“Anh ơi, anh xem mấy con kiến này đang làm gì vậy?”
“Bọn nó thật là ngốc, sao lại lượn quanh mà không chịu qua đây?”
“Không cần để ý bọn nó nữa, anh ơi, anh xem chó nhỏ trong tay em này, em cho anh biết nhé, nó là con cái, tên là Nancy, dễ thương không?”
Đi ra công viên nhỏ của khu phố, lơ đãng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Thái Quân Thành theo bản năng tránh sang bên cạnh, sau đó lại phát hiện hành vi của mình buồn cười, cậu đành phải đi vòng qua lưng bóng dáng đó. Tại sao lại đụng phải anh ta chứ? Cái này có phải là oan gia ngõ hẹp không? Thái Quân Thành buồn bực suy nghĩ, từ sau sự kiện kia một năm, ngày ngày cậu đều mong đợi không gặp phải anh trên đường, nhưng hết lần này tới lần khác giống như gặp phải quỷ, luôn là trong lúc lơ đãng sẽ gặp bóng dáng mình tránh không kịp, xóa không hết, thật xui xẻo!
Bước chân không ngừng, tai và mắt không nghe theo chỉ đạo mà lại hướng về phía bóng người kia, mấy đứa nhỏ kia nổi tiếng trong khu phố là nghịch ngợm, rất thích hỏi mười vạn câu hỏi tại sao, cộng thêm việc gây sự phá hoại, thật không biết tại sao lại quây quanh người kia.
Khóe mắt phát hiện bóng dáng kia khó có dịp nâng mặt lên, cậu theo bản năng quan sát một chút, gương mặt đó không có gì đặc biệt, không có gì thú vị, chỉ là trên đó treo nụ cười nhạt thản nhiên. Anh ta đang cười cái gì? Khôn hiểu tại sao đối với chuyện của người này, mình luôn vô cùng tò mò.
Không nhịn được vươn dài lỗ tai, lại chỉ nghe thấy bên đó truyền đến một đống tiếng nói bô bô tại sao của trẻ con. Trẻ con thật phiền mà, cái này có gì mà cười? Thái Quân Thành khẽ nhíu mày một cái, khẽ rụt cổ trong gió rét, khó hiểu nhìn bóng người kia một cái nữa.
Bóng người đó vẫn ngồi trên ghế công viên, mang theo nụ cười dịu dàng im lặng lắng cuộc hội thoại ồn ào huyên nào khiến người khác nhức đầu của mấy đứa nhỏ. Một màn này vô cùng bình thường, nhưng vì thần thái nhu hòa an tĩnh của bóng người đó mà trở nên đặc biệt, khiến mọi người đi qua theo bản năng mà thả chậm bước chân, nhìn một cái, không đó đáy lòng đột nhiên lại cười một tiếng khó hiểu. Kỳ lạ đến cỡ nào, nhìn lâu lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Đột nhiên Thái Quân Thành thu hồi tầm mắt, lúc này mới phát hiện tầm mắt của mình trong lúc vô tình vẫn đi theo nụ cười nhạt mà thản nhiên kia, mà bước chân vốn nên tiếp tục không biết lúc nào lại dừng lại, thật giống như là gặp quỷ! Cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay! Muộn rồi! Trong lòng thầm mắng một câu, Thái Quân Thành nhanh chóng chạy về phía trường học, cậu cho rằng mình đã ném nụ cười nhạt cũng hình bóng của người kia ra sau đầu, nhưng lại không biệt nụ cười dịu dàng đó đã đi vào lòng mình lúc nào không hay...
***
Từ nhỏ y đã biết mình là người nhìn giống như là người dễ sống chung, nhưng lại là người lạnh lùng mà khó gần, nụ cười của y giả mà như thật, giống như mặt nạ mang trên mặt, vì là như vậy, cho nên y chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ yêu một người như thế, cảm thấy yêu thật sự quá giả tạo.
Nhiều năm sau, Thượng đế trừng phạt y, khiến y yêu nụ cười dịu dàng này, để cho y bất tri bất giác hãm sâu vào lưới tình mà mình bố trí, để y yêu một người nhiều hơn yêu bản thân mình, yêu một người đàn ông!
Y biết mình hèn yếu, không có dũng khí nhìn tận mắt Lưu Phi Long và Uông Tử Ninh phục hôn, cho nên y quyết định rời đi, tạm thời rời đi...có lẽ, có lẽ vào một năm tháng nào đấy, y sẽ có dũng khí về đây lần nữa, nhưng mà bây giờ...rời đi là lựa chọn duy nhất mà y có thể làm.
Nhưng khi thật sự đứng ở trước cửa sổ sát đất của phi trường, tâm trạng của y lại biến thành không đành lòng, buông tay thật khó, rời đi thật là khó...
Phát thanh, Phát hình của phi trường thông báo chuyến bay y sắp lên, phải mau lên thôi.
Tâm trạng của y lại rối loạn không có trật tự, nhấc vali hành lý lên rồi lại để xuống, nhấc lên lần nữa rồi lại để xuống...
Rất muốn xoay người lại, cho dù làm bạn bè cũng được, ít nhất cũng có thể nhìn nụ cười ấy, người đàn ông kia sẽ không keo kiệt đến mức không chịu cười nữa, nhưng mà, trong lòng lại hiểu được làm như vậy đau khổ sẽ giống như dao cắt thịt, cuối cùng sẽ khiến bản thân nổi điên, khiến cho mình trong lúc vô tình sẽ làm tổn thương người đàn ông và hạnh phúc của anh. Trong lúc người đàn ông có thể lấy được hạnh phúc một lần nữa, làm sao y có thể ích kỷ như thế?
Trong lòng mâu thuẫn và giùng giằng, những thứ kia trôi qua níu kéo y, vào giờ khắc này gắt gao nắm lấy y, không buông tay, khiến bước chân lúc rời đi của y trở nên nặng nề như ngàn cân...
“Quân Thành...” Bỗng nhiên trong lúc y nhấc valo hành lý lên giọng nói trầm thấp dịu dàng khẽ vang lên từ sau lưng.
Y cười khổ, xem đi, lại xuất hiện ảo giác rồi. Trong đại sảnh ồn ào như vậy, mình vẫn có thể tưởng tượng ra giọng của người đàn ông, quá mức buồn cười.
Đeo mắt kính lên, Thái Quân Thành xoay người, một bóng người thực sự xuất hiện trước mặt y.
“Quân Thành...” Bóng người chăm chú nhìn vào gương mặt khổ sở của Thái Quân Thành, nụ cười dịu dàng lại xuất hiện, thấp giọng gọi.
Lưu Phi Long? Thái Quân Thành không thể tin được tháo mắt kính của mình xuống, cho là ánh sáng phản xạ khiến y sinh ra ảo giác buồn cười.
Bóng người không biến mất...Thật sự là Lưu Phi Long!
Người đàn ông xuất hiện khiến y ứng phó không kịp, bất ngờ không phòng ngự, kính trong tay rơi xuống đất, 'cạch' một tiếng...
“Anh...” Thái Quân Thành ngơ ngác nhìn người đàn ông, mắt không di chuyển. Tại sao anh lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là vì mình để lại mảnh giấy nhỏ kia? Có thể không? có thể không? Một chút hy vọng từ trong tuyệt vọng dâng lên, đột nhiên y xúc động đến mức muốn xong tới, ôm chặt lấy người đàn ông.
“Chuyến bay của Tử Ninh vào sáng nay...” Giọng nói trầm thấp lại một lần nữa đẩy y vào địa ngục.
À, thì ra là vậy, là vì Tử Ninh...như vậy là anh cũng muốn đi với cô ấy? Tim của y trong nháy mắt giống như bị người khác dùng lưỡi dao sắc bén đâm vào, thật là đau.
Đây không phải là trong dự tính sao? Tại sao tim lại cảm thấy đau như vậy? Vẫn chưa chết tâm sao?