm lại đã có thu nhập tới mấy vạn đồng, họ nằm mơ cũng không dám nghĩ tới a. Phùng Thiếu Hoa cũng giật mình, ông biết Phùng ký kiếm được nhưng cũng không ngờ được nhiều như vậy. Quay sang nhìn Kiến Vũ, ngày trước cậu nhóc bảo cái gì mà sữa đậu nành uống một chén đổ một chén, thật đúng là không phải chuyện đùa a.
Lúc này Kiến Vũ lại ghĩ một chuyện khác, Phùng ký mở cửa bên cạnh trường đại học, đây là lợi thế mà cũng là bất lợi. Năm tháng vừa qua, khách của Phùng ký chủ yếu là sinh viên, hôm nay trường học nghỉ, kinh doanh của quán kém hẳn, có vẻ nên tính đến chuyện mở chi nhánh rồi.
Kiến Vũ trình bày suy nghĩ của mình, vợ chồng Thẩm Chư hơi do dự, chuyện trước kia vẫn khiến họ lo sợ, Phùng Thiếu Hoa lại ủng hộ con trai, hai đấu hai, cuối cùng đều bị Kiến Vũ thuyết phục.
Quyết định rồi, Kiến Vũ bắt đầu đi tìm địa điểm thích hợp, sau cùng chọn được một của hàng bên cạnh tòa nhà thương vụ ở khu phố trung tâm. Nơi đó trước vốn là nhà hàng chuyên lẩu, sau lại kinh doanh không tốt, ông chủ lại vội trả nợ ngân hàng nên đành bán cửa hàng, giá cả cũng dễ thương lượng. Kiến Vũ và Phùng Thiếu Hoa nhìn đồ đạc và trang hoàng trong cửa hàng, gật đầu hài lòng, mặc cả với chủ cửa hàng một phen, ông chủ bèn dứt khoát tặng toàn bộ dụng cụ trong cửa hàng kèm theo, Kiến Vũ cùng Thẩm Chư tính toán thấy cũng ổn, hôm đó liền kí hợp đồng, thanh toán một nửa tiền cọc.
Hôm sau Kiến Vũ liên hệ với một công ti lắp đặt thiết bị, chuẩn bị tân trang lại nội thất cửa hàng. Kiến Vũ ngắm lại hoàn cảnh xung quanh, tòa thương vụ bên cạnh chính là nguồn khách có sẵn. Thương lượng xong, quyết định cửa hàng này sang năm sẽ khai trương, chủ yếu kinh doanh thức ăn nhanh và phần ăn mang về là chính. Thế nhưng muốn kinh doanh cả Phùng ký và cửa hàng này, rõ ràng không đủ người rồi. Vì vậy Kién Vũ lên kế hoạch tuyển hai người giúp việc. Thẩm Chư và Trương Mĩ tranh thủ cuối năm rỗi rãi liền tới thị trường nhân lực tìm người, xem qua không ít nhưng đều không thỏa mãn. Cuối cùng chọn được hai cô bé từ Thượng Hải tới, một là Tiểu Yến, 19, một là tiểu Hạ sắp 18 tuổi, cả hai cùng nhau tới Bắc Kinh kiếm việc. Trước đã từng làm công ở nhà hàng, vì ông chủ tay chân không được qui củ, hai người bàn bạc cùng nhau thôi việc. Kiến Vũ phỏng vấn, thấy hai người nói năng lưu loát, làm việc nhanh nhẹn, tính cách cũng khá tốt, vì vậy liền thống nhất lương tháng cho mỗi người là 600 đồng có bao cơm trưa, hai cô bé rất thỏa mãn, liền kí hợp đồng luôn.
Bận bịu một tuần, chuyện chuẩn bị cho cửa hàng mới đẫ ổn thỏa, Phùng Thiếu Hoa liền cùng vợ chồng Thẩm Chư bắt đầu mua đồ tết, Kiến Vũ không có chỗ xen miệng, chỉ cần phụ trách đi đằng sau vác túi là xong. Thỉnh thoảng thím cậu kín đáo quay lại cho cậu một cái kẹo, nói là ủy lạo phu khuân vác, nhìn Phùng Thiếu Hoa đã bỏ gậy chống đi song song cùng Thẩm Chư ở phía trước, Kiến Vũ nghĩ, cái kẹo này có thể ngọt tới tâm cậu rồi.
Sau tân niên, chi nhánh bên kia của Phùng ký khai trương, lúc này sinh viên còn đang nghỉ, tình hình kinh doanh của cửa hàng bên này khá vắng vẻ, Phùng Thiếu Hoa vì đi đứng bất tiện nên ở lại đây, trong khoảng thời gian này mình ông có thể đối phó với công việc của quán cũ được. Thẩm Chư và Trương Mĩ cùng tới của hàng mới hỗ trợ. Hai cô gái mới tuyển đợt cuối năm trước cũng đã chính thức vào làm, tiểu Yến khá ổn trọng thì được phân công tới cửa hàng cũ giúp Phùng Thiếu Hoa, tiểu Hạ ở lại của hàng mới làm việc. Trước khi khai trương chi nhánh này, Kiến Vũ để tranh được nhiều nguồn khách đã cho in một ít tờ rơi quảng cáo đem phát ở các tòa nhà thương nghiệp gần đó, mấy ngày đầu chỉ bán được vài suất cơm, việc kinh doanh thưa thớt đến nỗi khiến mọi người đều nản. Song sau đó, vì món ăn hương vị ngon, giá cả lại hợp lí, khách quen ngày càng nhiều, tiếng tăm của Phùng ký ngày càng lan xa, sau đó một thời gian ngắn, việc kinh doanh ngày càng tốt, thời điểm ăn trưa, trong quán luôn kín chỗ, điện thoại gọi cơm mang tới nơi cũng vang liên tục. Vừa chạy việc trong bếp vừa chạy việc đưa cơm, Kiến Vũ thật không lo hết, cho dù có Thẩm Chư hỗ trợ cũng không xong, thường xuyên có khách cằn nhằn vì mang cơm tới muộn. Kiến Vũ cũng chịu, đành ra chợ lao động tuyển hai người chuyên đưa cơm, tiền lương tính theo thời gian, lúc này tình hình mới đỡ căng.
Bất quá, có điều này khiến Kiến Vũ thực phiền muộn, đó là tòa thương vụ bên cạnh chi nhánh té ra là trụ sở chính của Time quốc tế tại Bắc Kinh. Kết quả lúc Kiến Vũ tới phát tờ rơi đã đụng phải cái đinh to tướng, bị bảo vệ chặn ngay ở cửa, nói rằng bọn họ có căn tin riêng rồi, không cần đặt cơm ngoài. Vì thế Kiến Vũ bé nhỏ há hốc mồm, chỉ đành mở mắt trừng trừng nhìn thần tài trước mặt mà chảy nước miếng, không có biện pháp kiếm được đồng nào từ trên người lão cả.
Nhắc đến Time quốc tế sẽ khiến Kiến Vũ nhớ tới người cậu mới gặp một lần kia – Vương Thanh. Con cá sấu bự của thương giới ngày sau kia không khiến Kiến Vũ xa lạ. Kiếp trước vì có liên quan tới công tác, Kiến Vũ đã từng đọc những câu chuyện về con cá sấu này, trong đó đề cập tới lịch sử làm giàu của gia tộc họ Vương, xem xong không ai không cảm thán.
Tổ tiên Vương gia là một vị thám hoa dựa vào sản nghiệp mang theo mà lập nghiệp kinh doanh, sau đó trở thành gia tộc thương nghiệp nổi tiếng trong giới Hoa kiều. Tới đời ông nội của Vương Thanh là Vương Chấn thì danh tiếng Vương thị đã lên đến đỉnh cao nhất. Vương Chấn là kỳ tài kinh doanh, đã khéo léo chỉnh hợp lại cơ nghiệp tổ tiên, một tay sáng lập Time quốc tế. Mà Vương Thành – cha Vương Thanh lại không có hứng thú với kinh doanh, Vương lão gia tử cũng thật thất vọng vì đứa con độc nhất này, từ lúc Vương Thành 20 mươi tuổi thi vào nhạc viện đã áp dụng chế độ nuôi thả (aka cậu muốn làm gì thì làm).
Đợi đến lúc Vương Thanh ra đời, Vương Chấn liền cướp về bên người tự tay chuyên tâm nuôi dạy đứa cháu này. Vương Thanh cũng không khiến ông thất vọng, tư chất thông minh, chăm chỉ hiếu học. 18 tuổi, cầm 1000USD Vương Chấn đưa, tới phố Wall hoạt động, trong mấy tháng ngắn ngủi kiếm được số tiền đầu đời là 100 vạn. Sau đó anh hợp tác với bạn đại học sáng lập một công ty mậu dịch, làm việc ở phương tây nhưng vẫn theo dõi thái độ của Trung Quốc, Vương Thanh làm ngược, lợi dụng làn gió đổi mới của Trung Quốc kiếm được một món lời to. Hai mươi tuổi chính thức tiếp nhận tập đoàn Time, kết hợp với công ty mậu dịch kia, sáng lập ra Time quốc tế, trụ sở chính lập tại thủ đô Bắc Kinh – Trung Quốc.
Đối với nhân vật như vậy, Kiến Vũ thật ao ước, người đàn ông nào chẳng mong muốn có được thành tựu như Vương Thanh, thế nhưng cậu cũng tỉnh táo mà hiểu rằng, cậu căn bản không làm được. Mặt ngoài nhìn vào mà nói, Vương Thanh dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, thế nhưng, nếu sau lưng không có tập đoàn Time chống đỡ, sự nghiệp của anh không có khả năng phát triển thuận lợi như vậy, mỗi ngành nghiệp đều tồn tại một số qui tắc, người có khả năng có thể cứ thế mà tiến vui vui vẻ vẻ, người không đua nổi chỉ đành tình nguyện cô đơn quạnh quẽ.
“Anh Kiến Vũ, ngây người cái gì a?” Tiểu Hạ xua xua tay trước mặt Kiến Vũ, sau đó đưa tới trước mặt cậu một tờ yêu cầu, “Sườn xào chua ngọt, mai khô nhồi thịt, rau xào, trứng xào cà chua, bàn số 16 muốn mang về, phiền anh Kiến Vũ làm 5 phần mang về nhé.”
“Đồ sẵn có bán hết rồi à?”
“Vâng, bàn khách này là hai chị gái từ tòa nhà kia ra, ban đầu chỉ gọi sườn xào chua ngọt, thế mà vài miếng liền ăn sạch, nhìn không ra nhé, người gầy mà ăn nhiều thế chứ.”
“Anh nói thật nha, em ăn cũng không ít đâu.”
“Cũng tại anh làm ngon quá thôi.” Tiểu Hạ lè lưỡi.
Kiến Vũ lắc đầu, cô nhóc này!
Time quốc tế tầng 19, phòng chủ tịch.
Vương Thanh đang chăm chú nhìn kế hoạch, thư kí Sheena gõ gõ cửa, “Tổng tài, hôm nay đầu bếp căn tin xin nghỉ, tôi mua một phần cơm bên ngoài cho anh.”
“Ừ” Vương Thanh gật đầu, “Cứ để đó”
Sheena đi khỏi, Vương Thanh bỏ kính, hơi mệt mỏi nhắm mắt, sau đó nới cổ áo, anh thực sự không có tâm trạng ăn uống, mở hộp đồ ăn, sườn xào chua ngọt, mai khô nhồi thịt, đều là món anh thích. Những người bên cạnh anh đều biết, vị tổng tài nói năng thận trọng này là một động vật ăn thịt không hơn. Cơm canh vẫn còn ấm, Vương Thanh gắp một miếng sườn gặm gặm, thịt nấu vừa đủ độ, thơm nồng mà mềm ngon, vị có vẻ ngon hơn nhiều so với đồ ăn căn tin, không khỏi hứng thú ăn uống lên cao.
Phòng làm việc của thư kí sát vách, bốn mỹ nữ giỏi giang đang tranh phần sườn xào cuối cùng.
“Alise, không phải chị đang muốn ăn uống điều độ à? Calo trong thịt lơn cao lắm đó.”
“Từ hôm nay, chị quyết định trở lại vòng tay ôm ấp của mỹ thực.”
“Nói thật, Sheena, mấy món này chị mua ở đâu? So với căn tin thì ngon hơn nhiều á.”
“Hình như là Phùng ký bên cạnh thì phải, chị tưởng là một quán cơm nhỏ, không ngờ ngon như vậy. Hơn nữa,“ Sheena trợn mắt, “Ông chủ nhỏ nhìn rất được nha.”
Kiến Vũ đang quét rác thì hắt hơi một cái, nghi hoặc xoa xoa mũi, lại sờ sờ trán, bị cảm? Không nóng a.
——————————-***———————————–
Chiều nay, Kiến Vũ đang kiểm tra sổ sách trong ngày thì chuông điện thoại vang lên. Tiểu Hạ tiếp điện thoại, sau nói đối phương muốn tìm ông chủ cửa hàng. Kiến Vũ nhận điện thoại, nói vài câu, sắc mặt trở nên không dễ chịu nữa. Buông điện thoại, Kiến Vũ dặn dò tiểu Hạ trông coi cửa hàng, cầm áo khoác, đội trời tuyết quay về cửa hàng Phùng ký cũ.
Cửa hàng cũ mỗi ngày cơ bản cũng không có việc gì nhiều, Phùng Thiếu Hoa ăn trưa xong đang ngồi trên giường xem TV, nghe thấy tiếng tiểu Yến phía ngoài liền vội khoác thêm áo đi ra, đã thấy Kiến Vũ đứng ở cửa phủi tuyết bám trên áo.
“Tiểu Vũ, hôm nay con về sớm thế? Đang có tuyết lớn như thế mà không chờ một lát hẵng về.”
“Dạ” Kiến Vũ vừa đáp lời vừa phủi sạch áo, treo lên giá, xoa xoa hai tay, hà vài hơi, nhận cốc nước nóng tiểu Yến đưa, “Cha, con có chuyện cần nói với cha, chú Thẩm ở bên trong ạ?”
“Chú Thẩm con vừa mới đi nằm, nói muốn ngủ một chút.”
Lúc này, Thẩm Chư nghe thấy cũng đã đi ra, vừa đi vừa ngáp, thấy Kiến Vũ vội xát mặt mấy cái, tỉnh táo hẳn lên, “tiểu Vũ đã về à?”
“Vâng, cha, chú Thẩm, con có chuyện muốn bàn, chúng ta vào trong nói đi.” Tuy tiểu Yến đã làm ở Phùng ký hai tháng nhưng có một số việc Kiến Vũ không muốn cô biết, vạn sự cần lưu lại một tâm nhãn, đây là nguyên tắc làm việc của cậu.
Thấy Kiến Vũ dường như có việc gấp, Thẩm Chư bảo tiể Yến tới phòng bếp xử lí các công việc cho buổi tối, ba người vào buồng trong. Kiến Vũ đóng cửa lại, đem chuyện vừa nghe trong điện thoại nói cho hai người, thì ra là, cửa hàng nơi Phùng ký khai trương chi nhánh vốn không phải hoàn toàn thuộc về ông chủ cửa hàng lẩu cũ mà có một nửa là của vợ ông ta. Nguyên nhân ông chủ Quách kia vội vã chuyển nhượng không phải như ông ta nói là cần trả nợ ngân hàng. Nguyên lai con ông chủ ra bên ngoài đánh bạc, bị sòng bạc tóm rồi, cần trả một số tiền lớn cho nên mới vội vã bán đi. Phiền phức là, đứa con này là con vợ trước, chuyện ông ta bán lại cửa hàng, người vợ hiện tại không hề biết, hôm nay người phụ nữ kia gọi điện tới muốn đòi lại cửa hàng. Nói Kiến Vũ nếu không trả lại, bọn họ sẽ dùng tới pháp luật giải quyết.
Kiến Vũ vừa nói xong, Thẩm Chư đứng phắt dậy, “Nói như rắm ấy! Thế sao hai tháng trước không nói đi?! Ta xem ra là lão Quách kia thấy chúng ta làm ăn được liền đỏ mắt (thèm, ghen tị) đi. Mượn có lấy lại cửa hàng chứ gì.”
Phùng Thiếu Hoa cũng nói, “tiểu Vũ, cha thấy chú Thẩm nói đúng, có lẽ là ông ta muốn ngáng chân chúng ta đây.”
Kiến Vũ nghĩ nghĩ, cũng thấy cha và Thẩm Chư nói có lí, có lẽ mọi việc trước nay đều quá thuận lợi cho nên hôm nay gặp chuyện, cậu hơi luống cuống tay chân.
Nói tới nói lui, Phùng Thiếu Hoa vẫn có chút lo lắng, “Thế nhưng bọn họ nói muốn nhờ pháp luật gì gì đó, tiểu Vũ, lúc trước mua lại cửa hàng liệu có sơ suất gì không a?”
Thẩm Chư và Kiến Vũ nhìn nhau một chút, trước đây khi kí kết hợp đồng và sang tên cửa hàng họ đều có mặt, trình tự làm việc đều ổn, không phát hiện vấn đề gì khác. Nhưng nếu thật không có cạm bẫy gì, đối phương sao dám trắng trợn đe dọa bọn họ như thế?
Kiến Vũ hơi nhức đầu, Thẩm Chư cũng yên lặng, đốt thuốc, lách tách rít từng hơi.
Lúc này Trương Mĩ mở cửa tiến vào, thấy ba người mặt ủ mày chau, vui vẻ hỏi, “Ba người làm sao vậy? Mặt dài ra như thế, mất tiền sao?”
Kiến Vũ nói lại một lần nữa cho Trương Mĩ nghe, những tưởng bà cũng nói như Thẩm Chư, không ngờ người thím này chỉ suy nghĩ một chút, sắc mặt không hề biến đổi chút nào.
“Này có gì có thể tưởng tượng? Này là do người ta đỏ mắt chúng ta làm ăn tốt nên muốn thu hồi cửa hàng thôi. Về phần tiểu Vũ lo liệu có bẫy rập gì không, ta xem ra là người ta thuần túy nhìn cháu và chú Thẩm cháu trong có vẻ quê mùa, ít học nên dọa các người thôi.”
Kiến Vũ mặt treo hắc tuyến, “Thím, cháu dù sao cũng là sinh viên mà.”
“Cháu a?” Trương Mĩ bĩu môi, “Quanh năm không thấy có bộ đồ mới nào, hết sơ mi trắng lại đến áo ngắn tay trắng, ăn mặc cứ như mấy thanh niên lên núi xuống nông thôn, bảo cháu là sinh viên, ai tin hả.”
Bị Trương Mĩ quấy cho một trận như thế, không khí trong phong dịu hẳn đi.
Mọi người thương nghị xong, quyết định dĩ bất biến ứng vạn biến (yên lặng theo dõi tình hình), nếu mấy người kia nói muốn nhờ tới pháp luật, vậy ta đợi xem bọn họ làm thế nào. Lại nói khi trước giấy chứng nhận bất động sản, chứng nhận quyền sở hữu tài sản đều làm đủ, có hai cái này rồi, đối phương dù có thực đưa lên tòa họ cũng không sợ.
Ba ngày sau người phụ nữ kia lại gọi tới, Kiến Vũ lưu tâm đến từng lời, muốn tìm kiếm manh mối, lại phát hiện người đó chỉ lật qua lật lại mấy câu, cậu từ từ xác định, có lẽ người nọ đúng như Trương Mĩ nói, chỉ muốn lừa dọa bọn họ mà thôi.
Quả nhiên, khi Kiến Vũ trực tiếp nói với đối phương, muốn dùng pháp luật thì xin cứ tự nhiên, bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó “cốp” một cái cúp luôn. Kiến Vũ nhìn ống nghe vang lên “bip bip” từng tiếng, mỉm cười.
Sau đó một thời gian dài vẫn không thấy người phụ nữ kia gọi lại, Kiến Vũ để bảo hiểm liền gọi điện cho ông chủ Quách nọ, kết quả đối phương chối đây đẩy, nói hoàn toàn không biết gì cả. Kiến Vũ cũng vui vẻ cho rằng là như thế, chỉ nói với ông ta rằng mọi người đều là người làm ăn, không có chuyện gì là tốt rồi, hòa khí phát tài (không khí hòa thuận sẽ có lợi) mà.
Sau lại suy nghĩ một chút, Kiến Vũ quyết định thay đổi số điện thoại của cửa hàng, thêm một lần phát thông báo cho khách hàng, chuyện này thế là chấm dứt. Biết chuyện này phiền phức, Kiến Vũ tình nguyện làm hai mâm thịt kho tàu đãi hai người đi phát thông báo là Tiêu Lâm và Đại Chí.