Năm ấy, Tần Lượng học lên lớp 11 thì chuyển qua trường nghệ thuật. Bởi vậy, tuy cậu ta thường nghe Hoắc Dương nhắc tới người bạn thân kia nhưng hai người không quen lắm, bây giờ không nhận ra Dư Lạc ngay cũng là chuyện bình thường. Thế nhưng cậu nhớ sau khi Dư Lạc ra nước ngoài đã cắt đứt liên lạc với Hoắc Dương. Sao người này bỗng dưng lại xuất hiện, còn mang theo quần áo của Hoắc Dương?
Cũng may Tần Lượng làm ăn đã mấy năm nay nên sớm luyện được kĩ năng nghe lời đoán ý, có thể xử lý chu đáo bất cứ tình huống nào. Tuy chẳng hiểu đầu cua tai nheo nhưng cậu ta vẫn khách sáo mời Dư Lạc vào phòng. Dư Lạc vốn ít nói nên chỉ chào Tần Lượng với thái độ lịch sự mà xa cách.
Khi cả hai đang nói chuyện, Hoắc Dương với quả đầu bù xù vội vã rời giường rửa mặt. Sáng ra đã để người ta thấy bộ dạng ma chê quỷ hờn của mình, hắn cảm thấy mặt mũi rơi rớt ở con phố nào rồi chứ chẳng tìm lại được nữa. Dư Lạc đứng ở cửa nhìn bộ dạng hắn rồi nhìn qua Tần Lượng đã tới từ lâu, nhưng rồi anh chỉ bước vào mà không nói gì. Chẳng hiểu vì sao, Tần Lượng cảm nhận được sự đối nghịch từ người đối diện.
Dư Lạc vừa vào đã quen cửa quen nẻo đi tới bên giường, mở cơm hộp thơm nức mũi để lên bàn. Trong túi đựng có hai đôi đũa, anh dọn xong thì quay đầu hỏi Tần Lượng có muốn ăn sáng không. Tần Lượng phải lên máy bay từ sáng sớm nên giờ đã đói cồn cào từ lâu. Cậu không mở lời từ chối được nên chỉ cảm ơn Dư Lạc rồi nhét một cái bánh bao súp vào miệng.
Dư Lạc đi rót nước vào bình nước nóng. Sau khi anh tắt chiếc TV còn đang phát bản tin, phòng bệnh ngay lập tức yên lặng trở lại. Tần Lượng nếm bánh bao súp xong thì sáng cả mắt. Bánh bao này vỏ mỏng mà nhân nhiều, trong nhân có thịt lẫn với cây tể thái, tuy cảm nhận được hương vị tươi ngon của hành băm nhưng chẳng thấy hành đâu. Bánh bao ngon thế này sao mình chưa mua được ở thành phố W bao giờ? Không biết là tài nấu nướng của tiệm nào đây. Tần Lượng vừa nuốt nước miếng vừa than ngắn thở dài, sau không kìm được lại bỏ thêm một chiếc bánh vào miệng.
Hoắc Dương rửa mặt xong là đẹp trai trở lại ngay. Vài sợi tóc trước trán dính nước càng khiến hắn nom như cậu thiếu niên mười bảy, mười tám. Hắn chẳng ngại cầm đôi đũa Tần Lượng mới dùng rồi cắn một cái bánh bao: “Uầy! Ngon thật đấy!” Hoắc Dương vừa giơ ngón cái vừa không ngớt lời khen ngợi Dư Lạc đang cầm ấm nước bước vào: “Mấy năm nay cậu lên tay nghề rồi!”
“Cậu bảo đây là cậu ấy tự làm á?” Tần Lượng rớt hàm vì ngạc nhiên.
“Cậu ấy biết nấu từ lâu rồi mà. Hồi cấp 3 còn đứng nhất cuộc thi nấu ăn của trường luôn.” Hoắc Dương húp một ngụm cháo: “Lần đấy cậu ấy làm món thịt viên Tứ Hỷ (1) nhưng mà thầy Từ ăn vụng hết rồi, tôi còn chẳng được miếng nào.”
(1) Thịt viên Tứ Hỷ là một món đặc sản Sơn Đông, gồm bốn miếng thịt viên lớn được bày trí cùng các món ăn kèm.
Thầy Từ là giáo viên chủ nhiệm lớp cấp 3 của họ. Ông thầy này vừa thích làm mặt nghiêm vừa thích bới móc học sinh, duy chỉ tán thưởng trò giỏi Dư Lạc.
Dư Lạc mở cửa sổ để không khí trong lành buổi sáng vào phòng. Anh nghe Hoắc Dương nói cũng không dừng tay mà chỉ khẽ nhướng mày. Dư Lạc tham gia cuộc thi kia là do được Hoắc Dương khuyến khích. Năm ấy các trường cấp 3 toàn thành phố tập trung rèn luyện phẩm chất, đặt mục tiêu đẩy mạnh giáo dục toàn diện ở các mặt: đạo đức, trí tuệ, thể dục thể thao, văn nghệ và lao động. Mấy lãnh đạo trường Hoắc Dương nghĩ ra cái gì mà “Cuộc thi nấu ăn cho học sinh cấp 3”, yêu cầu học sinh nấu ăn ngay tại chỗ rồi trao thưởng cho top 3.
Hoắc Dương thấy trong danh sách dự thi có món thịt viên Tứ Hỷ thì nuốt nước miếng. Đúng lúc Dư Lạc đang làm đề toán, Hoắc Dương đụng vai cậu làm Dư Lạc phải dừng bút, ngẩng đầu lên với vẻ nghi ngờ. Hoắc Dương vừa đưa danh sách đăng kí qua vừa chỉ chỉ món thịt viên Tứ Hỷ trên giấy: “Cậu biết làm món này đúng không? Làm xong tụi mình ăn luôn!”
Dư Lạc lạnh lùng gạt tờ danh sách qua một bên rồi chúi đầu vào làm bài: “Không đi.” Hoắc Dương bĩu môi thất vọng rồi ôm bóng rổ ra sân tìm bạn, cũng quăng luôn chuyện này ra khỏi đầu.
Không ngờ, một tuần sau Hoắc Dương nhìn thấy Dư Lạc mặc đồng phục đầu bếp ở khu vực thi. Bộ đồng phục trắng tinh càng làm tôn lên vẻ ngoài khôi ngô của cậu ấy, làm vô vàn nữ sinh hét rầm trời. Đây không giống cuộc thi nấu ăn nữa mà như buổi diễn riêng của Dư Lạc vậy.
Hoắc Dương mang theo đồ uống ngồi ở phía sau, chỉ thấy cậu bạn đẹp trai lôi miếng thịt ba chỉ ngon nhất ra băm. Tiếng gào thét dần biến thành tiếng cười, nhưng Dư Lạc chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn chế biến món ăn với vẻ mặt lạnh nhạt. Cậu ấy dùng dao vô cùng thành thạo, lúc băm thịt lưng vẫn thẳng tắp còn hai con dao to cứ nhịp nhàng hạ xuống thớt. Dù là tay mơ cũng có thể nhìn ra cậu rất thạo việc chứ không phải học để đi thi như nhiều thí sinh khác. Đầu tiên đổ thịt ba chỉ đã băm nhuyễn ra đĩa rồi gọt hành, gừng, tỏi, kế tiếp đập hai quả trứng gà ra khuấy đều. Sau khi trứng được trộn vào, nhân thịt nom đã vô cùng hấp dẫn. Dư Lạc vẫn chế biến tiếp đâu ra đấy. Cậu vò nhân trong tay thành đầu sư tử rồi thả vào chảo dầu. Giữa tiếng xèo xèo của dầu ăn, món thịt viên đã gần như hoàn thành, chờ sốt sánh lại là có thể trang trí thành phẩm.
Lúc được bưng lên, món thịt viên Tứ Hỷ đã toả mùi thơm nức mũi. Từng viên thịt vàng óng được rưới thêm dầu và rượu gia vị, làm người ta chảy cả nước miếng. Tuy các giám khảo còn chưa ăn thử nhưng đã có người khen món ăn nom cực kì đẹp mắt. Sau khi giám khảo thưởng thức, vị trí thứ nhất và năm trăm tệ tiền thưởng nằm gọn trong tay Dư Lạc. Nhưng cuối cùng Dư Lạc lại bày cái khay trống không trước mặt Hoắc Dương.
Hơn tám giờ, bác sĩ vào phòng kiểm tra theo thường lệ, thấy Hoắc Dương ăn sáng thì gật gật đầu: “Tự nấu thế là được đấy, tốt nhất là ăn thanh đạm cho dễ tiêu.”
Dư Lạc gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Tạ. Chúng tôi sẽ chú ý.”
Trong lúc y tá vào truyền dịch, Tần Lượng nhận điện thoại rồi bảo phải qua nhà kho gấp để xem chuyện thu mua. Cậu ta đi rồi, phòng bệnh chỉ còn mình hắn và Dư Lạc. Dư Lạc lấy hoa quả từ túi nilon anh mang tới ra bỏ vào rổ rồi định đi rửa ở phòng vệ sinh. Hôm qua bác sĩ dặn Hoắc Dương không được ăn mấy loại quả có tính hàn, giờ hắn thấy Dư Lạc lôi ra toàn là các quả có tính ấm như cam, nhãn nên hơi ngượng ngùng: “Cảm ơn cậu, làm phiền quá.”
Dư Lạc không mở miệng mà chỉ dừng tay chốc lát. Một quả nhãn rơi ra khỏi túi rồi lăn xuống đất. Anh cúi người xuống nhặt lên bỏ lại vào rổ. Lúc thẳng người dậy, anh nhìn vào mắt Hoắc Dương một cách nghiêm túc: “Không cần nói cảm ơn.”
Hoắc Dương há miệng, nhưng rồi lại cúi đầu: “Được.” Chờ hắn ngẩng lên lần nữa thì Dư Lạc đã mang hoa quả ra ngoài.
Thời tiết đầu xuân ở thành phố W vốn thất thường. Bầu trời ngoài cửa sổ lúc này đã âm u, chẳng mấy chốc có thể thấy những hạt tuyết li ti. Nhiệt độ hạ thấp rất nhanh, còn chưa tới giữa trưa mà gió to tới nỗi cây cổ thụ dưới sân bệnh viện cũng nghiêng ngả. Những bông tuyết có lẫn nước mưa lạnh lẽo rơi lả tả xuống người đi đường.
Lúc Dư Lạc tới chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám, còn không mang theo ô nên chỉ đành chờ tuyết ngừng rơi mới về trường. Vì đang ở trong nhà, anh đã cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo len màu ngà. Chiếc áo này làm anh trông chẳng giống giáo sư mà chỉ như cậu sinh viên dạt dào sức sống.
Anh ngồi trên ghế lột vỏ cam bằng đôi tay thon dài, lấy dao nhỏ bổ cam xong mới đưa cho Hoắc Dương. Hôm nay Hoắc Dương truyền dịch bên tay phải nên đành phải cầm lấy quả cam bằng tay trái rồi ngoan ngoãn nhét vào miệng. Cô hộ lý định trưa đến nhưng lại gặp đúng thời tiết này, bèn nhắn Hoắc Dương chưa chắc cô đã tới kịp giờ cơm.
Hoắc Dương khóc thét trong lòng. Chẳng lẽ hôm nay phải để Dư Lạc bón cơm thật hả?