Buổi trưa hai người ăn bí ngòi xào, Dư Lạc còn gọi thêm một bát cháo ngô nấm cho Hoắc Dương. Tuy nấu cơm là thế mạnh của anh, nhưng bón cơm thì không. Hoắc Dương xem anh tỉ mẩn thổi cháo rồi đưa lên miệng mình mà cứ thấy buồn cười. Dư Lạc có hàng mi rất dài, lúc anh nhìn miếng cháo với vẻ nghiêm túc và dịu dàng, Hoắc Dương lại không ngăn được bản thân tưởng tượng dáng vẻ của giáo sư Dư khi giảng bài. Nhưng hắn vừa lơ đễnh một xíu đã bị thìa đụng vào răng.
“Cậu đang nghĩ gì đấy?” Dư Lạc đã nhận ra người trước mặt mất tập trung.
“À...” Hoắc Dương cười lớn: “Không nghĩ gì hết. Cháo này không ngon bằng cậu nấu.”
Hình như Dư Lạc khá hài lòng, Hoắc Dương cảm giác ánh mắt anh nhìn cái thìa càng nhẹ nhàng hơn.
Lúc ăn xong cơm thì tuyết cũng thưa dần. Bởi chiều có báo cáo chuyên đề của khoa để nâng cao trình độ chuyên môn cho cán bộ Đảng ưu tú, Dư Lạc cầm theo áo khoác về lại trường. Sau khi anh đi, Hoắc Dương kiểm tra di động. Trừ Trần An Lục gửi lời hỏi thăm thì không thấy tin tức công việc gì, có lẽ Tần Lượng đều giúp mình xử lý cả rồi. Ngoài cửa sổ tuyết lại bắt đầu rơi nhiều, hắn thấy buồn chán nên mở Anipop (1) ra chơi bằng một tay.
(1) Một game của Trung Quốc có cách chơi hơi hơi giống Candy Crush
Hắn chơi hai ván đều thua. Lúc cô bé y tá chừng hơn hai mươi vào thay thuốc vừa khéo thấy chữ “GAME OVER” trên điện thoại, bèn nở nụ cười pha chút chế giễu. Hoắc Dương nhìn y tá xong thì tắt di động luôn.
Khi đã đổi thuốc xong, hắn nhân lúc y tá còn chưa đi nhờ cô bé bật TV. Hắn nghĩ trong phòng có tiếng động dù gì cũng tốt hơn là yên lặng như tờ.
Khi Dư Lạc lái xe ra đường lớn, tuyết rơi càng ngày càng dày. Xung quanh đây không có khu chung cư, đi về phía trước chính là đường Tân Giang ở ven sông. Có lẽ do thời tiết nên xe di chuyển rất nhanh, chỉ sợ tuyết dày thêm thì càng khó đi. Xe tải ở bên cạnh nối đuôi nhau vượt chiếc Maybach của Dư Lạc, nhưng anh vẫn lái rất vững vàng, bình tĩnh. Nơi này còn cách trường một quãng 30 phút.
Lúc chủ nhiệm khoa gọi tới, Dư Lạc vừa bị một chiếc Hạ Lợi (2) vượt. Giọng của giáo sư truyền ra từ mic: “Dư Lạc à, lãnh đạo Cục Giáo dục dẫn mấy thạc sĩ bên Đại học T qua, ngày mai muốn dự thính tiết học của cậu. Hôm nay cậu chuẩn bị cẩn thận một chút nhé.”
“Được ạ. Cảm ơn chủ nhiệm Tạ.”
(2) Xe được sản xuất bởi công ty Thiên Tân FAW của Trung Quốc
Dư Lạc liếc thời gian trên di động thì thấy đã bốn rưỡi chiều, thầm nghĩ phải về trường sớm chút. Nhìn qua gương chiếu hậu không có xe nào định vượt, anh bèn nhấn ga, nhưng chưa kịp đánh vô lăng đã nghe một tiếng “Ầm” ở phía trước, kèm theo đó là làn khói mù mịt ngay giữa đường. Anh vội phanh gấp cho xe ngừng lại.
Chiếc Hạ Lợi ban nãy tông vào đuôi chiếc Ford chạy ở làn đối diện. Kính chắn gió của xe Ford bị vỡ mất một mảng, một phần cần gạt nước lủng lẳng giữa trời, phần đằng sau bị lõm nặng. Người lái xe chạy ra ngoài, nhưng may là không bị thương mấy. Chiếc xe đằng sau cũng bị tổn hại rất nặng, có thể nhìn ra phần đầu xe đã lệch, khung xe thậm chí còn bốc khói. Hai ô tô nằm vắt qua mấy làn xe nên chặn kín đường lại.
Chẳng mấy đã có một đám người xúm vào. Xe đằng sau xếp thành hàng dài, kéo theo nhiều tài xế ấn còi liên tục. Có người chửi ầm lên, nhưng cũng có người phản lại “Mọi người đều như nhau, sồn sồn cái gì...“. Từng đợt âm thanh ồn ào nối tiếp đè lên nhau.
Dư Lạc gọi điện báo công an. Không biết qua bao lâu, có vài chiếc xe cảnh sát dừng nơi ngã tư. Anh hạ cửa sổ xe xuống để không khí lạnh lẽo cuốn theo bông tuyết ùa vào. Toa xe vốn được điều hoà giữ ấm dường như hạ xuống vài độ trong chớp mắt. Chẳng biết đằng sau có bao nhiêu xe đang đợi, chỉ thấy rất nhiều người mặc đồng phục đen đi tới lui, xe cứu hộ cũng bắt đầu đến.
Dư Lạc đóng cửa sổ xe, tắt máy, sau đó gọi cho lãnh đạo khoa nói sơ qua tình hình và báo lại tạm thời mình không thể về được. Sau cuộc gọi, anh lại hạ cửa sổ, châm một điếu Bạch Sa (3) rồi ném cả bật lửa và bao thuốc qua ghế phụ. Tuyết đã thưa dần, đường phía trước bị cảnh sát giao thông phong toả. Cảnh sát mặc đồng phục vàng xanh bắt đầu sơ tán xe cộ và người vây xem. Những tiếng nói không rõ ràng cứ vang lên không dứt từ loa. Chẳng nghe ra cái gì, nhưng cũng không liên quan đến mình.
(3) Một nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng ở Hồ Nam
Ngay lúc Dư Lạc chuẩn bị đi đường vòng theo chỉ dẫn trên đài, có người gõ cửa xe anh. Dư Lạc quay đầu lại thì thấy một cậu cảnh sát giao thông trẻ tuổi đeo găng trắng và cầm theo một cuốn sổ nhỏ, trên eo là một chiếc pager (4).
(4) Thiết bị liên lạc có thể nhận và phát tin nhắn thoại. Pager hai chiều còn có thể gửi tin nhắn.
Khi cửa sổ từ từ hạ xuống, cảnh sát trẻ giơ tay lên với thái độ lễ phép: “Chào anh, xin hỏi anh điều khiển xe ngay sau chiếc ô tô mới tông đuôi đúng không ạ? Vừa rồi là anh báo cảnh sát phải không?”
“Đúng vậy.” Dư Lạc dập tắt điếu thuốc còn chưa hút rồi ném vào gạt tàn.
“Có thể phiền anh mấy phút không? Chúng tôi cần ghi lại lời kể của người ở hiện trường tai nạn.”
“Được.”
Lúc Dư Lạc tường trình xong quay về xe, tuyết đã ngừng rơi mà trời cũng tối rồi. Anh bật đèn, đánh vô lăng và hoà theo dòng xe chuyển sang một làn đường khác. Ô tô phía trước vẫn xếp hàng như trước làm xe di chuyển với tốc độ rất chậm. Dư Lạc nhân lúc rẽ nhìn qua gương chiếu hậu. Hình ảnh cảnh sát giao thông và chiếc Hạ Lợi đã biến dạng dần dần lùi xa trong tấm gương. Dư Lạc thấy tấm vải trắng che kín gì đó dưới đất.
Là người.
Chính là người lái chiếc Hạ Lợi ban nãy còn vượt xe anh với tốc độ sấm chớp.
Khi anh gọi điện có liếc qua người ngồi trên chiếc xe kia. Người ấy nhìn trẻ lắm, có lẽ còn ít tuổi hơn anh. Mái tóc cậu ta bị thổi tung bay bởi làn gió lùa vào qua cửa sổ mở toang.
Sau khi đổi làn, tốc độ cũng nhanh dần. Dư Lạc lại châm một điếu thuốc rồi mở cửa kính để đón ít không khí trong lành. Có lẽ vì trong xe oi bức ngột ngạt quá nên Dư Lạc cứ có cảm giác phiền muộn trong lòng, bỗng dưng lại muốn nói chuyện với ai đó.
Lo lái xe đi, anh thầm nghĩ, coi như vừa nãy chỉ là một giấc mơ.
Trong viện, Hoắc Dương ngồi yên không nhúc nhích trước TV từ chiều, đến cả lúc phát quảng cáo hắn cũng xem chăm chú, xem nghiêm túc nhưng lại mất tập trung, chẳng hiểu đang nghĩ cái gì. Điện thoại trong tay cứ bật lại tắt, hết sáng rồi tối.
Cô hộ lý mang cơm nhà làm tới vào lúc chạng vạng. Bởi hắn khen ngon nên cô thấy được cổ vũ, bèn bảo mai sẽ tới sớm chút mang cả bữa sáng qua. Hoắc Dương ngẫm nghĩ rồi đồng ý. Có lẽ mai Dư Lạc sẽ không đến, mà hai ngày nữa mình xuất viện rồi nên cũng không có chuyện gì để phải phiền Dư Lạc nữa. Đáp lại cô hộ lý một tiếng rồi Hoắc Dương lại xem bản tin trên TV với tư thế y nguyên.
Đến hơn sáu giờ, hắn mới có ý định đứng lên hoạt động tay chân.
“Hiện tại là phần tin khẩn cấp. Đoạn cao tốc Tân Giang - Xích Loan xảy ra một vụ tai nạn giao thông do hai ô tô va chạm, một người tử vong. Hiện tại, đoạn đường đã bị phong toả. Tình hình cụ thể đang được tiến hành điều tra. Người dân lưu ý tránh đi lại khi trời đang mưa tuyết, khi điều khiển phương tiện cần chú ý an toàn...”
Đoạn Tân Giang - Xích Loan... Hoắc Dương đứng bật dậy. Trước khi đi Dư Lạc nói phải quay về trường. Tới Đại học W chẳng phải cần đi qua đường Tân Giang à?
Cả người Hoắc Dương vã mồ hôi lạnh.
Lúc về đến nhà đã hơn tám giờ. Dư Lạc vốn về trường trước để lấy một ít tài liệu, đi ra thì bị hiệu trưởng gọi vào văn phòng nói chuyện học sinh. Hôm nay đụng phải tai nạn giao thông nên anh hơi mất tập trung, bởi vậy hiệu trưởng không nói thêm gì mà chỉ bảo anh về nhà nghỉ ngơi để chuẩn bị tiết học hôm sau.
Khi về nhà, anh đi tắm nước nóng ngay rồi sấy khô tóc, xong xuôi mới coi như thả lỏng người. Quấn áo choàng tắm ra bếp nấu bình trà đen, rót một chén, đổ thêm sữa bò nguyên chất lấy trong tủ lạnh chế ra một tách trà có độ ấm vừa miệng. Uống nửa chén trà đen xong, Dư Lạc thấy bớt mệt mỏi đi nhiều, nhưng tối còn phải làm việc nên không có thời gian nấu cơm. Anh định lấy điện thoại gọi đồ ăn ngoài, nhưng với thời tiết này người ta giao hàng cũng không dễ gì.
Tìm được điện thoại trong túi áo khoác mới phát hiện máy hết pin, lại đi sạc pin rồi chuyển tài liệu mai cần dùng đến bàn học. Dư Lạc chờ lượng điện lên 5% bèn vội vã rút dây để mở máy. Vừa mở đã thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ, có mấy cuộc là đồng nghiệp và học sinh gọi tới. Còn lại đều là từ một số. Dư Lạc nhìn tên Hoắc Dương trong danh sách, nhìn một lúc rồi mới vừa nở nụ cười vừa bấm gọi.