“Quân Thành...” Người đàn ông hoang mang nhìn y, chuỗi chuông gió nắm trong tay bị một người đi qua đường dụng phải, vang lên giòn tan.
Đó là chuông gió Uông Tử Ninh đưa, Thái Quân Thành đau khổ nhìn, cảm thấy cái kia giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng bị quay một lòng, người đàn ông yêu Uông Tử Ninh như thế, ngay cả đi cùng cũng phải mang theo chuỗi chuông gió cũ này.
Nhưng tại sao? Tại sao lại phải tàn nhẫn để cho y nhìn thấy như vậy? Tại sao phải tàn nhẫn trước mặt y ra vẻ bọn họ yêu nhau như vậy?
“Hôm nay Tử Ninh phải đi...” Người đàn ông còn chưa nói xong đã bị vội vàng cắt đứt.
Không muốn cũng đoán được nửa câu sau của người đàn ông nhất định là...tôi cũng phải đi cùng với cô ấy. Không muốn chính tai nghe thấy người đàn ông nói như vậy, y chỉ có thể vôi vàng cắt đứt người đàn ông, bắt đầu nói lộn xộn: “Vậy sao...vậy anh cũng phải đi sao...à, thật đúng lúc, chẳng lẽ chúng ta cùng đi một chiếc máy bay...à...Vậy hai người quyết định bao lâu nữa sẽ cử hành hôn lễ...Àm đến lúc đó, có thể tôi sẽ có chuyện không đi dự được...Tôi sẽ gửi tiền mừng, yên tâm. Tuyệt đối sẽ là phong bì lớn.” Hoàn toàn không biết mình muốn nói gì, nói long từ cuối y cũng đã sợ đến run lên.
“Quân Thành...”
“Nghe xem, thông báo này...là chuyến bay này sao?” Y cố ý nhìn về phía xa...à...có lẽ là chuyến tiếp theo...”
“Quân Thành...” Giọng nói của người đàn ông được đề cao lên một chút, hốt hoảng của y vẫn chưa biến mất, chẳng qua là lại tiếp tục cắt đứt lời nói của người đàn ôn, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, giọng nói càng lúc càng thấp: “Nhìn xem, máy bay cất cánh, tôi ở trong thành phố này ngân ngô đến phiền. Rời khỏi nơi này thật tốt, tôi lại muốn đi rồi, thật vui. Nhớ cho tôi biết hôn lễ, nhớ...”
“Quân Thành...” Mắt người đàn ông chuyển tối, cố gắng nhét bóng dáng đang giả bộ kiên cường này vào sâu trong mắt.
“Đi thôi, nếu để Tử Ninh chờ lâu sẽ không tốt, còn tưởng rằng anh sẽ đào hôn đấy.” Y đưa lưng về phía người đàn ông cười khổ, phất phất tay tạm biệt, càng giống như không phải đang chịu bị xua đuổi, đi thôi, nếu không có lý do để ở lại.
Người đàn ông không lập tức hưởng ứng, mà là ngưng mắt nhìn tấm lưng kia, im lặng, sau đó chậm rãi đi về phía Thái Quân Thành đang quay lưng về phía mình, nhẹ giọng nói: “Tử Ninh phải đi, nhưng anh không đi.”
Cái gì? Anh không đi? Lời đó đến bên tai khiến Thái Quân Thành sợ ngây người, đột nhiên y xoay đầu lại, nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, hoặc nói đây chỉ là câu nói đùa!
“Anh không đi...” Câu nói được lặp lại, thản nhiên nhưng vô cùng kiên định.
“Không đi? Anh...” Quá mức bất ngờ, y gần như không có cách nào nói trọn vẹn một câu: “Tại...tại sao...không...không đi?”
Người đàn ông khẽ cười, cũng không trả lời, mà đưa một hộp bánh nhỏ vẫn đang xách trên tay cho y.
Đây là gì? Thái Quân Thành ngây dại, chỉ có thể ngây ngốc nhận lấy hộp bánh, cảm giác giống như mình lập tức biến thành ngu ngốc, hoàn toàn không hiểu hành động hiện tại của người đàn ông.
“Mở ra xem một chút...” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng thúc giục.
Ngây ngô nhìn nụ cười của người đàn ông, Thái Quân Thành vô cùng nghi ngờ mở hộp bánh ra, bên trong là một đĩa Tiramisu tinh xảo. Đây là ý gì? Đầu óc từ trước đến nay vốn thông minh bén nhạy bỗng hoàn toàn trì hoãn, y lại ngây ngốc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau với người đàn ông...
Ánh mắt người đàn ông vẫn nhu hòa như vậy, y cũng như quá khứ không cách nào nhìn hiểu.
Tại sao phải cho y Tiramisu?
“Tử Ninh đã từng nói với em về truyền thuyết của Tiramisu, chuyện đó là anh nói cho cô ấy biết!” Giọng nói trầm thấp chậm rãi giải thích: “Tiramisu trong nguyên văn của tiếng Italy là “Dẫn ta đi“. Nếu như em yêu một người, chỉ cần đối phương một đĩa Tiramisu, thì có nghĩa đưa trái tim vào trong tay anh ấy hoặc cô ấy, nguyện ý cùng nhau đi tới chân trời góc bể. Cho nên cũng có người nói, Tiramisu đắng, là chìa khóa cạy mở tình yêu. Lúc anh bắt đầu thích làm Tiramisu cũng là vì nghĩa nó, bởi vì truyền thuyết, trong lúc làm Tiramisu anh nghĩa, ở một nơi, có một cô gái như vậy, trắng đêm nhanh chóng làm một phần Tiramisu yêu thương...Anh cảm thấy rất ấm áp...” Anh cũng không biết tại sao mình không lãng mạn lại đi si mê phần truyền thuyết tình yêu này, suy nghĩ khiến khuôn mặt người đàn ông ửng đỏ.
Tim Thái Quân Thành kịch liệt run rẩy, y không có cách nào phán đoán được tình huống hiện tại, lại không dám đoán hàm nghĩa đoạn văn này của người đàn ông...
Từng có rất nhiều lần, y tự cho rằng mình hiểu hàm nghĩa trong lời nói của người đàn ông, tự cho rằng là nhìn hiểu ánh mắt của người đàn ông, ẩn chứa hi vọng, cho tự là phải lên tới thiên đường, quay đầu lại phát hiện toàn bộ những điều đó là mình y tình nguyện, có điều mộng đẹp hoàng lương, thực tế mình vẫn đứng ở lằn ranh địa ngục. Bị đau đớn nhiều lần lắm, y sợ. Không có hi vọng cũng sẽ không có đau đớn kịch liệt như thế, y nhát gan, người nhát gan sẽ không dám dễ dàng đi đoán ý tứ của người đàn ông.
Thấy y không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn là đứng ngơ ngác, người đàn ông khẽ thở dài, lấy Tiramisu ra, nhẹ đặt trong tay Thái Quân Thành, sau đó dịu dàng cười một tiếng: “Hiện tại anh đặt Tiramisu này vào tay của em, em hiểu chưa?”
Đĩa thủy tinh lặng như băng trong lòng bàn tay cùng lời nói của người đàn ông làm y khiếp sợ, Thái Quân Thành trợn to mắt, không biết làm sao, ở trước mặt người đàn ông, qua nhiều năm như vậy, dường như y chưa bao giờ lớn lên, vẫn là thiếu niên theo bản năng muốn chạy trốn năm đó. Y muốn mình không có lòng tham, coi danh bạn bè là toàn bộ, giấu hết tình cảm của mình đi, không để cho người đàn ông xuất hiện, nhưng khát vọng trong lòng lại mâu thuẫn, người đàn ông có thể nhìn ra ánh mắt mong đợi của bản thân, có thể nhìn hiểu ẩn ý dưới nụ cười khổ sở của y, có thể nhìn thấu ánh mắt giả dối của y, thấy phần tình cảm khắc cốt dưới đáy lòng của y. Cuối cùng mình trở thành người bị vất bỏ. Nhưng bây giờ người đàn ông lại đặt đĩa Tiramisu trong tay y. Đây là mơ sao?
“Em đồng ý đi theo anh sao?” Khuôn mặt người đàn ông có chút ửng đỏ, nhẹ nhàng nắm tay khẽ run của y.