Tình Yêu Trọn Vẹn

Chương 14: Chương 14




Trong vài giây im lặng, Dư Lạc không nói gì, thậm chí mặt không biến sắc. Thế nhưng, từ chỗ ngồi của Hoắc Dương vừa khéo thấy được, cái tay cầm bút của anh hết nắm lại buông như đang giằng co với bản thân. Hoắc Dương bỗng cảm thấy chua xót không nói nên lời, tựa như áy náy, lại tựa như băn khoăn. Song, không chờ hắn suy nghĩ rõ ràng, Dư Lạc đã đặt bút xuống và đứng lên.

Trông anh bình tĩnh tới nỗi chẳng thể nhìn ra người này vừa siết tay mình thật chặt. Anh gỡ kính đặt cạnh máy tính rồi ngẩng đầu nhìn Hoắc Dương: “Tôi đưa cậu ra ngoài.”

Hoắc Dương hơi ngây ra. Hắn không ngờ Dư Lạc thẳng thắn như vậy, thậm chí trong tiềm thức còn tưởng bở về một lời từ chối.

“Không cần đâu. Cậu đi theo tôi tìm cả ngày rồi, tôi tự đi là được.” Hắn tiếp lời một cách tự nhiên chứ không nghĩ cẩn thận.

Dư Lạc bèn ngồi xuống, đeo kính lên, hai tay kéo gọng kính một chút rồi gật gật đầu.

Lúc Hoắc Dương đi, Dư Lạc không đứng lên nữa mà chỉ ngẩng đầu nhắc hắn chú ý an toàn.

Hoắc Dương cảm giác được Dư Lạc không vui. Anh rất ít khi tiếp đãi ai thiếu chu đáo, thậm chí có phần ngẫu hứng như vậy, trừ phi là tâm trạng rất tệ. Hoắc Dương nhớ hồi cấp 3, mỗi khi tâm trạng không tốt Dư Lạc lại ra gốc cây đứng ngẩn người, có khi cứ ở lì đó cả ngày.

Dường như bao lâu nay tính anh đều như vậy.

Khi hắn nhấn nút thang máy, cảm giác lạ lùng kia lại trồi lên. Thang máy tới rất nhanh, bên trong có một cụ bà đang bế cháu. Hoắc Dương nghiêng người để họ đi ra rồi bước vào thang máy. Lúc nhìn phím bấm tầng trệt toả ra ánh sáng xanh, hắn mới hoảng hốt trong nháy mắt.

Định đi đâu tìm nhà đây?

Ngoài Dư Lạc, Hoắc Dương không có bạn bè có thể giúp đỡ ở thành phố W. Tần Lượng cũng không ở bên này. Nghĩ tới đây, cảm giác nhẹ nhõm lúc ăn trưa biến mất ngay tức khắc. Hoắc Dương bước ra khỏi thang máy rồi châm điếu thuốc. Thôi cứ tìm đã, làm gì có chuyện tự dưng đi ở nhờ nhà Dư Lạc.

Hoắc Dương hiểu rõ trong lòng rằng chính mình vẫn còn vướng bận chuyện trước kia.

Không ai tình nguyện trở thành lựa chọn bị vứt bỏ, dù bản thân câu hỏi không quan trọng cũng không được.

Sau khi Hoắc Dương đi, Dư Lạc làm việc ở góc phòng khách mãi tới khi trời tối hẳn. Rèm cửa sổ không kéo lên, nhưng xung quanh có rất nhiều cửa sổ sáng đèn. Dù cho khoảng cách xa xôi, ánh đèn mờ nhạt vẫn để cho người ta tưởng tượng ra hơi ấm trong những ngôi nhà ấy. Có người thân, có bữa tối, có lẽ còn có thú cưng. Sẽ có tiếng bát đũa chạm nhau, tiếng ồn ào của TV, rồi cả lời chúc ngủ ngon của hai người đang ôm nhau trên giường.

Dư Lạc ngồi yên, nhìn chằm chằm màn hình máy tính trong căn phòng yên lặng như tờ.

Mãi tới khi điện thoại trên bàn vang lên đột ngột.

Hoắc Dương ghé qua mấy công ty cho thuê, tới đâu người môi giới cũng cười cười tỏ ý xin lỗi. Họ nói gần đây chuyện làm ăn rất tốt, mùa này cho thuê dễ dàng nên không có nơi nào trống, rất khó tìm nhà thuê. Nếu chấp nhận giá cao một chút thì phải thuê biệt thự.

Hắn thấy hơi đói. Bởi buổi trưa ăn chưa được no, dạ dày lại bắt đầu nhớ nhung mùi vị thịt viên Tứ Hỷ. Hoắc Dương bước ra khỏi công ty cho thuê cuối cùng, dự định đi ăn cơm trước, tối còn không tìm được thì vào khách sạn. Hắn vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua bánh mì, nhưng gặm hai cái xong thì không nuốt nổi nữa. Bánh mì này khô đến mức có thể làm người ta chết nghẹn, còn hơi cứng lại rồi, chắc đã sắp hết đát. Sao có thể mua cái này được chứ? Gương mặt nghiêm túc của bác sĩ lại hiện lên trong đầu. Cậu phải ăn cơm nhà!

Cậu phải ăn cơm nhà!

Hoắc Dương vứt bánh mì vào thùng rác của cửa hàng tiện lợi.

“Tôi muốn thuê nhà.”

“Gì cơ?” Lúc Dư Lạc đứng lên, chân hơi bị tê, tay phải đỡ mặt bàn mới đứng vững được.

“Phòng cho khách của nhà cậu ấy... Cho tôi thuê đi, bao nhiêu tiên?” Hoắc Dương thở dài rồi mới nói cả câu.

Dư Lạc đi qua đi lại nơi ban công. Vì trời tối nên không nhìn rõ cái gì bên ngoài, chỉ thấy ánh đèn lấp lánh từ những chiếc xe dưới phố.

“Được, cậu về trước đi.”

Có lẽ Hoắc Dương đang đi tàu điện ngầm nên sóng đứt quãng, có lúc còn nghe được cả tiếng thông báo: “Không được... Nói rõ ràng trước đã.”

“À, thế thì theo giá thị trường đi.” Dư Lạc châm thuốc rồi lại dập tắt, cuối cùng quyết định đi bật đèn sàn cạnh sofa: “Tiền thuê nhà theo giá thị trường, còn điện nước... tính theo đồng hồ đi.”

“Được, tối tôi muốn ăn thịt viên. Cậu không đổ đi đúng không?”

“Không, bỏ vào tủ lạnh.” Dư Lạc kéo rèm cửa vào rồi bật máy sưởi điện lên đến nấc cao nhất. Trong phòng giờ đã rất lạnh rồi.

Khi tàu đến trạm, Hoắc Dương xác nhận mấy lần với bảng hướng dẫn phía trên cửa tàu. Theo dòng người chen vào thang máy, đổi tàu, xuống trạm khác, sau đó vào thang máy. Khi Hoắc Dương ra khỏi trạm tàu rồi thấy hàng hoa quả nhỏ ngoài cửa, hắn mới bình tĩnh lại.

Hắn cứ thế thuê phòng ở nhà Dư Lạc, thậm chí bàn hợp đồng bằng miệng. Thế nhưng, dường như trong lòng có thứ gì đã được buông bỏ, mang lại cảm giác dễ chịu và nhẹ nhõm khó giải thích. Đêm nay có thể mượn tạm máy Dư Lạc để cập nhật tiểu thuyết, ngày mai chắc cần đến công ty để bắt đầu khởi công. Nhà bên thành phố Y sắp hết hạn thuê rồi, qua vài ngày nữa phải về một chuyến lấy ít đồ, nhưng hẳn là sẽ không quá nhiều.

Hoắc Dương dừng lại nhìn táo tây nơi quầy hàng.

Người bán vừa bắt được ánh mắt hắn là ra sức mời chào, bày ra dáng vẻ đáng thương vì trời tối còn chưa bán được hết: “Đại hạ giá! Nếu anh muốn có thể tặng thêm quả khác, đều ngon lắm. Không ngọt không lấy tiền!”

Ban đầu Hoắc Dương chỉ muốn mua táo tây, nhưng bị người bán dụ dỗ nên cuối cùng mua mỗi quả hai lạng rồi xách một túi to về. Lúc đến cửa khu chung cư, tay hắn đã tê rần. Hắn đặt túi quả xuống đất, lấy điện thoại ra định gọi Dư Lạc xuống đón. Bản thân hắn chẳng nhớ được Dư Lạc ở toà nào nữa.

Điện thoại kết nối, nhưng tiếng chuông vang lên làm Hoắc Dương nhíu mày. Tiếng chuông càng ngày càng gần, theo sau là tiếng quẹt thẻ. Dư Lạc mặc quần vận động tối màu và áo len màu xám. Áo len vừa mềm vừa dày làm người ta bỗng dưng muốn sờ một cái. Anh vừa bước tới vừa vẫy tay với bảo vệ.

“Sao cậu mua nhiều đồ thế? Đi mua sắm à...” Dư Lạc không từ chối cuộc gọi nên tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên trong túi.

Hoắc Dương nhấn lên màn hình. “Quà ra mắt... Sao cậu không nhận cũng không tắt đi?”

“Ngại phiền.”

Dư Lạc không nói gì thêm mà chỉ lặng im xách hai túi hoa quả về nhà.

Hoắc Dương đi bên cạnh, vừa đoán xem người này còn giận không vừa nhân tiện nhớ đường. Khu chung cư này quá rộng.

Đang mải nghĩ ngợi thì Dư Lạc đột ngột quay đầu lại làm hắn nhảy dựng lên. Dư Lạc dừng lại một thoáng, nhìn Hoắc Dương một lúc rồi mới mở miệng: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Lúc này, hai người vừa khéo đứng giữa quầng sáng của đèn đường gần đó. Hoắc Dương nhìn ánh sáng dịu dàng và thẳm sâu phản xạ từ mắt Dư Lạc, nói: “Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.