Đứng giữa sân bay thành phố Y sau khi xuống máy bay, Hoắc Dương mới cảm giác mùa hạ đã sớm đến với thành phố càng thiên về phương Nam này. Bây giờ vẫn chưa tới tháng năm, mà trời lại mới đổ cơn mưa, bởi vậy dù thời tiết ấm lên đi kèm với ánh nắng rực rỡ nhưng không khí còn ẩm ướt và dính dấp.
Thành phố này là nơi Hoắc Dương trải qua những năm tháng đại học nên để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Hắn lôi điện thoại ra gọi xe để nhanh nhanh đến chỗ ở lúc trước, sau đó đóng gói đồ đạc gửi về thành phố W, ngoài ra còn phải vứt mấy món đồ không dùng đến nữa.
Hắn hơi buồn phiền mà gãi gãi đầu. Từ cái hôm Dư Lạc nhắc tới thầy của anh, hai người không nói lại chuyện ấy nữa. Đến thời gian bay đã xác định từ trước, hắn nói với Tần Lượng một tiếng rồi tới thành phố Y. Dẫu trong lòng còn muôn vàn dấu chấm hỏi hắn cũng đành phải nhịn, nhưng cứ nhớ tới bánh mousse ngày hôm ấy là lại nhíu mày.
Nhân viên công ty chuyển nhà làm việc rất nhanh nhẹn. Hoắc Dương mới quay qua quay lại mỗi tí mà họ đã bắt đầu lục tục nghe theo chỉ đạo của đội trưởng. Hoắc Dương chỉ cần họ đóng gói dọn dẹp rồi gửi đồ cho công ty hậu cần là được rồi, không cần quá phiền phức. Vì không phải nhúng tay vào mấy chuyện còn lại nên hắn ra xem phòng ngủ và phòng khách một lát.
Tuy hắn mới rời nơi này chưa được bao lâu nhưng căn nhà đã thiếu đi hơi người, đến cả đồ đạc cũng mang lại cảm giác trống vắng và hiu quạnh. Hoắc Dương kéo rèm và mở cửa sổ cho thoáng khí, đứng từ đây có thể thấy mấy cụ già chơi mạt chược bên ngoài vẫn là những người đó, còn chị gái hàng xóm mới đi xe đạp điện về rồi.
Nhìn qua thì không có gì thay đổi, mà Hoắc Dương lại thấy buồn bã.
Hắn ngồi xuống chiếc sofa mềm mà chủ nhà để lại rồi lướt điện thoại.
Tin nhắn đều là của group công việc, trong đó còn có vài người bạn Tần Lượng gọi tới giúp. Hoắc Dương chỉ im lặng nhìn mọi người bàn chuyện tuyển nhân sự cho công ty.
Trần An Lục nhắn y đặt vé xong rồi.
Hoắc Dương xoa lông mày. Hắn gửi riêng một cái sticker cho Trần An Lục, bên kia đáp lại rất nhanh: “Thứ sáu tuần sau tới đón tôi.”
“Tôi đi cùng Tần Lượng.”
“Tôi còn chưa gặp cậu ta bao giờ. Cậu dẫn theo cũng được.”
“Cậu gặp rồi nhưng mà quên đấy.”
“Tuỳ thôi, tôi muốn ăn đồ Trung, món cay Tứ Xuyên.”
“Tôi gọi bít tết cậu cũng đừng có xử tôi đấy.”
Không ngờ Trần An Lục có thể về sớm vậy, Hoắc Dương bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Anh ơi!” Tiếng nhân viên vang lên từ phía bên kia.
Hoắc Dương đáp một tiếng rồi qua giám sát.
Đồ đã xếp vào hai thùng to, cũng gần hết mấy thứ cần mang theo rồi, còn lại tài liệu chuyên ngành và một ít giấy tờ sách vở thì Hoắc Dương dặn nhân viên để hắn tự phân loại. Sách xếp thành hai chồng cao ngất, Hoắc Dương nhìn từng cuốn một nhưng không thấy vấn đề gì, tuy nhiều nhưng vẫn mang về thành phố W được. Mấy cuốn vở bên cạnh thì hắn phải lựa từng quyển. Rất nhiều trong số đó là vở hồi học đại học, còn có mấy quyển vở chép từ vựng tiếng Anh, đều chẳng còn tác dụng gì. Hắn lật qua lật lại nhìn chữ viết bằng bút máy đã phai màu trên trang giấy.
Hoắc Dương vừa thở dài vừa gấp vở lại, bỏ vào hộp carton đựng rác. Khi quay đầu, hắn thấy có vài quyển sổ bìa dày rơi xuống chỗ vừa nãy. Mấy cuốn vở giống nhau y đúc này được bọc bởi lớp bìa da màu nâu khói hơi bị xước, góc sổ có vết mòn rất rõ ràng.
Hoắc Dương mở một quyển ra.
Bên trong là một bản tiểu thuyết được viết tay bằng bút carbon mực đen, nhưng chữ viết không phải của hắn. Hắn rất quen thuộc quyển tiểu thuyết này. Đây chính là cuốn đầu tiên hắn đăng trên web văn học nên lời văn còn vụng lắm. Hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhắm hai mắt lại.
Hoắc Dương nhận ra chữ viết trong sổ, tuy không đẹp lắm nhưng vẫn nắn nót như mang theo sự bướng bỉnh và cố chấp. Trước đây, hắn còn thân thuộc với cả người viết ra những dòng chữ kia.
Hoắc Dương đứng lên, bỏ chồng sổ vào trong thùng đựng rác rồi tới bên cửa sổ châm điếu thuốc và rít mạnh một hơi.
Quyển tiểu thuyết đầu tiên mà hắn đăng có lời văn làng nhàng chẳng mấy đặc sắc, hơn nữa không nhận được phản hồi tốt, làm hắn hồi đó khá là ỉu xìu, thất vọng. Khi ấy, Từ Viện với mái tóc đuôi ngựa cao cao đứng ngay giữa siêu thị, giơ mấy cuốn sổ dày lên cười khiêu khích: “Hoắc Dương, anh chờ đấy! Em sẽ cho anh một bất ngờ!”
Sau này, vào một ngày lễ nào đó mà Hoắc Dương chẳng còn nhớ, Từ Viện đưa cho hắn bốn quyển sổ dày chi chít chữ viết tay. Trong sổ chép lại quyển tiểu thuyết đầu tiên của hắn, quyển sách mà hắn viết tràng giang đại hải tới mấy trăm nghìn chữ chỉ vì không nắm được tiết tấu. Đây quả thực là một bất ngờ tràn ngập niềm vui, Hoắc Dương nhớ khi ấy mắt mình còn rơm rớm.
Thấy nhân viên bắt đầu bê hộp ra cửa, Hoắc Dương dập thuốc rồi theo ra ngoài. Ông chú thu gom rác gầy gò nhấn còi với vẻ nôn nóng, giục giã họ chuyển đồ xuống cho nhanh để ông ta còn sang nhà tiếp theo. Hoắc Dương biếu ông chú điếu thuốc nhưng ông ta chỉ chép miệng rồi kẹp thuốc trên tai, sau đó hút điếu thuốc rẻ tiền của mình.
Ông ta khiêng thùng giấy lên cân, nhấn nhấn mấy lần rồi nghiêng đầu sang nói: “Năm mươi tệ. Vì điếu thuốc kia nên tôi mới tính quá lên cho cậu đấy...”
Lúc Hoắc Dương rút tờ năm mươi tệ mới tinh từ ví ra, ông ta còn vuốt vuốt tờ tiền rồi giơ lên trước mặt trời như thể không tin tưởng Hoắc Dương vậy. Hắn không nhịn được nữa nên mở miệng: “Là thật đấy ạ, cháu mới rút từ ngân hàng mà.”
Ông chú nhìn hắn với vẻ không hài lòng, nhưng chỉ khoát khoát tay rồi cất cân, chuyển thùng đồ lên xe ba bánh. Hoắc Dương nhìn thùng giấy đã đóng lại nên không thấy được bên trong. Ngày xưa người kia nắn nót viết xấp vở dày từng ấy, thế mà lại rời đi bằng cái cách mất hết mặt mũi như vậy.
Sau khi ông chú gầy đét lái xe ba bánh ra khỏi khu nhà như một làn khói, nhân viên chuyển nhà đằng sau không kìm được mà phỉ nhổ: “Đúng là lão già keo kiệt!”
Hoắc Dương chỉ mỉm cười chứ không nói gì, sau đó bước vào thang máy.
Trong cuộc đời này mỗi người đều sống hổ thẹn theo một cách riêng, vậy nên đừng ai cười ai.
Trong nhà không còn nhiều đồ, đồ được đóng gói đã chuyển hết xuống chiếc xe do công ty chuyển nhà gọi tới. Nhân viên giúp hắn dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị về công ty, còn Hoắc Dương điền đơn xong thì quẹt thẻ. Đội trưởng bảo hắn không phải lo lắng và hứa sẽ nhắn tin thông báo sau khi chuyển đồ.
Sau khi tiễn người của công ty chuyển nhà, Hoắc Dương thấy căn phòng lập tức trở nên trống trải. Chủ nhà trọ đã thống nhất với hắn ba rưỡi chiều sẽ qua lấy chìa khoá. Hoắc Dương vào phòng ngủ kiểm tra lại lần nữa. Tủ đã trống rỗng, ngăn kéo cũng không còn gì. Sau khi kiểm tra một lượt các phòng khác, hắn bỗng dưng chẳng biết làm gì.
Mệt không?
Lúc ngồi lên sofa trong phòng ngủ, Hoắc Dương mới thấy chân hơi ê ẩm, bèn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát. Giữa lúc này, điện thoại vang lên.
Hoắc Dương ngồi thẳng người, nhận cú điện thoại do Dư Lạc gọi tới.
“A lô. Dư Lạc à?”
“Cậu ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa... Mới vừa hết bận.” Hoắc Dương đưa tay lên bụng với vẻ chột dạ, thấy mình cũng hơi đói rồi.
“Đi ăn cơm đi.” Bên phía Dư Lạc yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng thở của anh.
“Được, cậu... làm gì đó? Sao còn nhớ gọi cho tôi?” Hoắc Dương cào cào tóc. Hắn rất thích giọng Dư Lạc trên điện thoại, nghe vào thấy dễ chịu lắm.
“Tôi... mới tan lớp. Đúng rồi, tối nay tôi nấu canh gà ta hầm. Cậu về kịp không?” Từ giọng nói vững vàng của Dư Lạc, có thể nghe ra tâm trạng anh khá tốt
“À, chắc là được đấy. Đồ chuyển xong rồi.” Hoắc Dương lười chẳng muốn động đậy, chỉ hơi híp mắt: “Giao chìa khoá xong thì tôi về, nhưng mà kể cả lái xe nhanh vẫn sẽ về nhà cậu muộn một chút.”
“Không sao.” Dư Lạc cười: “Tôi chờ cậu.”