Mùa này đúng là rất ít nhà phù hợp. Hai người lái xe tới bốn, năm dịch vụ cho thuê, theo người môi giới chạy đi chạy lại sáu, bảy khu nhà lớn nhỏ mà vẫn không tìm được nơi nào ưng ý. Sau chuyến đi mệt mỏi, Hoắc Dương cầm điếu thuốc xuống xe, đứng dưới cây bách xù nhìn sang quán cơm đối diện và hàng dài người xếp hàng tới đầu con phố kế tiếp. Hắn trốn dưới tán cây hút thuốc, vứt tàn thuốc vào thùng rác xong mới trở lại trong xe.
Dư Lạc cũng đang cầm một điếu thuốc trong tay. Khi anh quay đầu nhìn, Hoắc Dương bỗng có cảm giác ngại ngùng khó nói.
“Tôi cứ nghĩ cậu vẫn là kiểu học sinh ngoan không hút thuốc như hồi xưa cơ đấy.” Sau khi Dư Lạc khởi động xe, Hoắc Dương đưa mắt nhìn khung cảnh lùi về phía sau trong gương chiếu hậu.
Dư Lạc chỉ yên lặng nhìn thẳng về phía trước, như thể không nghe thấy gì. Hoắc Dương đang định hỏi anh lái đi đâu thì Dư Lạc đã dập thuốc: “Tám, chín năm.”
“Gì cơ?” Hoắc Dương chưa kịp hiểu.
“Tôi hút tám, chín năm rồi.” Anh nhấn phanh một chút để xe đang rẽ đi qua trước. Tuy vẫn không nhìn Hoắc Dương, nhưng sau vài giây lại nói thêm: “Nhưng mà không nghiện thuốc lá.”
Nếu là tám, chín năm thì có nghĩa là Dư Lạc bắt đầu hút thuốc sau khi ra nước ngoài. Làn gió xuân mát mẻ nhẹ nhàng vuốt ve làn da, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Không biết điều gì thôi thúc cậu học sinh ngoan ngoãn năm xưa bắt đầu hút thuốc.
Hoắc Dương không nói gì thêm. Trong xe chỉ còn tiếng vù vù nhỏ nhẹ khi làn gió ùa vào qua cửa sổ. Xe dừng ở một khu chung cư khá cao cấp, từ chỗ vào cửa đã có mấy toà nhà cao tầng. Tuy nhiên, cũng có thể nhìn ra khu này đã xây được khá lâu. Lưới an toàn nơi ban công được nhiều gia đình dùng để phơi quần áo. Vườn hoa của mấy nhà ở tầng một còn trồng đủ loại hoa cỏ, thậm chí là rau dưa, tràn đầy hơi thở cuộc sống.
Trong sân có tượng bằng đá hoa cương màu trắng, trong ao lại có vòi phun nước nhỏ. Ngoài ra, công tác xanh hoá được thực hiện khá tốt. Các loài cây không rụng lá nơi vườn hoa đều xanh um tươi tốt, không thể nhìn ra mùa đông mới vừa qua.
Sau khi Dư Lạc quẹt thẻ vào, Hoắc Dương còn thấy mấy bảo vệ gật đầu về phía chiếc xe. Dư Lạc lái thẳng vào garage ngầm mà không cho Hoắc Dương cơ hội mở miệng. Sau khi tìm được chỗ đỗ, Hoắc Dương dựa vào đầu xe với vẻ phiền não: “Tôi còn chưa đồng ý đến nhà cậu.”
Dư Lạc ra mở cốp sau, cúi đầu chuyển mấy túi đồ to in chữ Carrefour (1) ra. Sau khi lấy hết đồ, anh hơi hất cằm về phía Hoắc Dương: “Cậu không đói à? Về ăn cơm trước.”
(1) Carrefour là một tập đoàn kinh tế Pháp chuyên kinh doanh trong lĩnh vực siêu thị (Wikipedia).
Hoắc Dương chỉ đành qua lấy hai túi. Hắn thở dài trong lòng, rõ ràng là đã có âm mưu từ trước, vậy mà giờ mình mới phát hiện.
Nhà Dư Lạc ở tầng 18. Một tầng có ba nhà, nhà anh ở trong cùng, không có người qua lại nên rất yên tĩnh. Sau khi vào cửa, cởi giày, Hoắc Dương nhìn quanh nhà Dư Lạc một chút. Phòng khách rất rộng, bên phải là phòng bếp nhỏ, đứng từ cửa không thấy được phòng ngủ. Căn hộ được bài trí đơn giản, phần lớn đồ nội thất có màu của gỗ tự nhiên nên làm người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Hai người chuyển túi lớn túi nhỏ vào bếp. Trong khi Dư Lạc nhanh nhẹn lấp đầy tủ lạnh, Hoắc Dương đứng một bên không xen vào được nên tự đi lòng vòng quanh nhà để tham quan. Phòng ngủ ở tầng hai, còn cầu thang ẩn ở chỗ ngoặt của phòng khách, chẳng trách vừa nãy không phát hiện. Vừa lên lầu, Hoắc Dương đã thấy phòng tắm nắng, có thể thấy rất nhiều loài cây cỏ qua tấm kính. Có hai phòng ngủ, phòng to có vẻ là của Dư Lạc, phòng nhỏ kéo rèm, nhìn sạch sẽ như chưa ai từng ở, chắc hẳn là phòng cho khách.
Hoắc Dương đẩy cửa vào phòng tắm nắng. Sàn nhà làm bằng gạch sứ, ánh nắng mặt trời phản xạ ở phía trên khiến cho toàn bộ nội thất trong phòng trông rất sáng sủa. Sau khi vào hắn mới để ý chỗ góc phòng còn có máy chạy bộ. Hoắc Dương ngả người xuống ghế dựa, trong lòng thầm nghĩ Dư Lạc biết hưởng thụ thật đấy, chẳng nhận ra hình tượng chăm chỉ, chịu thương chịu khó để học hành tiến bộ như thời cấp 3.
Không biết bao năm qua cậu ấy sống thế nào. Hoắc Dương trở mình quay lưng về phía cửa sổ trên mái nhà rồi nheo mắt lại. Trừ hôm họp lớp Dư Lạc kể chuyện đổi chuyên ngành vì giáo sư qua đời, những chuyện như sau đó vì sao quyết định về nước, vì sao chọn làm giáo sư ở đại học W, Hoắc Dương chưa từng hỏi, anh cũng không nhắc tới.
Nghĩ tới đây, Hoắc Dương bỗng có cảm giác phiền lòng không nói nên lời. Dư Lạc luôn cho hắn cảm giác không thể nhìn thấu. Có lúc rõ ràng cảm thấy hai người đã thành bạn tốt nhất rồi, nhưng người kia vẫn giữ vẻ lạnh nhạt. Lần này về nước, Dư Lạc cư xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Song, tuy anh vẫn đối xử tốt với hắn như mọi khi, nhưng lại không bao giờ nói chuyện của mình, tựa như xa cách nghìn trùng vậy.
Cô gái nào mà yêu người như vậy chắc sẽ thấy phiền lắm. Hoắc Dương phơi nắng có hơi buồn ngủ, định chợp mắt một lát để khỏi phải nghĩ một đống chuyện phiền lòng.
Chưa ngủ được bao lâu đã bị Dư Lạc đánh thức. Anh mặc hoodie, quấn tạp dề, cau mày nhìn Hoắc Dương, sau đó ra khép cửa sổ trong phòng. Anh xoay người, lướt qua chỗ Hoắc Dương rồi bước qua cánh cửa thuỷ tinh: “Tôi sợ cậu tắm nắng bị ngất. Cơm nấu xong rồi, xuống dưới ăn thôi.”
Hoắc Dương hơi cạn lời. Hắn nhìn theo bóng dáng anh, xoa xoa thái dương rồi đứng dậy xuống lầu. Bữa trưa có ba món: thịt viên Tứ Hỷ, ngô chiên hạt thông và canh trứng hoa cúc. Sắc, hương, vị đều đủ cả, làm người ta thèm nhỏ dãi. Hoắc Dương cảm động phát khóc trước món thịt viên Tứ Hỷ. Đầu bếp Dư Lạc rất có trách nhiệm mà lấy bát đũa rồi xới luôn cả cơm.
“Chỉ được ăn một viên thịt.” Dư Lạc đưa bát cơm cho Hoắc Dương.
“Gì cơ?” Hoắc Dương không dám tin: “Cậu biết tôi thích món này nhất mà.”
“Cậu vừa ra viện lại muốn vào à?”
“Được thôi... Một viên thì một viên. Dù gì mấy món khác cậu làm cũng ngon.”
Dư Lạc cởi tạp dề vắt lên ghế, sau đó ngồi xuống ăn cơm. Hoắc Dương ăn xong viên thịt duy nhất trong giới hạn, rồi mới nhớ tới đầu đuôi câu chuyện của mình với thịt viên: “Cậu biết tại sao tôi thích ăn thịt viên Tứ Hỷ không?”
“Không biết.” Dư Lạc giương mắt nhìn hắn như phối hợp theo.
“Lúc tôi còn bé, bố mẹ rất bận nên ít về nhà. Mẹ tôi cũng không giỏi nấu nướng, chỉ biết làm món này... chắc là để thể hiện tình mẹ?” Hoắc Dương hơi buồn cười. Hắn sờ sờ mũi: “Lần nào về bà ấy cũng nấu thịt viên.”
“Thực ra cũng không ngon lắm đâu. Nhưng chắc vì tôi ăn quen rồi...” Hoắc Dương cúi đầu gẩy cơm: “...nên rất thích ăn.”
Dư Lạc chỉ im lặng chờ hắn nói tiếp.
Hoắc Dương lắc đầu rồi ra hiệu để anh ăn tiếp. Thực ra phần lớn những chuyện thời thơ ấu sống với bà đã không nhớ nổi nữa, cũng không có cảm giác gì rõ ràng. Chỉ khi nếm được một ít mùi vị, tình cảm đọng lại nơi đầu lưỡi mới được kích thích.
Lúc ăn cơm Dư Lạc nói rất ít, hai người ăn xong bữa cơm trong yên lặng. Sau đó, trong khi Hoắc Dương nhận đi rửa bát, Dư Lạc ra làm việc trước.
Nơi làm việc của Dư Lạc là chiếc bàn gỗ cứng màu nâu nơi phòng khách. Trên mặt bàn bày máy tính, rất nhiều sách chuyên ngành và đống tài liệu đóng dấu xếp thành chồng. Chỗ ấy không bị mặt trời chiếu thẳng vào nhưng vẫn đủ ánh sáng, rất thích hợp để làm việc.
Khi Hoắc Dương rửa bát xong đi ra thì thấy Dư Lạc đang mang cặp kính gọng vàng, gõ thật nhanh trên bàn phím. Nhận ra hắn đi tới, Dư Lạc ngẩng lên nhìn rồi vừa đánh máy vừa nói: “Chắc cậu xem phòng cho khách ở tầng trên rồi. Nếu cậu muốn ngủ trưa, có thể vào đó nghỉ ngơi một lát.”
Hoắc Dương rót nước vào chiếc cốc Dư Lạc đưa, sau đó ngồi lên sofa: “Tôi không đi. Tôi phải ra ngoài tìm nhà tiếp.”
Cái tay đang gõ bàn phím ngừng lại. Dư Lạc ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Dương.