Hai người lần lượt quay về bàn ăn nhưng cả hai đều im lặng. Hoắc Dương có rất nhiều chuyện muốn hỏi, song không biết mở miệng thế nào. Từ trước đến nay, hắn tuân theo nguyên tắc người ta không muốn nói, hắn sẽ không chủ động hỏi. Sau khi Dư Lạc bật bếp, nồi sôi rất nhanh, trong không khí thơm nức hương vị tươi ngon của thịt và những nguyên liệu cơ bản trong nồi lẩu cay.
Tiếc là hai người đều chẳng có tâm trạng ăn tiếp bữa này.
Hoắc Dương không muốn bầu không khí xấu hổ quá nên lấy đũa gắp ít thức ăn, nhân tiện nhìn Dư Lạc qua làn khói. Sắc mặt anh trông khá ổn, đã quay lại như lúc trước.
Sau hồi lâu, Dư Lạc tắt bếp, gắp mấy miếng thịt vào bát Hoắc Dương. Anh không ngẩng lên mà chỉ nói bằng giọng đều đều: “Giáo sư hướng dẫn hồi đại học của tôi qua đời vì tai nạn giao thông.”
Hoắc Dương mới nếm được miếng thịt dê vừa mềm vừa thơm. Nghe vậy, hắn ngẩng phắt đầu nhìn vào mắt Dư Lạc. Đôi mắt ấy vì bị làn sương phủ kín nên không nhìn ra cảm xúc ẩn giấu đằng sau, vậy mà chẳng hiểu sao vẫn cảm nhận được nỗi đau xuyên thấu qua hơi nóng.
“Thầy mất khi chưa đầy bốn mươi. Dự án nghiên cứu quan trọng nhất còn chưa hoàn thành.” Dư Lạc rút tay về, sờ sờ cốc trà rồi buông xuống.
Hoắc Dương chỉ lẳng lặng nhìn người đối diện.
“Hôm ấy chỉ là một ngày mùa đông rất bình thường, không có thời tiết xấu, thậm chí không có gió lớn.” Dư Lạc cúi gằm nhìn mặt bàn, ngón tay giấu trong bàn tay đang khép hờ: “Thầy đang về trường, nhưng vốn dĩ thầy không phải người phải tới lớp.”
“Người gây tai nạn là thành viên một băng nhóm ở Chicago, sống trong khu ổ chuột phía nam. Người kia xông ra đại lộ sau khi say rượu. Thầy tôi tử vong tại chỗ.” Giọng Dư Lạc cứ nhỏ dần.
“Dư Lạc...” Hoắc Dương đứng lên, nhìn Dư Lạc rất nghiêm túc, sau đó lại thả lỏng một chút mà thở dài: “Tôi no rồi. Chúng ta ra ngoài đi.”
Thanh toán xong ra khỏi nhà hàng mới cảm giác nhiệt độ buổi tối khá thấp. Hoắc Dương chỉ mặc chiếc áo len mỏng, dù đã choàng thêm áo khoác nhưng gió lạnh quất lên mặt vẫn làm người ta run cầm cập. Hắn kéo tay Dư Lạc đi lên trước vài bước, rồi nói với vẻ nghiêm trang: “Dù thầy có quan trọng với cậu thế nào, nhưng đã nhiều năm như vậy, thầy sẽ không hi vọng cậu cứ chôn vùi bản thân trong tai nạn kia mà đau khổ.”
Ánh đèn ấm áp từ những chiếc xe lướt qua phản chiếu lên mắt hắn, tạo thành vệt sáng lốm đốm. Trong đôi mắt ấy đong đầy sự dịu dàng khiến người ta rất dễ chìm vào.
Dư Lạc nhìn vài giây rồi quay đầu, rút tay mình khỏi tay Hoắc Dương. Tiếng nói nhuốm đầy băng giá của anh xuyên qua gió rét buổi tối: “Tôi cũng ở trên xe với thầy.”
Hoắc Dương đứng yên tại chỗ.
Gió thổi càng lớn.
Hoắc Dương bỗng thấy khó chịu đến không thở nổi như tim bị ai bóp lấy. Thế nhưng không thể để lộ trước mặt Dư Lạc, hắn chỉ đành lặng thinh mà đi phía sau.
Hai người bước rất nhanh, chẳng mấy đã thấy bảo vệ ở cửa khu chung cư. Hoắc Dương sải bước tới cạnh Dư Lạc rồi liếc về phía người bên cạnh. Dư Lạc nom bình tĩnh đến nỗi chẳng giống người vừa mất kiểm soát ở hàng lẩu chút nào.
Anh quay đầu nói với Hoắc Dương: “Cậu lên trước đi, nhớ bật điều hoà. Tôi ra siêu thị mua ít đồ.”
Hoắc Dương bối rối: “Có đồ gì quan trọng mà phải mua bây giờ? Vừa rồi đi qua siêu thị sao không vào?”
“Quên mất.” Dư Lạc nói mà không quay đầu lại, chỉ đi tiếp về phía trước.
Hoắc Dương nhíu mày nhìn theo bóng Dư Lạc một lát, sau đó mới quay người.
Hắn vào cửa bật máy sưởi rồi vùi mình trong sofa mở ra quyển sách còn chưa đọc xong. Thế nhưng, dù thế nào hắn vẫn nghĩ đến lời Dư Lạc mới nói nên chẳng cách nào tập trung được.
“Tôi cũng ở trên xe thầy.“... Vậy tại sao Dư Lạc trông như không xảy ra chuyện gì? Phủi phui, nghĩ cái gì đấy... Nhưng mà hẳn là Dư Lạc không có chuyện gì nghiêm trọng.
Cái tay đang bóp lấy ngực vẫn chưa buông ra. Hắn còn khó chịu lắm, cứ nghĩ đến những chuyện Dư Lạc phải trải qua nhiều năm trước là không thể ngăn được mình nghĩ linh tinh. Đành khép sách lại rồi bật TV. TV có khá nhiều kênh, nhưng chủ yếu là mấy đài truyền hình trong nước chiếu phim về đạo lý gia đình. Hắn ấn bừa một kênh chiếu chương trình dưỡng sinh gì đó. Nữ MC cầm mic giảng một tràng, nhưng Hoắc Dương chẳng có tâm trạng nghe. Hắn nhìn ra bầu trời tối mịt ngoài cửa sổ.
Sao Dư Lạc còn chưa về?
Dư Lạc vào siêu thị mua một bao thuốc Bạch Sa, sau đó cầm mấy gói đồ ăn vặt chẳng quen mắt lắm, thấy cậu trai đứng phía trước lấy gì anh cũng lần lượt lấy gần giống thế. Nhưng mà anh còn nhớ Hoắc Dương không được ăn cay.
Sau khi mua xong đồ, anh thấy cửa hàng đồ ngọt bên cạnh vẫn mở cửa, vào trong có điều hoà phả ra gió nóng nên rất dễ chịu. Trong tủ kính có mấy loại bánh, có black forest, còn cả chiffon... thôi, matcha mousse của nhà này khá ngon nhưng mà ngọt lắm.
Sau khi cầm túi giấy để đồ ngọt lên, cuối cùng anh cũng về nhà.
Dường như gió đã nhẹ đi chút nhưng còn lạnh lắm. Chẳng sao, sẽ về nhà nhanh thôi, Hoắc Dương hẳn là đã bật máy sưởi nghiêm chỉnh rồi.
“Mặc dù Schrodinger đưa ra cách tính hàm sóng trong lý thuyết lượng tử, nhưng ông kiên quyết phản đối Diễn giải Copenhagen. Chấp nhận sự vô định ở thế giới vi mô là đủ rồi.” Giáo sư mỉm cười nhìn hắn: “Nhưng nếu theo lối diễn giải kia, thế giới vĩ mô bình thường của chúng ta sẽ bị liên đới và trở nên vô định.”
(1) Các từ khoá để tra Wiki: “Erwin Schrodinger”, “Con mèo của Schrodinger”, “Rối lượng tử”
Một chiếc xe tải bỗng vọt ra từ đường bên cạnh, làm đám người ở ven đường hét to sợ hãi: “Help! Oh!”
“Stop!”
Nhưng không còn kịp nữa.
Xe của giáo sư chắc chắn sẽ va chạm với chiếc xe tải kia, mà chỗ nguy hiểm nhất là Dư Lạc đang ngồi ghế phụ. Anh đi tìm giáo sư nhờ chỉ dạy cho cuộc thi gần đây, bởi đường về xa xôi nên giáo sư chủ động đề nghị chở anh về trường với thái độ hào phóng.
Dư Lạc đột nhiên bắn lên từ chỗ ngồi và bị một sức mạnh nào đó quăng về phía cửa sổ xe. Đầu anh đụng mạnh vào cửa kính, khuỷu tay cũng bị ép lên nên không động đậy nổi. May là dây an toàn cố định người chứ không đến nỗi rơi khỏi ghế. Anh cảm nhận được cơn đau dữ dội nơi cánh tay.
Anh cố giãy dụa, quay đầu lại nhìn giáo sư, nhưng chỉ thấy giáo sư mặc áo sơ mi xám nhạt đã đổ người xuống ghế, khắp cơ thể toàn là máu. Dư Lạc muốn mở miệng kêu cứu. Anh cố cử động tay trái nhưng tay bị kẹt giữa ghế lái bị đâm hỏng. Chất lỏng thẫm màu chảy xuống từ trán che khuất tầm nhìn của Dư Lạc, làm mắt anh ngày càng tối lại, sau đó anh ngất đi.
Dư Lạc đứng dưới sân. Theo quán tính, anh ngẩng đầu nhìn khung cửa sổ hướng vào trong trên tầng 18, thấy được ánh đèn vàng ấm cúng xuyên thấu ra ngoài, chắc hẳn Hoắc Dương quên kéo rèm. Dư Lạc ấn nút thang máy, chờ đèn tín hiệu sáng, châm điếu thuốc ngậm trong miệng rồi phun ra một vòng khói mờ.
Sắp về nhà rồi, anh cúi đầu nghĩ.